Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 122: Tiếu lý tàng đao (2)
Cũng vì lẽ đó, Dương Kiên đã xếp việc tiếp xúc với Trương Phi Phàm xuống sau cùng, để dành nhiều thời gian nghiên cứu về hắn hơn, cố gắng bắt được mệnh môn của tay tài xế này.
Từ chối lời đề nghị của người đàn ông này, rồi bị vứt trở lại cái nơi quỷ tha ma bắt mà cô nằm mơ cũng mong thoát ra hay sao?
Vốn dĩ cô nên cảm thấy vui mừng vì đã thoát khỏi cái chốn địa ngục trần gian đó mới phải.
Hắn lắc đầu vài cái, búng điếu thuốc đang cháy dở ra ngoài cửa kính, nổ máy rồ ga phóng đi.
Chương 122: Tiếu lý tàng đao (2)
Sống trên đời, cứ mười việc thì có tới chín là không được như ý.
Lời nói của Dương Kiên lúc nãy như một mũi khoai liên tục dùi thẳng vào đầu Quách An, khiến cho hắn bị giằng xé tới mức khó mà thở nổi.
...
Những nước đi trước đó đều đã được Dương Kiên hoàn thành, bao gồm cả việc tới gặp và thuyết phục Quách An làm theo kế hoạch mà Tôn Nghị đã vạch ra từ trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Kiên nói một câu ngắn gọn, xoay người bước đi, hướng thẳng về phía cửa ra của nhà ga.
Hắn đã bỏ ra rất nhiều thời gian để tìm hiểu về đối phương, bao gồm cả tính cách, gia cảnh, các mối quan hệ bên ngoài như bạn bè, người yêu, thậm chí là cả kẻ thù nữa.
Nhưng rốt cuộc thì tất cả cũng chỉ dừng lại ở mức "hơi khó" thôi.
Sau khi hao tổn không ít công sức điều tra, rốt cuộc bây giờ Dương Kiên cũng đã đủ tự tin để nắm chắc được đối phương trong tay, cho nên hắn mới đẩy nhanh tiến độ thực hiện kế hoạch kia.
"Cô là Phương Vân Khanh đúng không? Tôi là Dương Kiên, người đã liên lạc với cô vài ngày trước, chắc cô vẫn còn chưa quên chứ?"
Ánh mắt của Quách An hướng thẳng vào những đồ vật đang đặt trên mặt bàn, đôi bàn tay bóp chặt lại tới mức nổi gân xanh, mặc cho móng tay găm vào thịt khiến máu tươi rỉ ra không ngớt.
Điều này không giống với tác phong thường ngày của vị tổng giám đốc họ Tôn kia.
Trương Phi Phàm cố gắng kìm nén cảm xúc đang cuồn cuộn trào dâng trong lòng, nhưng việc tỏ ra dửng dưng trước mặt người con gái mà hắn từng yêu tha thiết thật sự quá khó khăn.
Trong đầu Trương Phi Phàm có hàng ngàn câu hỏi, nhưng hắn lại không biết mình nên bắt đầu từ đâu, và cũng chẳng rõ phải nói thế nào cho đúng nữa.
"Những gì tôi dặn cô lúc trước, cô đã nhớ kỹ chưa?"
Dương Kiên vừa hút thuốc lá, vừa thử gọi lại thêm vài lần, nhưng kết quả vẫn y nguyên như cũ, hoàn toàn không có gì thay đổi cả.
Khuôn mặt chất phác có phần ưa nhìn, nhưng lại xanh xao và hốc hác chẳng khác nào một người mắc bệnh lâu năm không thể chữa khỏi.
Một giờ đồng hồ sau.
So với Quách An thì gã họ Trương này hơi khó đối phó hơn một chút, bởi vì hắn không có nhược điểm trí mạng nào mà Dương Kiên có thể nắm trong tay để lấy ra dọa dẫm, uy h·i·ế·p được cả.
Mọi chuyện đã thành, chỉ còn thiếu một trận gió Đông.
Mà trận gió này sẽ bắt nguồn từ một con cờ ở ngay bên cạnh Sở Thiên - người mà gã công tử này chắc hẳn sẽ chẳng thể ngờ tới được.
Dù rằng gã họ Dương này chỉ nói qua loa đại khái về việc mà hắn cần cô làm, nhưng Phương Vân Khanh vẫn mơ hồ hiểu được bên trong chuyện đó còn có nhiều uẩn khúc khác.
Dương Kiên liếc nhìn qua gương chiếu hậu, vừa quan sát biểu cảm trên mặt Phương Vân Khanh, vừa chậm rãi cất lời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô gái này chỉ khoảng trên dưới hai mươi lăm, hai mươi sáu gì đó, nhưng điệu bộ khắc khổ này lại hoàn toàn không phù hợp với số tuổi thực của cô, mà càng giống một người phụ nữ nông thôn già cỗi vì phải chịu nhiều cơ cực hơn.
Dù không thể báo cáo lại tình hình với Tôn Nghị, nhưng Dương Kiên vẫn phải tiếp tục tiến hành công việc còn đang dang dở, bởi đó chính là nhiệm vụ mà ông chủ giao cho hắn trước khi lên đường tới Hoa Kỳ.
Không ai trong số hai người bọn họ để ý tới một gã đàn ông đứng tuổi ngồi cách đó không xa với chiếc điện thoại trong tay đang hướng camera về phía bên này.
Thật sự Quách An mới chỉ vừa tròn tứ tuần, dù đã không còn ở trong độ tuổi mạnh mẽ sung sức nữa, nhưng vẫn có thể coi là tương đối phong độ.
"Được, tôi chấp nhận."
Dương Kiên gật đầu, đứng dậy xoay người rời đi sau khi ném lại một câu sau chót:
Dù cho trong phòng lúc này đang mở máy lạnh ở mức nhiệt độ thấp nhất, nhưng vẫn có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán hắn, điều này đã vô tình thể hiện rõ ràng sự tranh đấu đang diễn ra bên trong nội tâm hắn lúc này.
"Chúc mừng anh Trương đã đưa ra lựa chọn sáng suốt. Hẹn gặp lại." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Vân Khanh vội vàng theo sau hắn, trăm mối cảm xúc trong lòng hòa trộn vào nhau, rối như tơ vò. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếc GLE 450 nổ máy, bắt đầu lăn bánh rời khỏi bãi đỗ xe của ga tàu cao tốc Đông Hải.
Vậy nên chỉ cần đưa ra lợi ích đủ nhiều, thì dám chắc sẽ chẳng có mấy ai đủ ý chí và nghị lực để cưỡng lại được cả.
Chiếc GLE 450 của Dương Kiên lao đi vun vút trên đường, chẳng mất tới mười lăm phút đồng hồ đã tới được nơi hắn cần đến.
Chỉ là một gã tài xế quèn, mỗi tháng lĩnh được vài đồng lương c·h·ế·t đói, miễn cưỡng nuôi thân đã là tốt lắm rồi, làm sao mà đủ khả năng để sống tiêu diêu tự tại ở chốn thành thị bước một bước chân đều tốn tiền như Đông Hải cơ chứ?
...
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi?
Ở phía đối diện, Dương Kiên lẳng lặng quan sát thái độ của Trương Phi Phàm, trong lòng càng thêm chắc chắn về lựa chọn này của mình.
Dương Kiên đã rời đi được một lúc, nhưng Quách An vẫn còn ngồi im một chỗ không nhúc nhích, tựa như một pho tượng đất già nua phủ đầy bụi bặm bên trong tòa miếu hoang vậy.
Rốt cuộc thì Dương Kiên cũng đã phát hiện ra được một vài mắt xích yếu nhất trong đó, cũng chính là những điểm mà hắn có thể vận dụng để khống chế Trương Phi Phàm hiệu quả nhất.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc mà lạ lẫm kia, trong lòng cảm giác như đang có hàng ngàn con kiến thay nhau cắn xé, vừa đau đớn lại vừa chua xót khôn nguôi.
Không sai, chính là người này.
Trương Phi Phàm giương mắt nhìn vào người đàn ông đang ngồi đối diện, hai bàn tay siết chặt lại tới nổi cả gân xanh.
Trong quán cafe lúc này chỉ có lác đác vài ba người khách, tương đối vắng lặng.
"Quyền lựa chọn ở trong tay của anh, tôi chỉ có trách nhiệm truyền đạt lại ý muốn của giám đốc Tôn mà thôi. Có thể đi chung đường hay không, đó là tùy thuộc vào phó chủ tịch Quách..."
Trải qua một hồi đấu tranh tâm lý kéo dài gần mười lăm phút đồng hồ, rốt cuộc Trương Phi Phàm cũng cắn răng đưa ra lựa chọn.
"Với trình độ trong nước hiện tại thì rất khó, tuy nhiên..."
Dương Kiên hắng giọng một cái, thong thả cất lời:
Thực tế thì không phải chờ tới khi Tôn Nghị lên máy bay thì kế hoạch này mới được tiến hành, mà nó đã bắt đầu từ sau khi Sở Thiên được ông ta mời tới gặp lần thứ hai rồi.
Thế nhưng lúc này đây Phương Vân Khanh lại chẳng thể cười nổi, bởi cô biết những người giàu sang quyền quý kia chẳng ra tay giúp đỡ mình vì lòng nhân từ, mà họ chỉ muốn lợi dụng cô để thực hiện những mưu đồ riêng mà thôi.
Đoàn tàu mang số hiệu HS-1045 khởi hành từ tỉnh An Lương tới Đông Hải đã vào ga được khoảng năm phút.
Quách An ngàn lần không muốn mọi chuyện đi tới nước này, nhưng vì bản thân, vì gia đình của mình, hắn không thể không nhận lấy vai ác mà Tôn Nghị giao cho.
Đó chính là cô bạn gái thanh mai trúc mã của Trương Phi Phàm - Phương Vân Khanh, cùng với bà mẹ đang nằm liệt giường của hắn.
Cái gì gọi là "Cô chỉ cần ngồi yên một chỗ, còn lại mọi chuyện khác tôi sẽ tự mình lo liệu" chứ?
Giữa dòng người đang ra sức chen lấn, xô đẩy như đi trẩy hội, thấp thoáng có bóng dáng một phụ nữ thấp bé và gầy yếu đang chật vật, cố gắng tách mình ra khỏi đám đông.
Đã bao nhiêu lâu mình không được nhìn thấy khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, nụ cười ấy rồi?
Mà chính vào lúc này đây, cảnh tượng ấy thêm một lần nữa lặp lại.
"Tốt, giờ thì đi theo tôi."
Tuy nhiên, sau khi thất bại trong cuộc đối đầu trước đó với Sở Luân, chỉ trong vòng một đêm Quách An dường như đã già đi tới mười mấy tuổi, trên mái tóc vốn luôn đen nhánh lại lộ ra vài điểm bạc trắng như cước.
"Tôi biết tình cảm của phó chủ tịch Quách dành cho mẹ mình rất sâu sắc, dù rằng bà ấy chẳng phải là người đã sinh ra anh. Thế nhưng khi đã đứng giữa ngã ba đường, sẽ chẳng có lựa chọn nào là hoàn mỹ một trăm phần trăm cả." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Vân Khanh lúng túng gật đầu, đôi tay không ngừng vân vê dây đeo chéo của chiếc túi vải đã cũ sờn, bạc phếch mà cô đang mang bên mình.
Nhưng Phương Vân Khanh có thể làm gì hơn được chứ?
Tài xế của Sở Thiên - Trương Phi Phàm!
"Anh Trương, anh nghĩ thế nào về đề nghị của tôi?"
Trải qua nhiều năm trời lăn lộn ngoài xã hội, nếm đủ vị cay đắng nhân sinh, Phương Vân Khanh sớm đã không còn là cô gái ngây thơ ngày xưa nữa rồi...
Lưng của Quách An còng xuống, trên khuôn mặt vốn kiêu căng tự phụ lại đang lộ ra vẻ khắc khổ hiếm thấy.
Đôi mắt Dương Kiên hướng về phía cô ta, rồi lại liếc nhìn tấm ảnh lưu trong điện thoại cá nhân của mình.
"Tốt, vậy thì bây giờ tôi sẽ đi trước, để cho hai người được thoải mái trò chuyện."
Con người sống trên đời sao mà thoát được hai chữ danh lợi?
Tuy nhiên chỉ như vậy thôi thì vẫn còn chưa đủ, bởi trong ván cờ này của Tôn Nghị, Trương Phi Phàm chính là một con cờ vô cùng quan trọng, tương đương hoặc thậm chí là hơn cả gã họ Quách kia nữa.
Kể từ lần cuối cùng mình lén đi theo cô ấy tới bến xe, rồi im lặng nấp ở một góc xa, dõi theo bóng lưng ấy rời đi mà chẳng thể làm gì khác ngoài việc đứng chôn chân tại chỗ như kẻ vô năng.
Không hiểu vì sao từ sáng tới giờ Dương Kiên đã cố liên lạc với ông chủ của mình vài lần, nhưng Tôn Nghị lại không hề bắt máy, cũng không gọi lại cho hắn dù chỉ là một cuộc.
Thân hình mỏng manh tựa trang giấy, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi mất tăm mất tích.
Khóe mắt của hắn đã hơi đỏ lên, một câu hỏi thăm đơn giản nhất lại cứ nghèn nghẹn trong cổ họng mà không thể phát ra được.
Ga tàu cao tốc Đông Hải.
Vài giây sau, hắn mới thở hắt ra một hơi não nề, nhỏ giọng hỏi lại:
Trương Phi Phàm ngẩn ngơ một lúc lâu, dường như vẫn còn chưa tin được vào mắt mình.
Chỉ có điều càng về sau này, mọi chi tiết trong đó mới càng ngày càng trở nên rõ ràng và đầy đủ để có thể vẽ ra được một bức tranh tổng quan hơn.
"Suy cho cùng thì ở JK anh cũng chỉ là một tài xế không hơn không kém. Với tài năng của anh, sống như vậy chẳng phải quá uất ức rồi sao? Nếu anh đồng ý làm việc cho chúng tôi, thì không chỉ có tiền bạc và danh vọng gấp hàng ngàn lần bây giờ, mà còn có thể đảm bảo cho người thân của anh được sống cuộc đời thoải mái, an yên."
"Trương Phi Phàm không giữ được, bắt đầu kế hoạch B."
"Chỉ có một cách duy nhất, đó là chấp nhận hi sinh một số thứ quan trọng trong đời mình, để dành cơ hội cho những thứ khác tiếp tục bước đi mà thôi."
Trong tròng mắt hắn vằn lên từng tia máu đỏ tươi, giống như một con thú bị thương nặng, nằm một chỗ quan sát bầy đàn của mình bị đám sài lang tàn sát trong vô vọng.
"Các người thực sự có thể chữa khỏi cho mẹ tôi?"
Phương Vân Khanh im lặng gật đầu, trong mắt thoáng qua một tia đau buồn.
Đúng là cô ấy rồi...!
Dương Kiên ngồi vào trong chiếc Mercedes GLE 450 màu đen bóng, rút điện thoại ra nhìn ngó trong chốc lát, rồi sau đó mới chậm rãi đốt lên một điếu thuốc.
Nghe thấy những lời vừa rồi, Trương Phi Phàm không khỏi lâm vào trầm tư.
Vậy nên Dương Kiên cũng đã tính toán rằng chỉ cần dùng một khoản kha khá để mua chuộc đối phương, thì tỷ lệ thành công sẽ tương đối cao rồi.
Cô không muốn xuất hiện trước mặt Trương Phi Phàm với bộ dạng lúc này, lại càng không muốn mình trở thành cái cớ để cho kẻ đang ngồi trước mặt có thể thao túng anh ấy.
Gã lén lúp bấm nút chụp hình, sau đó gửi nó đi kèm theo một dòng tin nhắn.
"Còn nữa, khoản nợ kia của cô Phương đây, chúng tôi cũng đã giúp cô ấy trả hết rồi. Giờ cô Phương đã là người tự do, không còn ràng buộc gì nữa, cho nên hai người cũng có thể tiếp tục đoạn tình cảm dang dở trước kia."
"Chúng tôi đã tìm hiểu, và biết ở Thụy Điển đang phát triển công nghệ phục hồi chức năng mới. Tuy rằng không thể cam đoan sẽ khiến cho mẹ anh sinh hoạt được như người bình thường, nhưng tối thiểu cũng giúp bà ấy đứng dậy đi lại được."
Là cô ấy...
Dương Kiên mỉm cười gật đầu, trên mặt lộ rõ vẻ tự tin.
Trương Phi Phàm ngồi đối diện với Phương Vân Khanh, bốn mắt nhìn nhau không nói một lời.
Không được, cô thà c·h·ế·t cũng không muốn quay về đó, để cho đám lang sói tàn ác bất nhân kia chà đạp mình thêm một lần nào nữa.
Chẳng phải là muốn dùng mình để cưỡng ép Phi Phàm phải làm việc cho hắn hay sao?
Hơn bảy năm trời lưu lạc nơi đất khách quê người, trải qua không biết bao nhiêu đau khổ và tủi nhục, rốt cuộc Phương Vân Khanh cũng có ngày được trở lại nơi chôn nhau cắt rốn này.
Cố nhiên Dương Kiên không muốn đi đâu xa cả, mà ngược lại, hắn tới đây để đón một người từ xa đến.
Hắn nhanh chóng len lỏi vào giữa dòng người đông đúc kia, tiến gần tới trước mặt người phụ nữ trẻ tuổi ấy.
Trương Phi Phàm kia là ai?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.