Bia Vô Tự
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Xuân dược
Ngụy Thừa vui mừng khôn xiết, mặt đỏ bừng đứng lên, vội vàng cởi bỏ ngoại bào của mình, hướng ta chìa tay: "Điện hạ thấy nóng sao? Cởi y phục ra đi, sẽ nhanh chóng mát mẻ thôi."
Chắc là ta si mê rồi.
Ta im lặng không nói, hắn quay đầu lại, thấy ta mặt không chút cảm xúc, liền hỏi: "Cần dược liệu gì? Ta đi lấy."
Thấy hắn mở miệng muốn nói, ta khàn giọng nói: "Huynh mà dám nói ra tên Lâm Tu hay gì đó, ta sẽ cả đời không để ý đến huynh nữa!"
Ta còn chưa nghĩ ra cách xử lý tên khốn kiếp này, bên ngoài khoang thuyền bỗng nhiên truyền đến một trận hỗn loạn.
Toàn thân ta không còn chút sức lực nào, nhưng lại thuận tay trêu ghẹo hắn, rất nhanh đã cởi loạn vạt áo trước n.g.ự.c hắn, áp mặt vào đó, còn không quên trêu chọc một câu: "Nhịp tim của huynh nhanh quá."
Hàn Thủy sững người, hiểu ra ý ta, tức giận hiện lên trong mắt: "Nàng có ý gì?"
Hàn Thủy... hẳn là rất sợ mất ta.
Đối với nam nhân, nữ tử mà mình trân trọng nâng niu suýt chút nữa bị nam nhân khác hủy hoại, quả là sự sỉ nhục và uy h.i.ế.p cực lớn.
….
Ngụy Thừa trong lòng tràn đầy tự tin, cả gan kéo tay áo ta, ta thuận thế ngồi xuống bên cạnh, tựa vào chiếc bàn nhỏ thở nhẹ.
Hàn Thủy lập tức đạp cửa xông vào, chớp mắt đã đến bên cạnh ta, đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, giúp ta chỉnh lại y phục xộc xệch, liếc nhìn qua gương mặt ửng hồng của ta, lạnh giọng nói: "Ta g.i.ế.c hắn."
Sắp đến thì có ích gì? Ta đưa tay luồn vào trong cổ áo hắn, từng chút từng chút một v**t v*, đầu ngón tay chạm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn, chỉ cảm thấy khát nước, giọng nói càng thêm mềm mại: "Hàn Thủy, cơ thể huynh mát quá."
Ta vô ý buông lỏng cổ áo, ánh mắt m.ô.n.g lung liếc hắn một cái: "Bản cung, nóng quá..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta lắc đầu, đưa tay ra: "Huynh lại đây."
Ta vòng tay ôm chặt cổ hắn, tựa đầu vào vai hắn, mặc cho hắn đưa ta lướt qua những ánh đèn sáng tối xen kẽ trong đêm. Khinh công của hắn thật tốt, ta rất thích.
"Nàng cố ý?!" Hàn Thủy nhìn ta, không thể tin nổi, "Lý Trường An, nàng đang nghĩ gì vậy? Sau này nàng còn phải gả..."
Ta có chút không tự chủ được mà rúc vào người Hàn Thủy, miệng nỉ non gọi hắn: "Ta nóng..."
Ta không chống đỡ nổi, ngã vào lòng hắn: "Ta không sao, đưa ta về nhà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Được đấy, huynh giúp ta nhé?" Ta cười đáp ứng, khẽ đưa chân ngáng hắn một cái, khiến hắn ngã sóng soài.
Hàn Thủy ôm eo ta, cúi người xuống điểm mấy huyệt đạo trên người Ngụy Thừa, sau đó bế ngang ta nhảy ra khỏi cửa sổ.
"Ngươi sao lại đánh người!? Còn ra thể thống gì!?"
Vừa rồi Ngụy Thừa lấy cớ người hầu cản trở hứng thú thưởng ngoạn, nhất quyết đuổi hết bọn họ ra ngoài, ta đã biết hắn muốn giở trò, chẳng qua không ngờ lại là hạ dược, thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi đến vậy. Ngụy Lân còn chưa vào cung, Đại tướng quân cũng thật là nóng vội.
̣(Chap sau có thịt ngon ^^)
"Gả cái gì mà gả! Huynh muốn ta gả cho ai!" Ta cũng tức giận, những năm qua hắn đối với ta lúc lạnh lúc nóng, do dự không quyết, ta dù có chủ động hơn nữa cũng không phải là không có uất ức, "Hàn Thủy, ta không tin huynh không hiểu tâm ý của ta! Ta thích huynh, chẳng lẽ huynh không nhìn ra sao!?"
Thần sắc của hắn chưa bao giờ lạnh lùng đến thế, thậm chí có thể nói là dữ tợn, cánh tay ôm ta siết chặt, khiến ta hơi đau, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Hàn Thủy chỉ đành ngậm miệng, còn ta càng thêm tức giận, hắn thật sự định để ta gả cho Lâm Tu sao?
Chương 17: Xuân dược (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn Thủy quay lưng về phía ta, sửa sang lại y phục: "Nàng mau tự mình giải độc đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tốc độ của Hàn Thủy rất nhanh, nhưng gió đêm lạnh buốt thổi ngược vào mặt cũng không thể nào xua đi được hơi nóng trên người ta, Ngụy Thừa kia dùng dược quả nhiên lợi hại, hẳn là trân phẩm trong kỹ viện, càng lâu dược tính càng sâu, đốt cháy lục phủ ngũ tạng ta thành một mồi lửa.
Chỉ nghe thấy một đám gia đinh kêu la thảm thiết: "Ngươi ngươi ngươi ngươi làm cái gì? Công tử đã dặn không được vào!"
Vì muốn thể hiện sự xa hoa của mình, ta đã cho người đào một hồ tắm trong phủ, lúc nào cũng có sẵn nước nóng, bây giờ lại bị hắn ném vào trong nước, nhất thời ngây người.
Trong nháy mắt ta liền nghĩ ra cách, một chưởng đánh ngất Ngụy Thừa đang loay hoay bò dậy, sau đó kéo lệch y phục trên vai, hướng ra ngoài hô lớn: "Hàn Thủy ——" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngụy công tử có thấy hơi nóng không?"
Hàn Thủy chắc là sắp bị ta ép cho phát điên rồi, chỉ trong chốc lát đã đưa ta về phủ công chúa, xông thẳng vào phòng tắm, ném ta vào trong bồn tắm như ném củ khoai lang nóng.
Hàn Thủy khẽ rên lên một tiếng: "Lý Trường An..."
Hàn Thủy thân hình khựng lại, ôn nhu nói: "Sắp đến rồi."
Hắn thấy ta lâu như vậy không ra, bên trong cũng không có động tĩnh gì, nhất định là lo lắng rồi.
^^
Ta cắn môi: "Huynh không muốn sao?"
"..." Ta trúng độc mà ngươi ném ta vào nước nóng?! Bị hơi nóng hun như vậy chẳng phải trúng độc càng nhanh sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.