Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Lâm Dĩnh tới gặp (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Lâm Dĩnh tới gặp (2)


Kết hợp với thái độ có phần kỳ lạ của Lâm Dĩnh ngay khi vừa mới xuất hiện, Sở Thiên liền cảm thấy rất có khả năng người phụ nữ này đã từng gặp qua mẹ của hắn.

Vậy nhưng cho tới phút cuối cùng, cô lại lâm thời thay đổi quyết định, tới gặp trực tiếp để thông báo cho Sở Thiên.

Lâm Dĩnh ngẩn ngơ quan sát từ đầu tới chân hắn.

Dù rằng việc mượn xác hoàn hồn này nghe qua thì có vẻ cực kỳ hoang đường, thế nhưng trên đời này đâu có ai hay chữ ngờ?

Trong khoảng thời gian nằm viện, hắn viện cớ cơ thể mỏi mệt, không muốn phải tiếp khách, cho nên ngoài Sở Luân hàng ngày qua lại thăm nom, thì những người quen khác của Sở Thiên đều không được phép tiến vào phòng bệnh một bước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu đổi lại là Sở Thiên trước đây, thì chắc chắn sẽ chẳng có thứ gì khác thu hút được sự chú ý của hắn ngoại trừ vẻ đẹp động lòng người của Lâm Dĩnh.

Mà câu hỏi vừa rồi của Sở Thiên, lại càng khiến cho tâm trạng của cô lúc này càng trở nên phức tạp và bối rối hơn bội phần.

Chỉ cần dựa vào vẻ bối rối pha lẫn chút hoảng hốt của đối phương ngay khi vừa chạm mặt, Sở Thiên liền có thể đoán được người phụ nữ này chắc chắn rất bất ngờ khi biết được diện mục của mình.

Còn Sở Thiên hiện tại thì khác, gần bốn mươi năm sống trên đời, kinh qua đủ mọi hoàn cảnh thăng trầm, lại thêm đặc thù công việc của một luật sư hàng ngày mài giũa, khiến cho khả năng quan sát và phán đoán của hắn trở nên nhạy bén khác thường.

Vốn dĩ Lâm Dĩnh không hề có ý định gặp mặt Sở Thiên, mà chỉ đơn giản yêu cầu bác sĩ Trương - người trực tiếp phụ trách ca bệnh này - ký giấy xuất viện cho hắn mà thôi.

Còn có một khả năng khác, đó là Lâm Dĩnh thực sự chưa từng biết mình trước đây, mà chỉ bất ngờ vì mình giống với một người nào đó mà cô ta đã quen từ trước.

Bởi vậy cho nên ngoài Sở Luân ra, hắn không tiếp xúc với bất kỳ người quen nào khác.

Tuy khả năng này thấp tới mức gần như bằng không, nhưng cẩn tắc vô ưu, Sở Thiên khó khăn lắm mới có được một cuộc đời mới, hắn chẳng dại gì mà mang nó ra đánh cược trước những biến số không thể đoán định.

Đồng hồ, nước hoa, siêu xe... Sở Thiên bỏ ra không ít tiền để sở hữu những thứ đó.

Vốn dĩ cả hai người đều bận rộn với những mục đích riêng, cho nên kể cả khi ngẫu nhiên ngồi chung một chỗ, thì cũng chỉ là ăn một bữa cơm, nói vài câu chuyện phiếm, sau đó lại trở về với công việc của mình.

Sở Thiên, cùng với hình ảnh người phụ nữ trong trí nhớ của Lâm Dĩnh, gần như ngay lập tức hợp lại làm một.

Nói ra cũng buồn cười, dù rằng Sở Thiên và Sở Luân là hai cha con, thế nhưng số lần gặp mặt hay trò chuyện của hai người mỗi tháng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Người này... Là con trai của Sở Luân và người phụ nữ ấy...

Ánh nhìn của Lâm Dĩnh rơi lên trên người Sở Thiên, trong lòng bất chợt nổi lên một tia cay đắng phức tạp.

Lâm Dĩnh đã gặp mẹ của Sở Thiên, chỉ một lần duy nhất, đó là khi Sở Luân đưa người phụ nữ ấy về ra mắt gia đình.

Trăm hại mà không có lợi, đương nhiên Sở Thiên sẽ không chọn làm như vậy.

Người phương Tây có một câu nói như sau: Sự tò mò đã g·iết c·hết con mèo.

Cho tới khi vừa nhìn rõ khuôn mặt thanh thoát mang đậm nét thư sinh của Sở Thiên, Lâm Dĩnh liền giật mình kinh ngạc.

Nếu như có thể thay thế cô ấy, thì dù thực sự phải đoản mệnh đi chăng nữa, có lẽ mình cũng sẽ không ngần ngại mà chấp nhận...

Sở Thiên không thể ngờ rằng nguyên nhân gây nên chuyện này chẳng phải cái gì đó xa lạ, mà lại chính là ông bố hờ của hắn.

Sở Luân quá bận rộn với công việc ở tập đoàn, nếu như thỉnh thoảng có rảnh rỗi, thì cũng là tham gia hội họp, tiệc tùng, tạo dựng quan hệ...

Nếu để người xung quanh phát hiện ra có gì đó không đúng, vậy thì chắc chắn bản thân mình sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối, thậm chí là nguy hiểm.

Chắc hẳn giữa hai người còn có quan hệ gì đó mà Sở Thiên không rõ, tuy nhiên đó cũng không phải là điều hắn cần quan tâm.

Có thể viện trưởng Lâm đã biết tới mình từ trước, nhưng lại không nắm được thân thế chính xác của mình, cho nên khi vừa nhận ra mình chính là thiếu gia nhà họ Sở, cô ta mới tỏ thái độ ngạc nhiên như vậy.

Trong số đó có những người đã quen biết Sở Thiên từ khi tóc còn để chỏm, lại có người thân với hắn như hình với bóng.

"Xét thấy tình trạng thân thể của cậu đã hoàn toàn bình phục, không cần phải tiếp tục ở lại đây thêm nữa, cho nên hôm nay tôi đã để bác sĩ Trương ký giấy xuất viện cho cậu. Cậu có thể gọi người tới thu xếp hành lý, sau đó trở về nhà được rồi."

Chương 6: Lâm Dĩnh tới gặp (2)

Sở Thiên chưa từng thấy qua bất kỳ ai có khuôn mặt tương tự với mình, ngoại trừ một người duy nhất - đó chính là người mẹ quá cố của hắn.

Một vài cách lý giải nhanh chóng xuất hiện bên trong đầu Sở Thiên.

Chỉ biết rằng một phần không nhỏ trong đó là xuất phát từ sự tò mò cá nhân của cô.

Suy đi tính lại, Sở Thiên vẫn cảm thấy quãng thời gian một tháng còn lại ở trong viện đối với hắn rất quan trọng, cho nên nói thế nào cũng không thể thuận theo ý Lâm Dĩnh được.

Sở Thiên muốn mình phải hóa thân hoàn mỹ, trở thành một tên "Sở Thiên" đích thực, đảm bảo trăm phần trăm sẽ không lộ ra ngoài chút sơ hở nào dù là nhỏ nhất.

Chẳng lẽ người đàn ông kia đã kể ra hết tất cả mọi chuyện rồi hay sao?

Sở Thiên thì có những đam mê riêng của hắn, ngoại trừ phần lớn thời gian dành để đong đưa với những cô gái bên ngoài, hắn còn rất ưa thích sưu tầm hàng hiệu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảm thấy suy đoán của mình đã tương đối hợp lý, Sở Thiên cũng không ngại kiểm chứng lại nó một lần.

Càng không thể vừa mới khỏi bệnh liền tuyệt giao hết tất cả bằng hữu, bởi làm như vậy còn đáng nghi hơn gấp ngàn lần.

Tuy nhiên, vấn đề ở đây là trong trí nhớ của của gã "Sở Thiên" cũ hoàn toàn không hề tồn tại người phụ nữ này.

Chẳng những thế, tâm tư của Sở Thiên cũng trở nên vô cùng mẫn cảm chỉ cần người đối diện lộ ra một chút cảm xúc thông qua nét mặt hay cử chỉ, hắn sẽ ngay lập tức nắm bắt được ít nhiều suy nghĩ trong đầu đối phương.

Hơn thế nữa, có một phần nhỏ bên trong Lâm Dĩnh hơi ghen tị và hâm mộ đối phương.

Sự việc đã qua nhiều năm như vậy, trong lòng Lâm Dĩnh trước nay chưa bao giờ ngưng oán hận Sở Luân.

Cô chỉ là... Tò mò một chút mà thôi...

Cũng chính bởi vậy mà Sở Thiên không sợ Sở Luân nhìn ra điểm gì khác biệt, yên tâm để ông bố hờ này thăm nom thường xuyên.

Trong trí nhớ của Sở Thiên, người phụ nữ ấy quả thực giống hắn tới khoảng tám chín phần, chỉ khác biệt duy nhất về một vài đường nét giới tính đặc trưng mà thôi.

Mặt khác, quyết định này cũng đã trải qua nhiều lần suy tính thiệt hơn.

Vả lại so với Sở Luân, thì mấy tên bằng hữu lông bông của Sở Thiên mới là mối lo lớn hơn cả.

Hắn tằng hắng một tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.

Có điều ngay lúc này đây, khi đối diện trực tiếp với Sở Thiên ở khoảng cách gần, thì tất cả những mảnh ghép tưởng chừng rời rạc, nhạt nhòa ấy bỗng sáng rõ lên, gắn kết với nhau tạo nên một bức tranh vô cùng hoàn chỉnh.

"Cậu vừa nói gì, tôi nghe không hiểu? Tôi không biết, và cũng không muốn biết mẹ cậu là ai. Đừng có phí lời nữa, tôi tới đây không phải để buôn chuyện với cậu."

Hai hàng chân mày của cô hơi cau lại, khóe miệng lạnh lùng gạt phăng đi câu hỏi của đối phương.

Ngay chính bản thân Lâm Dĩnh cũng không dám chắc về lý do tại sao mình lại làm như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đương nhiên người đang được nhắc tới ở đây là mẹ ruột của cái thân thể này, chứ không phải là mẹ của hắn, bởi Sở Thiên vốn là một cô nhi.

Giọng điệu này... Đây là đang muốn đuổi người sao?

Chỉ cần mình lộ ra một điểm sơ hở, chắc chắn bọn họ sẽ dễ dàng nhận ra.

Trải qua nhiều năm tháng như vậy, vốn Lâm Dĩnh đã không nhớ rõ khuôn mặt của người phụ nữ đó nữa rồi, tất cả những gì còn sót lại chỉ là một vài hình ảnh mờ ảo như ẩn như hiện bên trong tâm trí của cô mà thôi.

Vị nữ viện trưởng xinh đẹp này... Hình như đang buồn phiền vì chuyện gì đó... ?

Hơn nữa với tính cách của Sở Luân chắc chắn sẽ không yên tâm về con trai, vậy nên nếu hắn cứ một mực không chịu gặp ông già, thì rất có thể ông ấy sẽ cho người âm thầm theo dõi hắn hai mươi tư giờ một ngày cũng nên.

Nói đoạn, Lâm Dĩnh thở hắt ra một hơi, ổn định lại tinh thần.

Quả thực tình trạng cơ thể của Sở Thiên đang hồi phục với một tốc độ rất khả quan, tuy nhiên để nhận định rằng hắn đã thực sự khỏe mạnh như bình thường thì bấy nhiêu đó vẫn còn là chưa đủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Viện trưởng, cô trực tiếp tới đây... Là vì mẹ tôi sao...?"

Mà đối với người phụ nữ kia, Lâm Dĩnh lại là hoàn toàn không có ác cảm gì, dẫu rằng bởi vì tình yêu với cô ấy mà Sở Luân không tiếc ném vào mặt mình những lời cay nghiệt độc ác.

Tại sao hắn lại nói như vậy?

Sở Thiên ngay lập tức cảm thấy không ổn, bởi lẽ hiện tại hắn không thể rời khỏi đây ngay lập tức được.

Nếu đã là như vậy, thì cách giải thích trên liền xuất hiện sơ hở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giống... Quả thực rất giống...

Mà ở phía đối diện, Sở Thiên lại không bỏ qua bất kỳ sự biến đổi nào bên trên gương mặt kiều diễm kia, toàn bộ cử chỉ kỳ lạ của Lâm Dĩnh đều bị hắn thu vào trong mắt, sau đó bắt đầu tiến hành phân tích như một thói quen.

Ai dám chắc trong số những kẻ quen biết với Sở Thiên, không có ai tham gia những tổ chức bí mật gì đó, chuyên mổ xẻ nghiên cứu năng lực đặc biệt của con người?

Nếu hắn thực sự từ chối gặp mặt cả cha ruột của mình, vậy thì sẽ không tránh khỏi gây nên nghi ngờ từ những người khác, bao gồm cả Sở Luân.

Gọi là gặp mặt, nhưng trên thực tế hai người chỉ thoáng lướt qua nhau trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi.

Đương nhiên Lâm Dĩnh cũng không có ý định kể lại với Sở Thiên về mối quan hệ phức tạp giữa cô và Sở Luân.

Còn đang mải mê với những suy nghĩ và cảm xúc miên man trong đầu, Lâm Dĩnh liền không tránh khỏi giật mình khi nghe được người đối diện đã cất giọng mở lời.

Lâm Dĩnh cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, dùng hết sức che giấu, không để cho cảm xúc của mình bị lộ ra ngoài quá nhiều.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Lâm Dĩnh tới gặp (2)