Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16


Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, Lưu Dung Dự quyết bỏ lại mọi thứ, muốn đưa mẫu phi đi:

"Được."

"Ta muốn ngươi từ quan, cuốn gói về Nam Cương!"

Hơn nữa, hắn lại rất thích nói.

Ta phẩy tay:

Màu trắng mênh m.ô.n.g của tuyết bỗng làm đau nhói mắt ta.

"Vương y chính đang ở trong đó, để ông ấy xem qua một chút đi."

"Lấy thuốc rồi thì mau đi đi. Ta phải mang canh an thần đến cho phụ hoàng."

Giống như Đại hoàng huynh trước mặt, lạnh lẽo chặn đường ta:

Thực chất, hắn chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, thiên tư hơn người nhưng chẳng có mấy tâm cơ.

Một lần là tại Giang Nam, khi bà biết mình khó thoát khỏi cái c.h.ế.t và không yên lòng về đứa con gái duy nhất.

"Chỉ là một bát canh mà thôi."

Khi ấy, ta đang dưỡng bệnh vì phát đậu mùa, ngày ngày mê man. Mẫu phi đứng bên cửa sổ của ta, nói chuyện với hắn.

"Thái phó quả thật lo xa, có tờ giấy vàng đó rồi, hoàng đế tuyệt đối sẽ không phong nữ nhân họ Lưu làm hoàng hậu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn còn mỉm cười đầy ác ý: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đừng để Lưu Quý phi sinh đứa bé ra."

"Hắn không biết chuyện đó."

Ta dừng bước:

Dần quen, ta mới phát hiện ra, dáng vẻ thần tiên ngoài thế tục của hắn khi trước hóa ra đều là giả.

Nhìn bóng dáng hắn trong bộ trường bào đen, từng bước cô độc trên nền tuyết trắng, ta bỗng nhớ lại trận tuyết lớn năm ta sáu tuổi ở Dụ Hoa tự.

"Ngươi nghĩ phụ hoàng có tin rằng con chim xanh trong phủ ngươi chính là từ Diêu Hoa cung không?"

"Người không hiểu đâu."

"Như vậy chúng ta đều không thoát được."

"Có lẽ ta cũng nên nói với phụ hoàng rằng, Tam muội cả ngày mang vẻ u ám như người c·h·ế·t, lại có vài phần giống với Lưu Thái phó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẫu phi lạnh lùng đến đáng sợ:

Ta liếc qua, nhận ra đó là "Tương Liên Ái" mà Lương Quý nhân đưa ta vào ngày lễ Thất Tịch, không nhịn được bật cười:

Lưu Dung Dự khẩn thiết cầu xin:

Lưu Dung Dự chỉ thản nhiên đáp một tiếng:

"Đừng giả vờ. Ngươi có thể khiến Khâm Thiên Giám nói với phụ hoàng rằng, đứa tiện nhân đó mang trong bụng một thiên sát cô tinh."

Lữ Đạo Vi lập tức vui vẻ:

Chương 16

Lưu Quý phi ra hiệu cho người mang bát canh từ tay ta đi:

Chẳng hạn như lúc này, hắn ngồi trong Diêu Hoa cung của ta, vừa nhấm nháp đậu phộng vừa nhàn nhã kể chuyện Lưu Dung Dự nhờ hắn tính mệnh cách của Lưu Quý phi:

"Ồ? Vậy chẳng phải đây là bí mật giữa hai chúng ta sao?"

"Tam muội nói cũng phải, vậy đợi sau khi nó sinh nam thai rồi hãy ra tay."

Lưu Dung Dự im lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng:

"Không ngờ Lữ đại tiên lại thích đồ chơi của nữ nhi thế này."

Ta liếc Lữ Đạo Vi một cái:

Hiện tại, phụ hoàng mỗi ngày đều phải uống canh an thần của ta, không thể rời xa lấy một ngày.

"Ta không với tay xa được như vậy."

*

Lữ Đạo Vi luyến tiếc liếc ta một cái, rồi tiện tay với lấy một món đồ trên kệ bảo vật:

"Chúng ta mang nó theo. Ta sẽ chuẩn bị cỗ xe tốt nhất, chăn đệm êm nhất."

Đó là lần đầu tiên ta gặp Lưu Dung Dự.

Nhưng hôm nay, Lưu Quý phi lại đứng chờ ở cửa, ngăn ta lại: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi Lưu Dung Dự lặng lẽ rời đi, ta nghe thấy mẫu phi khóc.

"Tam muội, ngươi cũng không muốn ta nói gì với phụ hoàng chứ?"

*

"Nữ nhân sinh con, như bước qua Quỷ Môn quan. Lưu Quý phi chưa chắc đã sinh được.

"Ngài và ta không sợ c·h·ế·t. Nhưng Tiểu Lưu Nhi còn nhỏ thế này, ta chỉ muốn nó được sống tốt."

Đại hoàng huynh cười lớn, rồi sắc mặt đanh lại:

Đời người, phải trải qua bao nhiêu mất mát, mới có thể trái tim sắt đá, không gì phá nổi?

Ta gật đầu đồng tình, tiễn hắn rời đi với vẻ đắc ý.

Mấy tháng nay, mỗi tháng hắn đều đến Diêu Hoa cung lấy giải dược.

Đại hoàng huynh nhìn ta chằm chằm một lúc, rồi cười lạnh:

"Canh này, công chúa đã đưa Thái y xem chưa?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đại hoàng huynh lại muốn ta làm gì?"

21

Nói rồi hắn bước ngang qua Đại hoàng huynh, lặng lẽ đi vào màn tuyết trắng mịt mù.

Hắn vừa xoay xoay món đồ trong tay vừa lầm bầm:

"Ta không thể đi. Nếu ta đi, Tiểu Lưu Nhi sẽ c·h·ế·t."

Kẻ tranh giành ngôi báu, chỉ có thể là nam nhân.

Mẫu phi đóng cửa sổ lại.

Ta không nhịn được quát:

Từ khi có ký ức, ta chỉ thấy mẫu phi khóc hai lần.

Trái ngược hẳn với Đại hoàng huynh, Lữ Đạo Vi luôn dành cho ta một niềm tin khó hiểu.

"Ngay cả khi sinh, chưa chắc đã là nam thai. Đại hoàng huynh hà tất phải ra tay lúc này, chỉ tổ khiến phụ hoàng nghi ngờ?"

"Thứ này đẹp quá, công chúa cho ta nhé."

Ánh mắt ta bình thản:

"Không thoát được thì c.h.ế.t cùng nhau!"

"Mạn Châu, theo ta đi. Ta đã sắp xếp xong cả rồi. Chúng ta về Nam Cương, từ nay giấu tên mai danh."

Ta cúi mắt, giọng nhẹ nhàng:

"Điện hạ muốn gì?"

Hắn thực sự không còn coi thường ta nữa, nhưng cũng đã ăn sâu trong suy nghĩ rằng—

Mẫu phi lắc đầu, từ chối hắn:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16