Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Chương 1
Hắn đứng đó, cao ráo như tùng xanh vững chãi giữa gió tuyết.
Nhẹ như tuyết, mờ như sương.
Ta không có khái niệm gì về kẻ này.
Bên ngoài hỗn loạn vô cùng.
Kinh thành từ lâu đã chuộng thú vui phong nhã.
Lần đầu tiên, ta thấy tò mò về một người như thế.
Ta tất nhiên không vạch trần ông.
Nhưng cái tên Tạ Anh ấy, lại được ta lặng lẽ ghi nhớ.
Tới kinh thành, hắn cũng chỉ lặng lẽ ở lại con hẻm Thanh Trúc hẻo lánh.
Chương 1: Chương 1
Mà kẻ viết ra bài sách luận này, rõ ràng là bậc kỳ tài đủ sức xoay vần thiên địa.
Đến khi khỏe lại, hội thí cũng đã kết thúc.
Nhà ta đời đời là võ tướng, không có huynh trưởng nào dự khoa cử, nên ta chẳng biết gì về chuyện trường thi.
Ta hờ hững khép sách lại, cầm theo chiếc trâm mới mua hồi phủ, liền trông thấy phụ thân đang nâng trong tay một tập văn của Tạ Anh.
Chỉ khẽ giơ trâm lên như khoe một chút, rồi xoay người về phòng.
Hôm nay chơi phi hoa lệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiệc rượu chẳng phải chỉ để ăn uống, còn phải bày ra vài trò chơi trợ hứng.
Thấy ta tò mò ngó sang, ông ho nhẹ một tiếng, nói như che giấu:
Trên đường từ Bách Y Các hồi phủ, xe ngựa của ta bị một đám người chặn lại.
3
(*Một trò chơi tao nhã của văn nhân ngày xưa, nước chảy theo rãnh, ly rượu trôi đến ai thì người đó phải làm thơ.)
Bệnh không nặng, nhưng cũng phải nằm một thời gian mới khỏi.
1
Tin tức Tạ Anh sắp nhập kinh vừa lan ra, cửa thành mỗi ngày đều chật kín người mong ngóng.
Người Giang Nam ai ai cũng nói: “Tài văn chương trong thiên hạ, Tạ lang độc chiếm tám đấu.”
Lúc đó, ta ngồi trong phòng, nhìn những mảng tuyết trên hiên nhà.
Cô ấy nói, kỳ hội thí năm nay đề bài khó vô cùng, không ít sĩ tử than khóc rền rĩ.
Có người bắt chuyện, hắn chỉ khẽ gật đầu, hoặc đơn giản phất tay.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ tới.
Trò này ta đã quen thuộc từ nhỏ, chẳng có gì mới lạ.
— Văn hay, quả thực là văn hay, nhưng không phải thứ ta thích.
Chỉ là trong một buổi thi thơ, tiện tay lật xem tập văn của hắn.
2
Ta bối rối mím chặt môi.
Tiếng đấm đá xen lẫn những tiếng r*n r* vì đau đớn.
Phần lớn thời gian, hắn tránh xa đám đông, chẳng muốn giao tiếp với ai.
Tiểu thư phủ Quốc công, với tư cách chủ tiệc, lập tức đứng ra dàn xếp.
Bầu không khí nhanh chóng trở lại vui vẻ như trước.
Ta về nhà, một bụng tức tối, giận đến mức sinh bệnh.
Thơ văn hắn viết, bao nhiêu kẻ sĩ tranh nhau sao chép.
Các sĩ tử từ khắp nơi nô nức tiến về kinh, chuẩn bị cho kỳ hội thí ba năm một lần.
Hắn khoác một thân bạch y nay đã lấm lem bùn đất, gương mặt tuấn tú cũng chi chít vết bầm.
4
Thế nhưng, giữa hàng trăm bài thi ấy, các giám quan lại tìm thấy một thiên văn chương kinh thế hãi tục.
Tranh hắn vẽ, dấu ấn các danh gia giẫm lên tầng tầng lớp lớp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Anh vốn là kẻ trầm lặng, cố tình đội mũ trùm, tránh đám đông, chọn đường nhỏ mà đi.
Người tiếp theo, chính là Tạ Anh.
Ta nhận ra hắn.
Có ngỡ ngàng, có nghi hoặc, có trào phúng, có lo lắng… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng lần này, mọi chuyện có chút khác biệt.
Mãi đến khi một người bạn cũ ở Giang Nam nhận ủy thác từ biết bao người, khăng khăng kéo hắn tới hội thưởng hoa ở phủ Quốc công, hắn mới miễn cưỡng xuất hiện.
Còn ta, chỉ lặng lẽ dõi theo bóng lưng rời đi của Tạ Anh rất lâu.
Thiên hạ truyền tụng văn của hắn đến mức gần như cuồng dại.
Ta theo quy tắc vòng trước đọc ra một câu thơ, định truyền thẻ lệnh cho người tiếp theo.
Bài làm nộp lên cũng muôn hình vạn trạng, kém cỏi chẳng ra gì.
Biết bao kẻ muốn tận mắt chứng kiến phong thái của hắn.
Lúc đi, tay hắn còn hơi lay động, như thể cực kỳ khinh thường.
“Liệt tùng như thúy, tích thạch như ngọc, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị.”
Chỉ e đây là câu duy nhất còn sót lại trong đầu mọi người khi nhìn thấy hắn.
Tạ Anh, kẻ xuất thân thấp kém, lại có thể viết nên những áng văn chương tuyệt diệu.
Sách luận là sách luận, khảo chính là chân tài thực học. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngược lại, bạn tri kỷ của ta—Kiều Thanh, vì cha cô ấy là một trong những giám khảo khoa này, nên thường hay nhắc đến chuyện thi cử.
Nhưng khi hắn dắt theo một con lừa xanh và một tiểu đồng tiến vào kinh, chẳng ai nhận ra.
Ta đứng dậy, bước xuống xe ngựa.
Nhưng khi sắp đưa ra, ta khựng lại.
Những lời lẽ dơ bẩn tuôn ra từ miệng đám lưu manh, rơi xuống kẻ đang bị đánh dưới đất.
Ông đứng dưới mái hiên, tựa hồ chẳng hề cảm thấy trời lạnh, đọc đến mê mẩn.
Hôm đó, hắn khoác một thân áo xanh tay rộng, dáng vẻ lại càng thêm thanh nhã thoát tục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm đó, yến tiệc không vui mà tan.
Nhưng kẻ trẻ tuổi có dung mạo tuyệt mỹ ấy, lại vô cùng thanh lãnh kiêu ngạo.
Ta mím môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua tấm thẻ trơn nhẵn.
Chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh lùng, chẳng nói một lời, liền phất tay áo bỏ đi.
Ngay cả vị phu tử cổ hủ nhất trong thư viện cũng không thể tìm ra lời nào để bắt bẻ văn chương của hắn.
Chỉ đến khi bàn rượu khúc thủy lưu thương* chính thức bắt đầu, hắn mới không thể không nhập tiệc.
Dẫu hắn khiêm tốn đến mức không mấy khi lộ diện, danh tiếng và tài hoa vẫn lan xa khắp hai bờ đại giang.
Qua tháng Chạp, kinh thành đón mùa xuân trở lại.
Tân khoa trạng nguyên của triều đình, Tạ Anh.
“Trời lạnh, mau vào nhà đi.”
Vừa nghiêng đầu, định trao thẻ cho hắn—
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu.
Từ trên cao nhìn xuống kẻ đang cuộn mình trong bùn đất.
Hắn lại đột nhiên “soạt” một tiếng đứng bật dậy.
Ta vén rèm, qua khe hở nhìn ra ngoài.
Hắn chính là kẻ mà nay cả kinh thành đều muốn đuổi cùng gi.ết tận—
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.