Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại
Triệu Linh Nhi/赵灵儿
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 179
“Đại ca cũng đồng thời trở về đi chứ!” Liên Thủ Tín nói.
Liên Thủ Lễ đang há mồm th* d*c, trong phòng ấm áp, trên mặt hắn toát ra càng nhiều mồ hôi.
“Ta sốt ruột a, nhưng Đại ca nói không có xoay xở đủ tiền, ta cũng không có còn biện pháp nào khác.”
“Đêm nay đại ca trở về rồi, ta liền nói, bây giờ không được, ta trước trở về, lại để cho đại ca tự mình chắc chắn thời gian, làm cho phụ mẫu yên tâm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ai nha, mặt khác cái miệng của Tam bá ngươi làm sao thế?” Trương thị cũng nhìn thấy, lập tức lông mày nhăn lại, “ Đừng uống nóng, đem canh để đó, nguội lạnh lại uống đi.”
Mọi người cùng nhau đều tiến vào trong phòng, Trương thị cùng Triệu Thị nhìn thấy Liên Thủ Lễ, tất cả cũng cực kì hoảng hốt.
“Tam ca, chuyện quan trọng thế nào?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Tam ca, xảy ra chuyện gì rồi? Sao giờ mới trở về? Vậy còn Nhị ca? Đại ca không trở về, tiền kia có cầm về hay không?” Chờ Liên Thủ Lễ ở mép giường lò ngồi xuống, Liên Thủ Tín liền nhịn không được hỏi ra vấn đề liên tiếp.
Đến buổi tối, Liên Thủ lễ mới lại trông thấy Liên Thủ Nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liên Mạn Nhi đột nhiên trong lòng khẽ động.
“Kết quả ngươi đã đi xuống xe, chính mình đi về tới rồi hả?”
“Vậy Nhị bá cháu đâu?”
“ Ta cũng rất muốn trở về, đi trong ngày hôm ấy liền muốn trở lại.” Liên Thủ Lễ vẻ mặt đau khổ nói.
Lúc này bọn họ nói chuyện, chiếc xe ngựa kia đã từ trước mặt bọn họ chạy qua, dọc theo đường cái chạy đi về phía trước đại khái xa hơn một trượng, liền quẹo vào lối đi trong thôn, hướng trong thôn đi.
“Ai.” Liên Thủ Lễ nắm chặt nắm đ.ấ.m, nện ở trên ót của chính mình, tựa hồ là tự trách không có đem sự tình giải quyết tốt.
“Không đúng, là còn chưa tới thị trấn, Nhị ca nói với ta, trong nhà chờ tiền, khẳng định sốt ruột. Trên xe ngựa nhiều người ngồi, xe ngựa chạy không nhanh. Liền để cho ta xuống xe, hắn lại để cho xe ngựa chạy nhanh một chút, đem tiền về nhà trước, để cho phụ thân và mẫu thân an tâm.” Liên Thủ Nghĩa đáp.
“Cha Diệp Nhi, ngươi sao mới trở về. Phụ thân chúng ta là bệnh cấp tính rồi.” Triệu thị nói. “Ngươi không biết, cả nhà chúng ta đều lo lắng, còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì rồi.”
Một lát sau, Liên Thủ Lễ mới chạy đến bên cạnh bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái này căn bản cũng không phải là trọng điểm.
“Cha Diệp Nhi,bây giờ làm sao?”
Liên Thủ Nghĩa vì sao bỏ rơi Liên Thủ Lễ, chính mình trở về trước? Chẳng qua là phát tác đơn giản như vậy sao? Ban nãy đi qua cửa hàng điểm tâm sáng, Liên Thủ Nghĩa tại sao không dừng lại cùng bọn họ chào hỏi, một chút thời gian như vậy cũng không thể chậm trễ?
Nhất định có lý do gì, để cho Liên Thủ Nghĩa muốn trở về trong nhà trước. Lý do này là cái gì đây? Liên Mạn Nhi nghĩ không ra đầu mối, bất quá cũng đã lâu rồi, hiện tại vội vã đuổi theo cũng là không còn kịp, vậy trước tiên không đi quản nàng.
Hay cho bàn tính ích kỷ ngoan độc, chỉ là lần này có Liên Mạn Nhi nàng, quyết không thể để cho bọn hắn như ý.
“Đại tỷ giữ chúng ta lại ăn cơm trưa.” Liên Thủ Lễ nói, “Chúng ta đem sự tình nói cho đại tỷ. Cơm nước xong xuôi, đại tỷ liền tìm người dẫn đường, dẫn chúng ta đi tìm đại ca. Cả nhà đại ca không ở trong nhà của đại tỷ, bọn họ đi tìm phòng khác ở, cách nhà đại tỷ còn rất xa đấy.”
“Nhị bá ngồi,chính là cỗ xe ngựa ban nãy?” Liên Mạn Nhi nói.
Lúc Liên Thủ Lễ há miệng, Liên Mạn Nhi mới nhìn đến, miệng của hắn bốn phía, còn có trong miệng đều một vòng vết phỏng rộp lên, thấy vậy Liên Mạn Nhi không nhịn được nhếch miệng.
“Đúng, chính là cỗ xe đó, ở đằng trước ta.” Liên Thủ Lễ đáp.
“Tam ca, vào trong nhà nói chuyện đi.” Liên Thủ Tín có nhiều chuyện vội vã muốn hỏi Liên Thủ Lễ, nhưng mà trước tiên vội mời Liên Thủ Lễ vào nhà. Bên ngoài lạnh, Liên Thủ Lễ một thân đổ đầy mồ hôi, đột nhiên dừng vận động mạnh, dẫn dễ dàng nhiễm phong hàn.
Edit: pthu Beta: Sakura “Người kia, đây không phải là Tam ca sao!” Liên Thủ Tín nhìn kỹ một chút, cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Ta chạy nhanh, một mực ở phía sau xe ngựa, sợ xảy ra chuyện gì.” Liên Thủ Lễ nói,dù sao trên người Liên Thủ Lễ mang theo tiền.
Trên mặt Liên Thủ Lễ lộ ra chút ít thần sắc khó xử.
Bọn hắn ngày hôm đó lúc trời còn chưa sáng liền xuất phát, lúc buổi trưa thì đến huyện thành. Trước tiên bọn họ đi đến nhà Liên Lan Nhi. Đem tặng bánh cùng đậu hũ đông.
Liên Thủ Nhân nói gom góp được chút ít tiền, nhưng là còn thiếu rất nhiều, để cho bọn họ đợi thêm một ngày nữa.
“Uống chén canh nóng, lấy hơi.” Trương thị vội nói.
Liên Mạn Nhi sát ngôn quan sắc ( thăm dò ý tứ qua lời nói và vẻ mặt), đã có thể nghĩ đến, Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa bị người trông giữ cửa, chịu đựng lạnh nhạt cùng thất lễ chỉ sợ không chỉ chừng này. Liên Thủ Lễ hiền lành, phúc hậu không muốn đem chuyện bị ủy khuất nói ra ngoài.
“Không có ai gửi tin tức về cho nhà, phụ thân giống như ngồi trên đống lửa.” Liên Thủ Lễ nói.
Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình mở to hai mắt.
Ngay tại lúc Liên Thủ Lễ không biết nên làm sao bây giờ, Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị cuối cùng cũng ngồi xe ngựa trở về, Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa lúc này mới đi theo vào phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tam bá, bá về trước rồi, thì tiền kia gom góp đủ chưa?” Liên Mạn Nhi hỏi, nàng nhìn chung quanh, trên người Liên Thủ Lễ cũng không giống như là bộ dạng đem theo một ngàn lượng bạc.
Chương 179
“Lão Tứ…” Liên Thủ Lễ dừng lại, thở không ra hơi nói. Bộ quần áo kia của hắn vẫn y như cũ lúc từ trong nhà xuất môn, do là bởi vì chạy nhanh, trên mặt đỏ bừng, mồ hôi đều thấm ướt đầu tóc, thoạt nhìn cả người bắt đầu bốc hơi nóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người dẫn đường kia, đưa Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa đến nơi đó, liền đi luôn.
“Canh nóng đúng lúc. Ta uống nhân lúc còn nóng.” Liên Thủ Lễ tựa hồ cực kỳ khát, cầm qua chén canh, hai tay bưng lấy. Ừng ực ừng ực liền đem một bát to canh nóng uống đến đáy hướng lên trời ( ý chỉ ngẩng cổ lên uống cạn chén). Uống xong canh, hắn thở dài một cái.
“Tam ca, ngươi từ thị trấn chạy tới đây sao?” Liên Thủ Tín cau mày.
“Đại ca gom góp được một chút tiền, lại để cho ta và Nhị bá cháu cầm về trước. Tiền kia do Nhị bá cầm.” Liên Thủ Lễ nói.
Ngủ một đêm, sáng ngày thứ hai thức dậy, Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa lại đi tìm Liên Thủ Nhân.
“ Ta cùng Nhị ca liền đem lời của cha nói cho Đại ca.” Liên Thủ Nghĩa nói, “ Đại ca nói hắn cũng sốt ruột, những ngày qua đi sớm về trễ, nhất định đang suy nghĩ biện pháp kiếm tiền.”
« Nga, là như vậy. Vậy Đại bá gom góp đưa cho chính là bao nhiêu tiền? »
“ Tam ca, chuyện này không trách được ngươi.” Liên Thủ Tín nói. Dù cho Liên Thủ Lễ không nói, Liên Thủ Nhân cũng có thể tìm người mang hộ tin tức. Nhìn khắp miệng của Liên Thủ Lễ nổi bong bóng nước, cũng biết rõ hắn hai ngày này trôi qua như thế nào. Liên Thủ Tín hiểu rõ Tam ca này của hắn tính tình thật thà,việc này thật không thể trách Liên Thủ Lễ.
“Lời này không cần ta nói, Nhị bá hắn lúc này cũng quá khi dễ người đi.” Trương thị không đợi Liên Thủ Lễ nói xong, liền cả giận nói, “ Một chiếc xe ngựa ba bốn người ngồi cũng lách vào được, Nhị bá hắn sao lại có thể chính mình ngồi xe ngựa, để cho Tam bá tự mình đi bộ trở lại.”
Cả ngày này, Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị đều không trông thấy bóng dáng, chỉ thấy vị quản gia kia lúc ăn cơm thì kêu Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa. Liên Thủ Nghĩa đợi không được, sau buổi trưa cũng ra cửa, chỉ để lại một mình Liên Thủ lễ.
“Đại bá của ngươi nói, đông gom tây góp, vẫn là Hoa Nhi cầm phần chính, bọn hắn là giữ lại vài món xiêm y tùy thân, xiêm y khác cũng cầm cố. Gom góp được bốn trăm lượng bạc.”
“Về sau còn Nhị ca nói với hắn,chúng ta là anh em ruột của Đại ca, hắn mới để cho chúng ta ở cửa chờ.” Liên Thủ Lễ lại nói tiếp.
“Tam bá, Đại bá gom góp bao nhiêu tiền, ngươi biết sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Liên Thủ Lễ nói đến đây, lại thở dài một hơi.
Nghe Liên Thủ Lễ tự thuật, Liên Thủ Nhân có viện tử riêng, có quản gia, có người giữ cửa, xem ra cuộc sống trôi qua không tệ. Lúc ở Huyện thành, Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Nhân chỉ sợ là một mình nói chuyện qua, mà Liên Thủ Lễ đi lại nhưng vẫn bị hạn chế.
“Để cho Tam bá hắn từ từ nói, ngươi không thấy, Tam bá hắn bây giờ vốn đủ nóng vội rồi. Trương thị nhìn bong bóng ngoài miệng Liên Thủ Lễ, đồng tình nói.
Buổi sáng hôm nay lúc ra cửa, không nhìn thấy đại ca. Đại tẩu nói đại ca bị bệnh, mấy ngày này vì kiếm tiền gì đó,bị bệnh. Nói số tiền này trước tiên để cho chúng ta cầm về trả nợ, còn lại bọn hắn nhất định sẽ nhanh chóng gom góp đủ, lại bảo…bảo trong nhà trước hết nghĩ biện pháp.
Triệu thị bưng một chén canh nóng tiến đến, nghe Trương thị nói như vậy, liền đem canh để ở bên cạnh.”
Ngày thứ ba, như cũ cùng ngày thứ hai giống nhau, chỉ là bất quá lần này Liên Thủ Nghĩa cũng cùng Liên Thủ Nhân cùng nhau đi ra ngoài.
Liên Thủ Nhân tiếp đãi bọn họ ăn cơm, nói cho bọn họ biết chờ một chút, hắn ngày mai suy nghĩ tiếp biện pháp kiếm tiền.
Hắn và Liên Thủ Nghĩa ngồi xổm ở cửa đại môn vẫn chờ, sau đó hai người đều vừa khát lại vừa đói, trên người lại không có tiền, Liên Thủ Nghĩa liền muốn đi vào trong nhà chờ, nói rằng nếu Liên Thủ Nhân thuê được người canh cổng, ở trong đó khẳng định cũng có đày tớ khác, để cho bọn họ có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ăn một chút gì đó lót bụng lót dạ. Người giữ cổng kia lỗ mũi hướng lên trời, không để ý bọn họ, Liên Thủ Nghĩa liền cùng người giữ cổng bắt đầu tranh chấp.
Nghe Liên Thủ Lễ nói đến đây, tại sao đến kỳ trả nợ, Liên Thủ Nhân lại chậm chạp không chịu trở về,ngay cả lời nhắn cũng không có, vì sao Liên Thủ Nghĩa muốn bỏ rơi Liên Thủ Lễ về nhà trước, những vấn đề này tựa hồ như cũng đã có đáp án.
“Ta…”
“Nhị bá cháu ngồi xe ngựa trở về rồi…” Liên Thủ Lễ nói.
DTV
Trả nợ muốn hơn một ngàn lượng bạc. Nhiều ngày như vậy, lại còn để cho Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ ở trong huyện thành đợi hai ngày, Liên Thủ Nhân mới gom góp được bốn trăm lượng bạc! Liên Mạn Nhi đã có dự cảm bất hảo.
“ Cái này ta biết rõ.” Liên Thủ Lễ đáp, » tiền kia là đại ca ở ngay trước mặt hai người ta cùng nhị ca lấy ra đấy,còn cho chúng ta đếm một lần. »
“Ta cùng nhị ca liền đi tới gõ cửa. Thật lâu, mới có người mở cửa. Chúng ta cũng không biết người đó là ai, hắn hỏi chúng ta tìm ai, chúng ta liền nói tìm đại ca, Liên Thủ Nhân. Nói nửa ngày, người nọ mới nói cho ta cùng nhị ca biết, đại ca, đại tẩu cả nhà đều không có ở nhà. Mời chúng ta hôm khác lại tới.” Nói đến đây, sắc mặt Liên Thủ Lễ có chút thất vọng.
“ Kết quả là đại ca đã đi ra ngoài rồi. Quản gia của đại ca nói, đại ca, đại tẩu sáng sớm liền đi ra ngoài, là đi kiếm tiền,để cho ta cùng Nhị ca ở nhà chờ, cũng đừng đi. Ta nghĩ, muốn gom góp đủ hơn một ngàn lượng bạc là không dễ dàng, ta cũng không giúp được gì, không thể làm gì khác hơn là phải chờ. Ta cũng nghĩ đến phụ thân ở nhà nhất định sốt ruột, liền theo vị quản gia kia nói, có thể hay không tìm một người mang giùm cho nhà chút tin tức. Quản gia kia nói đại ca đều có an bài, bảo ta không cần quan tâm.”
“Ta đợi đến buổi trưa, trên ót ứa ra hỏa ( ý chỉ sốt ruột). Đã nghĩ ra ngoài đi một chút, kết quả cổng bị khóa, quản gia cùng người giữ cổng đều nói ta chưa quen cuộc sống nơi đây, không cho ta tùy tiện đi. Bọn hắn nói không sai, trên người ta một văn tiền đều không có, đường xá của huyện thành cũng không biết, ta không thể lại cho đại ca thêm phiền toái. Ta đợi muốn sốt ruột a.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.