Bình Hoa Giới Giải Trí
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56
Tần Sâm búng tàn thuốcmộtcái, lãnh đạmnói: “Tôikhôngthể tới?”
côđiqua, vuốt thân của bình hoa, đường vântrênbình rất tinh xảo đẹp mắt, nhìn ra được giá thànhkhônghề rẻ.
mộtlát sau, bạngáiTần Ninh cùngmộtcôgáiđẩy cửa bước vào,côgáikia được Nhạc Minh theo đuổi, còn chưa có theo đuổi được đâu.
Tần Ninh: “…”
Tần Ninh: “Thuathìuống,khôngthìcậu nghĩ có biện pháp khác sao? Đêm nay phải làm khổ bạngáimộtchút rồi.”
Chu Nghi Ninh nghiêng đầu nhìncô,khôngchút xấu hổ, nhíu màynói: “nóirất có đạo lý, có những loại đàn ông chỉ khi đè họ lên giườngthìmới có thể bùng cháy, còn cháy là lửa tình hay lửa dụcthìkhôngthể biết được, dù sao đàn ông đa số đều là loại dùng nửa người dưới để suy nghĩ thôi.”
Chu Thân lôi kéo Tần Ninhđi, hia người vừa ra đến cửađãmuốn đánhmộttrận, Chu Thân đá Tần Ninh: “Mẹ nó đều do cái chủ ý ôi thiu của mày, liên luỵ tao!”
Cảnh Tâm lấy hai bộ quần áo, đem bộ son Chu Nghi Ninh tặngcôcũng mangđi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay người lại, từ trongmộtcái túi khác lấy quyển tiểu thuyết kẹp thư tìnhcôviết năm 17 tuổi ra, đặttrênghế sô pha trong phòng ngủ.
Tần Ninh liếc mắt nhìn cậu tamộtcái: “Cái gì đếnsẽđến, đừng nghĩ lừaanhSâm, bằngkhôngkết cục còn thảm hại hơn.”
Nhạc Minh vừa nâng mắt lên, kêumộttiếng: “Sâm,anhSâm đến đây…”
mộtgiờ sau, Chu Thân cùng Tần Ninh mang rượu đến,khôngdám mang nhiều, chỉ mang hai bình.
Tần Sâm cười đến mười phần tà khí, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra tia ác liệt, “Lấy tới, người thua uống.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 56
Ở đây có ba người đồng thời cứng đờ, Chu Thân và Tần Ninh nhìn nhaumộtcái, quả nhiên,mộtđoạn xương xườn cũngkhônggãy là vì còn có trò phía sau! Đối với đàn ông độc thân mànói, cái này so với gãy xương xườn còn ngoan độc hơn phảikhông?
Cảnh Tâm cười cười, nhìn nơi khác, đột nhiên có chút ý thức được rằng chuyện thờ ơ lạnh nhạt vớianhđúng là ấu trĩ, nhưng màanhcũngthậtsựđồng ý đểcôthờ ơ lạnh nhạtanh, bây giờ mà bảocôvềthìcó mà mất hết mặt mũi.
Những người khácđangchơi bài, Tần Sâm dập tắt điếu thuốc, thả chân xuống,mộtlần nữađiđến phía trước, “Chia bài lại, tôi cũng chơi.”
Chu Thân: “Đều lànóibậy!mộtlát nữa phải làm sao bây giờ?thậtsựphải uống sao?”
Haicôgáicầm theo vài túi đồ, hiển nhiên là vừa dạo phố xong, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Tần Sâmđangbắt chéo chân hút thuốc lá, nhất là cái vị Nhạc Minhkhôngtheo đuổi được kia, ánh mắt liên tục nhìn vê phíaanh, quay đầu hỏi Nhạc Minhmộtcâu: “Bình hoakhôngtới sao?”
Hừ. Hoa này là tặng chocô.
Cảnh Tâm đến cửa nhà, Bố Duệ theo lẽ thường chạy ra đóncô, có lẽ mấy hôm naykhôngthấycô, Bố Duệ có chút hưng phấn, Cảnh Tâm xoay người sờ sờ đầu nó, cười cười: “Bố Duệ, nhớ taokhông?”
Có loại dự cảm xấu.
côcúi đầu, cho nên, Tần Sâm thuộc loại bùng cháy vì cái gì đây?
Tần Sâm chưa từng tặng hoa chocô, trong nhà cũng chưa từng xuấthiệnhoa.
Cảnh Tâm liếc mắtmộtcái liền thấytrênbàn ăn cắmmộtbình toàn hoa hồng,khôngchỉtrênbàn ăn, ngay cả bàn trà ở phòng khách cũng cómộtbình, hai cái bình hoa này làmộtđôi.côsửng sốtmộtchút, “Hoa kia là dì mua sao?”
côghé vào tai Chu Nghi Ninhnói,nóixong ngay cả mình cũng đỏ mặt.
Tần Sâm l**m mép, thản nhiên liếc mắt nhìn cậu tamộtcái: “Mấy chai rượu đó đâu?”
Dì giúp việc vừa thu dọn xong, thấycôtrở về liền cười: “Cảnh tiểu thư.”
Trong lòng Cảnh Tâm biết Tần Sâm thíchcô, nhưng rốt cuộc tới trình độ nào đây?
Chu Nghi Ninh như có thể nhìn thấu suy nghĩ củacô, nở nụ cười: “Cậu đừng có mà nghi ngờ,anhhọ thích cậu.”
Cảnh Tâm cười cười, đến gần ngửi ngửi, còn có mùi hoa.
Tần Sâm ngậm thuốc lá bắt đầu chia bài, khói thuốc lượn lờ, cả người đầy tà khíkhôngche dấu được, lưng Chu Thân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Tần Sâm lườmmộtcái,khôngnóigì.
Chu Thân cúi đầu, tính cách khác: “anhSâm, cái rượu kia… Ở nhà em.. Nhà em ở xa, chúng ta uống cái khác?”
“Có thể có thể, đương nhiên có thể.”
Tần Sâm giương mắt nhìn cậu ta, trầm giọngnói: “Muốn tôi đưa cậu về?”
Nhạc Minh lắc đầu: “khôngcó, làm sao vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
côgáikia lắc đầu: “khôngcó việc gì, chỉ là hỏimộtchút thôi.”
Chu Thân hát xong, cảm thấy kinh mạch của mình đều được đả thông, vô cùng dễ chịu xoay người, bống nhiên thấy Tần Sâm cả người tràn ngập hơi thở lưu manhđangngồi bắt chéo chân ở kia, nháy mắt cảm thấy mạch máu trong người bị chặn lại, ngay cả xương xườn cũng thấy đau…
Đoàn làm phim bên này rất gần nhà Tần Sâm, Cảnh Tâm đột nhiên muốn trở về lấy ít đồ, bây giờ là 5 giờ chiều, Tần Sâm vẫnđangở công ty, cũngkhônglosẽchạm mặtanh.
Tần Ninh lập tức sửng sốt, ngẩng đầu nhìn.
Dáng vẻ bùng cháy của đàn ông sao?
Tần Ninh biết vậyđãchẳng làm: “Tôi mà biếtsẽnghiêm trọng như vậy, lúc trướcđãchẳng giựt giây cậu.”
Tần Ninhkhôngnhịn được che lỗ tai: “Con mẹ nó cậukhôngbiết hátthìđừng có hát! Khó nghe muốn c·h·ế·t!”
Chu Thân vội vàng tắt nhạcđi, giễu cợtnói: “anhSâm, saoanhlại tới đây…”
Chửi thềmộttiếng! Khi dễ người độc thân nhưanh.
Chu Thân thống khổ vạn lần nhìn ly rượu kia,anhta có thểkhônguốngkhông?
đitới cửa, vừa liếc thấy bình hoatrênbàn trà, do dự vài giây, lại quay lại ôm bình hoa kiađi.
Chu Thân: “…”
Hai ngày trước?khôngphải là đêmcôchoanhleo cây chứ?
Chu Thân chưa hết giận lại đạp cậu tamộtcái.
Tần Sâm chậm rãi tráo bài, “đivề lấy, tôi chờ được, mang nhiều đến đây.”
Đúng là càngyêuthìlòng càng tham…
Editor: Lê Thị Ngọc Huyền
Chu Thân: “…”
Chu Thân vội vàng lắc đầu: “khôngcầnkhôngcần, em bảo Tần Ninhđicùng là được rồi!”
Chu Thân dựa lưng về phía cửa, đắm chìm trong thế giớ của mình, căn bảnkhôngchú ý tới Tần Sâm đến đây, cònđanggào thét: “mộtngàn lý do thường tâm…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Sâm chậm rãiđitới, lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, cái gì cũngkhôngnói, rútmộtđiếu thuốc ngậm bên miệng châm lửa, nháy mắt khói bay lượn lờ.
Cảnh Tâm chỉ gặp qua dáng vẻ bùng cháy của Tần Sâm, nhiệt tình đến mức gần như muốn đêm hai người nhập thànhmộtthể,cônhìn Chu Nghi Ninh, cười cười: “Vậy chưa chắc cậusẽthấy, cậu lạikhôngthíchanhấy,anhấy cũngkhôngthích cậu.”
Ván đầu tiên, Chu Thân thua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những người ở đây đều biếtđangsảy ra chuyện gì, ngoại trừ Chu Thân Nhạc Minh cùng Tần Ninh, những người kháckhôngtham dự, ngồi bên ngoài xem cuộc vui.
Cảnh Tâm vẫn cảm thấy tìnhyêuthìphải có tình cảm mới có h*m m**n, Chu Nghi Ninhnóicũngkhôngsai,khôngcó tìnhyêuthìcũng có thể có h*m m**n.
Tần Ninh quay đầu nhìn Chu Thân, tên tiểu tử kia rốt cuộc cũng gào xong bài ,anhhạ giọng: “Lần trước đánh Chu Thân,nóikhôngchừng lần này là đôi ta.”
Tần Sâm cầm bình rượu sứ trắng chậm rãi rót ra ly, hất cằm chỉ chỉ.
Chỗ này có mấy ngườikhôngbiết nội tình, trực giác của Tần Ninh cùng Nhạc Minh thấykhôngổn, Nhạc Minh thấp giọngnói: “CậunóixemkhôngphảianhSâm đến đây đập chúng ta chứ?”
Mấy ngày nay Tần Sâm rất bận, việc xã giao cũngkhôngđùn đẩy, về nhàkhôngthấy Cảnh Tâm luôn luôn cảm thấy chán nản,anhkhó chịu muốn tìm cách phát tiết ra, buổi tối trục tiếpđiđến hội sở, Chu Thân cùng đám người Tần Ninh đềuđangởmộtphòng bao, Chu Thânđangcầm micro gào khóc thảm thiết: “mộtnghìn lý do thương tâm,mộtnghìn lý do thương tâm, cuối cùng thành chuyện xưa của người ta, tôi bị lãng quên, a….”
Hai bình là đủ.
Sau khi lên xe, Chu Thân nghĩmộtchút rồinói: “Có thể làm bộtrênđường xảy ra tai nạn xe cộ gì gì đó, sau đókhôngcần tới nữakhông?”
côcười với dì giúp việc: “Hoa rất đẹp.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dì giúp việc nhìn chỗ hoa đó, cười cười: “Cái này, hai ngày trước tôi đến đây quét dọn thấytrênbàn trà cómộtbó hoa, gói rất đẹp, nhưng để như vậy rất nhanhsẽbị khô, liền hỏi Tần tiên sinh, buổi chiều cậu ấy cho người đưa đến đây hai cái bình hoa, để tôi cắm hoa lên, chỉ là tôikhôngkhéo tay, thành ra nhìnkhôngđẹp lắm.”
Chu Thân vội thu bài lại, “Được, chơi như thế nào bây giờ?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.