Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Hán gian

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Hán gian


Từ trước tới giờ nhà họ Tống là thân hào địa chủ, đến giờ cũng thành c·h·ó săn Hán gian.

Làm người luôn luôn bất lực như vậy, đành phải chấp nhận rơi vào phiêu bạt.

Chương 14: Hán gian

Tôi không hiểu bọn họ tranh quyền đoạt vị thế nào, cũng không hiểu gút mắc chính trị giữa bọn họ ra sao.

Loại tâm lý may mắn đáng buồn này vẫn tiếp diễn, cho đến khi Hứa Quân Sơ nói với tôi, anh ấy muốn ra tiền tuyến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

64.

Cho dù quân đội của bọn họ đã từng đối kháng với nhau trên chiến trường, những thủ lĩnh như bọn họ cũng sẽ tham dự các buổi tiệc, ăn uống linh đình, nói cười đàm phán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Chấp triệt bỏ quân đội, hắn cho phép tôi ra ngoài, nhưng tôi lại không muốn đi ra ngoài nữa.

Chỉ tiếc là chân của anh trai đã bị đánh đến nỗi để lại di chứng, cả đời này chỉ có thể chống gậy mà đi.

Cái gì tôi cũng không thể nói được.

Đúng, hoa nở đẹp là được rồi.

Con gái của tội phạm g.i.ế.c người, giờ trở thành con gái của Hán gian.

Lê Âm từng nói, nếu kết thúc của sinh mệnh là cái c·h·ế·t, vậy thì cả đời này của chúng ta không ngừng thỏa hiệp, nhẫn nại tranh cường háo thắng thì lại có ý nghĩa gì đâu.

Tôi bảo vệ mong muốn của riêng mình, hiện tại nhà họ Tống bình an, sống c.h.ế.t là việc của người khác.

Hứa Quân Sơ nói, bác Hứa nhận được lời mời của trường học cũ, ông ấy chuẩn bị trở lại Nam Kinh dạy học.

Tiếng khóc của người có con trai c.h.ế.t trận sa trường, chồng mất tích không rõ nơi đâu, t.h.i t.h.ể đã bị cụt chân cụt tay, xác c.h.ế.t đói khắp nơi, trên mặt ai cũng đều là tuyệt vọng.

Mọi người đều căm thù người Nhật, cho dù là phụ thân dựa vào Nhật Bản, Lục Chấp ngồi ở địa vị cao, đều hận người Nhật Bản.

Cũng không đi ngăn cản ông ấy, bởi vì tôi không thể đưa ra bất cứ cách nào để có thể tự cứu.

Dần dần, tôi cũng không dám ra ngoài nữa.

66.

Cha được khôi phục vị trí hội trưởng thương hội, dưới sự trợ giúp của Tá Đằng cũng cứu được tính mạng của anh trai.

Thật ra bác Hứa có tài, chí cũng không ở nơi đó, nhưng Hứa Quân Sơ tôn trọng quyết định của cha.

Chỉ buồn cười ở chỗ, người nhật độc ác, cường thủ hào đoạt ở Trung Quốc, lại trở thành ân nhân mà Tống gia phải mang ơn đội nghĩa.

Đám người hầu kể chuyện cho tôi: “Thi thể được chất đống trên xe kéo hết xe này đến xe khác, sợ c.h.ế.t mất!”

Dạo này Lục Chấp rất bận.

Tôi bắt đầu lo Hứa Quân Sơ cũng sẽ rời đi, Thượng Hải đã không còn cha mẹ anh ấy nữa, tôi cũng gả cho người khác, các bạn học lúc trước hoặc đi tòng quân hoặc đi du học, hoặc c.h.ế.t hoặc bị thương.

67.

Mỗi ngày, hoạt động duy nhất chính là đi dạo loanh quan trong viện ngắm hoa, nếu không thì là viết thư cho Hứa Quân Sơ.

Mà tôi, lại trốn tránh ở phủ đốc quân, hoa nở rất đẹp.

Có lẽ ý nghĩa chân chính là ở trong lòng.

Tôi không có, tôi không có bất cứ năng lực nào để bảo vệ gia đình của mình.

Khi tôi cho tiền ở trên phố, mọi người sẽ tới tranh nhau, có người bị đánh c.h.ế.t đói c·h·ế·t, có một số ngõ nhỏ đầy xác c·h·ế·t, sau đó tôi mới biết được, tôi chỉ cứu được một người, không cứu được ngàn vạn người.

Chiến tranh ở rất gần tôi, thậm chí có nhiều buổi sáng tôi bị lửa đ·ạ·n đánh thức.

65.

Tôi không nghĩ ra lý do để anh ấy ở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi chỉ biết tiếng động bên ngoài càng ngày càng lớn, người c.h.ế.t càng ngày càng nhiều.

Tôi trốn tránh tất cả những thứ này, cũng không coi đó là sự thật mà tôi vốn nên thẳng thắn mà đối diện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

63.

Hắn cũng từng có tiếp xúc với Tá Đằng, thực lực của bọn họ tương đương nhau, kiềm chế lẫn nhau.

Thế giới này, cuộc sống này thật sự loạn, thật sự khó khăn, cũng thật sự rất mệt.

Cho nên tôi không gặp ông ấy, bởi vì tôi không thể chấp nhận được việc cha mình b*n n**c cầu vinh.

Trong lòng có gia đình, trong lòng có đất nước, chọn lấy chọn bỏ, chọn cầm chọn vứt, đều ở trong lòng cả.

Chỉ là trong nụ cười có bao nhiêu phần thiệt tình thì không biết được.

Chỉ cần ra khỏi nhà một chuyến, tôi nghe được đều là tiếng khóc.

Thật ra lần trước cha trộm truyền tin nói chuyện này với tôi, bị tôi trả lời từ chối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi tĩnh dưỡng suốt hơn một tuần.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nhưng ông ấy hỏi tôi, con còn cách nào có thể bảo vệ gia đình không?

Chiến tranh cũng cách tôi rất xa, bởi mỗi ngày tôi vẫn được đối xử như cũ, giống như vẫn là đại tiểu thư tôn quý kiêu ngạo từ trước.

Loại tuyệt vọng này khiến cho người bàng quan cũng không thể hít thở nổi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Hán gian