Bình An
Trần Phan Trúc Giang
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38
- Cho tôi xin lỗi, tôi không cố ý, không cố ý.
Hít một hơi, khẽ cười một mình... tôi nghĩ... tôi vẫn không làm điều gì sai cả.
Lau đi nước mắt đang vươn đầy trên mặt, không được khóc, không được khóc nữa. Rồi anh sẽ hiểu cho tôi thôi, tôi đi rồi... anh nhất định sẽ hiểu cho tôi mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Đúng là khi yêu vào rồi thì đầu óc sẽ bị u mê ngu muội mà, cô nghĩ Đông Quân sẽ ngu ngốc như cô chắc. Tôi nói cho cô biết, cô ở yên đó đừng làm gì dại dột, cô mà c·h·ế·t thì đừng nói là Đông Quân mà ngay cả tôi sẽ theo bồi vong hồn cho cô. Ở yên, để tôi tính tiếp.
- Nhưng mà Bình An, cô làm vậy để làm gì? Cô nghĩ cậu ấy sẽ sống tiếp nếu biết cô cho máu để cứu mạng của cậu ấy à?
- Dạ con về ở mấy ngày, nếu có ai đó đến tìm con thì cô nói con không có đây nha cô.
- Alo tôi nghe đây, cô làm cái trò gì vậy An?
Trong mấy ngày ngăn ngủi thôi mà bản thân tôi lại xảy ra quá nhiều chuyện. Nếu bây giờ tôi nói tôi không ổn thì cũng chẳng ai đến giúp tôi được. Chung quy, tôi chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của tôi được bình an giống như cái tên mà mẹ Nhung đã đặt cho tôi.
Tôi có chút thẩn thờ, khẽ ngồi xuống ghế giọng tôi cũng lạc đi hẳn:
- Dạ vâng, cô đang quét dọn ạ?
- Cô An, cô về rồi hả?
Do bước đi quá vội nên tôi vô tình đụng trúng một y tá khiến cho sấp giấy tờ cô ấy đang cầm trên tay rơi hết xuống dưới nền gạch. Có chút hoảng hốt, tôi vội vàng cúi xuống nhặt giấy tờ lên cho cô ấy, vừa nhặt tôi vừa rối rít xin lỗi:
Ăn? À phải, tôi cũng nên ăn chút gì chứ.
Đúng rồi, chính là sợi dây chuyền của mẹ tôi, nó chính là sợi dây chuyền của mẹ tôi mà. Nhưng mà... mẹ tôi... mẹ tôi...
Bàn tay cầm tấm ảnh càng lúc càng run, cái sợi dây chuyền mà cô gái kia đang đeo... chẳng phải
- Từ từ nói sau, anh cho tôi biết đi, Đông Quân có sao không? Anh ấy đã ổn hơn chưa?
Ơ... đây... đây chẳng phải là cô gái tôi từng nhìn thấy ở phòng kho căn hộ ven biển sao? Đúng rồi, chính là cô gái ấy... không sai đi đâu được...
Ngừng một chút tên Tú nói tiếp:
Nói rồi anh ta tắt máy cái rụp bỏ lại tôi ngồi thẩn thờ một góc. Nói tôi ngu ngốc sao? Thế nào là ngu ngốc? Nếu tôi không làm như thế thì ai có thể cứu sống được Đông Quân... không ai cả. Nếu cậu Tuấn tìm được máu thần thì đã tìm được lâu rồi không phải đợi đến bây giờ mới tìm được.
Nghe tôi nói như thế, tên Tú dường như hiểu ra được điều gì đó, anh ta không gắt gỏng với tôi nữa, giọng cũng dịu đi hẳn:
Ngồi trên taxi, tôi suy nghĩ lung tung hết cả lên, bây giờ không biết là nên đi đâu nữa... Về Trần Đô thì không được, về đó khác gì ngồi chờ Đông Quân đến bắt về. Nghĩ nghĩ một hồi, tôi quyết định về nhà của bác Khang, ở đó vừa yên tĩnh vừa không sợ Đông Quân đến tìm.
- Mẹ... con xin người về giúp con...
- Ai vậy cô?
- Công việc hàng ngày ấy mà, mà ủa cô về ở luôn hả mà xách theo vali nữa cô?
Cầm tấm ảnh trên tay, tôi cơ hồ nhìn có chút quen mắt...
Cô giúp việc trả lời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Anh không hiểu được đâu...
- Đông Quân sẽ không c·h·ế·t, cậu Tuấn đang chờ người đi tìm máu thần. Cô dại gì hy sinh tính mạng của cô như vậy?
Tiếng "ting ting" của thang máy vang lên, tôi vội vàng lau nước mắt còn xót lại trên mặt, đeo lại túi xách, sốc lại tinh thần, tôi bước nhanh đi ra bên ngoài. Tôi phải đi để Đông Quân không bắt tôi lại được, anh ấy mà bắt được tôi thì tôi lại mềm lòng mất.
Tính tò mò trỗi dậy, tôi xoay xoay gói giấy trên tay rồi lại từ tốn mở từng lớp giấy ra xem bên trong đựng thứ gì. Một lớp... hai lớp... rồi đến ba lớp giấy... mở đến lớp cuối cùng bên trong liền hiện ra một tấm ảnh nhỏ của ai đó...
Môi tôi mấp máy, giọng nghẹn ngào:
Vì quá buồn chán nên tôi thường hay phụ cô giúp việc quét dọn trong nhà, nhà của bác Khang cũng nhỏ nhắn lại thường được cô giúp việc quét dọn nên lúc nào cũng thấy sạch sẽ. Mà ngồi không thì lại quá buồn, tôi nghĩ nghĩ một lát mới đứng dậy đi tìm cái khăn lau dọn bàn ghế tủ kệ một lần nữa cho sạch sẽ.
Nghe tiếng cô giúp việc hỏi, tôi cười cười rồi trả lời:
- À tôi hiểu rồi, mà cô có muốn ăn gì không, để tôi mua cho cô luôn.
Móc trong ví ra đưa cho cô giúp việc ít tiền, tôi bảo với cô giúp tôi đi chợ nấu cơm, tiền công tôi sẽ cộng vào tiền trả hàng tháng cho cô ấy luôn. Đợi cô giúp việc đi rồi, tôi mới nhanh tay lấy điện thoại gọi cho tên Tú. Tiếng tút tút kéo dài trong điện thoại cũng làm cho lòng tôi rối như tơ vò...
Chương 38
Biết là hỏi cũng sẽ không có câu trả lời nhưng trong lòng tôi vẫn mong ngóng được chỉ dẫn. Tấm ảnh này ở nhà bác Khang, chắc chắn là bác ấy biết người phụ nữ trong ảnh là ai... nhưng tiếc là... tôi chưa kịp hỏi thì bác đã mất.
- Cô là...
Mặc kệ anh ta trách móc, tôi gấp gáp hỏi:
Tôi vẫn thường nhắn tin cho tên Tú hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Đông Quân, mặc dù anh ta vẫn cứ càm ràm nói nhiều nhưng vẫn rất nhiệt tình chụp hình Đông Quân qua cho tôi xem. Có vài tấm ảnh, Đông Quân đang cười với cậu Tuấn... nụ cười kia thật sự vô cùng rực rỡ. Tôi không mong gì, chỉ mong cho anh ấy vẫn mãi giữ nụ cười ấy trên môi, chỉ cần nhiêu đó thôi là tôi đủ thấy mãn nguyện rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôm tấm ảnh kia vào lòng, tôi tự dưng lại khóc đến không kìm được nước mắt. Cảm giác đau thương vay lấy, tôi cũng không hiểu được bản thân mình đang khóc vì điều gì. Chỉ đơn giản là trong lòng cảm thấy đau thương vô vàn...
Vì giấy tờ rất nhiều nên khi rơi xuống nó bay lung tung khắp nơi, vài người đứng gần đấy thấy vậy cũng cúi người xuống nhặt giúp bọn tôi. Loay hoay một hồi tôi cũng nhặt xong hết ở dưới nền, nhặt xong tôi vội đứng dậy cầm sấp hồ sơ đưa cho cô y tá. Lúc vừa ngẩng đầu lên tôi vô tình thấy được một gương mặt quen thuộc...
- Mẹ... có phải là mẹ con không?
Tôi đến đây ở được mấy hôm, Đông Quân có gọi cho tôi rất nhiều lần nhưng tôi vẫn kiên quyết không nghe máy. Trong lòng nhớ anh như điên như lý trí lại bắt tôi phải thật là mạnh mẽ, mạnh mẽ để giúp anh, mạnh mẽ để giúp cho cả tôi nữa.
Tôi nhìn vào tấm ảnh một lần nữa, càng nhìn càng cảm thấy có một sự thân thương quen thuộc. Lật lại phía sau tấm ảnh, sau đó có ghi một dòng chữ nho nhỏ: "Huyết gia"...
Tay run run tìm chỗ ngồi xuống, tôi thật sự không biết người trong ảnh có thật sự là mẹ tôi hay không nữa. Nhưng nếu không phải mẹ tôi thì tại sao bác Khang lại có tấm hình này? Nhìn vào tấm ảnh nhỏ xinh trên tay, nước mắt tôi tự dưng lại vô thức chảy dài trên má. Sao mà lại cảm thấy thương thương nhiều đến thế này? Sao lại thấy ấm áp nhiều quá vậy?
Đưa tấm ảnh lên gần hơn một chút, trong hình một cô gái xinh đẹp tầm bằng tuổi tôi bây giờ, trên môi vẫn là nụ cười xinh xắn rực rỡ... nhưng mà... không... không thể nào... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tên Huy đi chung với hai người đàn ông, hắn ta cũng cúi xuống nhặt giấy giúp cho cô y tá. Lúc nghe hắn ta hỏi tôi không nói gì chỉ cười cười rồi quay lưng đi thật nhanh. May sao, hắn ta cũng không gọi tôi thêm lần nào nữa...
Không được, tôi không thể để cho Đông Quân tìm tôi được... không được....
- Tôi... tôi không thể nhìn anh ấy c·h·ế·t được.
- Cô tự đến mà nhìn.
- Tú, tôi không làm vậy thì sẽ không cứu được anh ấy... Anh mau trả lời cho tôi biết đi, tôi sắp chịu không nổi nữa rồi.
Tôi ngạc nhiên vô cùng, hỏi gấp:
- Cô An, bên ngoài có người tới tìm cô kìa.
Tôi nắm lấy tay cô giúp việc, vội vàng dặn dò:
Khẽ quay bước ra ngoài, ngước mắt lên trời cao lộng gió trong lòng tôi thầm cầu nguyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đang nằm trong phòng, bên ngoài tôi nghe có tiếng bước chân của cô giúp việc, giọng cô ấy cũng có chút gấp:
Ra đến cổng, tôi bắt một chiếc taxi về lại nhà của Đông Quân, sau đó vội vội vàng vàng tôi thu dọn quần áo đồ đạc rồi đi mất. Nhìn quang cảnh chung quanh thêm một lần nữa, lần này... chắc có thể là một đi không trở lại rồi...
Đứng dựa người vào thang máy, tôi không biết tôi đã rơi bao nhiêu nước mắt nữa. Cảm giác đau đớn phát ra từ trong tim, rồi dần lantỏa đi khắp cơ thể... đến mức chỉ cần nấc nhẹ một tiếng thôi cũng làm tôi đau đến c·h·ế·t đi sống lại. Tôi vẫn nhớ tiếng gọi đầy đau thương của Đông Quân... anh dù cho có ngã xuống vẫn kêu tên tôi không ngừng. Tôi thật sự rất muốn chạy vào với anh, rất muốn chạy đến ôm anh vào lòng... hơi ấm của anh, tiếng nói trầm ấm của anh... tôi lại thấy nhớ nữa rồi.
Thấy bộ dáng của tôi gấp quá, cô giúp việc liền gật gật đầu đi nhanh ra bên ngoài. Tôi ở đây hai tay xoa vào nhau lo lắng bồn chồn.
- Không có gì đâu, không sao.
Tôi lắc lắc đầu, giọng ồ ồ như sắp khóc:
Vừa nãy tôi nghe cái Yến gọi, nó bảo Đông Quân đến tìm nó hỏi về tôi, cái Yến bảo là không biết tôi ở đâu thì anh cũng lặng lẽ đi về. Nói xong con nhỏ lại mắng cho tôi một trận tơi bời hoa lá, nó mắng tôi là sao lại làm như vậy, mắng tôi tại sao lại không nói cho nó biết. Tắt máy, tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán... tôi biết là nhất định anh sẽ đi tìm, tôi biết mà.
Cô y tá cũng không gây khó dễ, cô ấy khẽ lên tiếng:
_________
Tên Tú thở dài một hơi, anh ta làu bàu:
________
- Nếu vậy thì chỉ cần mọi người không nói thì anh ấy sẽ không biết tôi cho anh ấy máu. Cứ bảo tôi đi di cư rồi... đơn giản mà...
- Cô nói con không có nhà, cô nói vậy nha cô, ai hỏi cô cũng nói con không có ở đây, chỉ có mình cô ở đây thôi.
Nhìn thấy anh ta, tôi có chút hoảng sợ, vội vàng nói xin lỗi với cô y tá rồi quay người đi mất. Mẹ nó, ở đây lại gặp được tên Huy b**n th**... thật là... xúi quẩy quá đi mất.
- Ừ cứ cho là tôi không hiểu chuyện tình yêu đi, nhưng cô nghĩ cô c·h·ế·t rồi thì người yêu của cô sẽ sống tốt sao? Cô có tin cậu ấy sẽ sẵn sàng c·h·ế·t theo cô luôn hay không?
... chẳng phải là sợi dây chuyền của mẹ tôi sao?
- Bác Khang... bác có linh thiên, con xin bác về chỉ dẫn cho con biết... người phụ nữ trong ảnh... có phải là mẹ của con không?
Anh ấy ổn rồi... thật lòng mừng quá... thật là mừng quá... Cảm ơn Trời Phật!
Huyết gia? Tôi cũng là người của tộc Huyết... vậy cô gái này... có phải... có phải là mẹ của tôi không?
Trả tiền cho taxi, tôi vội vàng xuống xe rồi đi thẳng vào nhà. Lúc tôi vào trong, cô giúp việc đang quét dọn bàn thờ của bác Khang. Thấy tôi, cô ấy cười hề hề hỏi:
- Nó ổn rồi, đang nằm thẩn thờ như cái xác đây này. Tôi không hiểu cô làm thế để làm gì nữa...
Thường hay đi chung với tôi? Là Đông Quân... chắc chắn là anh ấy rồi...
- Là cậu thường hay đi chung với cô đó cô An.
Để tấm ảnh kia vào trong ví cẩn thận, tôi đi lại đốt cho bác Khang một nén nhang, hai tay chấp trước bàn thờ của bác, tôi thành khẩn khấn:
Lau bàn lau ghế rồi đến lau mấy cái tủ, vì có một cái nằm trong góc nên tôi phải lôi ra mới lau sạch sẽ được. Vừa kéo cái tủ ra, nhìn dưới đất tôi thấy có gói gì đó được bọc lại bằng giấy báo cũ. Cầm cái gói giấy lên xem, thấy nó nhỏ nhỏ như gói tôm khô mà người ta hay bán ngoài chợ. Quái nhỉ, bác Khang gói cái gì đây?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.