Bí Mật Mà Anh Không Biết
Hồi Sênh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93: Ngoại truyện 8 (Hoàn toàn văn)
Phó Thời Xuyên đã thuộc nội dung của “Bí mật” từ lâu. Sau khi xem phim truyền hình xong, anh cũng đọc lại tiểu thuyết, vì thế gần như anh đã thuộc hết nội dung sau đó rồi. Trước đó anh không biết Quan Oánh cải biên như nào thôi!
Hình ảnh dừng lại ở nụ cười tươi của Quý Thư lúc cô quay đầu lại. Người bình thường xem thì sẽ nghĩ đây là ám chỉ cho một cái kết viên mãn, nhưng Phó Thời Xuyên không khỏi nghĩ, Tạ Thành Văn thật sự đã đọc quyển sách đó chưa? Anh đọc rồi có hiểu câu chuyện ẩn sâu trong cuốn sách đó không?
Cô nhớ câu tiếp theo nhưng giả vờ bảo: “Họ nói gì? Em không nhớ, em quên rồi!”
Trên đường, ánh mặt trời xuyên qua lá cây màu xanh, chiếu vào gương mặt trẻ trung của họ.
Cái gì cũng như chưa thay đổi, nhưng cái gì cũng như đã thay đổi.
Nói tới đây, bà cũng tò mò, “Đúng rồi, trước đây con có quen thằng bé không? Hồi đó con có từng thích thằng bé không?”
Hơn nữa Hạ Lai còn có ưu thế khác. Tuy cô không đẹp bằng Lan Ương nhưng cô có đôi mắt đen láy, vô cùng linh động, tạo cảm giác hoài niệm rất rõ trong màn ảnh.
Anh không muốn lên hot search thật!
Quá quen thuộc. Nó quen đến nỗi cô tưởng mình gặp ảo giác.
Nói một chút về cảm nghĩ của tôi. Quyển sách này chính là quyển sách tôi viết sau ba năm phong bút, tôi vô cùng mong nó sẽ hoàn thành. Vốn định viết thêm gần 100 000 chữ nữa, mấy tháng trước cũng cố hết sức nhưng rất tiếc, tôi không viết thêm được chúng. Bởi số lượng từ vượt quá dự tính ban đầu, thời gian quá dài, cơ thể và trạng thái đều không ổn, bởi mỗi chương tôi đều muốn viết tốt nhất có thể nên phải dành nhiều thời gian để sửa liên tục, vì thế thời gian cập nhật rất dài. Sau lần này, tôi cũng phát hiện truyện chỉ đạt dài nhất là 300 000 chữ thôi, còn đâu cơ thể tôi không trụ tiếp được!
Phó Thời Xuyên đứng bên giường nhìn cô một lát, sau đó anh nở nụ cười, xốc chăn lên giường nằm cùng rồi kéo cô vào trong ngực.
Có lẽ ở một không gian song song, cô với anh sẽ như vậy.
Phần sau chỉ còn lời tỏ tình lúc học đại học, thế nửa tiếng nữa chiếu gì nhỉ?
Hóa ra đó là một người đàn ông.
Vì năm đó cô yếu đuối, cô tuyệt vọng nên mới phải dùng phương thức tự lừa mình dối người như này để bù lại nỗi tiếc nuối vô biên trong lòng.
Cái gì?
– HOÀN THÀNH TRUYỆN –
“Thế thì sao lại như này? Không phải trước đó con thích lắm ư?” Mẹ cô nói, “Mẹ nói cho con biết, người này con phải giữ kỹ. Tiểu Tạ có điều kiện rất tốt, còn giỏi nữa! Mẹ nghe cô Lưu của con nói hồi đi học thằng bé cũng rất nổi tiếng, có rất nhiều cô gái thích nó, nếu không phải ra nước ngoài nhiều năm như vậy, có khi nó còn kết hôn từ lâu rồi cơ.”
Với cả cũng không cần thiết phải… nói ra.
Bộ phim kết thúc ở đây.
Cô gái nói lời này cũng là điều dễ hiểu. Đúng là bản điện ảnh của “Bí mật” được rất nhiều người chú ý, cũng có thể nói là bộ phim được chú ý nhất thời gian gần đây. Nhìn số phòng, số suất chiếu của bộ phim ở rạp là cũng biết. Tuy nhiên, nó cũng nhận phải rất nhiều sự nghi ngờ.
Nhiều người cho rằng hoàn toàn có thể đẩy phần tỏ tình lên trước, sau đó nói về chuyện học đại học. Như thế sẽ hoàn hảo hơn.
Thật ra Phó Thời Xuyên cũng rất hiếu kỳ về thành phẩm của Quan Oánh. Vì thế hôm trước lúc bộ phim làm lễ ra mắt, anh cũng lên mạng tìm một số đánh giá. Nhưng có lẽ buổi đầu công chiếu toàn mời những người trong ngành, họ không tiết lộ nội dung phim. Kể cả họ có đánh giá khách quan về bộ phim cũng sẽ bị người ta coi như là PR có tiền, vì thế anh không nhận được quá nhiều thông tin.
Đằng sau đó, câu chuyện được tua nhanh để giải thích cho khán giả. Tạ Thành Văn mới về nước được một thời gian, còn Quý Thư luôn làm việc trong nước. Sở dĩ hôm nay hai người ở đây là đợt Tết Âm lịch đợt trước, người lớn trong nhà giới thiệu cho hai người đi xem mắt. Trước đó hai người đã tiếp xúc với nhau hai tháng, cảm giác hai bên đều khá ổn.
Vì thế đây là cải biên người ta nói đó hả?
Phó Thời Xuyên nghĩ, nhưng trong lòng anh, dù là Lan Ương hay Hạ Lai thì chẳng ai bằng chính chủ làm anh thấy đẹp cả!
Cùng với lời này, màn ảnh lướt qua cửa sổ sát đất của nhà ăn hướng lên trên, rơi vào bầu trời trên cao.
Ngồi cạnh Phó Thời Xuyên cũng là một cặp. Ba phút nữa phim bắt đầu chiếu. Anh nghe thấy cô gái nhỏ giọng nói với bạn trai mình, “Không biết phim này hay không nhưng em chờ nó từ lâu lắm rồi. Trước đấy trên mạng thấy nhiều người không ủng hộ lắm, em hơi căng thẳng, không muốn vừa xem xong câu đầu tiên nói là phí tiền đâu!”
Quả nhiên giây tiếp theo, người đối diện lại hỏi thăm gì đó, Quý Thư nói: “Thời tôi còn đi học ư? Anh thấy sao?”
“Không ngờ nhưng không quá bất ngờ.” Quan Oánh nói, “Bởi vì em yêu anh. Anh cũng yêu em. Giờ hai ta đang yêu người còn lại!”
Quý Thư hỏi: “Anh muốn đọc hả?”
Cậu bị giáo viên túm qua giảng bài cho cô. Cô nhìn người ngay trước mắt mình, căng thẳng tới mức không thở được nhưng cậu lại hoàn toàn không biết gì cả, chẳng hề nhận ra cậu đã từng gặp cô gái này rất nhiều lần rồi…
Mấy năm nay, thỉnh thoảng anh nghĩ nếu năm đó anh để ý tới cô sớm hơn, có phải họ sẽ không để lỡ nhau nhiều năm như vậy không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy bảo bộ phim được cải biên nhiều nhưng xem xong, anh thấy nội dung sau đó cũng không khác nhiều lắm.
Cô nhìn hai tin nhắn này, dường như không ngờ anh nói vậy, cô ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu, “Bác tài ơi, quay xe giúp cháu ạ!”
“Anh đang khó hiểu không hiểu sao thái độ của em với bộ phim này lại lạ đến vậy. Nhưng xem xong thì anh hiểu rồi. Hóa ra đây chính là bức thư tình em viết cho anh…”
Anh nói: “Vì thế đây mới là nguyên nhân em không dẫn anh đi xem phim cùng sao?”
Phó Thời Xuyên nhìn ánh mắt Quan Oánh, anh thấy nơi nào đó trong lòng mình như mềm nhũn ra.
Hình ảnh hiện ra, vẫn là nhà hàng nhưng lần này là một quán đồ Nhật. Tạ Thành Văn trưởng thành đi vào, cô gái ngồi ở gần cửa sổ định đứng dậy.
Quả bóng rổ kia đập trúng cô, người ấy qua chỗ cô nhưng cô quá xấu hổ và ngượng nên đã ôm đầu chạy trối c·h·ế·t;
“Em xin nghỉ, bảo hôm đó em đi với anh, nếu Lạc Ninh không đồng ý thì em trốn! Ai cho anh ấy đối xử với em như nô lệ? Em phải dành thời gian đi chơi với anh! Anh mau nghĩ xem mình đi đâu đi!”
Sau khi logo của công ty điện ảnh Minh Đạt biến mất, màn hình tối đen trong một giây, sau đó xuất hiện nửa người trên của một cô gái.
Ngày cuối của thời cấp ba, hai người thực hiện ước định trước đó, thi vào đại học ở Bắc Kinh, cùng nhau lên thành phố ấy.
Hai người đều nở nụ cười, Quan Oánh ôm Phó Thời Xuyên, sung sướng cảm nhận cảm giác ông chủ vẫn phải tăng ca mà nhân viên đã được tan làm.
“Sao thế?”
Mặt Quan Oánh vẫn còn hơi đỏ, nhưng cô không phủ nhận mà cắn môi ôm lấy cổ Phó Thời Xuyên rồi nhìn thẳng vào anh, “Đúng, em đang gửi thư tình cho anh đó.”
Cuối cùng Tạ Thành Văn với Quý Thư có bên nhau không quan trọng, nhưng chắc chắn Phó Thời Xuyên và Quan Oánh phải ở bên nhau.
Lúc ống kính hạ xuống, đó chính là hình ảnh ánh nắng xuyên qua lá cây xanh biếc ngày hè, chiếu xuống sân trường.
Cô học sinh bình thường tên Quý Thư gặp Tạ Thành Văn mặc đồng phục đi chơi bóng rổ về trong một buổi chập tối. Cô nhất kiến chung tình với chàng trai ấy, bắt đầu nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận đối phương.
Tác giả có lời muốn nói:
“Đúng đấy, em đã bảo Lạc Ninh bóc lột em từ lâu rồi mà!” Quan Oánh giận dữ nói, “Nếu anh là bạn trai tốt của em thì bây giờ đi dạy dỗ anh ta, đòi lại công bằng cho em đi!”
Tuy rằng nếu là hai năm trước, Phó Thời Xuyên chỉ ước cả thế giới biết mình là ‘Tạ Thành Văn’, nhưng hai năm qua rồi, anh thấy mình trưởng thành, nghiêm túc, không cần spotlight kiểu đó nữa!
Quan Oánh lắc đầu.
Tuy một người là nam thần của trường, một người là cô gái bình thường, vốn không nên ở bên nhau nhưng dưới sự cố gắng không ngừng của Quý Thư, khoảng cách hai người được thu hẹp lại.
“Không phải, em có còn nhớ bộ Vivian với Edward lần trước không? ‘Sau khi kỵ sĩ cứu công chúa thì có chuyện gì xảy ra’?”
Nhưng những chuyện đằng sau không phải vậy.
“Một người con gái nhớ lại thời học sinh của mình, anh nghĩ cô ấy viết gì chứ?”
Chương 93: Ngoại truyện 8 (Hoàn toàn văn)
“Tại sao?”
Nhưng dù sao thì tôi cũng viết xong rồi. Tại đây, xin cảm ơn người bạn tốt Yến Yến của tôi đã luôn trò chuyện với tôi về nội dung cốt truyện. Những lúc tôi không có linh cảm, không viết nổi truyện thì không ngừng tâm sự, giúp tôi tìm cảm giác. Sau này, khi tôi viết truyện tiếp, Yến Yến dù đang tăng ca hay đang đi công tác, tới tận rạng sáng cậu ấy giảm bớt thời gian ngủ, dành chút ít thời gian để tâm sự với tôi. Cậu ấy đã cho tôi rất nhiều linh cảm quan trọng, suy nghĩ, thậm chí cả tình tiết cụ thể, luôn động viên tôi, tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Có thể nói nếu không có Yến Yến thì tôi không thể viết xong quyển sách này!
Quan Oánh nhớ lại, đó chính là bộ điện ảnh đầu tiên họ xem cùng nhau.
Hóa ra đây mới là ý nghĩa thật sự của cái tên.
“Cái gì?” Quan Oánh chớp mắt.
Điều này làm anh không khỏi nghĩ. Nếu lúc trước anh không biết chân tướng đúng lúc, cuối cùng không níu kéo cô lại được, vậy bây giờ họ sẽ như nào?
Và cả lúc cậu bị ốm, cô ngồi ở sân thể d·ụ·c gấp máy bay cầu phúc cho cậu, sau đó vô tình bị gió thổi bay tới trước mặt cậu. Dưới ánh mặt trời, chàng trai tươi cười chọc ghẹo cô gái, cô gái thì căng thẳng, bối rối đến đỏ mặt… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phó Thời Xuyên khẽ vuốt mặt cô, “Là anh cảm ơn em mới phải. Bởi nhờ có em ở cạnh anh, giờ anh mới có thể là anh của hiện tại. Nếu không anh vẫn còn đang mịt mờ ở cánh đồng không có điểm cuối, không bước thêm được bước nào…”
“Sao em đã ngủ rồi?”
Editor có lời muốn nói:
“Em phải cảm ơn anh, không chỉ vì anh làm em viết ra cuốn sách thay đổi cuộc đời mình mà còn nhờ anh bên cạnh, ước mơ của em đã thành sự thật. Vì thế em mới có thể dũng cảm, thản nhiên xem lại câu chuyện xưa như thế.”
Cũng đến tận giờ phút này, bộ phim mới lần đầu hiện ra tên của nó: Bí mật mà anh không biết.
Điện ảnh không giữ dàn diễn viên như bản truyền hình mà tuyển toàn diễn viên mới. Nam chính Tạ Thành Văn được giao cho Tô Duyệt đóng, một trong những sao nam trẻ nổi bật và đầy hứa hẹn của ngành phim điện ảnh hiện nay. Nữ chính Quý Thư được giao cho Hoa Hạ Lai đóng, một ngôi sao trẻ sinh sau năm 2000 đang nổi.
Nhưng Phó Thời Xuyên để ý có mấy bình luận bảo rằng bộ phim điện ảnh có nhiều phần cải biên ngoài dự đoán của khán giả. Còn có một cô gái làm trong ngành phim điện ảnh bảo cô ấy rất thích phần cải biên này, cảm thấy vô cùng vui và tò mò xem phản ứng của khán giả sau khi xem phim sẽ là như nào.
Phó Thời Xuyên nói: “Quan Oánh, chúng ta lại cùng nhau đi qua một năm rồi.”
Quan Oánh cũng hơi sửng sốt. Đúng vậy, đã một năm trôi qua rồi.
Chẳng có câu chuyện thanh xuân đẹp nào giữa nam thần của trường và một cô gái bình thường, chỉ có mình cô giữa những năm tháng ấy vẫn miệt mài ở xa nhìn lên anh một cách hèn mọn.
Không thể không nói Hạ Lai hợp vai này hơn Lan Ương nhiều, xem cô nàng diễn thì càng thấy rõ hơn. Lúc cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục, đeo cặp sách đi trong trường, trông cô y như Quý Thư tự ti, mờ nhạt như người vô hình.
Phó Thời Xuyên: “Hay chúng ta đừng ra ngoài mà ở nhà xem điện ảnh đi?”
Dựa vào bối cảnh, cô đang ngồi ăn ở sảnh lớn của một nhà hàng cơm Tây. Đối diện cô ấy cũng có người ngồi, nhưng ống kính chỉ tập trung vào cô ấy. Cô ấy chính là nữ chính của bộ phim điện ảnh này, diễn vai Quý Thư.
Mà cô của hiện tại không sợ chúng nữa.
Trên màn ảnh, Hạ Lai mặc trang phục của người trưởng thành. Hơn nữa, theo lớp trang điểm thì cô không phải 21, 22 tuổi mà là tầm 28, 29 tuổi sau khi đã ra xã hội làm nhiều năm. Mái tóc dài của cô được uốn lên lộ ra cảm giác cô gái trưởng thành.
“Bởi là người thì ai cũng nói dối.” Quý Thư nói, “Lời nói nói dối, chữ viết nói dối, tới cả trí nhớ cũng sẽ nói dối.”
Anh nhớ lại, hai năm trước, có một buổi tối Quan Oánh bảo bọn họ đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Cảm ơn và chúc mọi người những điều tuyệt vời nhất!
Soát lỗi: Lynn
Dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của khán giả, Tạ Thành Văn nói: “Ồ, tôi nhớ trước cậu bảo hồi học trung học cậu từng thích một người, thích người đó đã nhiều năm rồi. Thế hẳn người ấy là nam chính trong quyển tiểu thuyết của cậu nhỉ?”
Edit: Minh An
“Tối nay lúc đi roadshow cũng có người hỏi em như thế.”
Do đó đây là cảnh hai người gặp lại nhau sau nhiều năm rồi nhớ lại chuyện xưa?
Trong ngực anh có rất nhiều cảm xúc. Anh nhớ tới rất nhiều chuyện ngày xưa, có chuyện anh nhớ rõ, có cả quá khứ từng bị anh xem nhẹ.
Thời gian ngược dòng về 13 năm trước.
Phó Thời Xuyên vỗ nhẹ vào lưng cô, một lát sau, bỗng nhiên anh nói: “Tối nay anh đi xem phim.”
Quan Oánh đắp chăn, dường như cô sắp ngủ.
Năm trước thì khỏi phải nói. Lúc tất niên hai người đều ốm, còn thêm cả Lạc Ninh nữa.
Sau đó bầu trời ngày càng xanh hơn, từng đám mây trắng nhẹ nhàng trôi, hình ảnh cũng ngày một sáng hơn.
Đây là… Chuyện gì vậy?
Nói ra thì năm nay là năm đầu tiên hai người có thể chính thức đón giao thừa cùng nhau.
Lúc cô dùng ánh mắt ấy để nhìn Tạ Thành Văn, người ta có thể cảm nhận được sau sự im lặng của cô là một tình cảm cháy bỏng dành cho người đối diện.
Lúc Phó Thời Xuyên về nhà thì đồng hồ đã chỉ 11 giờ.
“Đương nhiên là về người cô ấy thích thời đi học rồi…”
Cải biên ngoài dự đoán của khán giả…
“Em mệt quá.” Quan Oánh tìm vị trí thoải mái trong ngực anh, ôm lại anh rồi nói, “Mấy nay em chẳng ngủ đủ giấc, riêng hôm nay đã phải chạy mấy chục chỗ, chân cũng sưng hết cả lên. Về nhà tắm xong là em nằm luôn, đang định nghỉ ngơi một chút chờ anh về, ai ngờ vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ luôn rồi.”
Đến đây là hết chuyện thật rồi!
Rất xin lỗi mọi người, trong tình tiết quan trọng nhất cuối cùng, tôi đã ngừng cập nhật, gây ra trải nghiệm không tốt cho các bạn khi theo dõi câu chuyện.
Họ nhìn nhau cười. Giờ phút này, tâm ý họ tương thông, cùng chờ mong tương lai của chính mình.
Bỗng nhiên Quý Thư nổi hứng, cô lôi tờ rơi ra gấp thành một chiếc máy bay.
Nhưng hai năm nay, những điều cô lo không xảy ra, tất cả đều tốt hơn so với tình huống tốt nhất cô nghĩ nhiều.
Anh không biết. Nhưng chỉ nghĩ tới việc chuyện đó có thể xảy ra, anh không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Hóa ra đây là chuyện cô nên làm từ trước đến nay.
Đang định buông tay, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng gọi sau lưng, “Quý Thư.”
Hóa ra nó có ý đó.
Ánh đèn trong phòng mờ mờ, hai người cứ ôm nhau như thế, rủ rỉ vào tai nhau, “Sắp hết năm rồi. Năm nay anh định kết thúc như nào?”
“Tác giả ư? Cũng chẳng tính là vậy, tôi mới viết quyển sách này thôi. Nội dung cũng chẳng có gì đặc sắc, chỉ là nhớ lại thời đi học của tôi thôi.”
Thật ra quyển sách Tạ Thành Văn muốn đọc vẫn luôn đi theo cô.
Giờ phút này, mọi người mới thật sự hiểu.
…
Cô không sợ phải đối mặt với sự hèn mọn, nhát gan, bỏ lỡ, hối hận của mình.
Qua trang sách lật mở, những hình ảnh cũng dần hiện lên.
May là cuối cùng anh vẫn theo đuổi cô thành công.
“Em muốn nói cho mọi người biết câu chuyện thật sự giữa em và anh, câu chuyện giữa hai chúng ta là như nào…”
Cô không biết sau khi xem xong anh có hiểu không, nếu anh hiểu được, anh sẽ đối xử với tình cảm của cô như nào.
“Thế em trả lời như nào?”
Con chữ có thể nói dối bởi nó có thể bù đắp những tiếc nuối, tạo ra kết thúc viên mãn hơn cho tác giả.
“Sao thế? Nay nói chuyện không được hả?” Mẹ cô ngạc nhiên hỏi.
“Đã xong rồi hả? Nay con nói chuyện với Tiểu Tạ như nào? Lần sau hẹn là bao giờ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có thể dù cho chính chủ nhìn thì người đó cũng không biết hóa ra mình lại là nam chính của câu chuyện ấy…”
“Thương thế.” Phó Thời Xuyên đồng cảm, “Ông chủ của em ác quá, sao lại bóc lột nhân viên như này!”
“Thật ra tôi khá tò mò, người này ngày trước học cùng trường chúng ta sao? Tôi có quen người đó không? Hay người đó giống như tôi với cậu, hồi đi học ba năm với nhau thì không quen nhau, nhiều năm sau lại quen nhau dựa vào xem mắt?”
Quý Thư nhìn về phía trước, cô ngẩn ngơ trong một chớp mắt, màn hình điện thoại lại sáng lên.
Quý Thư thấy mình của hiện tại vô cùng mâu thuẫn. Rõ ràng được ở chung với anh từng là điều cô cầu mà chẳng được, có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng có một số chuyện đã giấu trong lòng quá lâu nên cô không biết nói như nào.
“Nếu thật sự viết một câu chuyện thì có lẽ người ấy muốn làm vậy để bù đắp tiếc nuối trong quá khứ, muốn cho câu chuyện của mình một cái kết đẹp. Câu chuyện xưa ấy có lẽ còn chẳng phải thật cơ.”
Người đại diện bảo: Dù sao tôi cũng chỉ muốn bà dùng một người đàn ông để phát tài lần hai, dùng phương thức nào cũng được, kết quả như nhau là được rồi!
Sau đó cô nở một nụ cười thật lòng, nhẹ nhàng nhưng rất chân thành.
Nội dung chính của bộ phim không bỏ qua đó chứ?
Về thăm chốn cũ, đó vẫn là tòa nhà dạy học ấy, vẫn là căn tin ấy, vẫn là rừng cây ấy.
Cô thật sự đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên trong buổi trời chiều ấy.
Có lẽ những người xem khác còn khó hiểu, nhưng với Phó Thời Xuyên, anh đã quá quen với câu chuyện này.
Vì thế không phải cô mặc kệ không quan tâm anh có xem bộ phim này không, anh xem lúc nào. Mà cô đang đưa bức thư cho anh, chờ anh mở ra.
Quý Thư: “Con không như thế.”
“Được, thế giờ anh sang đối diện đánh cậu ta một trận đây!”
“Ngày xưa ta không biết nhau, tôi thấy hơi tiếc, nhưng giờ quen nhau cũng chưa muộn. Bây giờ tôi muốn hiểu một cô thật sự.”
Cô đang định…
“Con không hẹn, còn chẳng biết có lần sau hay không.”
Anh hỏi câu nào là hôn cái đó. Tay anh thì sờ tới sờ lui trên người Quan Oánh. Quan Oánh muốn tránh nhưng không tránh được, cô không khỏi cười thành tiếng.
Phần kết của bộ phim là Quý Thư đang đi dạo ở trong trường THPT số 16.
“Cũng hơi mạo hiểm thật.” Quan Oánh nói, “Lúc em với Tôn Ảnh đề xuất, Lạc Ninh còn hơi do dự cơ, chủ yếu anh ấy lo phản ứng của công chúng. Nhưng bọn em đều vô cùng hài lòng với thành phẩm cuối cùng. Nay xem phản ứng khán giả cũng thấy rất tốt.”
“Cảm nghĩ của anh là anh hơi bất ngờ không nghĩ các em cải biên nhiều đến vậy.”
Tuy rằng đã gần khuya nhưng đèn đường vẫn sáng chói, ánh đèn sáng ngời vì họ sắp đón năm mới.
“Em nghĩ đêm nay anh đi xem, nhưng không chắc lắm.”
Mình cũng xin cảm ơn tất cả các bạn đã theo dõi bộ truyện, tiếp thêm động lực, cổ vũ mình trong quá trình chuyển ngữ. Trong quá trình chuyển ngữ, có lẽ mình vẫn còn một số thiếu sót nhưng hy vọng vẫn sẽ được các bạn tiếp tục ủng hộ! Nếu được, hãy cho mình một bình luận cảm nhận về truyện ở bên dưới, và đừng quên hãy đọc truyện ở trang chính chủ, không chỉ của riêng nhà mình còn cả ở nhà các bạn editor/dịch giả khác mọi người nha!
Vì thế họ bỏ phần này đi hả?
Cuối cùng trang sách cũng khép lại, lộ ra mấy chữ to trên bìa.
Quý Thư không đồng ý cũng chẳng từ chối. Đôi mắt đen láy của cô cứ nhìn anh.
Trong túi có tờ rơi, đó là của quán trà sữa mới mở trước cổng trường. Lúc cô đi qua, có một em gái đang làm thêm đưa cho cô.
Anh mua vé lúc 8 giờ, đi vào thì phát hiện gần như phòng chiếu kín chỗ, phần lớn ở đây là các cặp yêu nhau. Điều này cũng là điều dễ hiểu, vốn dĩ phim tình cảm cũng được các cặp đôi ưa chuộng.
Trong lòng Phó Thời Xuyên nhẩm lại cụm này vài lần. Vào lúc này, ánh đèn trong rạp bị tắt hết, bộ phim bắt đầu công chiếu.
Như một trận gió thổi qua mang theo vô vàn ký ức.
Thậm chí có người còn bảo để tác giả nguyên tác làm biên kịch như một tai họa ngầm, dù sao thì biên kịch điện ảnh và tác giả tiểu thuyết cũng là hai nghề hoàn toàn khác nhau, ai biết lần đầu Quan Quan làm là thành công hay thất bại?
Anh giải thích với cô, cô còn đang tưởng anh giận vì bị cô từ chối.
“Cô ấy cũng cứu anh ta.”
Cô nàng như trả lời câu hỏi của người ngồi đối diện. Cô nói: “Đúng, tôi từng viết một quyển sách.”
“Không phải em phải đi PR cho phim à?”
Cô nói ỡm ờ nhưng Phó Thời Xuyên hiểu. Một lát sau anh hỏi: “Sao em lại sửa như vậy?”
Đây đều là nội dung trong nguyên tác. Nếu bảo khác nhau cái gì thì chỉ khác nhau ở phần kể lại nội dung thôi. Tiểu thuyết và phim truyền hình kể chi tiết, còn phim điện ảnh dùng phương thức dựng phim mà cho nhiều cảnh nhanh chóng lướt qua.
Lần này là Tạ Thành Văn gửi tin nhắn cho cô: “Tôi xin lỗi, có lẽ tối nay tôi đã nói sai, làm cô thấy bị xúc phạm.”
Sau đó dòng chữ ngày càng to hơn, quyển sách biến mất, chiếc xe biến mất, cả màn ảnh chỉ còn mấy chữ màu trắng hiện ra. Đó cũng chính là tên của bộ phim.
Nếu là thư tình thì đương nhiên không thể đứng im chờ xem phản ứng của người nhận thư rồi, thậm chí tới việc nhắc đối phương mở thư ra cũng khá xấu hổ.
Quan Oánh hỏi: “Như nào? Anh xem xong có cảm nghĩ gì không?”
Tất niên năm kia, app Vân Giản mới đi vào hoạt động không lâu, Phó Thời Xuyên bận tăng ca để chỉnh lỗi, còn Quan Oánh cũng phải sửa bản thảo của kịch bản, ngày nào cô cũng phải họp cùng nhà sản xuất, đạo diễn cùng những người khác. Tất niên năm ấy hai người trải qua cùng công việc, đến khi đồng hồ chỉ 12 giờ mới gọi điện cùng countdown với nhau.
“Em quên rồi hả?” Phó Thời Xuyên nheo mắt lại một cách nguy hiểm. Anh nhìn cô một lát, bỗng nhiên xoay người đè lên người cô, “Em quên thật hả? Quên thật ư?”
Tạ Thành Văn mỉm cười nhìn cô, nói: “Cô Quý đúng không? Tôi là Tạ Thành Văn do cô Lưu giới thiệu.”
Với anh mà nói thì đi ở đây hơi nguy hiểm, nói không chừng chỗ này có người biết anh. Đây cũng là nguyên nhân anh không đi xem phim ở buổi công chiếu. Dù Quan Oánh có không mời anh, anh muốn đi thì mua vé cũng rất dễ, chẳng qua anh lo hôm công chiếu phim, có rất nhiều đơn vị truyền thông tới. Anh không muốn gây náo loạn, có khi vớ vẩn còn được lên báo với tiêu đề “‘Tạ Thành Văn’ trong nguyên tác tới xem buổi công chiếu” nữa.
Lúc đó tuy rằng cô quyết định quay lại với anh nhưng trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.
Thêm thân phận thật sự ngoài đời của Quan Oánh vào, thêm đoạn này như lời dẫn cho chuyện cũ?
Bọn họ không gặp nhau ở ngoài lớp học mà gặp ở nhà cậu, nhưng đến tận khi cô rời đi, cậu vẫn không biết cô là ai;
Cảnh tiếp theo là cảnh Quý Thư ngồi trên xe taxi về nhà. Cô nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, tự dưng nhận được điện thoại của mẹ mình, “Đêm nay mấy giờ con về?”
Đó vẫn là gương mặt đẹp trai như cũ nhưng trông trưởng thành hơn. Thế mà lại là Tạ Thành Văn sau khi trưởng thành.
Vì thế suốt thời gian qua, cô chỉ đang tự lừa chính bản thân mình.
Bữa cơm kết thúc rất nhanh. Lúc hai người tạm biệt, Tạ Thành Văn im lặng mấy giây rồi nói: “Nếu tiện thì cô có thể cho tôi xem quyển sách ấy của cô không?”
Đến cả Tây Tây cũng bảo muốn chuyển bài post kia của cô thành tiểu thuyết. Sau đó nghe Quan Oánh bảo cô sẽ lồng vào trong kịch bản, cô nàng còn không vui, hôm nay nhìn thấy kết quả như này, cô nàng cũng phải thừa nhận.
“Em bảo quên là quên thật mà, anh buông, ha ha ha, nào, buông em ra!”
Theo nguyên tác thì ban đầu, Quý Thư yêu Tạ Thành Văn từ cái nhìn đầu tiên, sau đó hai người nhanh chóng có tình cảm với nhau. Cô không giấu quá nhiều về tình cảm của mình dành cho anh nên trước đó, nhiều người cảm thấy khó hiểu về cái tên này.
Hơn nữa tiểu thuyết và truyền hình đều làm theo trình tự thời gian. Nhìn như này, hẳn là bộ điện ảnh quay theo ngược dòng thời gian.
Bọn họ chưa từng cùng nhau hẹn lên Bắc Kinh học. Anh có ước mơ cao vời vợi của mình, vào học ở trường đại học tốt nhất Bắc Kinh, còn cô cố gắng hết sức, cuối cùng cũng đuổi được tới Bắc Kinh theo anh nhưng bốn năm sau, anh lại đi Mỹ.
Phó Thời Xuyên nhìn giờ, từ lúc phim chiếu đến giờ, mới có một tiếng hai mươi phút trôi qua. Anh nhớ trước đó mình nhìn thấy thời gian phim chiếu trong tin tức là một tiếng năm mươi phút.
Năm mới của họ cũng đến.
“Nhưng mong cô hiểu được tôi chỉ muốn hiểu cô hơn thôi.” Tạ Thành Văn nói, “Tuy đợt này tiếp xúc với nhau tôi thấy rất vui, nhưng tôi vẫn luôn có một cảm giác kỳ lạ, cứ như chúng ta bị ngăn cách nhau bởi một điều gì đó. Tôi không thích cảm giác này.”
“Ơ? Người ta bỏ phần học đại học hả?” Cô gái lo cho bộ phim từ lúc mở đầu nói.
Do có được nên cảm giác buồn bã khi phải nhìn từ xa, nước mắt cùng sự chờ đợi của cô đều trở thành huân chương.
Tiếp đó tôi phải cảm ơn Tiểu Lạc – người bạn là lập trình viên duy nhất của tôi, cậu ấy đã cung cấp rất nhiều đề nghị cùng các thuật ngữ chuyên nghiệp để tôi viết về nam chính, bị tôi làm phiền nhiều cũng không ngại, thậm chí còn đưa tôi tới chơi mật thất với đồng nghiệp của cậu ấy để trải nghiệm cảm giác thật ~
Nghe qua thì giọng người ấy hơi quen tai. Ống kính chuyển sang phía đối diện, lộ ra gương mặt của người đàn ông.
Đêm ấy, cô đặt quyển sách trước cửa nhà anh.
Rạp chiếu phim vô cùng náo nhiệt, ở đây có rất nhiều người nhân ngày nghỉ đi xem phim. Ở trong sảnh lớn còn treo các tấm poster của những bộ phim đang chiếu gần đây nữa, trong đó poster của “Bí mật mà anh không biết” là nhiều nhất và cũng bắt mắt nhất.
Cô nhìn lén cậu chơi bóng rổ, không cẩn thận bị cậu ném phải, tuy đau gần c·h·ế·t nhưng sâu trong tâm hồn, cô lại thấy mình may mắn vì có thể để cậu đích thân đưa tới bệnh viện; hoặc như lúc cô học thêm, vô tình đụng phải cậu, cậu che mũi lại hỏi có phải cô đang trả thù cậu việc lần trước cậu ném bóng vào người cô không, cô lại kích động vì cậu nhớ tên mình; còn lúc cậu giảng bài cho cô, họ cách nhau rất gần, trái tim cô đập như điên, chẳng nghe lọt tai chữ nào, cuối cùng bị cậu phát hiện rồi cười nhạo cô: Chắc không phải cậu học miễn phí nên cậu không thèm nghe đó chứ?
“Em phải trả lời anh trước đã, em trả lời xong thì anh dừng!”
Đèn phòng khách đang sáng nhưng căn phòng im ắng chẳng có ai. Anh nhìn xung quanh, phát hiện cửa phòng ngủ mở một nửa, nương theo ánh sáng của phòng khách, có thể thấy một người đang nằm trong phòng.
Quan Oánh bị động tác của anh làm cho tỉnh giấc. Đang lúc mơ màng, cô cảm nhận được cái ôm quen thuộc. Cô chẳng mở mắt ra mà hỏi: “Anh về rồi à?”
Là đan xen tuyến thời gian hả?
Quan Oánh đắc ý: “Quả là phải chúc mừng thật! Trước đấy mọi người bảo giá trị con người em tăng lên gấp bội, giờ mới là gấp bội thật nè!”
Bỗng nhiên có âm thanh vang lên trên màn ảnh. Là giọng của một người đàn ông phát ra từ phía đối diện Quý Thư.
Làm người ta tin rằng cô nhìn anh một cách vừa chân thành vừa tha thiết, vô cùng yêu anh.
Dường như Tạ Thành Văn cũng thấy khó hiểu về yêu cầu ấy của mình, nhưng anh vẫn bảo, “Tôi chỉ muốn xem thử người ấy là người như nào thôi. Với tôi cũng muốn biết chuyện xưa giữa hai người là như nào…”
Cô cho anh thấy một bản thân thật sự. Dù anh quyết định như nào, cô cũng sẽ không hối hận.
Trong phòng ngập tràn tiếng cười, bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt cùng ngã tư đường ở ngoài trời đêm.
Mười năm trước, cô dệt cho mình một giấc mộng đẹp giả dối; mười năm sau, cô lại muốn kể câu chuyện thật sự.
Đúng, bọn họ đang ở bên người mình yêu.
Vì công chúng mong chờ nên thành tích phòng vé của “Bí mật” rất tốt. Lúc làm còn lo không biết khi công chiếu bộ phim sẽ nhận được danh tiếng như nào, nhưng nhìn phản ứng khán giả hôm nay thì có thể khẳng định doanh thu phòng vé sẽ tiếp tục tăng.
“Em không nhớ mà, không nhớ thì trả lời kiểu gì, ha ha ha…”
Nhưng đọc cái này, anh sẽ không thấy được câu chuyện mà anh không thấy.
Anh ấy đến tìm Quý Thư vì điều gì? Là muốn nhận lấy tình cảm ấy, hay do lời tỏ tình đến quá đột ngột và sâu sắc nên ngu ngốc chạy tới đó để từ chối?
Với Quan Oánh mà nói, lần đầu làm biên kịch lại nhận được thành công như này, không thể nghi ngờ gì, sự nghiệp của cô tiến vào giai đoạn hoàn toàn mới.
Nhưng vào cái lúc bỏ sách ở lại, cô thấy cuối cùng mình cũng nhẹ nhõm.
“Nhưng anh ấy còn chưa về.” Quan Oánh thở dài, “Thôi bỏ đi, nể tình anh ấy đang phải tăng ca, tha cho anh ấy một mạng.”
Quý Thư nghĩ tới lời cuối cùng mình nói trước khi tạm biệt cùng bầu không khí kỳ lạ đó mà không trả lời.
Bỗng nhiên Phó Thời Xuyên nhớ ra đánh giá ở phần nam nữ chính học đại học không tốt. Nhất là ở chỗ năm tư đại học, hai người tỏ tình sau đó yêu nhau.
“Em đoán được rồi à?”
Phó Thời Xuyên nhìn cô gái cầm sách “Bí mật” đứng cạnh poster để chụp ảnh check in. Nhận ra đó là fan sách, anh không khỏi kéo khẩu trang cao lên để che mặt mình.
Nghe cuộc đối thoại vừa rồi, hai người không giống người yêu của nhau cho lắm. Ngược lại họ giống hai người mới quen, chưa biết gì về nhau nhiều hơn.
Quan Oánh ngơ một chút, sau đó cô mở to mắt, nhìn anh một cái rồi lại nhắm mắt lại: “Vâng.”
Hóa ra đây mới là bí mật mà anh không biết.
Trong lòng anh nảy ra suy đoán. Chẳng lẽ anh đã nghĩ sai, đây mới là phần “cải biên ngoài dự đoán của khán giả”?
Tuyến thời gian lại quay về hiện tại? Rõ ràng theo nguyên tác thì sau khi học xong trung học, nam nữ chính còn học lên đại học với nhau.
Hai người nhìn nhau một lát, bỗng nhiên Phó Thời Xuyên cười, hỏi Quan Oánh: “Hai năm trước, lúc em quyết định quay lại với anh, em có nghĩ chúng ta sẽ như bây giờ không?”
Trước đấy, lúc Quý Thư nói chuyện với người đàn ông đối diện, biên tập đã cắt giọng của đối phương, chỉ có câu trả lời của Quý Thư vang lên. Nên đây là lần đầu tiên mọi người nghe được giọng của người ấy.
Từ những kinh nghiệm trước đó, một bộ phim điện ảnh hay thì bản truyền hình sẽ không tốt, nếu bản truyền hình tốt thì bản điện ảnh gần như sẽ không tốt, rất ít bộ phim nào mà cả hai bản đều hay, cứ như có điều gì đó liên quan tới huyền học. Xét thấy bản truyền hình của “Bí mật” đã rất hot trước đó nên dù bản điện ảnh có tác giả nguyên tác làm biên kịch, trên mạng cũng còn nhiều người nghi ngờ bộ phim này.
Cũng không đúng. Vừa rồi lúc thi đại học xong, không thấy nam nữ chính tỏ tình gì nhau cả.
Đúng lúc này, màn ảnh thay đổi, chuyển về tiệm cơm Tây kia.
Một lát sau, cô nói: “Nhưng dù anh xem anh cũng không biết được.”
Vì thế người trước đấy Quý Thư tâm sự chính là Tạ Thành Văn ư?
Cuối cùng, tôi xin cảm ơn các vị độc giả đã đọc tới đây. Tôi là một tác giả không tốt, tuy rằng rất muốn làm tốt nhưng vẫn làm mọi người thất vọng, thật sự rất cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đồng hành cùng tôi! Cúi đầu cảm ơn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẻ mặt Phó Thời Xuyên hơi đổi, anh không khỏi ôm lấy cô.
Hai mắt Phó Thời Xuyên mở to, trong phòng cũng có những tiếng kêu ngạc nhiên.
Sau đó cô đứng trên khán đài, nhìn sân thể d·ụ·c cùng bầu trời xanh biếc trên trời.
Phó Thời Xuyên hơi bất ngờ, trong nguyên tác chỉ viết đến trung học với đại học, chứ không có nội dung câu chuyện của nhiều năm sau, càng không có đoạn này do Quý Thư nói.
Dừng một chút, Quan Oánh lại hỏi: “Ngoài cái này, anh còn cảm nghĩ gì không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con về nhanh thôi.”
Cô dừng lại. Ba giây sau, cô quay đầu lại nhìn.
Cả chiếc máy bay cô gấp cho cậu, cậu chưa từng nhặt được nó mà nó bị gió cuốn đi không biết tới tận nơi nào.
Cô không biết trạng thái của Phó Thời Xuyên có tốt lên không, hay ít nhất anh sẽ giữ ổn định, bệnh tình không chuyển biến xấu, họ vẫn có thể hiểu nhau, tâm sự, tin tưởng nhau như này ư?
Quan Oánh mỉm cười, “Em bảo, rất đơn giản, bởi đây chính là chuyện xưa tôi muốn kể lại.”
Một tương lai có nhau.
Quan Oánh không trả lời luôn mà bỗng nhiên cô ngồi dậy. Phó Thời Xuyên cũng ngồi dậy theo cô. Hai người ngồi trên giường, nương theo ánh sáng mờ mờ ngoài cửa nhìn đối phương.
Anh nở nụ cười, “Thế chúc mừng em!”
Mà anh xem xong bộ phim này cũng như chìm vào giấc mộng.
Từ đó về sau, hai người cách nhau cả một Thái Bình Dương, mãi không gặp lại…
So với Lan Ương thì Hạ Lai không đẹp bằng. Đương nhiên, có thể là diễn viên nữ thì ai cũng phải đẹp, nhưng giữa dàn sao nữ nổi tiếng thì diện mạo của cô cũng được coi là khá bình thường, khí chất cũng mộc mạc. Ở một khía cạnh nào đó thì cô nàng phù hợp với miêu tả về vẻ ngoài của nữ chính trong nguyên tác.
Vào thời khắc này, bỗng nhiên anh nhớ tới cảnh cuối trong bộ phim, nó như dừng lại.
Cô mở túi xách ra, bên trong có một quyển sách.
Vậy là câu chuyện của Quan Oánh và Phó Thời Xuyên đã kết thúc rồi! Cảm ơn tác giả Hồi Sênh vì câu chuyện hài hước nhưng không kém phần sâu sắc này! Bên cạnh đó, em Cún cũng xin gửi lời cảm ơn chị Lynn vì đã tin tưởng chuyển việc chuyển ngữ bộ truyện thú vị này cho em!
“Cháu muốn đi chỗ này.” Quý Thư nhẹ nhàng nói, “Có cái này cháu phải đưa cho một người…”
Cuối cùng, cô đứng ở sân thể d·ụ·c, nghĩ lại nhiều năm trước mình từng gấp một chiếc máy bay cầu phúc cho người con trai mình thích.
Nhưng mạch phim không vì vậy mà trở nên vội vàng, nó vẫn giữ nguyên các tình tiết quan trọng, đồng thời miêu tả kỹ hơn sự thay đổi tâm lý của nữ chính làm người ta cảm nhận được cảm xúc của cô. Lúc thì ngọt ngào, lúc thì buồn, làm người ta thấy rất chân thật.
Đúng, tuy rằng cải biên nhiều nhưng Phó Thời Xuyên thấy phản ứng của người xem rất tốt. Cô gái ngồi cạnh lo lắng cho bộ phim lúc chưa chiếu cũng sung sướng bảo rằng mai sẽ rủ các bạn mình đi xem cùng.
“Sau khi kỵ sĩ cứu công chúa, chuyện gì đã xảy ra?”
Nhìn Quý Thư sau khi trưởng thành, Phó Thời Xuyên sửng sốt.
Lạc Ninh từng bảo Quan Oánh là người quyết định cuối cùng trong việc chọn nam nữ chính. Vì thế cô cảm thấy người như này mới giống cô ư?
“Bộ nào hả anh? Không phải anh định xem lại “Bí mật” ở nhà thêm lần nữa đó chứ? Em không chịu đâu, trước đấy em xem nhiều lắm rồi! Hơn nữa giờ Lạc Ninh cũng không cho mình xem riêng kiểu đó đâu!”
Vì thế mẹ cô hiểu lần, “Khoan đã, không phải con đùa mẹ đó chứ? Lần xem mắt này không phải mẹ ép con đi mà con tự nguyện đi, con đừng có vớ vẩn với mẹ đấy!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.