Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Bình Hoa Giới Giải Trí

Mạch Ngôn Xuyên

Chương 64

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64


Cảnh Tâm nhìn Chu Nghi Ninh, Chu Nghi Ninh cười cười: “Vâng ạ,mộtlát nữa emsẽphảiđihỏi xem sao.”

Trong đầu toàn nghĩ cái gì vậy!

Sau lần gặp mặt trước hai người cũng chưa gặp lại,khôngnghĩ lần hội ngộ tiếp theosẽlà ở đây.

Trừ lúctrêngiường.

Cảnh Tâm: “…”

Tần Sâm chẳng ừ hử gì cả chỉ cười cười, hôn lên môicômộtcái, quay về ngồi dựa vào ghế, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, lái xe rờiđi.

Hai người nhìn nhau cười.

Phó Cảnh Sâm thản nhiên phun ra hai chữ: “Kẹt xe.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai mắt Cảnh Tâm sáng lên: “Đạo diễn cùng biên kịch? Ai vậy?”

Cảnh Tâm có chút nghi hoặc: “anhtrai em?”

Tần Sâm giương mắt nhìncô, khoé miệnganhcong lên, vô cùng lưu manh: “Muốn làm gì? Đây là cửa tiểu khu,khôngphải nhà chúng ta.”

Minh Chúc có chút bất ngờ, vội vàngnói: “khôngcần đâu, chúng takhôngcùng đường.”

Tần Sâm nhàn nhã dựa lưng vào ghế, lấymộtđiếu thuốc ra ngậm bên miệng, châm xong hạ cửa kính xe xuống,anhvươn tay ra ngoài cửa sổ búng tàn thuốc, nhìn về phía Cảnh Tâm.

Cảnh Tâm nhìncôấy, đạo diễn Từ che ngực khoát tay: “Nghỉ ngơi nửa tiếng, Chu Nghi Ninhđitrang điểm lại.”

Cảnh Tâm có chút kinh ngạc nhìn Minh Chúc, lập tức cườinói: “Xin chào, tôi còn tưởngcôlà nghệ sĩ vừa mới ký hợp đồng đấy.”

Phó Cảnh Sâm nhìn Cảnh Tâmmộtcái, biếtcôchưa từ bỏ ý định,nóimộtcâu làm cho người takhôngtừ chối nổi: “Buổi tốianhvà Lục Tinh còn có việc, hai người hẹn nhau lần khácđi.”

Minh Chúc nhìncô,khôngcó biện pháp cự tuyệt,đivòng qua lên xe.

Cảnh Tâm mở cửa xe xuống xe, kéo cửa sau xe ra, quay đầu nhìncôấy, “đithôi, dù sao bây giờ vẫn còn sớm.”

Chu Duy cười: “Tuy nhiên chưa chắcanhấyđãnóivới em.”

Cảnh Tâm lặngđimộtchút, Quý Đông Dương nhìncô,côvội vã chạy lên trước, lôi kéo Chu Nghi Ninh, Chu Nghi Ninhkhôngchút sứt mẻ,côchỉ có thể gọimộttiếng: “Nghi Ninh.”

Tần Sâm cười, “Nghĩ gì vậy,khôngphải.”

Editor: Sorry mọi người, mìnhđangphải cày tiếnganhđể còn ra trường. Nên thời gian gần đây của mình rất eo hẹp. Mìnhsẽcố ra chương sớm nhất có thể.

Cảnh Tâm đứng đó tự nhiên nhếch môi cười vớianh, vui vẻ vòng qua đầu xe ngồi lại vào ghế lái phụ.

Tần Sâm tắm rửa xongđira, lấymộtchai rượu vang trong tủ rượu ra, cầmmộtly rượu lười biếng dựa vào khung cửa nhìncô, Cảnh Tâm bỏ cả kịch bản vào trong vali hành lý, kéo khoá lên, quay đầu nhìnanh, kéo vali vào trong góc.

Tần Sâm nhìncô, trong xoang mũi hừ ramộttiếng: “Ừ.”

Cảnh Tâm thay xong trang phục diễnđangngồi trong phòng hoá trang, phó đạo diễn vội vàngđitới chỗcô: “Cảnh Tâm,côtrước đừng trang điểm nữa, Chu Nghi Ninhkhôngbiết bị làm sao, khóckhôngdừng được,côcùngcôấy có quan hệ tốt,côđixemcôấymộtchútđi.”

Chu Nghi Ninhnói: “Em biết.”

Tần Sâm cười: “Về rồi cho em ôm.”

Cảnh Tâm liếccôấymộtcái: “Có thể chân thànhmộtchút haykhông?”

Đều do cái đồ trứng thối Tần Sâm kia.

Đây là lờithật, Minh Chúcthậtsựrất được, còn xinh đẹp hơn rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí, chủ yếu là khí chấtđi, nhìn có hương vị vô cùng đặc biệt.

Chị ấykhôngphảiđangnóicái video đánh Kha Đằng kia chứ?

(*băng vệ sinh)

Tần Sâm gật đầu: “Ừ, biên kịch là do Lục Tinh giới thiệu.”

Cảnh Tâm kéocôấy đến phòng nghỉ, ngồi đối diệncôấy, “nóimộtchútđi.”

Tần Sâm thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau vài giây quay đầu nhìncô, xoanhẹtóccô, “Bốn năm trước, bị cướp.”

Hạicôcao hứng hụt.

Chu Nghi Ninh quay đầu nhìncô, cố ý hỏi: “Thấy cái gì?”

Minh Chúc nhìnmộtcái, ngồi sang ghế bên cạnh, để lại hai cái ghế trống.

Phó Cảnh Sâm liếc mắt cảnh cáocô, Cảnh Tâm bĩu môi, cònkhôngchonói, sợ Lục Tinh biết?

Từ đạo diễn: “…”

Sắc mặt Cảnh Tâm đột nhiên thay đổi: “khôngphải là… Cướp sắc chứ?”

Cảnh Tâm nhìn Chu Nghi Ninh,côấy ở phía sau cười vớicô: “Mauđiđi, bao giờ rảnh mìnhsẽkể lịch sử bi thảm của mình cho cậu nghe.”

Chu Nghi Ninh tổng kếtmộtcâu ngắn gọn: “Chính là phảithậtsựnhập vai đúngkhôngạ.”

Cố Hề là bạngáiKhi Vực, cũng là bạn tốt của Thẩm Gia, đều là người đại diện, cho nên Cảnh Tâm biết.

Minh Chúcnóinhỏbên taicômộtcâu, hai mắt Cảnh Tâm trừng lớn, thăm dò nhìn người đàn ôngđanglái xe phía trước,nhỏgiọngnói: “thậtvậy sao?”

Tần Sâm lái xe ra ngoài,nóisang chuyện khác: “Tối nay mang emđiănmộtbữa, có đạo diễn cùng hai biên kịch ở đó.”

Tần Sâm biếtcôđangoán giận, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: “Bữa cơm nàykhôngđược dự tính trước, doanhtrai em tổ chức.”

Đây là lần đầu tiên Tần Sâm đưacôđitham gia bữa cơm kiểu này, Cảnh Tâm nhìn quần áo bình thườngtrênngười mình, người đàn ông này luôn… Có chuyện gì cũngkhôngnóitrướcmộttiếng,nóiđilàđi.

Chu Nghi Ninhđangôm Quý Đông Dương khóc lớn, Quý Đông Dương cau mày, tay giơ giữakhôngtrung, cúi đầu nhìncôgáitrong ngực,khôngbiết làm gì cho phải,nhỏgiọng: “Này?”

Tần Sâm lái xe ra ngoài, Cảnh Tâm thấy Minh Chúc cònđangđứng ở giao lộ chờ xe, vội vàng nhìnanh: “Chờmộtchút, chỗ nàykhôngdễ đón xe, chúng ta cho Minh Chúcđinhờđi.”

Cảnh Tâm nhớ ra tối hôm quacôấy cũng móc móc cái mũ của mình như vậy, nhịnkhôngđược hỏi: “Tối qua cậu thấy chưa?”

Chuyện sau đóđidạo phố, chủ yếu là muốn nán lạimộtlát,nóichuyện phiếm, lần gặp trước có chút vội vàng,khôngcó chút cơ hội nào để tán gẫu những chuyệntrêntrời biển cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Sâm rũ mắt nhìncô, cườimộtcái: “Kịch bản còn chưa viết xong, hơn nữa chuyện tuyển chọn diễn viên là chuyện của đoàn làm phim, còn chưa biết.”

Mọi người ngã ngửa.

Cảnh Tâm mím môi, “khôngcó gì đâu, chỉ là em đột nhiên muốn ômanhmộtchút thôikhôngđược sao?”

cônghĩmộtchút, trượt từtrênđùianhxuống.

Cảnh Tâm sửng sốt, vội vàng vén váy chạy tới: “Sao lại như vậy?”

Editor: Lê Thị Ngọc Huyền

Chu Nghi Ninh mắt vẫn nhoè lệ cười: “khôngsao, đâykhôngphải là diễn khóc sao? Mình liền khóc,khôngngừng.”

Cảnh Tâm nhìn bóng lưng củacôấy, nhếch môi cười cười.

Cảnh Tâm vỗ vỗ ghế trống bên cạnh, vui vẻ gọicôấy: “Tinh Tinh đến đây đến đây ngồi!” Lại nhìn Phó Cảnh Sâm, “anh,anhkhôngphảiđicông tác hay sao?”

côbiết đây là lần đầu tiênanhăn gian.

Buổi tối Tần Sâm đến đóncô, Cảnh Tâm sau khi lên xe liền hỏianh: “Trước kiakhôngphải Chu Nghi Ninhđãxảy ra chuyện gì chứ?”

Chu Nghi Ninh hơi cúi đầu: “Chỉ là nhớ đến thời gian học ở nước ngoài,trênngườikhôngcómộtđồng, rất thảm.”

Minh Chúc gật đầu cười.

Khi Vực nhìn đồng hồ thấyđãđến giờ, bảo nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, “Mọi người gọi thức ăn trướcđi, chờ bọn họ đến đây là vừa.”

nóihết câu,côấy liềnđivề phía sau máy giám sát.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìncôấy, Cảnh Tâm nhịnkhôngđượcnhỏgiọng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Cảnh Tâm trừngcôấy: “Cậu trang điểmđi.”

Cảnh Tâm hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với Minh Chúc: “Minh Chúc, chúng tôi đưacôvề.”

Nhìn công lực của dì chắc chắnđãpháthiệnrồi, Chu Nghi Ninh nhìn bộ dáng khẩn trương củacô, nở nụ cười: “Chắc làkhôngcóđi, cho dù có dì ấy cũngkhôngnóitoạc ra đâu,nóichung làkhôngđể ý đâu, cậu đừng lo lắng.”

Phó Cảnh Sâmnói: “Lúc chiềuđãvề.”

Cảnh Tâm vội vàngnói: “Được.”

Cảnh Tâm nhìncôấy: “thậtsựkhôngcó chuyện gì sao?”

Cảnh Tâm xoay ngườiđilấy áo ngủ, lại lấymộtmiếng thiên sứnhỏ* trong tủ ra, nhìn về phíaanhnói: “Emđitắm.”

Tần Sâm cúi đầu nhìn Cảnh Tâmmộtcái, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Tâm.

Minh Chúc mỉm cười: “Cảm ơn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảnh Tâmkhôngcó cách nào khác, chỉ có thểđitheo thợ trang điểm.

Lục Tinh hé miệng cười, nháy mắt mấy cái với Cảnh Tâm, sau đó mới nhìn đối phương: “Tôi cũngđãnghe Cảnh Tâmnóivềanh, cũngđãthấy rong video.”

Cảnh Tâm vội vàng hỏi: “Vậy còn bác? Bác ấykhôngphải cũng pháthiệnchứ?”

Cảnh Tâmnhẹnhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi.”

Đạo diễn ở bên ngoài hômộttiếng, Chu Nghi Ninh kéo Cảnh Tâm ra ngoài, Cảnh Tâm hôm nay vẫn mặcmộtcái áo phông cố mũ cùngmộtchiếc áo khoácnhẹở ngoài, Chu Nghi Ninh thò tay vào mũcômóc móc.

Đưa Minh Chúc đến cổng tiểu khu, Cảnh Tâmđitheocôấy xuống xe,cônóivới Minh Chúc: “Lần sau có rảnh tôi mờicôăn cơm.”

Cảnh Tâm: “Bị cướp?”

Chu Duy gật đầu cười: “Đúng,nóiđến nhập vai sâu em có thểđitìm Quý Đông Dương xin chỉ bảo,anhấyđãlấy giải diễn viên nhập vai nhanh nhất đấy, hơn nữa vì có thể hoàn thành vai diễnmộtcách hoàn hảo nhấtanhấy còn tựđitrải nghiệm hoàn cảnh sống và làm việc của vai diễn ấy.”

Cảnh Tâm đóng cửa bên ghế lái phụ lại, ngồi vào phía sau xe.

Lục Tinh nghe thấy,côấy nhìn Cảnh Tâm: “Nếukhôngchúng ta hẹn ngày khácđi, chờ lúc nào emkhôngcó công việc rồiđi.”

Tần Sâm giữ chặt hông củacô, “Làm sao vậy?”

Cảnh Tâm chưa từng thấycôấy, nghĩ chắc là nữ minh tinh nào đấy.

côcùng Lục Tinh và Phó Cảnh Sâm chính là cùng nhau lớn lên, từ sau khi Lục Tinh ra nước ngoài, trong nhà đột nhiên như thiếu mất cái gì,côcùnganhtrai lúc đó cũng cảm thấy thiếuđimộtchút gì đó, cái tên Lục Tinh này trở thành cấm kỵ.

côđiđến gầnanh, lấy ly rượutrêntayanhnhấpmộtngụm, hai tay ôm lấy cổanh, cười híp mắtnói: “Em phảiđihai ngày, hai ngày nữasẽvề.”

Cảnh Tâm lắc đầu: “Cụ thể thế nàothìemkhôngbiết, hôm nay ở phim trườngcôấykhôngkhống chế được, diễn khóc mà khóc rất lâu, em hỏi nhưngcôấykhôngnói, chỉnóilà nhớ đến những ngày tháng ở nước ngoàitrênngườikhôngcómộtđồng, rất thảm. Trước kia saocôấy có thể là ngườikhôngcó đồng nào?”

Đậu xe phía trước Hoa viên Nam Thành, lúcanhchuẩn bị tắt máy, nhịnkhôngđược ngẩng đầu nhìnanhhỏi: “Có phảianhchuẩn bị cho emmộtvai nữ chính haykhông?”

Chu Nghi Ninh cắn môimộtcái, nhìn vê phía đạo diễn, mang theo giọng mũi: “Từ đạo diễn còn chưa hô qua.”

Cảnh Tâm nghĩmộtchút: “Chưa chắc,anhĐông toàn giúpcôấy khớp kịch bản.”

Chu Nghi Ninhđangmuốn mở miệng, thợ trang điểm liềnđivào, “Cảnh tiểu thư chị còn chưa trang điểm, đạo diễnnóilát nữasẽquay cảnh của chị trước.”

Chu Nghi Ninh vỗ vỗ bả vaicô: “Đây vẫn là lần đầu tiên mình nhìn thấyanhhọ ăn gian đấy.”

Tần Sâm ở bên taicôthấp giọng nhắc nhở: “anhnhớ mai em còn phảiđilàm việc, 6 giờ sáng phải dậy rồi.”

Cảnh Tâm: “…”

Mọi người vừa gọi đồ ăn xong, cửa phòng bao mở ra, Phó Cảnh Sâm cùng Lục Tinhđitới.

Chu Nghi Ninh ra vẻ thâm trầmnói: “Chuyệnanhhọ giúp cậu ăn gian chứ gì, lúc sau mình mới pháthiện.”

Về nhà, Cảnh Tâm bắt đầu thu thập hành lý, sáng maicôphải bay đến thành phố S chụp ảnh tạp chí, chỉ có hai ngày, thời gian rất eo hẹp.

Kinh nguyệt củacôhôm nayđãhết, vì để tránh buổi tối bịanhép buộc sáng mai dậykhôngnổi,côcũngđãphải liều c·h·ế·t.

Sau khi bữa cơm kết thúc, mọi người đều rờiđi.

Cảnh Tâm cười ánh mắt cong cong, đẩyanhra, “Lúc nào cũng thế.”

Tần Sâm gật đầu với Lục Tinh: “Xin chào, tôiđãnghe Cảnh Tâmnóivềcô.”

Lục Tinh thấy mọi người chờ lâu, có chút ngượng ngùng: “thậtcó lỗi, để mọi người chờ lâu.”

Haicôgáingồi ở phía saunóichuyện phiếm, Cảnh Tâm hiếu kỳ hỏi: “Đúng rồi, trướccôđãviết kịch bản nào vậy?”

Cảnh Tâm kéocôấymộtcái, đem Quý Đông Dươngtrênngườicôấy đẩy ra.

cônhìn Chu Nghi Ninh: “Cậu cười ngọt ngàomộtchút,nóikhôngchừnganhấysẽnóicho cậu biết.”

Chương 64

Tần Sâm nhìn đồcôcầmtrêntay, ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, xoay ngườiđixuống lầu.

Có phải chuẩn bị chocômộtvai nữ chính đúngkhông?

Lục Tinh quay đầu nhìnanhmộtcái.

Minh Chúc cười cười: “Được.”

Khoé miệng Tần Sâm cong lên: “Emđirồisẽbiết.”

Bữa ăn sắp kết thúc, Cảnh Tâmnóivới Lục Tinh bên cạnh: “Tinh Tinh,mộtlúc nữa chúng tađidạo phốđi.”

Cảnh Tâmkhôngthèm để ý: “Bây giờ còn chưa đến 9 giờ,khôngsao cả, emđiđây.”

Vừa lên xe lập tức ngồi lên đùianhcọ cọ, ôm cổanh, nhìnanhcười.

Cảnh Tâm ngồi lạitrênghế phụ, tự mình thắt dây an toàn, đột nhiên quay đầu nhìnanh: “Em pháthiện,anhđúng là người thâm trầm nhất!”

Phó đạo diễnnói: “khôngbiết, tự nhiên khóc tê tâm liệt phế.”

Minh Chúc cười cười: “Tôikhôngbiết đóng phim, chỉ biết biên tập cốt truyện.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Năm ấy Phó Cảnh Sâm liền dọn ra khỏi Phó gia, ba năm trướccôcũng dọn ra ởmộtmình, thỉnh thoảngcôcũng đến chỗ Phó Cảnh Sâm ăn chùa,anhấy luôn làm mì thịt bò chocôăn, hoặc là hai người hẹn nhauđiăn.côkhônghiểu chuyện buôn bán, Phó Cảnh Sâm cũngkhôngbao giờ bắtcôphải hỗ trợ, ba mẹ muốncôvề công ty làm, đều do Phó Cảnh Sâm ngăn cản, hàng năm công ty chia hoa hồng đều giữ lại chocô, cửa hàng cùng nhà ở củacôcũng đều làanhxử lý giúpcô,côcái gì cũngkhôngcần quan tâm, an tâm làm diễn viênnhỏcủa mình.

Hai ngườiđivào phòng bao, người cũng đến gần đủ, còn thiếu mỗi Phó Cảnh Sâm và Lục Tinh, Cảnh Tâm nhìn người trong phòng,trêncơ bản đều biết, có thể gọi tên, chỉ làkhôngquen, cómộtcôgáitrẻ tuổi, khí chất củacôấy có chút đặc biệt, ánh mắt vô cùng sạchsẽ, dưới mắt phải cómộtnốt ruồi lệ nhàn nhạt, rất được.

Tần Sâm: “…”

Cho nêncôấy khóckhôngngừng là do Từ đạo diễnkhônghô qua sao?

Cảnh Tâm nhìn bọn họmộtlúc, tiếc hậnnói: “Được rồi, vậy chúng ta hẹn lần sau vậy.”

Tần Sâm nhìncômộtcái, dừng xe trước mặt Minh Chúc.

Vì để chocôvui.

Chu Nghi Ninh lau nước mắt, “Vâng.”

Tần Sâm quay đầu nhìncô, “Emđanghỏi là lúc nào?”

Cảnh Tâm mím môi cười, chuyện tình cảm này có chút hơi khoa trương,côcó chút ngượng ngùng, vừa vặn món ănđãđược đưa lên,côvội vãnói: “Mọi người ăn cơm trướcđi, chắc đều đói rồi.”

Đối tác làm ăn của Phó Cảnh Sâmcôcũng rất ít khi gặp, tỷ nhưanhcùng Tần Sâmđãhợp tác vài năm,côcũng vì bộ phim nên mới chính thức tiếp xúc vớianh, cho nên bữa cơm hôm nay có chút bất ngờ.

Cảnh Tâm vui vẻnói: “nóinhư vậy là Tinh Tinh cũng tới?”

Cảnh Tâm: “…”

Cảnh Tâm ngồi bên cạnh Minh Chúc, cùngcôấynóichuyện,cônói: “Tên củacôrất êm tai, rất đặc biệt.”

Chu Nghi Ninh nởmộtnụ cười ngọt ngào vớicô.

Minh Chúc nhìncôcười: “cônóirất có đạo lý, tôiđãxem phim truyền hình cùng điện ảnh màcôđóng, “côđóng rất khá, có cơ hộisẽhợp tác.”

Cảnh Tâmkhôngquan tâmnói: “khôngsao đâu, em vẫn liên tục đóng vai bình hoa, nhận ra cũng chẳng sao cả.”

Cảnh Tâm nhìnanhđixuống lầu, lại để miếng thiên sứnhỏvào chỗ cũ.

Tần Sâm giới thiệu chocô: “Minh Chúc, là biên kịch mới ký hợp đồng với Hoa Thần.”

Chu Nghi Ninh quay đầu nhìncômộtcái, ánh mắt trong suốt ngập nước, trong nháy mắt liền mê mang.

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Cảnh Tâm ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác cómộttoà núiđangđètrênngười mình, rất nặng rất khó chịu, lại còn có thể nóng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảnh Tâm quay đầu cười vớicôấy: “côlà biên kịch trẻ nhất mà tôi biết, cũng là người xinh đẹp nhất.”

Tần Sâm thấp giọngnói: “Ừ.”

Vừa rồi Minh Chúcnóivớicô, tháng 11 kịch bảnsẽcải biên xong, tháng 12 bắt đầu tuyển nữ chính,côấynói, hình tượng nữ chính rất phù hợp vớicô, trợ lý của Tần Sâmđãgọi chocôấynóichuyện này.

anhchồm người qua, giữ chặt ngườicôđể chocôđối mặt với mình, cúi đầu hung hăng hônmộtcái, ánh mắt chăm chú nhìncôcười: “Lúc nào?”

cônhìn qua Tần Sâm bên cạnhmộtcái, chỉ cầnkhôngbị chụp cùnganh, dù thế nào cũngkhôngtrở thành tiêu đề bàn tán được.

Cảnh Tâmkhôngkịp nghĩ nhiều, vộiđitới.

Minh Chúcnói: “Kịch bản của tôi vẫn chưa quay bao giờ, gần đây mớiđangcải biên kịch bản đầu tiên.”

“Hai người cũng lâu quá đấy?” Khi Vựcnói, còn đổi tư thế ngồi, làm nhưđãngồi chờ rất lâu,anhta nhìn Phó Cảnh Sâm, “Đón mỗi người mà cũng lâu vậy.”

Cảnh Tâm cắn môi, cảm thấykhôngtốt chút nào, ngay cả Chu Nghi Ninh cũngđãpháthiện, mẹ Tần đánh mạt chược nhiều năm như vậy, chắc chắnđãpháthiện…

Lục Tinh cùng Phó Cảnh Sâmđitới ngồi xuống, Phó Cảnh Sâm gọi thêm mấy đồ mà Lục Tinh thích ăn, Cảnh Tâm nhìnanhnhiều hơnmộtcái, cố ý hỏi: “anh,anhcòn nhớrõTinh Tinh thích ăn cái gì sao?”

Lục Tinh nhìn gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp củacô: “Emkhôngsợ bị nhận ra sao?”

Cảnh Tâm nghiêm túcnói: “Biên tập cốt truyện mới là lợi hại đấy,khôngcómộtkịch bản tốtthìsao có diễn viên giỏi được.”

Nhân viên phục vụ mang thực đơn ra ngoài, Khi Vực giới thiệu Lục Tinh cho đạo diễn cùng biên kịch có mặt ở đây.

mộtlúc sau, tất cả mọi người đềuđãngồi xuống, Cảnh Tâm nhìn Lục Tinh cười cười, chỉ vào Tần Sâm bên cạnh,nhỏgiọngnói: “anhấy…Tần Sâm.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64