Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112: Biến cố (2)
Tôn Nghị tươi cười đứng trước cửa phòng, miệng vẫn không ngừng nói:
Ở đối diện với lão ta, một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm trên tay tập tài liệu dày tới gần trăm trang giấy A4, nhanh chóng lật qua từng tờ trong đó.
Lão quản gia vội vàng đứng dậy, hơi cúi người chào hỏi, sau đó dùng thái độ kính cẩn đáp lời:
Vài phút sau, rốt cuộc Tôn Nghị cũng đã tìm ra được một chủ ý khả dĩ.
Mẹ kiếp!
"Ở kia... Bên trong ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc..."
Đâu phải tất cả mọi người đều có thói quen dậy sớm như ông ta.
Chương 112: Biến cố (2)
"Được, mời ngài đi theo tôi."
"Vicente ở đâu?"
Dứt lời, người đàn ông trẻ tuổi bỏ tập tài liệu trong tay vào một chiếc vali, xách theo nó rời đi.
Ông ta mở ra phần tin nhắn, sau đó gửi cho Sở Thiên một đoạn ký tự ngắn gọn.
Trở lại phòng riêng của mình, Tôn Nghị đi tới trong nhà vệ sinh, bắt đầu mở hết cỡ tất cả vòi nước xung quanh.
Trong hoàn cảnh như hiện tại, Tôn Nghị không tin Sở Thiên sẽ hành động một cách lười nhác và vô trách nhiệm tới vậy.
Cả Tôn Nghị và Sở Thiên đều ngầm hiểu với nhau rằng chuyến đi lần này phải đặt mục tiêu đàm phán hợp tác với Vicente lên hàng đầu, còn lại hết thảy những chuyện khác đều chỉ là thứ yếu.
"Ngay cả những thứ này cũng chỉ là do tôi vô tình phát hiện ra mà thôi. Vicente... Cậu ấy là người rất cẩn thận..."
Larry - Trợ lý của Thống đốc tiểu bang Nevada.
Ông ta biết, ngay vào lúc này đây, có hàng chục đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, theo dõi nhất cử nhất động.
Nhưng ngay khi vừa đặt chân ra khỏi cửa, thì một con dao sắc lẹm làm từ thép không gỉ đã gác lên cổ của lão quản gia, khiến cho lão ta không khỏi kinh ngạc sợ sệt.
"Quản gia, thì ra ông đang ở đây à? Tôi tìm ông từ nãy tới giờ đấy."
Nếu như Vicente có mặt tại đây, thì chắc chắn ông ta sẽ nhận ra kẻ không mời mà tới kia là ai.
Tôn Nghị đứng lên khỏi ghế, lững thững thả bước trở lại phía bên trong biệt thự, vừa đi vừa vươn vai ngáp dài một cái, giống như những bô lão cao tuổi trên đường đi tập thể d·ụ·c về nhà.
Với tính cách của Sở Thiên, chắc chắn hắn sẽ không để lãng phí một chút thời gian nào, mà tận dụng hết từng giây từng phút để hoàn thành mọi việc và trở về Nevada trong thời gian sớm nhất.
Ở bên ngoài có hàng chục vệ sĩ với vũ khí nóng trong tay, nếu như cứ liều mạng xông ra thì kết cục chắc chắn chỉ có một, đó là bị bắn thủng lỗ chỗ như tấm lưới đánh cá.
"Được rồi, bây giờ tôi cần ông làm một việc nữa. Báo cho đám vệ sĩ kia, để bọn chúng mở rộng cổng trước ra."
Máu tươi phun ra xối xả, nhuộm đỏ cả bộ đồ mà Tôn Nghị đang mặc trên người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông trẻ tuổi kia ngẩng đầu nhìn thẳng về phía đối diện, thận trọng hỏi lại:
Tôn Nghị lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra, tìm tới cái tên Sở Thiên trong danh bạ, rồi nhanh chóng bấm nút gọi đi.
Có chuyện gì đó không ổn!
Lão quản gia đưa hai tay lên ôm cổ, phát ra vài tiếng òng ọc không rõ ràng, rồi nhanh chóng đổ rầm xuống mặt đất.
Đứa bé trong ảnh không phải con trai Vicente, mà chính là vị tổng giám đốc của Trust & Safety này.
Nhưng Sở Thiên thì khác, hắn đang ở New York, mà thành phố đó nằm ở múi giờ GMT-4, trong khi Las Vegas lại ở múi giờ GMT-7.
Trên mặt người đàn ông ấy ánh lên một nụ cười vui sướng, như thể đứa trẻ này chính là những gì tốt đẹp nhất mà hắn ta từng thấy trên thế giới này, và cũng là thứ mà hắn sẽ nâng niu, bao bọc suốt cả cuộc đời.
...
Đây không phải là điện thoại của văn phòng công ty Trust & Safety, mà là số máy riêng của Vicente.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy hoặc nằm ngoài vùng phủ sóng. Quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp..."
Lão quản gia không đứng dậy, chỉ ngồi thừ người ra đó, im lặng như một pho tượng khắc khổ.
"Im lặng, đi theo tôi."
Cảm giác bất an bị đẩy lên tới đỉnh điểm không cho phép Tôn Nghị ngồi yên chờ đợi.
Lão quản gia già nua ngập ngừng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ im lặng nhìn Tôn Nghị trân trối, cũng hoàn toàn chẳng hề có ý định sẽ làm theo lời ông ta.
Dù tiếp xúc với hắn không nhiều, nhưng Tôn Nghị vẫn hiểu được vài phần về con người của Sở Thiên.
Nói đoạn, lão ta nhanh chóng bước về phía cửa ra vào, muốn tiến tới phòng bếp - nơi đặt tủ thuốc.
Khoảng vài phút sau, từ phía ngoài cửa vọng tới một giọng nói mang đặc sắc thái Á Đông, khiến cho lão ta không khỏi chú ý.
"Tại sao hắn lại muốn giam lỏng tôi ở đây?"
Ông ta khẽ chửi thề một câu, sau đó lại bấm gọi tới số điện thoại của Vicente.
Giọng nói máy móc kia lại tiếp tục xuất hiện giống như muốn trêu ngươi Tôn Nghị, khiến cho trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy hoang mang.
Tuy nhiên chạy trốn thế nào lại là một vấn đề vô cùng nan giải.
Tựa như những hồi chuông ngân vang liên tục trong đầu, nó thúc giục ông ta phải mau chóng làm gì đó để tự cứu lấy mình, trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.
Một lần, hai lần, ba lần...
Thoạt nhìn qua thì màu sắc cũng như chất liệu của bức ảnh này có vẻ khá cũ kỹ, cho nên có thể dễ dàng đoán ra rằng nó đã được chụp từ cách đây rất nhiều năm.
Con dao trong tay ông ta chợt kéo kéo thẳng một đường mạnh bạo, xé rách cổ họng của lão quản gia, trực tiếp cắt đứt động mạch cảnh.
"Ông có chắc là hắn ta không còn chỗ cất giữ bí mật nào khác nữa không?"
"Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Một khi Tôn Nghị sơ ý để lộ ra bất kỳ sự biểu hiện khác lạ nào, thì có trời mới biết được đám người kia sẽ làm gì ông ta nữa.
"Đừng quên con và cháu trai của ông đang ở trong tay chúng tôi. Dù ông có cảm tình với Vicente tới mức nào đi nữa, thì hắn cũng chẳng phải người thân ruột thịt của ông đâu. Nghĩ cho kỹ, đừng phạm phải sai lầm, nếu như ông còn muốn đứa nhóc kia nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai."
"Nhưng... Nếu tôi làm như vậy, bọn chúng sẽ g·i·ế·t người nhà của tôi..."
Lão quản gia ấp úng đáp lời, bên trong giọng nói còn lộ rõ vẻ sợ hãi cùng bất lực.
"Tôi... Tôi không biết... Có kẻ b·ắ·t· ·c·ó·c gia đình tôi, muốn tôi phải nhốt ngài ở đây... Cho tới khi cảnh sát đến..."
"Ông không chắc chắn ư? Chẳng phải ông là người thân thiết với Vicente nhất hay sao?"
Cũng tức là hiện tại ở New York đã hơn chín giờ sáng.
Không lẽ hắn ta cũng đang ngủ nướng?
Nhưng thực tế thì không phải như vậy.
Ngủ nướng ư...? Không có khả năng đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Càng vào tình huống nguy nan, càng phải giữ cho cái đầu của mình thật bình tĩnh.
Câu trả lời của lão quản gia không khiến cho người đối diện quá hài lòng, lại tiếp tục truy hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa hăm dọa, Tôn Nghị vừa dùng tay còn lại bịt miệng lão quản gia, vừa lôi lão ta quay ngược trở lại trong phòng, sau đó cẩn thận khóa trái cửa lại.
Ánh mắt Tôn Nghị xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Khóe mắt Tôn Nghị hơi giật giật, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Trong bức ảnh, đó có một người đàn ông da màu trẻ tuổi đang ôm trên tay một đứa trẻ sơ sinh.
Dòng nước chảy rào rào xuống nền gạch hoa vân xám tạo ra tiếng động khá lớn.
"Thuê bao quý khách..."
Tôn Nghị kề sát con dao mà ông ta lấy từ trong bếp vào cổ lão quản gia, gằn giọng nói:
Lo âu hay hoảng loạn chính là liều thuốc độc c·h·ế·t chóc nhất, bởi chúng sẽ khiến cho khả năng tư duy trở nên rối loạn, từ đó dẫn tới những hành động ngu xuẩn không có cách nào vãn hồi lại được.
Tôn Nghị kéo một lượt trong danh bạ, tìm tới số điện thoại của Manuel - trợ lý tổng giám đốc công ty Trust & Safety.
Vừa nói, lão ta vừa nhìn về phía chiếc khung ảnh lớn treo trên bức tường đối diện.
"Không phải là tôi không muốn, mà quả thực đây là tất cả những gì tôi biết."
"Ngu xuẩn. Ngay khi thằng khốn vừa rồi bước ra khỏi căn phòng này với thứ mà hắn muốn, thì tính mệnh của cả nhà ông đã được định đoạt rồi. Giờ thì gọi cho đám vệ sĩ kia đi, trước khi tôi mất hết kiên nhẫn."
"Chìa khóa mấy chiếc xe trong garage để ở đâu?"
Khốn kiếp!
"Vicente có vấn đề, mau trở về Las Vegas."
Lão quản gia run rẩy, lắp bắp trả lời:
Hơn nữa Sở Thiên còn là loại người rất hiểu chuyện, đối nhân xử thế với người xung quanh cũng vô cùng khôn ngoan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế nhưng cả thế giới này lại giống như đang muốn cùng nhau chống lại Tôn Nghị vậy.
Tôn Nghị nhếch mép cười lạnh, dường như đang cảm thấy chán nản vì sự vô tri của đối phương.
Dù không chắc chắn mưu đồ của Vicente là gì, hoặc giả đây còn chẳng phải là chủ ý của đối phương, nhưng Tôn Nghị vẫn lờ mờ nhận ra có một âm mưu nào đó đang dần lộ diện, mà đích nhắm của nó lại chính là bản thân ông ta chứ không phải ai khác.
Tôn Nghị thử đi thử lại một lúc, nhưng vẫn không thể nào liên lạc được cho Sở Thiên.
"Thôi được rồi. Bây giờ tôi phải mang thứ này đi ngay, việc ở đây sẽ giao lại cho ông. Nhớ kỹ, khoảng mười lăm phút nữa người của Sở cảnh sát Las Vegas sẽ tới đây. Tới lúc đó ông hãy ra lệnh cho đám vệ sĩ đầu hàng, giao nộp gã châu Á kia cho bọn họ. Tôi không muốn phát sinh bất kỳ rắc rối nào đâu, hiểu chứ?"
Lão quản gia già nua chầm chậm đặt lưng ngồi xuống chiếc ghế sofa bên trong phòng làm việc của Vicente.
Với cường độ âm thanh như hiện tại, dù có người nào đó lắp máy nghe lén ở đây, thì cũng sẽ khó mà nghe thấy được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của ông ta.
Đối với Tôn Nghị mà nói, thì việc Vicente không bắt máy còn có thể lý giải được, vì dù sao bây giờ cũng mới gần sáu giờ sáng, rất có khả năng đối phương còn chưa rời giường nữa.
Còn người đàn ông trẻ tuổi ấy, lại không phải cha của ông ta, mà là lão quản gia già nua đang ngồi ngay đây...
Lão quản gia kia nghiền ngẫm trong giây lát, sau đó mới lắc đầu, đáp:
"Tôi cũng không dám cam đoan một trăm phần trăm. Nhưng theo những gì mà tôi biết, thì có lẽ đây là tất cả số tài liệu mà cậu ấy cất giữ rồi."
Nghĩ đi... Động não đi nào...
Dùng lão quản gia này để uy h·i·ế·p đám người kia? Nhưng lấy gì ra để đảm bảo bọn chúng sẽ đặt mạng sống của lão già này lên trên nhiệm vụ được giao?
"Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng ông có thể lấy giúp tôi một viên thuốc giảm đau hay không? Đầu của tôi cảm thấy hơi chếnh choáng, có thể là vì ngày hôm qua không được ngủ đủ giấc, cho nên..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôn Nghị cũng chẳng có thời gian đâu mà rườm rà hoa lá với lão ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính:
Không ổn, phải chuồn khỏi đây ngay!
Người này vừa là thân tín, lại vừa là họ hàng bên nhà vợ Vicente, cho nên chắc chắn hắn ta sẽ biết được điều quái quỷ gì đang xảy ra ở đây.
Ngày hôm qua sau khi kết thúc việc đàm phán, cả hai người bọn họ đã trao đổi số điện thoại riêng với nhau, đây có thể coi là một động thái bày tỏ sự thiện chí, đồng thời cũng là để kéo quan hệ giữa đôi bên lại gần hơn.
Lão quản gia chầm chậm đáp lời:
Tôn Nghị đã lờ mờ nhận ra được trực giác của mình không phải là không có lý, bởi thực tế từng chi tiết nhỏ trước mắt ông ta đều như đang ủng hộ cho cái giả thiết kia.
Tôn Nghị đưa mắt nhìn thẳng vào cái xác trước mặt, trong miệng khẽ phun ra một câu chửi thầm.
Ông ta đánh hơi được một mùi vị nguy hiểm nồng nặc đang hiện hữu quanh mình.
"Tất cả đều ở đây hết rồi chứ?"
Nhiều người không biết còn tưởng rằng người đàn ông kia là Vicente, và đứa trẻ đó là con trai của ông ta - người đang đi du học ở mãi tận nước Anh xa xôi.
"..."
Dẫu rằng đó không phải là phương án đảm bảo một trăm phần trăm thành công, nhưng so với ngồi lì ở đây chờ c·h·ế·t thì tốt hơn rất nhiều.
Tôn Nghị ghìm lại cảm giác muốn đập tan chiếc điện thoại trong tay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.