Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 282: Tự do của chị Đẹp
-Đi một mình?
-Ngươi cũng học được rồi đấy, chẳng qua ngươi không nhận ra đó thôi. Ta ở ngoài nhìn vào thấy rất rõ, tính cách của ngươi bị ảnh hưởng bởi cái Hoa rất nhiều, thật là ghen tị, cô ta có thể dạy được một đứa bé.
-Nhưng đồng nghĩa với việc em đưa người sống thành ma, thế chẳng phải là ác hay sao? Chị muốn em khi thành ma bị trừng phạt à?
Mẹ Chẽ im lặng, chị Đẹp im lặng và tôi cũng im lặng.
-Ta phải công nhận một điều là cô ta quen biết rộng rãi, những thứ khó khăn như này mà làm chỉ một đêm là xong.
-Muốn cảm tạ ta sao?
-Mày... mày... tao không động đến mồ cha mả mẹ nhà mày, tại sao mày lại buông lời sỉ vả ta?
Tôi rời nhà bà ngoại theo lối cánh đồng để đi dọc lũy tre làng, xuôi về hướng Nam khi nào gặp mương Khoai thì sẽ rẽ trái đi về hướng cầu Đình, nhưng ma trong làng lại không được đi ngang qua cửa đình nên đi đến đoạn gò đất Đầu rùa thì rẽ trái về hướng nhà tôi, khi gặp đường trục chính trong làng thì rẽ phải. Tôi dự định sẽ đi tắt qua khu Si thông ra chỗ bến nước có cây phượng, đến đó lại rẽ trái tiếp đi về hướng nhà Chắc Gạo.
-Chị về trước đây, đi thì liệu mà về sớm.
-Ta không đi đâu được nên chỉ biết ngồi ngóng trông, mong cô hiểu. Thằng bé thì nó muốn ta học chữ, ta thấy điều này cũng tốt.
-Sao hả? Dạy chữ cơ á? Sao ta không được dạy? Thế này là thế nào em trai?
-Ai dám trừng phạt ngươi?
-Không, cô đừng có nghĩ như thế tội nghiệp thằng bé. Nó nói chuyện với ta câu nào cũng nói tốt về cô cả, một điều chị Ngọc Hoa, hai điều chị Ngọc Hoa. Ta đây cũng thật ghen tị với cô, cô đã dạy bảo thằng bé trở thành một người tốt, hay giúp đỡ các vong hồn chứ đâu có ưu ái riêng gì cho ta đâu.
Tôi không biết vong hồn nói chuyện với chị ấy là ai, chỉ nghe thấy chị ấy nói tiếp:
-Thế nên ta mới giúp. Kìa, lính đưa tin trên nha môn đã tới, cô mau ra mà nhận giấy.
-À... em gọi chị, chị Ngọc Hoa mà.
-Điều này... điều này...
-Chả phải ngươi có thanh kiếm gỗ sao? Ngươi còn gọi được cả binh lính, nếu bọn chúng đánh ngươi thì ngươi cho binh của ngươi ra, ngươi còn cả Thiên tử quân nữa mà lại sợ bọn cắc ké đó sao?
-Mày dừng giả bộ ngây thơ.
-Bọn nó phá tối hôm qua, lần thứ hai rồi. Ta phải năn nỉ ỉ ôi Ngọc Hoa giúp cho, nhờ cô ấy mà tối nay ta được đi rồi này, miếu của ta sẽ có tuần binh cảnh giới giúp. Nếu cô thích thì dụ cho bọn xấu đến đập phá đi, bọn nó đập phá thì mình mới có cớ để mà đi chơi chứ, đi chơi thích lắm.
-Em á? Bây giờ em đi ra đầu làng, cần phải thám thính chỗ bọn họ ở.
-Lẽ nào lại thế, trên đời này lại có những người thích mua dây buộc vào mình, yên lành không muốn lại muốn có c·hiến t·ranh hả chị?
Chị Đẹp quay người lại giục tôi, tôi chưa kịp rút kiếm ra thì Mẹ Chẽ đã nhảy ùm xuống mương.
-Không có thời hạn, khi nào cô trừng phạt bọn nó xong thì có một ngày để trở về chốn cũ. Đi lại thì nhớ mang giấy tờ theo, gặp quan binh trình ra là được.
-Vâng, thế chị về nghỉ ngơi, em sẽ ra ngoài ấy xem thử bọn họ đang làm gì.
-Thật... thật hả?
Cuối cùng thì tôi cũng thua, cho chị ấy đi cùng thì cũng được nhưng tôi lo, trước tiên là lo mình không quen bảo vệ người khác, xưa nay toàn chị Ma bảo vệ tôi là chính chứ tôi có quen dẫn người đi cùng kiểu này bao giờ đâu, đặc biệt lại là con gái liễu yếu đào tơ, giỏi văn thơ hơn đánh trận.
Tôi chẳng nghe thấy ai đáp lời chị ấy.
-Thật ạ, việc học này tốn rất nhiều thời gian và cần yên tĩnh. Chị bận rộn đi mây về gió làm bao chuyện đại sự nên em mới chưa đề cập, sợ chị phân tâm.
Hai chị em đi theo con đường đất ven mương Khoai, mưa đã ngớt hơn một tiếng nhưng những lùm cây vẫn còn đọng lại rất nhiều nước, đường có đoạn trơn trượt và nhiều bùn.
Giọng mụ Mẹ Chẽ hằm hè, mụ ta nhìn sang tôi và nói:
Đặt chân đến chỗ bến nước, tôi chuẩn bị rẽ trái thì chị Đẹp hỏi:
Đến đoạn đi tắt từ đường làng vào khu Si có ngôi miếu cũ và một cây si cổ thụ mọc trùm lên miếu, chị Đẹp đứng lại nói chuyện, lúc tôi ngoái lại nhìn định chạy lại giục nhưng không dám, tôi không nhìn thấy ai ở miếu mà chị Đẹp lại đứng nói chuyện thì chứng tỏ nơi đó có người.
-Bây giờ ta có giấy này rồi, ta được phép đi lại để truy tìm kẻ có tội. Ngươi... ngươi cho ta đi với.
-Cũng được, chỉ là hơi chậm.
Tôi khoanh tay đứng chờ chị Đẹp nói chuyện với bóng đêm, đến khi thấy câu chuyện chấm dứt tôi mới quay lưng bước đi trước, chị Đẹp vội vã chạy theo sau hí hửng kể:
-Ngươi đi về à?
-Đi với em nguy hiểm lắm, em lo thân mình còn chưa xong nữa.
-Con... con ranhhhh! Tao thế nào mặc xác tao, liên quan gì đến mày, mày là đứa nào?
-Em không thấy vườn nhà ai trồng cây này cả, người ta hay trồng ở ngoài đường với ngoài trường học thôi chị ạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-Ta đi nhận mặt kẻ đã phá bát hương của ta. – Chị Đẹp nói.
-Thì có, nhưng em phải cẩn thận. Nếu có gì nguy hiểm thì bảo tuần binh về báo với chị. Muốn đánh chúng nó một trận ra trò cũng phải tỉnh táo mới được, đánh nhau không mệt mà nghĩ ngợi mới mệt và khom lưng còn mệt hơn.
-Nếu có gì thì ta chạy trước, ta chạy rất nhanh, kiểu gì cũng nhanh chân hơn ngươi gấp nhiều lần, ngươi sợ cái gì chứ?
-Chị với em còn bận đối phó với mấy người kia nên em cũng định thư thả, khi nào đuổi được bọn họ đi, chị có thời gian nhất định em sẽ chỉ cho chị.
-Đấy, ngươi thấy không, mới rời khỏi nhà mà ta đã quen được một Thần giữ của, cô này cũng mới có mười bảy tuổi thôi, cũng đẹp gần bằng ta nhưng có vẻ hiền lành quá. Ngươi có thể có cách nào mách cho mấy thằng người đến đào trộm hay phá miếu thờ của cô ấy không? Cô ấy cũng ao ước được đi một chuyến.
-Này bà già ở bẩn kia. – Chị Đẹp bước lên, một tay chống nạnh một tay chỉ về phía Mẹ Chẽ. – Bà ở đó nói nhiều cản đường ta, đừng có thấy người xinh đẹp mà muốn làm thân, ta đây không có thích. Mau biến đi không em ta sẽ đánh cho ngươi một trận.
-Từ đêm qua chị bận lắm, mãi đến khi nãy mới xong, mấy thứ này ngoài việc lo lót đủ kiểu thì vẫn phải cầu cạnh người ta, lần này còn lần khác nữa, xem như tạo mối quan hệ. Chị tính về nghỉ bây giờ.
-Chị đi với em á?
-Ta mà học được chữ này để đọc sách thì phải cảm ơn cô vì đã dạy bảo thằng bé.
-Đúng, chính là ta.
-Sao bà vừa xấu vừa bẩn như vậy? Ta từ lâu đã nghe nay mới hân hạnh được gặp, so với những gì ta tưởng tượng thì bà xấu và bẩn hơn nhiều.
-Ta là... ta không nói đâu, bà xấu như thế nên ta không nói được, ta chỉ nói tên ta cho bạn bè và người thân thôi, nếu mà bà sạch sẽ thì ta sẽ suy nghĩ.
-Còn nhớ đến người chị này sao?
-Đúng ạ.
-Ngươi quen bà ta à? – Chị Đẹp hỏi tôi.
-Cô... cô đã xin được giấy tờ cho ta chưa?
-Chả lẽ chỉ vì muốn xem giao tranh mà cô chấp nhận xuống nước như vậy ư? Ta thật không quen.
-Ta không biết đường, ta đi cùng ngươi thì ngươi đi trước chứ.
Chị Đẹp lên tiếng hỏi, tôi lập tức đoán ra chị Ma đang ở đâu đó ngoài bụi tre, nhìn lên trên ngọn tre thì không thấy bóng dáng của chị ấy.
-Hả?
-Vậy... vậy ta muốn làm chị.
-Lâu lắm rồi ta không thấy cây phượng, tại sao ở vườn nhà bà ngoại ngươi không trồng cây này nhỉ?
-Ngươi... ngươi đi bây giờ?
-Vâng, chị ấy vừa về, chắc là mệt vì chạy đi chạy lại từ đêm qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đấy, lúc này chị Đẹp nên thể hiện mình là một người phụ nữ thông minh, tôi đội ơn chị ấy vì tôi nghe hai người nói chuyện qua lại mà tim tôi nhảy thon thót, tay lau mồ hôi đang rịn ra hai bên thái dương.
Chị Đẹp quay sang nhìn tôi, tôi cũng chỉ biết đứng im chứ việc này tôi không có kinh nghiệm nên không thể tư vấn hay tham gia vào được.
-Không ai chơi là việc của ta, không liên quan gì đến nhà cô, nhà cô là ai mà dám chê ta?
-Thằng bé cũng mới thuyết phục ta học mấy ngày hôm nay, quả thật là ta ở nhà không đi lại tự do được như cô. Ta cũng có hỏi thằng bé việc này nhưng nó bảo là cô bận nên phải chờ cô rảnh nó mới dám nói.
-Ta... ta chờ cô từ đêm hôm qua, ta biết cô rất cực khổ.
-Ta ở đây mãi rồi, nhìn thấy mọi người được đi ngang đi dọc nên ta cũng muốn thử một lần. Cô... cô cũng thừa hiểu hoàn cảnh của ta mà.
-Em là ai mà người ta không dám?
Chị Ma đã đi về nhà, rặng tre trước mặt vẫn rì rào, lao xao nhưng lúc này tôi mới thấy gió lạnh thổi đến nên bước sang phía bên cây duối và ngồi xuống, dựa lưng vào bức tường của ngôi miếu. Chị Đẹp nhảy chân sáo từ ngoài vườn vào, trên tay là những thứ giấy tờ xanh xanh, đỏ đỏ, vàng vàng, nét mặt thì cực kỳ hớn hở. Đi tới gò, chị ấy quay ra rặng tre nhìn rồi hỏi tôi:
-Thế chị có cái gì hay nhớ dạy cho em, em học cũng nhanh lắm.
-Tuyệt... tuyệt quá! Ta... ta không biết phải cảm tạ cô như thế nào.
-Chị ơi!
-Ta xưa nay không nói dối.
Chị Đẹp gật đầu, vội vàng chạy nhanh ra chỗ lối ra cánh đồng, tôi vẫn đứng bên gò miếu, trước mặt là khoảng tối của bụi tre.
-Không, bà ấy mấy lần muốn kéo chân em mà không được. – Tôi lắc đầu.
***
Chương 282: Tự do của chị Đẹp
-Vâng, vâng.
Chị Đẹp gật đầu, chớp chớp đôi mắt nhìn tôi chờ đợi. Tôi là chúa ghét bọn con gái làm cái hành động này, nhất là con gái xinh đẹp, bởi vì tôi cho rằng không chỉ riêng tôi mà bất cứ đứa con trai hay người đàn ông nào cũng khó mà từ chối được. Những cái chớp mắt với hàng lông mi cong v·út không khác gì v·ũ k·hí nguyên tử cả.
Bên kia bụi tre không có tiếng chị Ma đáp lời, tôi đoán chừng là xuôi xuôi rồi nhưng cũng không dám thở mạnh, căng thẳng không khác gì lúc đối mặt với những thầy phù thủy.
-Chị ấy từ hồi trước nếu giúp ai thì đều cố hết lòng làm cho xong, em cũng đang cố học cái tính ấy.
-Thế sao?
-Lêu lêu... bà già ở bẩn, xấu tính. Bà dám cả gan kéo chân em ta à?
-Ngươi cứ kệ ta, chỉ cần cho ta đi cùng là được.
-Trong khi ta chạy xất bất xang bang lo giấy tờ thì chị em nhà ngươi thảnh thơi ngồi dạy nhau đọc sách, có lý nào lại thế?
-Ta... ta hiểu rồi. Ta nhất định sẽ nghe theo sự sắp xếp của cô.
-Đi rình mò thì có gì mà nguy hiểm.
-Bọn họ có âm binh canh giữ, không khác gì âm binh trên gò miếu này đâu chị à.
-Ngươi nhớ nhé, nếu có dịp thì chỉ cho bọn người còn sống phá bát hương, đập cái miếu vừa rồi đi, như thế là ngươi làm việc thiện đấy.
-Mày xinh đẹp mà lòng dạ độc ác, ta không động chạm gì đến nhà chúng mày cớ sao chúng mày châm chọc ta?
-Chị cũng biết à?
-Hai việc này hình như... hình như không có liên quan gì với nhau cả.
-Ta nghe nói, ta nghe nói mụ ta vừa xấu xí lại bẩn thỉu, thật đáng thương. Chả hiểu sao ở dưới nước mà chẳng chịu tắm rửa cho sạch sẽ đi, bẩn thế thì ai chơi với.
-Chị may mắn cái gì, chả lẽ làm Thần giữ của còn may nữa ư?
-Con mương Khoai này có con ma tên là Mẹ Chẽ phải không?
-Dạ, tại em thấy chị Ngọc Khuê cứ quanh quẩn ở đất này, không được đi đó đi đây như chị em mình nên em muốn chỉ cho chị ấy chữ Quốc ngữ, học được chữ này chị ấy có thể đọc được những cuốn sách thời bây giờ.
-Không nói nhiều, ngươi đánh cho bà ta một trận đi, những con ma ở bẩn như thế này làm xấu mặt ma quỷ, ta không thích.
-Không nói nhiều, cho ta đi cùng đi mà, nha... nha...
-Hứ! Cả hai người cùng họ Lý, cùng họ nên bênh nhau, ta nói làm sao lại được.
-Sao lại không nhớ, hì hì hì! – Tôi cười. – Chị đừng giận.
-Nếu khó quá thì thôi. Mà cô là chị họ của thằng bé, nó gọi ta là chị thì cô gọi ta là chị cũng không có gì là lạ, cô nghĩ xem có đúng không?
-Thằng nhóc họ Lý c·hết bầm, mày toàn giao du với mấy đứa vắt mũi chưa sạch, sống không biết trên biết dưới.
Mặt nước mương tối om tuyệt nhiên không có động tĩnh gì, chị Đẹp đứng chống nạnh khiêu khích thêm vài câu nữa không được đáp lại mới chịu thôi.
-Ừm... để ta xem... chậc chậc... giá như ngươi biết chữ Hán thì...
Tôi chép miệng lắc đầu, không biết việc quen biết chị Đẹp này là đỏ hay đen nữa.
---
-Ngươi còn khờ dại lắm, lớn thêm một tí nữa rồi ngươi sẽ hiểu.
-Em ngươi? Thế còn con bé Ngọc Hoa khốn kiếp kia đâu?
Tôi nói với chị Đẹp khi hai chị em đi dọc lũy tre làng.
-Vâng! Hôm nay chị học thuộc lòng được hai mươi bốn chữ cái là tốt lắm rồi, buổi sau em sẽ dạy chị cách ghép vần, vui lắm.
-Ta không cần cô nói tốt. – Chị Ma lên tiếng sau một hồi im lặng. – Lát nữa sẽ có lính mang giấy tờ đến cho cô, từ hôm nay cô được phép đi đến những nơi mà kẻ thù của cô đến. Quan tri huyện cũng không ghi cô là a hoàn của ta, vẫn là ta đi cùng để hỗ trợ cho cô đề phòng bất trắc.
Gió từ ngoài cánh đồng tự nhiên thổi mạnh làm hàng tre lao xao, chị Đẹp gấp sách đứng thẳng người lên, quay lại phía hàng tre nhìn như có ý chờ đợi, tôi cũng nhìn theo, tôi cũng cảm nhận được những cơn gió nhẹ thổi qua mặt có gì đó quen thuộc.
-Mụ ấy sợ rồi, vừa già, vừa xấu lại còn nhát c·hết. Chúng ta đi thôi.
-Ta nói vui vậy thôi, ta giúp người không phải để nhận lời cảm tạ. Cô muốn tham gia với chúng ta trong những ngày sắp tới thì phải cẩn thận, kẻ chúng ta đối mặt không chỉ là những thầy phù thủy mà còn là những âm binh thực thụ, không cẩn thận thì hồn cũng chẳng còn đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-Bà là Mẹ Chẽ đấy à?
-Ngọc Hoa về rồi à?
-Không, ý ta là ta làm ma nhưng may mắn hơn những con ma khác, ai mà ngờ có ngày nhờ không cắt của quý của ngươi mà ta lại được đi ra ngoài những hai lần. Lần này ta thông minh hơn rồi, ta nhất định sẽ để một đứa sống thật lâu, h·ành h·ạ nó c·hết từ từ để nó đi chạy chữa, nó đi đến đâu thì ta được đi đến đó... Hi hi hi... Mới nghĩ đến thôi mà ta đã cảm thấy khoảng thời gian phía trước thật là thú vị.
-Mà âm binh đuổi cũng nhanh.
-Ta nói thật mà, ta có đơm đặt điều gì, cũng đâu có sỉ vả gì bà đâu?
-Chị nào?
-Thời... thời hạn là bao nhiêu lâu?
-Có việc gì?
-Hứ! Đây là chị vô tình nhìn thấy chứ chắc gì em đã có ý định ấy?
-Bọn ta có phải là người đâu mà ngươi ví, bọn ta là ma mà. Ngồi giữ cái kho của trăm đời vạn kiếp chả đi được đâu, cái gì cũng chỉ nghe nói. Ta nghĩ số ta thật may mắn.
Phiền phức lại đến, mụ Mẹ Chẽ chẳng hiểu bằng cách nào đã vít ngọn tre là là mặt mương ở phía trước rồi ngồi như một con khỉ già, đầu tóc rũ rượi nhìn chằm chằm về phía tôi và chị Đẹp đang đi đến. Tôi dừng bước, chị Đẹp cũng dừng bước và ngó đầu lên nhìn, hai con ma một già một trẻ nhìn nhau trong giây lát, chị Đẹp lên tiếng trước làm tôi không biết nên biểu cảm như thế nào cho phải:
***
-Chị đi trước dẫn đường đi, trời tối em chẳng nhìn được rõ mấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-Đúng... đúng... Cô đã giúp ta như vậy cơ mà.
-Kia có phải cây phượng không?
-Ngoài ấy chả phải còn có tuần binh sao ạ?
-Đánh mụ ta đi, mụ này trốn dưới nước kéo chân người, lại từng muốn kéo chân ngươi, đây là cơ hội nghìn năm có một.
-Thế à? Xưa kia vùng này phượng trồng cũng nhiều mà.
Tôi đứng dậy gãi đầu rồi lấy từ trong ba lô ra cái mũ len đội lên, chị Đẹp bỏ lửng câu nói, tạm cất những thứ giấy tờ vừa nhận được đi và hỏi:
-Nếu mà có chuyện gì thì chị đừng có trách em, em là không có kinh nghiệm bảo vệ người khác đâu.
-Vậy tại sao không dạy cho chị?
-Em muốn hỏi chị tình hình mấy người kia, không có thông tin từ chị nên em cũng chưa biết phải làm gì cả.
-Từ trước đến nay em đi thám thính chỉ quen đi một mình, em sợ không...
-Vâng.
-Việc này...
Trời mới mưa xong, không khí rất mát mẻ và có phần lạnh, thêm những cơn gió nhẹ thổi qua khiến tôi nghĩ mình cần có một cái áo khoác mỏng, đấy là mong muốn ban nãy, trước khi cuộc nói chuyện của hai chị bắt đầu, chứ nghe chị Ma lên tiếng và bây giờ chất vấn tôi thì mồ hôi đã ướt trán rồi, niềm vui ngắn chẳng tày gang mà đại họa thì bao giờ kéo đến cũng rất nhanh, trả lời không khéo thì không chỉ mệt mỏi mà còn bao nguy hiểm rình rập.
-Lêu lêu bà già ở bẩn, đồ nhát c·hết, mới dọa có một ít mà đã chạy, lần sau gặp bổn tiểu thư thì tránh đường nếu không em ta sẽ cắt ngươi thành hai mảnh.
-Cô thật tội nghiệp, nhưng không sao, cứ tập luyện đi, nếu có cơ duyên thì kiểu gì cũng có ngày được rong ruổi đi vặn cổ bọn nó, lần trước ta vặn được những tám đứa bằng đôi tay này. Được rồi, xong việc này ta sẽ ghé để kể cho cô nghe chuyện thiên hạ, ta hứa, ta hứa... Đúng rồi, thằng bé ấy giờ là em họ của ta đấy. Được, được mà... có gì ta nhờ nó tìm cách mách người phá miếu của cô, cô tha hồ mà đi... Thôi ta phải đi đây, để thằng bé chờ nhỡ việc của nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.