Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại
Triệu Linh Nhi/赵灵儿
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120
“Việc này… Đều đã như vậy, nếu con đi nói, chỉ sợ việc Hoa Nhi tỷ con gả vào Tống gia sẽ hỏng bét. Ta, ta coi như xong đi. Không thấy ông bà nội con đều chưa nói cái gì à.” Liên Thủ Lễ rì rì nói, “Nếu việc hôn nhân của Hoa Nhi thất bại, mấy trăm lượng bạc chúng ta vay nặng lãi, sẽ thế nào? Còn chuyện làm quan của Đại bá con, cũng phải đổ sông…”
“Muốn ở riêng, con trước hết g.i.ế.c bà già này đi!”
Bàn tính này thật là thông minh a, nhưng lại làm cho Liên Diệp nhi bị oan. Vừa rồi ở trong phòng, Chu thị chỉ sợ đã đoán ra chân tướng sự viêch, bởi vậy mới có thể căn dặn vợ chồng Liên Thủ Lễ, không cho Liên Diệp nhi “Nói lung tung.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn cùng tiếng cười nói, là Tống Hải Long ăn cơm xong, phải trở về trấn trên, mọi người Liên gia đưa tiễn.
Liên Mạn Nhi lại nghe một hồi, thấy trong phòng bất quá chỉ nói chuyện phiếm, lại không có chủ đề khác quan trọng hơn, nàng không có nghe tiếp. Từ trên nóc nhà xuống, Liên Mạn Nhi trong lòng đã hiểu. Liên Hoa Nhi lần này là cố ý bị thương, làm như vậy để cho sẹo trên đùi của mình được công khai trước mặt Tống Hải Long. Nàng vì cứu Tống Hải Long mà bị thương, rồi lại cố ý đưa ra ý định từ hôn, bất quá là lấy lui làm tiến, củng cố việc hôn nhân này, đồng thời làm cho Tống Hải Long đối với nàng sinh ra cảm kích cùng áy náy, không thể ghét bỏ vết sẹo trên đùi nàng.
Liên Mạn Nhi đi đến cửa Tây Sương phòng, thì gặp Trương thị từ phòng trên đi tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cái này, cái này làm sao có thể?” Liên Thủ Lễ càng hoảng sợ.
“Mẹ…” Liên Diệp nhi cũng khóc lên.
“Mạn Nhi, con lầm bầm cái gì đó?”
“Cha, các nàng oan uổng con.” Liên Diệp nhi bỉu môi nói.
DTV
“Thế nào không thể.” Liên Diệp nhi nói.
“Ta không đi.” Liên Thủ Lễ sầu mi khổ kiểm mà nói, “Dù có đi, ta cũng ăn không vô.”
“Cái đứa nhỏ này…” Liên Mạn Nhi chạy tới nóc phòng, cái này làm cho Trương thị rất bất đắc dĩ, bất quá nàng chỉ nói một câu này, mạch suy nghĩ đã di chuyển, “Nếu nói như vậy, việc này thật đúng là…, Đại thẩm con cố ý ***ng phải Diệp nhi…”
“Ai. Mặc kệ nói thế nào, đều làm Hoa Nhi bị thương rồi.” Liên Thủ Lễ giận dữ nói.
“Cháu tin tưởng Diệp nhi nói.” Liên Mạn Nhi ngồi vào bên cạnh Liên Diệp nhi, đem chuyện vừa rồi nghe lén được trên nóc nhà nói sơ qua một lần.
“Con không có nói cái gì.” Liên Mạn Nhi nói.
“Diệp nhi, đừng đi.” Liên Thủ Lễ vội vàng gọi Liên Diệp nhi lại.
Nếu như bọn họ cũng ra ở riêng, sẽ không cần lại nhìn sắc mặt của Chu thị cùng phòng lớn, phòng hai rồi.
“Cái này, cái này, ta thật không rõ.” Liên Thủ Lễ ôm đầu nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Các nàng oan uổng con, con đi nói với ông bà nội.” Liên Diệp nhi nhảy xuống giường, muốn hướng phòng trên đi.
Liên Mạn Nhi thở dài một hơi, hai vợ chồng này đều cực kỳ thuần phác, sợ khó có thể lý giải một cách linh hoạt.
“Mẹ, chúng ta cũng học Tứ thúc, tứ thẩm bọn họ a.” Liên Diệp nhi nói.
“Đó là một ý kiến hay.” Liên Mạn Nhi gật đầu khen ngợi nói, nàng đã sớm có ý nghĩ này, khuyên bọn người Liên Thủ Lễ tách ra. Thế nhưng Liên Thủ Tín và Trương thị lại phi thường không đồng ý.
“Cha, con đã nói tất cả, là Đại thẩm ***ng phải con.” Liên Diệp nhi vuốt vuốt con mắt sưng đỏ vì khóc nói.
Liên Thủ Lễ và Triệu thị đều không cho Liên Diệp nhi đi nói, trong lòng Liên Diệp nhi rất ủy khuất, nhanh mím môi không nói lời nào, cũng không có cương quyết muốn đi ra ngoài nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Edit: Rabit dễ thương Beta: Sakura “Cái này ta hiểu được.” Không đợi Liên Mạn Nhi suy nghĩ rõ ràng, trong phòng Tống Hải Long đã cười gật đầu nói.
Liên Diệp nhi kiên trì nói muốn ở riêng, Liên Mạn Nhi ở bên cạnh hát đệm, Liên Thủ Lễ và Triệu thị bởi vì Liên Diệp nhi bị ủy khuất lớn, đối với con gái rất áy náy, mà Liên Mạn Nhi nói ở riêng đối với mội người đều có lợi, ở riêng không có nghĩa là bất hiếu với Liên lão gia tử cùng Chu thị, hai vợ chồng thời gian dần qua cũng bị d.a.o động.
Nói xong lời cuối cùng, Trương thị đã kinh ngạc mở to hai mắt.
Bất quá lần trước Liên Hoa Nhi bị phỏng đi trấn trên trị liệu, Tống Hải Long không phải nên biết sao? Như vậy Liên Hoa Nhi làm những việc này còn có ý nghĩa gì, đúng rồi, đúng rồi, vừa rồi Cổ thị nói không rõ ràng, rồi Tống Hải Long lại nhắc tới Liên Tú Nhi. Chẳng lẽ Liên Hoa Nhi lúc ấy đi trấn trên, là lấy tên Liên Tú Nhi? Điều này sao có thể?
“Vậy, cha đây đi nói thử xem.” Liên Thủ Lễ chần chờ nói.
“Mẹ van con, con đi nói như vậy, về sau mẹ ở trong nhà này, có thể đứng đều đứng không được.” Triệu thị nhỏ giọng khóc ròng nói.
” Đứa nhỏ này, cháu không phát hiện bát súp kia còn bốc hơi nóng, hơn phân nửa đều rơi vào trên đùi Hoa Nhi sao. Ai…” Liên Thủ Lễ lại thở dài một hơi.
“Cha biết rõ,Tứ thẩm con và Mạn Nhi cũng biết, ông nội, bà nội con… cũng biết, việc này, cha là vì cả nhà, cha đều phải nhẫn xuống, những năm này lại đây, … Đều có thể nghĩ cha tốt…” Liên Thủ Lễ có chút ngốc mà khuyên Liên Diệp nhi.
Người thiện lương, thời điểm đối mặt với cái ác thường suy bụng ta ra bụng người. Vì đối phương tìm cớ. Chuyện này, ở trong mắt Liên Thủ Lễ, súp là từ trên tay Liên Diệp nhi rơi xuống, làm Liên Hoa Nhi bị thương. Chỉ có hai điểm này, đủ để cho hắn áy náy. Liên Thủ Lễ là người thiện lương trung thực, hắn làm sao có thể nghĩ đây là Cổ thị và Liên Hoa Nhi xếp đặt, Liên Diệp nhi căn bản chính là người vô tội, hơn nữa còn là người bị hại.
“Cha, con bị oan.” Liên Diệp nhi nói.
“Tam bá bọn nhỏ, ăn cơm thôi, thế nào Bá còn không đi ăn.” Trương thị trông thấy Liên Thủ Lễ, thì nói ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chúng ta phân ra thì đã ra ở riêng, lại đi khích lệ người khác ở riêng, cái này là thành cái gì.” Liên Thủ Tín nói, hắn cho rằng đây là việc vô cùng bất hiếu.
Chương 120
“Dạ.” Liên Mạn Nhi một bên đáp ứng, ánh mắt lại nhịn không được nhìn qua phòng trên.
“Nói thuốc trị thương cho Hoa Nhi, không có gì quan trọng hơn. Ta vừa giúp hâm nóng đồ ăn, hiện tại bọn họ nên ăn được rồi.” Trương thị cho rằng Liên Mạn Nhi nhớ tới chuyện ở phòng trên, nên nói ra.
“Cha, khách nhân đều đi rồi, cha bây giờ đi nói….Con không bao giờ … nhắc tới chuyện ngày hôm nay nữa.” Liên Diệp nhi vội nói.
“Mẹ con mình đi xem Tam thẩm và Diệp nhi đi.” Trương thị nói.
“Cũng không phải là không được, Liên Hoa Nhi chỉ cần che mặt, không nói lời nào, ai có thể nhận ra nàng là ai?” Liên Mạn Nhi tự nhủ.
Liên Mạn Nhi đành phải bỏ đi ý nghĩ này, bất quá nói bóng nói gió, mong đợi bọn người Liên Thủ Lễ nói ra. Hiện tại Liên Diệp nhi nói ra, Liên Mạn Nhi sẽ không có cố kỵ, tự nhiên là vô cùng đồng ý.
Triệu thị cũng mở to một đôi mắt khóc sưng húp, tựa hồ khó có thể tin.
Liên Diệp nhi cũng nghe thấy, muốn chạy đi ra, lại bị Triệu thị ôm lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tam thẩm và tam bá, Diệp nhi đều có tay có chân, sợ cái gì?” Liên Mạn Nhi nói.
“Nhất định là như vậy!” Liên Diệp nhi đã hiểu, “Ta nói Đại thẩm thế nào lại để cho con bưng súp kia, đây là các nàng an bài tốt rồi.”
Cổ thị và Liên Hoa Nhi có lẽ đã sớm ngờ tới Chu thị có thể làm như vậy, bởi vậy không có sợ hãi.
Hai mẹ con tới xem Triệu thị và Liên Diệp nhi.
“Cháu thấy Hoa Nhi tỷ cùng không có việc gì như người nghĩ đâu. Tam bá chớ để ở trong lòng.” Liên Mạn Nhi nói. Nàng nghĩ, dựa theo tính cách của Liên Hoa Nhi, nếu sớm đã dự tính tốt. Chắc có lẽ không làm cho chính mình thật sự bị thương, vừa rồi nàng thấy bộ dáng của Liên Hoa Nhi. Cũng không giống như bị phỏng nặng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.