Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 116: Theo dõi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Theo dõi


Tuy nhiên thực tế lại hoàn toàn trái ngược với lý thuyết.

Liền sau đó, Sarah cầm dao mổ lên tay, căn dặn lần cuối:

Dứt lời, hắn ôm theo chú c·h·ó kia bước ra khỏi cửa tiệm, dĩ nhiên không quên quay đầu lại cúi chào Sarah một lần nữa.

Có tin ông đây xxx cô, sau đó lại xxx, cuối cùng là xxx hay không !?!

Sarah nhanh chóng bước từ căn phòng phía bên trong ra ngoài sảnh chờ, mỉm cười nói:

Người phụ nữ đứng tuổi khoác áo blouse trắng mỉm cười, đặt chiếc panh kẹp kim khâu trong tay xuống bàn.

Tới đây công việc của nữ bác sĩ này có vẻ như đã hoàn thành.

Sarah lấy từ trên chiếc khay inox đặt gần đó một chiếc ống tiêm đã được nạp đầy dung dịch gây tê từ trước, rồi chích nó vào xung quanh v·ết t·hương của Tôn Nghị.

Cũng vào lúc này, ở cách đó gần nửa vòng trái đất, đồng hồ đã điểm mười hai rưỡi đêm.

"Em thấy cậu ấy thế nào? Có xứng đáng trở thành hôn phu của chị không?"

"Tôi cũng không dám chắc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay chú cá này của tôi có vẻ ủ rũ hơn bình thường rất nhiều. Cô có thể khám cho nó được không?"

Sở Thiên ngoái lại đằng sau, nhận lấy chiếc bể thủy tinh tròn to cỡ vừa lớn từ tay Tôn Nghị, sau đó trịnh trọng đặt nó lên trên mặt bàn.

"Nếu tôi không nhầm, thì có vẻ như v·ết t·hương của ông đã bị nhiễm trùng. Trước tiên ông cần đo nhiệt độ đã."

"Nhớ kỹ, nếu như bây giờ tôi rạch vị trí này ra và phát hiện một lỗ thủng trên dạ dày, vậy thì anh phải đưa người này rời khỏi đây ngay lập tức. Tôi không muốn gặp rắc rối đâu, được chứ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Hân trợn tròn mắt, lắc đầu đáp gọn lỏn:

"Đây rồi, chỉ còn một chút nữa thôi là xong, cố gắng chịu đựng thêm tí nữa nào... Và như thế là... Ok, xong rồi."

Gã thanh niên hơi cúi người, rối rít nói lời cảm ơn.

Liếc mắt nhìn tới khuôn mặt xinh đẹp đang lộ ra vẻ mệt mỏi của Jasmine, Khương Hân không nhịn được mà cười duyên một tiếng, khẽ cất giọng nói:

"Được thôi. Nhưng tôi vẫn phải nhắc lại với anh, rằng trường hợp này không hề khả quan. Nếu nhiễm trùng nặng hơn, ông ta sẽ c·hết. Mất máu nhiều hơn, ông ta sẽ c·hết. Viên đ·ạ·n g·ây t·hương t·ích n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, ông ta cũng sẽ c·hết... Đó là trong trường hợp hai người không thể tới bệnh viện."

"A... Xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ chuyên trị bệnh cho các loại vật nuôi trong gia đình như c·h·ó và mèo, còn cá thì..."

Bên trong căn phòng nằm khuất sau sảnh chờ.

Leng keng... Leng keng...

"Ủa, tên nhóc con này...? Hắn ta đến phòng khám thú y làm gì vậy, chữa bệnh cho c·h·ó à?"

Mãi cho tới khi bóng lưng gã thanh niên kia đã khuất xa phía sau dòng người ngược xuôi bên ngoài, Sarah mới lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay mỏng, lau đi những giọt mồ hôi vương trên trán.

Cũng may vài giây sau đó đã có người xuất hiện để giải vây cho cô lễ tân tội nghiệp này.

Sarah ngó ra ngoài trong giây lát, ngay lập tức nhận ra được hai người này rất có thể là "khách hàng tiềm năng" của mình.

Mười mấy ngàn Dollar một tháng, chỉ bấy nhiêu thôi thì vẫn chưa đủ với Sarah, bởi thói tiêu xài hoang phí của cô ta đã vượt qua cả ngưỡng giới hạn mà công việc bác sĩ thú y có thể mang lại.

"Hơn nữa còn là một con c·h·ó rất to lớn, rất hung dữ. Cậu ấy có thể chơi đùa với nó, còn có thể xua nó ra cắn lộn với đám c·h·ó khác bên ngoài, khiến cho người ta không khỏi mở rộng tầm mắt. Chẳng uổng công chị yêu thích cậu ta như vậy... Hihi, con rể của gia tộc Westwood sao có thể là kẻ tầm thường được chứ..."

Nữ bác sĩ gật đầu, dùng một chất giọng nhẹ nhàng êm dịu, như thể đang muốn an ủi cho người đang ở bên cạnh mình vậy.

"À, nó đây." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ tới khi người phụ nữ kia kết thúc việc khâu v·ết t·hương, thì gã mới dám buông lỏng thân thể, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tay nghề của nữ bác sĩ này có thể xem như thuộc loại khá, vậy nên số lượng khách hàng tới đây luôn được duy trì đều đặn ở mức trên năm ca khám mỗi ngày.

"Vết rách này khá nhỏ, các cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bên trong đều không phải chịu ảnh hưởng gì đáng kể, chỉ là bị nhiễm trùng nhẹ thôi. Tôi đã khâu v·ết t·hương lại, lát nữa sẽ tiêm thêm một liều Doxycycline. Cậu có thể yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Sở Thiên đi thẳng tới quầy lễ tân của phòng khám thú y Pet Care, mỉm cười chào hỏi với cô nhân viên trẻ tuổi đang túc trực ở đó:

Bởi vì chưa gặp phải trường hợp này bao giờ, cho nên cô ta cũng không biết nên xử lý thế nào cho phải.

Khương Hân cũng nổi tính tò mò, không nhịn được mà ghé đầu tới bên cạnh Jasmine, ngó nghiêng màn hình điện thoại của đối phương.

"Nếu anh đã tìm tới đây, thì chắc hẳn cũng đã biết sơ qua về cách làm việc ở nơi này, đúng chứ? Tình trạng của người này... Thực sự rất tệ, tôi cũng không dám chắc việc mình làm có thể giúp gì được cho ông ta hay không nữa."

Trên mặt gã lộ rõ vẻ căng thẳng, lo lắng tới mức không thể che giấu được, hai bàn tay cứ hết đan xen vào nhau rồi lại xoắn lấy vạt áo, lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác những chuỗi hành động ấy trong vô thức.

"Không xứng, hắn thì có điểm gì tốt chứ?"

Đúng vậy, người kia chẳng phải ai xa lạ, mà chính là cô điều dưỡng xinh đẹp động lòng người, kiêm nhiệm chức vụ điệp viên nằm vùng bên cạnh Sở Thiên - Khương Hân.

Cô lễ tân kia ngay lập tức nở một nụ cười đầy tính thương mại, lễ phép hỏi lại:

Jasmine che miệng cười khẽ, dùng một chất giọng ngả ngớn, nửa đùa nửa thật mà nói:

Jasmine lười biếng nằm dài trên ghế sofa, tựa đầu vào một chiếc gối lông vũ mềm mại, liên tục ngáp ngắn ngáp dài.

"Đúng vậy, chữa bệnh cho c·h·ó."

Trên người cô vẫn là bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng manh mà gợi cảm tới tận cùng, hệt như cái ngày mà Sở Thiên bước vào căn phòng này lần đầu tiên vậy.

"Chào anh. Xin hỏi anh có mang theo thú cưng của mình tới đây không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Trước tiên mời anh hãy mang nó vào đây, để tôi xem thử xem mình có thể giúp được gì hay không. Nếu như đây là vấn đề mà tôi xử lý được, vậy thì lát nữa anh quay lại quầy lễ tân để làm thủ tục sau cũng không muộn."

"Tạ ơn trời, nếu không có cô thì tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa. Cảm ơn cô rất nhiều, bác sĩ Sarah."

Cả người Tôn Nghị lúc này rét run giống như sắp bị đông cứng, từ khoang bụng mơ hồ truyền tới cảm giác đau âm ỉ không ngừng.

"Ừ, rất ổn, tất cả đều tốt."

"Xin chào, tôi muốn đăng ký khám bệnh cho thú cưng."

Điều này xảy ra không phải bởi ông ta đang hoảng sợ, mà đó là phản xạ vô điều kiện của cơ thể khi lên cơn sốt cao.

Đứng đối diện với người phụ nữ này là một gã thanh niên trẻ khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi.

"Nếu chị buồn ngủ quá thì cứ đi ngủ trước đi, không nhất thiết phải cố ra vẻ là đang ngồi xem phim cùng với em đâu."

"Bây giờ thì đỡ ông ta nằm lên bàn mổ đi."

Chương 116: Theo dõi

Nếu Sở Thiên nhìn thấy gương mặt của người đó, thì chắc chắn một trăm phần trăm hắn sẽ không nhịn được mà lớn tiếng chửi thề một chặp.

Xxx con mẹ nó!

Jasmine tiếp tục ngáp dài tới chảy cả nước mắt, sau đó mới thong thả đáp lời:

Sarah vừa nói, vừa đưa tay nhận lấy chiếc nhiệt kế từ phía Tôn Nghị.

Jasmine khẽ gật đầu, bờ môi đỏ mọng mỹ miều khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong đầy quyến rũ và mê hoặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa dứt lời, Jasmine lại vớ lấy chiếc điện thoại đặt trước mặt, nhìn chằm chằm vào đó không chớp mắt.

Sau khi đã kéo tấm rèm để che kín hoàn toàn cửa kính ra vào, Sarah mới tỉ mỉ xem xét v·ết t·hương trên người Tôn Nghị trong chốc lát, rồi lấy từ trong tủ thuốc ra một chiếc nhiệt kế thủy ngân.

"Trộn một ống thuốc vào đồ ăn, sử dụng liên tục trong vòng ba ngày. Còn đây là băng gạc khử trùng, anh nhớ phải thay đều đặn mỗi tám tiếng đồng hồ. Ba ngày sau anh có thể đưa nó tới khám lại, hoặc bất cứ lúc nào có biểu hiện bất thường."

...

Đúng như những gì Sarah vừa nói, tình trạng của Tôn Nghị lúc này rất, rất tệ.

"Xin chào, tôi là Sarah, bác sĩ thú y phụ trách ở đây, đồng thời cũng là chủ của phòng khám này."

Tiếp đó cô ta lại nhặt một cây kéo cắt chỉ y tế lên, động tác nhanh thoăn thoắt, mau chóng cắt bỏ đi phần chỉ thừa còn sót lại bên ngoài.

...

Làm việc chân chính dĩ nhiên chẳng đủ để thỏa mãn bản thân, vậy nên Sarah chỉ có thể nhắm mắt đưa chân, tìm thêm cho mình một ngón nghề tay trái nữa...

"Tôi hiểu rồi, cô cứ làm những gì mà mình cần làm đi."

"Tốt, giờ thì anh có thể đưa nó về được rồi. Nhớ kỹ những gì tôi dặn nhé."

Túi xách hàng hiệu, mỹ phẩm, hàng chục bộ đồ đắt tiền, trang sức quý giá... Hết thảy những thứ đó giống như một loại t·huốc p·hiện mà Sarah đã trót nghiệp ngập, vậy nên bằng cách này hay cách khác, cô ta luôn phải tìm cách để có được nó mỗi ngày.

Nói tới đây, Jasmine hơi ngừng lại trong giây lát, ngoảnh đầu nhìn về phía Khương Hân, sau đó mới chậm rãi tiếp lời:

Gã thanh niên gật đầu như giã tỏi, nhận lấy túi thuốc từ tay bác sĩ Sarah, sau đó liền tiến tới gần bàn phẫu thuật, bế bổng chú c·h·ó nhỏ đang nằm trên đó lên.

Từng giọt mồ hôi túa ra, chảy dài xuống khuôn mặt đã tái xanh như tàu lá chuối vì mất máu quá nhiều.

Dứt lời, cô ta liền đặt lưỡi dao xuống bụng của Tôn Nghị, bắt đầu rạch một đường từ miệng v·ết t·hương trở ra.

Tiện nhân này, dám chơi vô gian đạo với ông à !?

"Không được đâu. Thân là một người quan sát, sao chị có thể bỏ qua được đoạn cao trào của bộ phim này cơ chứ?"

Càng sốt cao, sẽ càng cảm thấy ớn lạnh.

Tuy nhiên chừng đó cũng là đủ để nhìn thấy được Jasmine không ở đây một mình, mà còn một người khác đang ngồi ở vị trí ngay gần với cô ta nữa.

Sở Thiên gật đầu, khệ nệ bưng chiếc bình thủy tinh trên tay, nhanh chóng bước theo sau lưng bác sĩ Sarah.

Tính cho tới thời điểm hiện tại, thì phòng khám này cũng đã hoạt động được xấp xỉ mười lăm năm.

"Về nhà thôi nào bé ngoan." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Và cũng bởi vì toàn bộ sự chú ý của cô ta chỉ được đặt vào chiếc bể thủy và chú cá vàng đang bơi qua bơi lại kia, vậy nên cô lễ tân này chẳng hề phát hiện ra sự bất thường của người đàn ông trung tuổi đứng cách đó khoảng vài mét.

Trong phòng lúc này đã tắt hết đèn, chỉ còn lại một chút ánh sáng lay lắt từ chiếc tivi treo trên tường đang chập chờn soi rọi ra ngoài.

"Vâng, tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ rất nhiều."

Cô ta lấy từ trong đó ra một hộp giấy màu xanh nhạt, kèm theo vài ống dung dịch trong suốt, bỏ chúng vào trong chiếc túi plastic có quai xách.

Không, nói đúng ra thì cô ta chẳng hề biết họ là ai, nhưng có một điều Sarah biết được chắc chắn, đó là họ tới đây để tìm mình.

"Sai rồi, điểm nào của cậu ấy cũng tốt cả, chỉ có điều... Sở Thiên thích chơi tâm cơ, lại quá mức hiếu thắng, cho nên... Mượn cơ hội lần này, để cậu ấy nếm thử mùi thất bại đi. Có như vậy thì sau này vị hôn phu của chị mới thành thật hơn một chút được..."

Nữ bác sĩ Sarah gật đầu, sau đó cởi đôi găng cao su đang mang trên tay ra, tiến về phía chiếc tủ kính lớn - nơi chứa đựng cơ man hàng trăm loại thuốc bên trong đó.

Dứt lời, cô ta quay sang phía Sở Thiên, thấp giọng nói nhỏ:

Âm thanh từ chiếc chuông treo trên cửa ra vào truyền vào, báo hiệu lại có ai đó đang tới đây.

Quy mô của nó không lớn, chỉ tương đương với một phòng mạch tư cỡ nhỏ, nhân viên ở đây ngoài bà chủ là Sarah ra thì còn có một cô lễ tân kiêm nhiệm kế toán nữa.

Sở Thiên bước lại gần, muốn dìu Tôn Nghị tiến về phía chiếc bàn làm bằng thép không gỉ đặt ở trước mặt, nhưng Tôn Nghị lại lắc đầu, cắn răng tự mình leo lên trên đó.

"Bác sĩ Sarah, mọi thứ ổn cả chứ?"

Não bộ của ông ta bị cơn sốt nung nóng lên, khiến cho các giác quan cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, gần như đã sắp rơi vào trạng thái nửa mê man.

Theo lý mà nói thì thu nhập nó mang lại cũng đủ để Sarah trang trải cho cuộc sống thường ngày, thậm chí nếu khéo cân đo đong đếm thì còn tương đối dư dả nữa.

Sở Thiên nhìn về phía Tôn Nghị - người lúc này đang ngồi co ro trên một chiếc ghế dựa nhỏ gần đó, toàn thân run lên như cầy sấy.

Cô lễ tân hơi ngẩn người, trên mặt đã lộ rõ vẻ lúng túng, dường như không nghĩ tới việc thú cưng của người đối diện lại là một con cá vàng...?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Theo dõi