Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 124: Sống còn (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 124: Sống còn (2)


Với tình thế của hắn và Tôn Nghị lúc này, nếu như thực sự đi đến bất kỳ cơ sở khám chữa bệnh hợp pháp nào, thì chắc hẳn không đầy mười phút sau sẽ có cảnh sát tới hỏi thăm bọn họ.

Dù đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, tuy nhiên chủ đề chung giữa hai người lại rất nhiều, khiến cho cuộc trò chuyện cứ tiếp tục kéo dài ra không ngừng.

"Cảm ơn ông. Nếu không có ông bà, chắc chúng tôi sẽ phải bỏ xác ở nơi khỉ ho cò gáy này mất."

Người đàn ông cẩn thận gỡ hai nút áo trên phần bụng của Tôn Nghị - nơi lúc này đã bị máu tươi thấm ra ướt đẫm, tạo thành một mảng đỏ sậm loang lổ bám đầy bụi bặm.

Bob mở chiếc máy tính trước mặt, đăng nhập vào mạng nội bộ của cơ quan cảnh sát, sau đó tiến hành tìm kiếm trong chốc lát.

"Ừm..."

"Này Bob, Eric đây, còn nhớ tôi chứ?"

Nói tới đây, Bob chợt ngẩn người ra trong giây lát.

Tới khi đã cách chỗ ban nãy khoảng trên dưới năm mươi mét, ông ta mới dừng lại, rút điện thoại di động từ trong túi ra.

Bên trong đó có đèn pin, cồn y tế, băng gạc và một vài thứ thuốc linh tinh khác mà Sở Thiên cũng chẳng thể phân biệt được loại nào vào với loại nào.

Liền sau đó, hắn lập tức truy hỏi Eric, trong giọng nói lộ rõ vẻ khẩn trương và lo lắng.

"Lấy cho anh bịch muối ăn tới đây, anh cần phải giúp người này làm sạch vết thương trước."

Dứt lời, hắn lại chỉ vào Tôn Nghị đang nằm bên cạnh, nói:

"Được rồi, chờ lát nữa bạn cậu tỉnh lại, tôi sẽ cho ông ấy uống thuốc hạ sốt. Tuy nhiên tình trạng của ông ấy không ổn lắm, nên đưa tới bệnh viện càng sớm càng tốt. Để tôi giúp cậu gọi cho đội cứu hộ, có lẽ khoảng trưa ngày mai bọn họ sẽ tới được đây."

Người đàn ông hướng về phía vợ mình ở cách đó không xa, nói.

Eric hơi cau mày, bất giác thở hắt ra một hơi, chậm rãi đáp lời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên thực tế, gần như chỉ có một mình người đàn ông kia ra sức gồng gánh Tôn Nghị, còn Sở Thiên thì chỉ đóng vai trò phụ họa cho có, bởi lẽ thể lực của hắn cũng đã tới gần mức cạn kiệt rồi.

Làn khói bàng bạc mỏng manh hòa cùng với không khí đã dịu mát đi vài phần, khiến cho không gian xung quanh bỗng bớt đi vẻ hiu quạnh vắng lặng, trở nên thi vị hơn đôi chút.

"Không có gì đâu, đừng nói mấy lời khách sáo đó. Tôi nghĩ đổi lại là bất kỳ ai, cũng sẽ không bỏ mặc một người thiện lành đang trong cơn hoạn nạn như cậu. Cầu chúa ban phước cho cả hai người. Tạm biệt."

Bob đáp lại một câu gọn lỏn, sau đó liền cúp máy.

"Sếp cứ hỏi đi, nếu là chuyện gì em biết thì em không giấu diếm đâu."

Sự vui vẻ hào sảng cũng như lòng biết ơn ban nãy của Sở Thiên dường như đã hoàn toàn bị cơn gió đêm của hoang mạc cuốn đi mất tăm mất tích.

Eric lục tìm trong danh bạ mất vài phút, cuối cùng cũng thấy được một cái tên vốn rất quen thuộc mà đã lâu rồi ông ta không còn giữ liên lạc nữa.

Quãng đường chỉ chưa đầy hai mươi mét, nhưng cũng đủ để tiêu tốn của bọn họ mất vài phút.

Eric lắc đầu, nói gọn lỏn:

Nghe thấy đối phương nói như vậy, Sở Thiên cũng chẳng ngần ngại gì mà không châm lửa.

Không nhiễm trùng mới là lạ đấy.

Sở Thiên hướng về phía người đàn ông kia, gật đầu ra vẻ cảm kích, sau đó lại thuận miệng hỏi tiếp:

"Nếu được như vậy thì tốt quá, tiếc là tôi lại chẳng có cái phúc phận ấy. Có điều dù tôi không phải là bác sĩ, nhưng vẫn biết một chút kiến thức y tế cơ bản, cho nên cậu không cần phải quá lo lắng đâu."

Mà trọng lượng cơ thể của Tôn Nghị cũng chẳng phải nhẹ nhàng gì cho cam.

"Ở LAPD dạo này yên bình lắm, toàn mấy vụ trộm cắp vặt với đám ma cô đánh lộn thôi... Ừm, để xem... Lệnh truy nã liên bang thì sao nhỉ..."

Khoảng chưa đầy hai phút sau, rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra một thứ mà Eric có thể sẽ hứng thú.

"Chỗ này hình như bị nhiễm trùng rồi, chẳng trách bạn cậu lại lên cơn sốt."

Sở Thiên cùng bà Brenda tám đủ thứ trên trời dưới biển, từ việc gần gũi như gia đình, bạn bè cho tới những chuyện tận đẩu tận đâu.

Sở Thiên đưa tay rờ lên trán Tôn Nghị, phát hiện nhiệt độ thân thể của ông ta quả thực đang cao hơn người bình thường khá nhiều.

"Bỏ s·ú·n·g xuống đi Eric, tôi không muốn làm hại tới người phụ nữ vô tội này đâu..."

Sau khi pha một chút muối ăn với nước sạch trong bi đông, ông ta từ từ đổ nó lên vết thương trên bụng của Tôn Nghị, sau đó dùng một miếng gạc mới tinh băng kín phần đó lại.

Eric đặt Tôn Nghị nằm xuống, bước ra khỏi lều, ngoái đầu lại nói với Sở Thiên:

Sở Thiên gật đầu tạm biệt Eric, rồi chui vào trong lều, kéo chiếc khóa zip trước cửa lại.

"À... Vậy thì xin lỗi, không biết ông bà có phiền..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nhiều khả năng là bạn của cậu bị ngất do mất nước. Bây giờ tôi sẽ cùng cậu dìu ông ta tới bên kia, để ông ta uống một chút nước trước đã, sau đó tôi sẽ kiểm tra kỹ hơn tình trạng của ông ấy."

"Không sao, cậu cứ tự nhiên."

Gã cảnh sát Bob kia mau mồm mau miệng nói liến thoắng:

Sở Thiên uống một ngụm nước nhỏ, sau đó lại lấy bao thuốc từ trong túi áo ra, đưa một điếu về phía người đàn ông tên Eric kia.

"Ồ, thì ra ông là một bác sĩ?"

"Vậy thì chắc là đúng rồi đấy. Hai thằng đó đang ở đây, nhưng chúng nó không biết tôi đã phát hiện ra chuyện này đâu. Vả lại một trong hai tên còn đang bị thương nặng, không thể gây hại cho tôi được. Cậu đưa người tới đây đi."

"Được, sếp gửi định vị cho tôi, tôi sẽ lên đường ngay."

Mà cũng phải thôi, ở vào tình thế của bọn họ lúc này, ngay cả một giọt nước để bỏ vào mồm cũng không có, thì lấy đâu ra điều kiện vệ sinh vết mổ kia cơ chứ?

Sở Thiên làm ra vẻ như mình đang rất ngạc nhiên, mau miệng hỏi lại:

Đầu dây bên kia im lặng trong thoáng chốc, sau đó mới truyền tới một giọng nói vừa ngạc nhiên lại pha lẫn vài phần vui mừng:

"Sếp, có phải anh đã gặp hai thằng đó rồi hay không? Nếu như vậy thì để tôi cử người tới đó ngay bây giờ. Hai thằng xxx đó không phải loại tay mơ đâu, thủ đoạn của chúng nó còn tàn nhẫn hơn mấy thằng Mễ nữa. Tính đến giờ đã có ba người bị g·i·ế·t rồi."

Thay vào đó là nét lạnh lùng lóe lên từ trong ánh mắt, chẳng khác nào một con dã thú bị dồn tới đường cùng, đang sẵn sàng cắn trả lại bất kỳ ai dám chèn ép nó.

"Trong vòng mấy ngày gần đây, có xuất hiện vụ án nào nghiêm trọng không? G·i·ế·t người, cướp của, thanh toán băng đảng... Nói chung là có liên quan tới vũ khí nóng ấy? À, nghi phạm có thể là hai gã người châu Á, một trẻ một trung tuổi."

"Được rồi, hai người đi nghỉ đi."

Eric lắc đầu, gạt đi:

Sau khi đặt Tôn Nghị nằm xuống một tấm vải bạt mỏng, người đàn ông kia mới lấy từ túi bên hông của chiếc balo cạnh đó ra một bình nước, đặt nó vào tay Sở Thiên.

Sở Thiên vâng vâng dạ dạ một hồi, sau đó mới cùng Eric dìu Tôn Nghị vào trong chiếc lều ở cách đó không xa.

"Cậu uống ngụm nước đi đã. Tôi là Brenda, cứ gọi tôi là Bren cũng được. Còn ông già khó ưa này là chồng tôi, Eric."

Khoảng chừng hơn hai phút sau, người đàn ông đã quay trở lại với một chiếc hộp y thiếc cỡ nhỏ trong tay.

Người đàn ông kia lắc đầu, cười đáp:

Nghe thấy hai chữ bệnh viện, lông mày của Sở Thiên bất giác giật giật lên vài cái.

"Có một lệnh truy nã liên bang vừa được phát ra lúc chập tối hôm nay. Nghi phạm là hai gã Á Đông, bọn chúng bắn c·h·ế·t một giám đốc doanh nghiệp lớn ở Las Vegas cùng trợ lý của ông ta."

"Tôi ấy à?"

"Lâu lắm rồi không thấy anh không gọi cho tôi, khiến tôi còn tưởng anh quên thằng em cấp dưới này rồi chứ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xong xuôi đâu đó, người đàn ông da trắng kia mới cất đồ về lại trong chiếc hộp thiếc ban nãy.

"Thật phiền ông bà quá. Tôi biết mấy lời nói suông có dùng nhiều hơn cũng chẳng ích gì, nhưng tôi vẫn muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình với ông bà một lần nữa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hơn nữa việc di chuyển một người đang ở trong trạng thái mất ý thức thực sự khó khăn hơn là dìu đỡ một người tỉnh táo rất nhiều.

"Sếp đừng nói như vậy. Dù anh có nghỉ hưu mười năm hay hai mươi năm đi chăng nữa, thì các anh em trong đội trọng án chúng tôi vẫn coi anh là lãnh đạo mà."

Nhưng chỉ vừa mới xoay người lại, thì một cảnh tượng đáng sợ ngay lập tức lọt vào mắt ông ta, khiến cho trái tim của Eric phải trật nhịp trong giây lát.

Lúc này ông Eric - người vốn vẫn ngồi im lặng từ nãy tới giờ - mới mở miệng căn dặn Sở Thiên:

Mãi cho tới khi Sở Thiên đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bị sự mệt nhọc cộng với cơn buồn ngủ hành hạ tới mức phải ngáp ngắn ngáp dài, thì Brenda mới miễn cưỡng buông tha cho hắn.

Nói đoạn, ông ta lại đứng dậy, đi về phía căn lều vải nằm cách đó không xa.

Dẫu rằng vóc dáng của ông ta không được tính là quá cao lớn, nhưng so với Sở Thiên cũng không kém nhiều lắm.

"Cậu cho ông ấy uống nước đi. Nhớ là mỗi lần chỉ rót từng ngụm thật nhỏ thôi, nếu không sẽ gặp rắc rối đấy."

"Sếp, là anh à?"

Đương nhiên bà ta vẫn không quên co kéo thêm vài phút, cố gắng kể nhanh nốt câu chuyện đang tới hồi cao trào.

Tuy nhiên hắn lại chẳng thể tỏ vẻ khước từ được, bởi làm vậy sẽ không tránh khỏi sự nghi ngờ của người đàn ông kia.

Mà người đang bị hắn kề dao vào cổ, không ai khác lại chính là vợ của ông ta - bà Brenda.

Người đàn ông còn chưa kịp đáp lời, thì bà vợ của ông ta đã đi tới với một chai nước mới tinh còn chưa bóc trên tay.

Người đàn ông da trắng vừa rồi còn đi ngay sau lưng Sở Thiên, lúc này lại tiến về phía trước hai bước, nghiêng đầu quan sát trạng thái của Tôn Nghị.

"À quên, từ nãy tới giờ mải để ý tới chú tôi, còn chưa kịp giới thiệu với hai người nữa. Tên của tôi là James Wong. Tôi có một tiệm tạp hóa nhỏ ở vùng ngoại ô Philadelphia."

"Tôi không hút thuốc."

Sở Thiên cùng người đàn ông da trắng cúi xuống, mỗi người xốc lấy một cánh tay của Tôn Nghị, cố gắng dìu ông ta về phía đống lửa trại trước mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Liếc nhìn căn lều trước mặt trong chốc lát, Eric lặng lẽ quay đầu, rảo bước đi về phía đằng xa.

Đó là còn chưa kể tới việc trên bụng Tôn Nghị có một vết mổ chưa lành, vậy nên cả Sở Thiên và người đàn ông da trắng đều phải cố hết sức để giữ cho thân thể của mình không va chạm vào vị trí đó, tránh làm cho vết thương kia bị ảnh hưởng.

Sở Thiên đang đứng ở cách đó không xa, trên tay là một con dao nhỏ - thứ mà hai vợ chồng Eric vẫn thường dùng để khui đồ hộp và xắt nhỏ thức ăn trên đường đi du lịch.

Eric cất điện thoại vào túi, quay đầu muốn trở về phía điểm cắm trại.

"Bây giờ tôi sẽ liên hệ với đội cứu hộ, có lẽ chỉ khoảng sáng hoặc muộn nhất là trưa ngày mai họ sẽ có mặt ở đây."

Eric gật gù đáp:

"Chú ấy là chú ruột tôi, Anthony Wong, mới tới Mỹ được hơn một năm, hiện đang làm thuê trong cửa tiệm của tôi."

"Sếp sòng gì chứ, tôi nghỉ hưu lâu rồi mà."

Ông ta chiếu đèn vào vết mổ đang rỉ máu, tỉ mỉ quan sát một hồi lâu, sau đó quay sang Sở Thiên, nói:

Bà ta đưa nó cho Sở Thiên, mỉm cười nói:

Rõ ràng Eric không phải là người nhiệt tình hay xởi lởi gì cho cam, nhưng vợ ông ta thì hoàn toàn ngược lại, vô cùng hiếu khách và thậm chí là còn có phần hơi nhiều chuyện nữa.

"Có chuyện gì hay ho đâu mà gọi. À đúng rồi, tôi muốn hỏi cậu việc này..."

Giữa chốn hoang vu như thế này, nếu để đối phương cảm thấy mình là một mối đe dọa, thì hai người họ sẽ càng gặp rắc rối lớn hơn.

Ông Eric còn chưa kịp nói gì, thì bà Brenda đã nhanh mồm nhanh miệng cướp lời trước:

"Cậu đưa chú của cậu vào lều ngủ đi. Thân thể ông ấy đang rất yếu, nếu như nằm phơi gió phơi sương ngoài này chắc chắn là chịu không nổi đâu."

Sở Thiên gật đầu, đáp:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 124: Sống còn (2)