Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 101

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101


Nguồn: Cung Quảng Hằng

Thanh niên màkhôngtrải quamộttrận bệnh nặng,sẽkhôngthể hiểu được rốt cuộc là bị bệnh nằm viện tốn bao nhiêu tiền. Đặc biệt là ICU. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Buổi trưaanhnóimuốnđiăn KFC,đãrất kỳ quái. Ra đến cổng, cứ đứng ở đâykhôngđi, càng kỳ quái hơn.

Y tá vừa nhìn liền biết,nói: “Đợi bác sĩ tớinóirõhơn.”

“khôngsao đâu.” Văn Dụnói.

Văn Dụ cười giả lảnói: “anhhứa với emkhôngtự mình ra tay.”

côđưa bà ngoại đến thủ đô, ngắm quảng trường, nhìn thành lâu, xem kéo cờ, thăm cố cung, xem trường thành, mười ba lăng.

Bạch Lộ cũng rất suy sụp.

Y tá trung niên nhìncôtamộtcái,nói: “Buồng trứng bị k*ch th*ch quá độ, tràn dịch màng phổi hai bên (2), hôn mê ba ngày.”

Bác sĩ có thể chứng minh,côta bán trứng,khônggiải thích gì thêm, chỉ có thể là mua bán ngầm, bán trứng phi pháp.

Vu Hà giả ngukhôngchịu nhận: “khôngcó, cháukhôngcó.”

Những bài viết kia còn đào ra, Vu Hà là sinh viên, còn chưađilàm chính thứcđãcõng hơn ba mươi vạn tiền nợ. (khoảng hơn tỷ)

hắnlên học nửa buổi, điểm được cái tên, liền quyết định trốn học môn buổi chiều. Các bạn học đều ùa về phía nhà ăn,hắnlạiđivề phía bên ngoài trường.

Quá ngu.

Di động vẫn luôn nhấp nháy, bên cho vay điên cuồng gọi điện thoại chocôta.

Triệu Thần hết cách, đành phải quay đầu, đem xe đỗ ở quán KFC bên đường đối diện.

Kỷ An Ninh im lặngthậtlâu, mớinói: “Người lừa em đến khách sạn Ngân Hải.”

Có người còn ác liệt hơn, che cũngkhôngthèm che, trực tiếp đăng ảnhrõlên.

Ý định ban đầu của Vu Hà chỉ là muốn chút tiền trà nước.côtakhôngnghĩ tới, Triệu Thần là người có thể làm nên “chuyện lớn”.

Vu Hà sững sờnói: “Nhà cháukhôngphải ở đây, bố mẹkhôngtới được.”

khôngngờ, Kỷ An Ninh là người có lòng phòng bị vớicôgáilòng tham nặng nề,cônhạy bén pháthiệnchân tướng, sau đó bỏ chạy.

Văn Dụnóivới Kỷ An Ninh rằng công ty có việc muốnanhđicông tác, giấu giếm Kỷ An Ninhđimộtchuyến đến thành phố Du, gặpmộtngười, nhanh chóng trở về.

Tin Vu Hà c·h·ế·t cũngkhônggiấu được, diễn đàn trường Hoa đại liền bùng nổ.

Sinh viên mười chín tuổithậtra cũng trưởng thành rồi, nhưng ở quốc gia này, bình thường cũngkhôngxem sinh viên cònđangđihọc là người trưởng thành. Vừa có chuyện làđitìm người lớn.

Hơn ba mươi vạn là bao nhiêu tiền đây?

Chuyện Vu Hà vỡ ra là vào tháng tám.

Chờmộtlúc, Văn Dụ cười lạnhmộttiếng.

Vẫn là câunóikia,khôngtin ngẩng đầu mà xem, trời xanhkhôngtha ai bao giờ.

Vu Hà giỏi về luồn cúi,yêuquý giao tiếp, bên trong danh bạ có rất nhiều số của bạn học.

Càng may mắn hơn là, người chơi c·h·ế·t Triệu Thần bị người ta báo án, bắt được, Thế mà lại là người vẫn luôn theo đuổi Kỷ An Ninh, bị Kỷ An Ninh từ chối, Văn Dụ.

(1) ICU: phòng chăm sóc đặc biệt, dành cho bệnh nhân bị bệnh nặng hoặc bị đe dọa đến tính mạng, cần được chăm sóc liên tục, giám sát chặt chẽ từ các thiết bị hỗ trợsựsống và thuốc để đảm bảo các chức năng cơ thể được bình thường.

Bạch Lộ còn có bạn bè chịu kéocônàng, bố mẹ có năng lực xóa sạch nợ cho.

Sau đó, Triệu Thần đột nhiên c·h·ế·t.

Nếu đây là con của mình, bác sĩ chắcsẽlôi xuống mà hung hăng đập chomộttrận! Y tá tức quá hóa cười.

Kỷ An Ninh, hoặc là chínhcô. (khúc này đọc hơi bối rối)

Đến thời gian trả nợ, đám chủ nợkhôngliên lạc được với Vu Hà, thế là quay ra phá mấy người trong danh bạcôta. Đặc biệt là những người được ghi chú có vẻ rất thân thiết.

Chương 101

Nhưngkhônghứa làkhôngra tay với Triệu Thần.

côta nhìn sắc mặt bác sĩ lẫn y tá đềukhôngtốt lắm, vộinói: “Cháu cũng lớn rồi, nếu có chuyện gì cứnóithẳng với cháu là được.”

“khôngcó!thậtsựkhôngcó! Tớ từng gặp rồi, bọn họ lừa tớtrênwechat, tớkhônglàm! Xóa bọn họ luôn! Tớthậtsựkhôngcó! Tiền tớ trả hết rồi!”

“A.”

Rất nhiều bài viết bao phủ đầu diễn đàn, Bạch Lộ xem thời gian rất lâu, cuối cùng chỉ dư lại hai chữ “Nghĩ mà sợ”.

Bệnh viện thông qua “Cố vấn” trong điện thoại của Vu Hà, liên hệ với trường học. Trường học lại liên hệ với bố mẹ Vu Hà, rồi vội vàng chạy tới giải quyết hậu quả.

Khi Vu Hà tỉnh lại, là ở ICU (1) của bệnh viện.côta rất hoang mang,khôngbiết sao mình lại ở đây.

Thứ thựcsựbùng nổ, là nhà Vu Hà chụp ảnh để vay, thả ra ảnh khỏa thân của Vu Hà.

Cái này thựcsựkhôngphải chuyện tốt gì, nhân viên nhà trường có xu hướng đè xuống vụ bê bối này.

Triệu Thần cho Vu Hàmộtsố tiền lớn để bịt miệng, so với hứa hẹn trước đó củahắncòn nhiều hơn.

Bác sĩ nhanh chóngđitới,hắnkiểm tramộthồi, gậtnhẹđầu, hỏi: “Cháu bao nhiêu tuổi?”

Editor: tiểu mao

Càng khất nợ, tiền lời càng nhiều.

Còn chưa đủ tiềnmộtngày ở ICU.

mộttrận thỏa thuận đốn mạtđãđược giải quyết dướisựthối nát của lương tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lấy trứng?”côấynói, “Cháu suýt nữathìchết đấy có biếtkhông? Cháu hôn mê ba ngày, ròng rã cứu chữa suốt ba ngày!”

Chỉ là toàn bộ những thứ trước đó, đều ở kiếp này, bởi vì Kỷ An Ninh sống lại mà thay đổi.

Vu Hà cái gì cũngkhôngcó.

Bụngcôta phồng lên, y như phụ nữ có thai.

Thế là, rất nhiều bạn học đều nhận được ảnh khỏa thân của Vu Hà.

Với dạng người như Văn Dụ mànói,anhhay tụ họp với bạn bè dịp cuối tuần, có đôi khikhôngchỉ ba mươi vạn.

Văn Dụ nắm taycô,đicùngcô.

Vu Hà cười lớn, phụ họa thêm: “Đúng vậy, đúng làkhôngbiếtyêubản thân.”

côta học tậpthậtgiỏi, sau khi tốt nghiệp đại học liền tìmmộtcông việc, dựa vàosựthông minh lanh lợi, thủ đoạn quan hệ xung quanh, còn sống rất tốt.

côta đến từ trấnnhỏ, thu nhập bình quân đầu người chỉ có ba ngàn.côta thiếu nợ,khôngchắc bố mẹ có thể trả nổi.

Những nơi bà ngoại hứa vớicô, đợicôlớn lênsẽđưacôđi,cômang bàđixem hết.

Hôm nayhắntới trường học, lại pháthiệnchỗ đậu xe trước cổng trường bị mấy thùng chiếm chỗ, lộn xà lộn xộn chẳng tìm được chỗ mà đậu. Nhân viên bãi gửi xe cũng chả biếtđiđâu.

Vu Hà sợ phát khóc.

Vu Hà trongsựtuyệt vọng,đilên sân thượng bệnh viện.

Bác sĩ hỏi: “Vẫnđangđihọc à?”

Nhưng với Vu Hà là cảmộtcái mạng.

Đối với Triệu Thần mànói, cũng chẳng to tát gì.

Kỷ An Ninh dùng tro cốt bà ngoại làmmộtviên kim cương nhân tạo, khảm thành mặt dây chuyền, đeo ở cổ.

Văn Dụ nhìn về giữa đường, dưới bánh xe tràn ra màu đỏ sậm của máu, biểu cảm lạnh nhạt, bình tĩnhkhônglay động.

Vu Hà khựng lại, đối với con nít gì đó,khôngthựcsựcó cảm xúc gì, có chút ngơ ngác hỏi: “Vậy... Vẫn có thể lấy trứng phảikhông?”

Có người xông lên dùng sức đập cửa sổ xe,nóicho lái xeđãđụng trúng người. Lái xe giống như bị dọa đến phát sợ, ngơ ngơ ngác ngác, bối rối mà lùi xe.

Vu Hà tuyệt vọng triệt để.

Vu Hà thấyrõTriệu Thần là kẻ có tiền,côta ra mặt giúp Kỷ An Ninh chặn Triệu Thần lại, thực tế là bí mật tiếp xúc với Triệu Thần,nóirằngcôta có thể giúp Triệu Thần theo đuổi Kỷ An Ninh.

Cúp điện thoại,cônàng mở diễn đàn lên. Có người đem ảnh Vu Hàđãche đăng lên.

Vu Hà trải quamộtlần như thế, bị dọa cho tỉnh ra, cũng thoát khỏi vũng bùn vay mượn.

hắncó phần tức giậnnói: “Cháu đừng có phủ nhận nhanh thế, cháu cứ xem trước tình huống của mình rồi suy nghĩ xem nênnóinhư thế nào.”

Những thuật ngữ y học nàykhôngthể giải quyết được hoang mang của Vu Hà,côta hoàn toàn nghekhônghiểu, đôi mắt bối rối.

thậtra chuyện sinh đẻ, hôn mê, suýt c·h·ế·t gì đó đều chẳng thể đánh sập Vu Hà.côta luôn cảm thấy y họchiệnđạikhôngcó gì làkhôngchữa khỏi trừ ung thư ra.

Kỷ An Ninh khẽ thở dài.

Nghỉ hè chớp mắtđãkết thúc, các bạn học nhao nhao quay về trường, Triệu Thần cũngkhôngngoại lệ.

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, người qua đường vội vàngkhôngkịp chuẩn bị, đợi đến khi nghe được tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấymộtngười trẻ tuổi bịmộtchiếc xe taxi nghiến dưới bánh xe.

Kỷ An Ninhnói: “Em nghĩ làanhđãhứa với em rồi.”

Vu Hà nghe được tin, suýtthìđiên luôn, Triệu Thần ngã ngay chỗ Kỷ An Ninh ngã c·h·ế·t.

Có người báo cảnh sát, có người ngồi xuống muốn nhìn xem có còn sống đượckhông, có người vỗ cửa sổ kêu xuống xe.

Dưới ánh mặt trời, sống rất sung sướng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỷ An Ninh quay sang nhìn Văn Dụ.

Người nhìn từ xa đều biết, cái người bị nghiến dưới bánh xe kia,đãhết đường sống.

Bác sĩnói: “Gọi điện thoại cho người nhàđi, bảo người nhà mau chóng tới đây.”

Trở lại trường học, bạn họcnóivớicôta: “Nghe gì chưa, trường mình có con kia tới chỗ thanh sắc làm thêm, nảy ra tranh chấp với khách làng chơi, trong cơn tức giậnđãnhảy lầu.”

Trước đó cứu chữa ba ngày ở ICU, mỗi ngàymộtvạn năm, sau hai ngàythìmỗi ngày sáu ngàn, chưa tính phí phòng bệnhthìđãlà năm vạn bảy. (đáng lẽ phải là hai vạn bảy mới đúng cơ mà bản gốc đúng là năm vạn bảythật)

Kỷ An Ninh cũngđangnhìn bài viếttrêndiễn đàn.

Tới tận khi nhìn thấy màn này, Kỷ An Ninh cuối cùng cũngkhôngthấy kỳ lạ nữa.

Bác sĩnói: “Buồng trứng của cháu bị hư tổn, sau này...khôngthể sinh con nữa.”

côta bị dọa, cứ trốn ở trong ký túc xá, chỗ nào cũngkhôngdámđi.

Vu Hànói: “Vâng.”

Đó cũng là đại thiếu gia có tiền, Kỷ An Ninh này là cái vận cứt c·h·ó gì, có điều kiện tốt như vậy mà cònkhôngchịu sống cho tốt.

Những kẻ có mùi giống nhau luôn có thể ngửi ra mùi vị của nhau. Triệu Thần liếc phát liền biết sóng ngầm chuyển động trong mắt đầy khát khao tiền bạc củacôta.

Triệu Thần cho Vu Hàmộtgói thuốc, Vu Hà bỏ gói thuốc kia vào cốc nước cho Kỷ An Ninh, tay run run bưng cho Kỷ An Ninh.

Vu Hà có chút mờ mịt, nhưng bác sĩ đểcôta nhìn,côta liền chống người dậy, hơi ngẩng cổ lên, nhìn thoáng qua, lập tức giật nảy cả mình, thiếu chútthìhét lên: “Bụng cháu sao thế này?”

Thứ đánh sập Vu Hà là giấy tờ bệnh viện.

Mấy bạn học trong trường hoàn toànkhôngbiết chuyện này.

Y tá phụ trách tới kiểm tramộtchút, giọngcôta khàn khàn hỏi: “côơi, cháu bị sao vậy ạ.”

(2) Tràn dịch màng phổi: là thuật ngữ dùng để chỉ về tình trạng tích tụ dịch (có thể là máu, dịch hoặc khí) trong khoang trống giữa phổi và thành ngực vượt quá mức cho phép.

Lái xe giống như bị dọa phát ngốc, cứ ngây ngốc ngồi trong xekhôngnhúc nhích.

Kiếp trước,côta cùng làm thêm với Kỷ An Ninh ở NL. Triệu Thần theo đuổi Kỷ An Ninh mà đuổi tới NL.

Văn Dụ quay sang: “Em than thở cái gì?”

Vì vậy mà sinh viênkhôngbiết. Bọn họđãthi xong, tương đương giải phóng thêm lần nữa. Từng ký túc xá, câu lạc bộ vộiđiliên hoan, hát karaoke,đichơi cùng nhau.

Vu Hà hiểu ra, đây là có người tới báo thù cho Kỷ An Ninh.

đitới cổng trường Hoa đại, cách con đường cái có thể trông thấy xe mình ở quán KFC đối diện. Triệu Thần nhấc chân bước lên con đường nhựa.

Nghĩ ra, hẳn làanhđãcó sắp xếp.

Cho dùđãtrải qua chuyện của Bạch Lộ, Vu Hà vẫn đột phá cực hạn tưởng tượng củacônàng.cônàng cảm thấy thế giới nàythậthuyền huyễn,khôngphải thế giới bình thường màcônàng biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kỷ An Ninh giật giật bờ môi,nói: “Tài xế...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bác sĩ tạm hoãnmộtchút, hỏicôta: “Bạn học, có phải cháuđibán trứngkhông?”

Đúng lúc,hắncái gì cũngkhôngcó, chỉ có tiền.

côta bán chút trứng, đau đến mức nằmtrênbàn giải phẫu kêu quỷ khóc sói gào, buồng trứng bị đâm hơn mười lỗ, dẫn tới cả đờikhôngthể sinh con, cũng mới chỉ được cómộtvạn mà thôi.

Rồi c·h·ế·t.

Trong điện thoại Vu Hà đều là tin nhắn thúc nợ.

Văn Dụ cũng là trong nhóm chat của lớp thấy bạn học spam. Vừa quay đầu, liền thấy Kỷ An Ninh vẫn luôn nhìn bài viết,khôngbiểu cảm gì.

Vu Hà dùng số tiền đó trả sạch nợ.

anhdừngmộtchút hỏi: “Em biết à?”

Vu Hànói: “Mười chín ạ.”

Bị nghiến thêm lần nữa.

May mắn là, hình nhưkhôngai biết có ta cũng có chân trong chuyện này.khôngai tới tìmcôta báo thù.

khôngkhí ngưng đọng.

Mạnh Hân Vũ gọi điện thoại qua cho Bạch Lộ, biểu cảm nghiêm nghị, ép hỏicônàng có phải từng làm chuyện vay tiền bằng ảnh n*d* nàykhông.

côthu tầm mắt lại, nhìn về phía giữa đường.

Trong trường học, tất cả mọi người đềuđangtham gia thi môn cuối cùng của kỳ, ngay lúc múa bút thành văn ấy, Vu Hà từtrênsân thượng bệnh viện nhảy lầu tự sát.

* gốc là hậu phạ: hậu là sau, phạ là sợ hãi.

“đi, chúng tađithủ đô.”anhcườinói.

Chuyển đếnnóidối, phản ứng cực nhanh. Bác sĩkhôngbiếtcôbé này là thông minh hay là ngốc nữa.

Kỷ An Ninh nắm tay Văn Dụ, đứng ở cổng trường, tận mắt thấy toàn bộ quá trình Triệu Thần tử vong.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101