Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Em muốn nghe lời thật lòng của tôi không?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Em muốn nghe lời thật lòng của tôi không?


Môi vô tình quẹt phải cằm anh.

Một lúc sau, anh nói: “Nếu tôi bị sa thải thì tôi sẽ ở lại Paris, tìm một công việc mới, sau đó định cư luôn ở đây.”

Sau đó dừng lại một lát, Đường Nguyệt Thư như nghe thấy được tiếng ồn ào ở ven đường, Lâm Xuyên hỏi cô: “Tôi đang ở tiệm bánh ngọt, có món gì em muốn ăn không?”

Nhưng khoảnh khắc chạm vào đó giống như rất rõ ràng, đến bây giờ anh vẫn có thể cảm nhận được sự rung động lúc đó.

Nghe thấy lời của Lâm Xuyên, Đường Nguyệt Thư lại lắc đầu theo bản năng.

Lâm Xuyên: “…”

“Em có thể tự đi tẩy trang không?”

Lâm Xuyên khẽ nheo mắt lại: “Em cảm thấy thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Nguyệt Thư lau xong vết son môi vô tình quẹt lên đó thì thản nhiên xoay người, đi vòng qua bàn trà rồi liếc nhìn bên ngoài.

Đường Nguyệt Thư ăn đồ ngọt, trong lòng lại nghĩ ở phương diện tạo mập mờ, Lâm Xuyên đúng là một cao thủ, vừa cho tiền lại vừa cho sự đồng hành, hào phóng lại chu đáo.

Khi lớp trang điểm này sắp hoàn thành thì điện thoại của Đường Nguyệt Thư vang lên. Nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi, vẻ mặt của cô hiện rõ sự do dự. Nhưng điện thoại reo mười mấy giây, cô vẫn ấn nút nghe.

Không ai biết, ngày thường sếp Lâm không có chút tin đồn nào, ở nơi đất khách quê người lại bị một người phụ nữ mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Sau đó dứt khoát làm tới cùng, cô đưa tay lên, lau vị trí vết son môi trên mặt đối phương, kết quả điều ngượng ngùng là không lau sạch.

“…”

Tối qua ở quán bar chơi đùa quá sung, cổ họng cô cũng hơi khàn khàn.

Nhưng nửa câu đầu thì cô lại không phủ nhận.

Hình như anh thực sự đến đây để uống trà chiều với Đường Nguyệt Thư.

Rất đẹp.

Họ chen chúc ngồi trên ghế sofa, giống như một đôi tình nhân thân mật, bên cạnh ít nhất còn trống ra vị trí cho một người ngồi.

Thời tiết mưa liên tục trong khoảng thời gian này khiến người ta chán ghét, nhưng suy cho cùng thì con người không thể so đo với ông trời.

Nghe thấy câu này, Đường Nguyệt Thư mới đột nhiên nhớ ra rốt cuộc bản thân đã quên mất điều gì. Cô chỉ mải hồi tưởng lại lời nói của mình tối qua, đã quên hồi tưởng lại lời mà Lâm Xuyên đã nói.

Đường Nguyệt Thư ngây ra một lúc.

Lâm Xuyên không quan tâm đến vấn đề có thể ăn hết hay không. Nhưng trước mặt Đường Nguyệt Thư, anh đổi một cách nói khác: “Có một số món có thể bảo quản được lâu hơn.”

Đường Nguyệt Thư đã mở mắt nằm trên giường được một lúc lâu rồi.

Nghĩ như vậy, cũng coi như là họ đã hẹn gặp rồi.

Anh khá giống như người dì đã chăm sóc Đường Nguyệt Thư khi còn nhỏ, luôn lo lắng cô ăn không no, sau đó dỗ cô ăn từng thìa một, dẫn đến việc trước năm tuổi cô luôn là một bé béo.

“Em có biết không?” Anh nói câu tiếp theo: “Nếu tối qua em ở trong trạng thái tỉnh táo mời tôi, tôi sẽ đồng ý với em.”

Buổi tối có livestream, cô còn phải dành tâm tư suy nghĩ tạo hình tối nay.

Mập mờ sinh sôi nảy nở, cũng là quá trình kiểm nghiệm sự rung động.

Cô đã dành hai tiếng đồng hồ để trang điểm, ít nhất phải duy trì đến tối nay.

Ánh mắt của Lâm Xuyên không hề né tránh, nếu anh không nhìn thì mới có vẻ giả tạo.

Mặc dù chỉ quen biết mấy tháng, nhưng không thể phủ nhận rằng Lâm Xuyên đã tô màu lên lĩnh vực tình cảm trống rỗng của cô.

Nằm trên giường, cô nghĩ mãi không hiểu tại sao tối qua mình lại to gan như vậy. Mở miệng trêu chọc người ta thì thôi, cô đi lại còn không vững mà nhào vào người người ta.

Cô nhớ là mình không dùng sức nhiều.

Đường Nguyệt Thư chống người dậy, tay chống lên vai anh, đối diện với ánh mắt của Lâm Xuyên.

Cô lại do dự một giây, lại giơ khăn ướt lên lau.

Chỉ là khi anh vừa mới mở miệng, Đường Nguyệt Thư đã cắt ngang: “Anh Lâm, anh về lại Paris lúc nào vậy?”

Vì vậy Lâm Xuyên đứng dậy, nói với cô: “Vậy thì ngày mai gặp.”

“Tối qua.” Lâm Xuyên trả lời cô.

“Tối qua” là một khái niệm rất rộng, Đường Nguyệt Thư nhớ khi mình trở về đã rất muộn rồi. Khi ra khỏi quán bar cô đã xem đồng hồ, là gần 2 giờ.

“Đừng động đậy.” Đường Nguyệt Thư nhìn thấy anh ngửa người ra sau, lên tiếng ngăn cản.

Cũng may hôm nay là cuối tuần, nếu không cô cũng không ngủ được lâu như vậy.

Anh xuất hiện ở dưới lầu nhà cô vào thời điểm đó, chỉ chuyện này thôi đã không bình thường.

Cô lại dùng kính ngữ.

Đường Nguyệt Thư im lặng một chút. Cô còn có câu hỏi muốn hỏi Lâm Xuyên, nhưng nếu thực sự nghe câu trả lời của anh thì quan hệ giữa họ sẽ thay đổi.

Đường Nguyệt Thư không hiểu tại sao lại là ngày mai gặp, nhưng khi Lâm Xuyên nói ra câu này thì sự vui mừng lướt qua trong lòng cô.

***

Tuy nhiên tiến độ hẹn hò của họ rất chậm.

Giờ này rất muộn rồi, Lâm Xuyên đã ngồi máy bay rất lâu. Hơn nữa trên máy bay cũng không ngủ ngon nên anh cần nghỉ ngơi, nhưng thần kinh của anh lúc này lại rất hưng phấn.

Nói thật, bây giờ cô nhìn thấy anh vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, có người sắc mặt như thường, nhưng trong lòng đã ngại đến mức không thể mô tả bằng lời.

Làm công việc livestream này, điều kỵ nhất chính là không thể mang đến cho người xem cảm giác mới mẻ, cứ như vậy thì khán giả dần mất hết. Đường Nguyệt Thư là một streamer vừa có nhan sắc vừa có tài năng, cô luôn phải tận dụng ưu thế của mình.

Hôm nay không có mưa nhưng bầu trời lúc này xám xịt, rất xa mới có thể nhìn thấy lác đác ánh sao.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, với tư thế này thì anh phải ngẩng đầu lên nhìn.

Tiếng mưa không hề ảnh hưởng đến sự yên tĩnh trong phòng.

Một tay khác của Lâm Xuyên xách theo trà chiều đã mua. Mặc dù Đường Nguyệt Thư chỉ gọi một món, nhưng anh còn mua thêm những món khác.

Trước khi Đường Nguyệt Thư mở miệng, Lâm Xuyên vẫn giữ kiên nhẫn.

Nhưng bây giờ xem lại ảnh, Đường Nguyệt Thư phát hiện ra mình là một bé béo đáng yêu.

Không biết cô đã uống bao nhiêu, dù sao thì chắc chắn cũng không ít.

Đồ ngọt bày ra trên bàn ăn của Đường Nguyệt Thư, trông khá đầy đủ sắc màu.

Sau khi uống rượu, giấc ngủ của cô không bị ảnh hưởng gì.

Không ảnh hưởng.

Chỉ có thể nói rằng internet quả thực đã tạo ra vô số khả năng.

Cuối cùng, cô mang theo một gương mặt mộc đi ra. Trên đầu cô còn đeo một chiếc băng đô tai mèo màu trắng, không hợp với chiếc áo len màu đỏ trên người cô nhưng lại đáng yêu, rất phù hợp với sở thích của một cô gái trẻ ở nhà.

Nhưng thậm chí họ còn chưa từng chính thức nói với đối phương chữ “thích”.

Thế nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô không đồng ý với hành vi mua nhiều như vậy của Lâm Xuyên.

Cô đã học mấy bài hát mới. Gần đây hình như ca sĩ Âu Mỹ hay là nhóm nhạc nam, nhóm nhạc nữ nào đó đều phát hành bài hát mới, cô phải chạy theo xu hướng.

Thực ra trên người cô đã thay bộ quần áo chuẩn bị livestream tối nay, là một chiếc đầm rất mộng ảo, rất tiên khí. Đây cũng là thiết kế của riêng cô hợp tác với cửa hàng quần áo trong nước, đây là mẫu thử mới nhất được gửi đến.

Lúc này Đường Nguyệt Thư còn có chút tự biết mình: “Tôi hơi chóng mặt, nghỉ ngơi một lát là ổn.”

Cô ở trong đó bận rộn một hồi, thỉnh thoảng có tiếng nước vang lên.

Những lời cô nói ra tối qua giống như nước đã hắt đi, bởi vậy lúc này nước đổ khó hốt.

Vậy mà Đường Nguyệt Thư đã chấp nhận, trong không gian riêng tư của mình sẽ có một người khác giới tiến vào.

Lúc này, Đường Nguyệt Thư tạm thời quên đi lời mời hôn môi vừa rồi.

Trong khoảnh khắc vấp ngã, Lâm Xuyên không kịp phản ứng lại. Đường Nguyệt Thư ngã thẳng xuống, nhưng không ngã đau. Cô ngã vào người Lâm Xuyên.

Mà người ở bên kia trở về khách sạn lại nhìn gương mặt của mình ở trong gương, dấu son ở chỗ cằm đã biến mất. Mặc dù ban đầu khi Đường Nguyệt Thư lau vết son môi đã để lại trên mặt anh một vết đỏ, lúc trên đường trở về thì vết đỏ đó cũng đã biến mất rồi.

Bây giờ lại nhìn môi của Lâm Xuyên, cô vẫn giữ suy nghĩ tối qua.

Thế nhưng điều bất ngờ là họ đều không lập tức đề cập đến chuyện này.

“Em muốn nghe lời thật lòng của tôi không?” Anh hỏi Đường Nguyệt Thư.

Đường Nguyệt Thư nghiêng người về phía anh rồi nhích lại gần hơn một chút. Họ càng gần nhau hơn, Lâm Xuyên rủ mắt nhìn cô.

Giọng nói của Lâm Xuyên vừa dứt, trong căn phòng khách không quá rộng rãi này lập tức chìm vào yên tĩnh.

Lâm Xuyên không động đậy nữa.

“…”

Tại sao lại đến Paris, tại sao nửa đêm lại xuất hiện ở dưới lầu nhà cô?

Cô tiễn Lâm Xuyên đến cửa. Chỉ là khi ở cửa, Lâm Xuyên lại quay người. Trước khi tạm biệt cô, anh lại hỏi một lần: “Sáng mai tỉnh dậy, hẳn là em sẽ nhớ những lời đã nói tối nay chứ?”

Bên ngoài mưa dầm dề, ánh sáng bên trong cũng bình thường. Bật đèn sáng nhất thì có vẻ hơi chói mắt, vì vậy Đường Nguyệt Thư đã bật chiếc đèn treo giống như đèn tạo bầu không khí.

Không biết sau khi về nhà, nhóm người cùng uống rượu tối qua với Đường Nguyệt Thư thế nào. Rõ ràng tửu lượng của họ đều tốt hơn Đường Nguyệt Thư, uống cũng nhiều hơn cô.

Do dự một lát, Đường Nguyệt Thư nói: “Tôi không muốn ra ngoài lắm, có bánh Mont Blanc hạt dẻ không? Tôi muốn ăn món này.”

Khoảng cách này có thể ngửi thấy mùi nước hoa rất nhạt trên người cô, mùi hương như có như không quấn quanh cánh mũi anh.

Ăn no uống đủ xong, Đường Nguyệt Thư nhìn bên ngoài trời đang mưa dầm dề thì vươn vai một cái. Đúng lúc máy giặt đã giặt xong quần áo của cô, cô lấy ra rồi cho vào trong máy sấy.

Cô hỏi anh: “Bây giờ anh về à?”

Quả thực đôi môi này trông có vẻ rất dễ hôn. Chỉ là khi ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, cô sẽ không thẳng thắn nói ra.

Câu nói này của cô có nghĩa khác.

Địa điểm là ở trong căn nhà thuê của cô, chỉ có hai người họ.

Có lẽ là tính chống nước của thỏi son này quá tốt, Đường Nguyệt Thư lau mấy lần mới lau sạch. Tuy nhiên, thay vào đó là vị trí cằm của Lâm Xuyên bị đỏ lên một chút.

Cảm giác trong khoảnh khắc đó rất chân thật.

Lâm Xuyên cảm thấy yết hầu của mình hơi nhúc nhích. Khoảng cách này quá gần, không thuộc khoảng cách an toàn trong giao tiếp, khiến người ta cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

“Em có bị va vào đâu không?” Anh mở miệng hỏi.

Khi cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau, bên ngoài quả nhiên đang mưa.

Lời này nghe giống như, nếu cô không thể thì anh sẽ sẵn lòng giúp cô vậy.

Đối diện với đôi mắt vô tội đó, anh im lặng một chút.

Sau khi thức dậy, bữa đầu tiên của cô là gọi đồ ăn ngoài. Đồ ăn ngoài mặc dù không được coi là đơn giản, nhưng còn tốt hơn so với việc Đường Nguyệt Thư tự xuống bếp.

Trên người Lâm Xuyên mang theo một chút hơi nước và khí lạnh bên ngoài. Một tay anh cầm chiếc ô còn đang nhỏ nước, Đường Nguyệt Thư nhận lấy rồi treo lên móc treo, phía dưới sàn nhà có trải một tấm thảm hút nước. Thời tiết gần đây không thể rời xa ô, Đường Nguyệt Thư chỉ có thể làm như vậy.

Sau khi đến Paris, Đường Nguyệt Thư không có ý định giảm cân, bởi vì cô vẫn luôn bị động giảm cân. Cô ăn uống không cân nhắc đến calo.

Đèn của khách sạn cũng tối, anh không bật đèn sáng.

Lâm Xuyên: “…”

Sau khi Lâm Xuyên đi, Đường Nguyệt Thư đóng cửa lại. Cô đi rửa mặt như bình thường, sau đó nằm xuống ngủ.

Cô đang nghiên cứu cách trang điểm cho mình vào tối nay.

Lâm Xuyên không cho, cô cũng không nhất quyết phải hôn cho bằng được.

Đường Nguyệt Thư chỉ đang nói đùa thôi, cô biết Lâm Xuyên sẽ không bị sa thải.

Thứ đồ như rượu này, ít động vào thì tốt hơn.

Đôi khi Đường Nguyệt Thư cũng sợ họ uống gục ở quán bar.

Cô im lặng một chút, sau đó phát ra lời chất vấn từ tận linh hồn: “Chúng ta ăn hết được không?”

“Vậy hẳn là em hiểu tại sao tôi lại xuất hiện ở đây.” Lâm Xuyên vừa nói vừa nhìn vào mắt cô: “Giống như em.”

Anh nhìn cô, cười cười: “Tôi không keo kiệt, đừng trêu chọc tôi nữa. Tôi không hôn sâu rượu.”

Khăn ướt có thêm một vệt đỏ, nhưng vết đỏ trên mặt Lâm Xuyên chỉ nhạt đi một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô tận hưởng sự mập mờ này.

Nếu không thì phải giải thích thế nào, trên thế giới này người đẹp trai, xinh gái nhiều như vậy mà cố tình hai người họ lại vừa mắt nhau?

Ý thức của cô quả thực tỉnh táo, nhưng hơi men vẫn mang đến chút tác dụng phụ.

Lâm Xuyên: “…”

“Anh Lâm.” Giọng nói của cô nhẹ hơn rất nhiều, nghe có vẻ chột dạ.

Khi Đường Nguyệt Thư sắp mở miệng nói gì đó, anh đã mở miệng trước một bước: “Hôm nay em rất xinh đẹp, trang điểm rất đẹp.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Xuyên không để ý đến điểm này, anh cảm thấy cô cần nghỉ ngơi.

Điều này làm cho họ giống như đã đi vào một quán đồ ngọt nhỏ trang trí cổ điển vào một buổi chiều không thể bình thường hơn, sau đó tiến hành một cuộc hẹn hò. Lúc này thêm một chút nhạc du dương có lẽ sẽ thích hợp hơn, phối hợp với ngày mưa bên ngoài sẽ càng thêm lãng mạn.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, Đường Nguyệt Thư đã mất thăng bằng, ngã thẳng xuống. Nhưng nếu không ngã về phía Lâm Xuyên thì cô sẽ ngã về phía bàn trà, như thế mới thực sự đau.

“Em có thể tự đứng dậy được không?”

Cô im lặng, đầu dây bên kia hình như nhận ra điều gì đó. Cô nghe thấy Lâm Xuyên lại hỏi: “Tối qua chúng ta đã hẹn hôm nay gặp mặt, em còn nhớ không?”

Hơi men muộn màng ập đến, Đường Nguyệt Thư cảm thấy đầu mình hơi nặng. Động tác đứng dậy đột ngột như vậy khiến cô hoa mắt, sức lực của cô không chịu sự kiểm soát.

Đường Nguyệt Thư nhận được câu trả lời, yên lặng mấy giây rồi đột nhiên yếu ớt nói một câu: “Anh bị sa thải rồi sao?”

Đường Nguyệt Thư khựng lại một chút. Cô châm chước từ ngữ, cuối cùng nói: “Tại sao vậy?”

Giọng nói của Lâm Xuyên từ điện thoại truyền đến, gọi tên cô: “Đường Nguyệt Thư.”

Nhưng Đường Nguyệt Thư nhớ lại tối qua mình cũng không trả lời, vấn đề là lúc đó cô cũng không từ chối.

Câu này của anh nói có chút ý tứ.

Đường Nguyệt Thư lại im lặng một lúc lâu. Đợi đến khi cô có động tĩnh, đầu đã rời khỏi vai Lâm Xuyên. Lần này cô đứng dậy, tự bước đi một cách thuận lợi mà đi vào phòng vệ sinh.

Hình như quả thực anh đã nói ba chữ “ngày mai gặp”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô nghe thấy anh hừ một tiếng, không biết có bị đập đau chỗ nào không.

Cô chớp mắt. Đèn trong phòng khách chỉ bật một cái, là loại đèn thiên về tạo không khí. Điều này khiến cho ánh sáng trong phòng khách không sáng lắm.

Bởi vì trong tình huống tối qua, tiềm thức của cô đã hy vọng gặp mặt.

Phối hợp với lớp trang điểm bướm của cô, linh động đến mức không giống như tiên tử thuộc về Paris.

Lâm Xuyên không so đo điều này, anh nói: “Khoảng hai mươi ngày.”

Lâm Xuyên nhanh chóng đến nơi. Rõ ràng là biết mật mã, nhưng anh vẫn đứng trước nhà gõ cửa, đợi người bên trong ra mở cửa.

Lâm Xuyên không để cô hồi tưởng lâu, anh tiếp tục nói: “Nếu em muốn ra ngoài uống trà chiều, bây giờ tôi qua đón em.”

Đầu óc của Đường Nguyệt Thư so với vừa rồi thì tỉnh táo hơn một chút. Sự tồn tại của Lâm Xuyên ở phía sau vẫn mãnh liệt, cô quay người lại, vừa hay đối diện với ánh mắt của anh. Ánh mắt của Lâm Xuyên không biết từ lúc nào đã đặt lên người cô, dù sao thì không gian ở đây không lớn, không phải cô thì là anh.

Vùng da ở cằm anh dính son môi của Đường Nguyệt Thư, một mảng nhỏ màu hồng nhạt.

Từ khi hồi tưởng lại những chuyện sau khi mình về đến dưới lầu vào tối qua, cô đã trở nên đặc biệt im lặng.

Kết quả của việc thức đêm, chính là khi suy nghĩ xong cuộc đời thì đã gần đến buổi chiều rồi. Đường Nguyệt Thư đứng dậy, rót một ly nước ấm uống trước.

Lâm Xuyên hẳn là có thể hiểu câu hỏi của cô.

Đường Nguyệt Thư thấy khả năng tiếp thu cái mới của anh rất tốt, hơn nữa không có ý định hỏi cô tại sao ở nhà lại trang điểm, bởi vậy cô cũng không đề cập đến vấn đề này.

Cô không ngờ anh không nói không rằng lại đến.

Ý nghĩ của cô lúc đó rất thuần túy, chỉ là cảm thấy môi của anh đẹp, muốn hôn một cái mà thôi.

Đường Nguyệt Thư không biết anh hỏi điều này để làm gì, lắc đầu.

“Tối qua em…” Lâm Xuyên mở miệng.

Cô không nói gì, Lâm Xuyên bắt đầu hỏi ngược lại: “Tối qua em nói nhớ tôi là lời thật lòng, hay chỉ là lời dỗ dành tôi sau khi uống rượu?”

Đôi mắt đó của cô ngược lại có vẻ trong trẻo hơn, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt. Một lát sau, Lâm Xuyên nhìn thấy ánh mắt của cô có chút mơ màng, cô nói: “Không có quan hệ thì không thể hôn sao? Anh hơi keo kiệt đấy.”

Lâm Xuyên không nhúc nhích, bả vai mặc cho đối phương dựa vào.

Có một số chuyện, có một thì có hai, có hai thì có ba.

Thấy anh mặc đồ đen quen rồi, lúc này mặc màu trắng lại có vẻ trẻ trung hơn, giống như anh mới ra trường không lâu.

Lâm Xuyên mở hộp bánh Mont Blanc hạt dẻ ra giúp cô, ngón tay thon dài đưa cho cô một cái nĩa. Phép lịch sự của quý ông của anh dường như đã khắc vào trong xương tủy. Nhưng trong trường hợp bình thường, cho dù anh có ga lăng đến đâu cũng không chu đáo đến đến mức này.

Khu bình luận của cô cũng sẽ xuất hiện một số lời lẽ như là bảo cô gửi tay qua, hoặc là họ gửi đầu qua.

Cô đoán gần đây hẳn là anh không có công việc ở Pháp.

“Thật.” Một lúc lâu sau, Đường Nguyệt Thư nghe thấy mình trả lời.

Cô đứng dậy, muốn đi về phía phòng tắm của mình. Cô phải đi qua Lâm Xuyên mới có thể đi về hướng đó, kết quả là xuất quân bất lợi. Cô vừa mới đứng dậy đã không khống chế được chân của mình. Giữa ghế sofa và bàn trà còn cách một khoảng không gian tương đối rộng, cô lập tức bị cẳng chân không nhúc nhích của Lâm Xuyên làm cho vấp ngã.

Chỉ là loại cảm giác không thoải mái này không giống với những loại cảm giác khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không có lý do gì cả, dù sao cô có cảm giác như vậy.

Rõ ràng anh biết đáp án, nhưng vẫn muốn đối chiếu đáp án một lần nữa.

Chỉ là ngay lúc này, một đôi tay đặt lên eo cô, sau đó Đường Nguyệt Thư bị xoay một cái, cô lại trở về ghế sofa. Khoảng cách giữa cô với Lâm Xuyên càng gần hơn, đầu cô rất tự nhiên đặt lên vai anh.

Sau khi rửa mặt, Đường Nguyệt Thư tỉnh táo hơn nhiều. Cô đi ngang qua kệ đồ lặt vặt của mình, nhìn Lâm Xuyên rồi đưa tay lên, rút một tờ khăn ướt trên kệ. Đường Nguyệt Thư đi tới, cúi đầu nhìn Lâm Xuyên, vẻ mặt trông khá do dự.

“Tôi không phải là sâu rượu.” Cô phủ nhận.

Hôm nay Lâm Xuyên mặc áo khoác màu trắng.

Anh nhìn gương mặt của Đường Nguyệt Thư, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô. Trong mắt anh tựa như có biển rộng mênh mông, lại giống như có một chiếc thuyền nhỏ bên trong đang tạo nên gợn sóng.

Lâm Xuyên không biết nghĩ đến điều gì, hỏi một câu: “Sau khi uống rượu em có bị mất trí nhớ tạm thời không?”

Anh muốn nghe cô nói.

Lâm Xuyên cười nói: “Không sao cả, không có vấn đề gì.”

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Lâm Xuyên có vẻ dịu dàng hơn. Ánh mắt của anh thỉnh thoảng sẽ đặt lên người Đường Nguyệt Thư, nói với cô hai câu gì đó không quan trọng lắm. Mà hình như ánh mắt của cô cũng rất khó rời khỏi người anh.

Khi cô ra ngoài sẽ bị vây xem.

Còn có hai ly cà phê ấm nóng.

Vẻ mặt của Đường Nguyệt Thư như đang suy nghĩ, chỉ là ánh mắt của cô cũng rất trực tiếp, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh.

Đường Nguyệt Thư đưa tay lên, khẽ đỡ lấy má mình. Dưới ánh đèn hơi vàng, cô nói với quý ngài Thần Tài của mình: “Hôn môi thì cần quan hệ gì sao?”

Trong trường hợp không cần ra ngoài, Đường Nguyệt Thư vẫn thích cảm giác mưa rơi này.

Lâm Xuyên đang suy nghĩ, mặc dù rất khó bỏ qua người bên cạnh và sự tiếp xúc cơ thể cách lớp quần áo giữa họ.

Là một người biết vẽ, vẽ trên mặt mình không được coi là một việc khó khăn, khuôn mặt của cô chính là một tờ giấy vẽ.

“Anh Lâm.” Mấy phút sau, Đường Nguyệt Thư mở miệng hỏi Lâm Xuyên một câu hỏi: “Lần này anh định ở lại Paris bao lâu?”

Cho đến nay quan hệ giữa người với người vẫn là một chủ đề xã hội được thảo luận phổ biến.

Mấy ngày nay khi Lâm Xuyên bay về Hong Kong, họ rất ít liên lạc với nhau. Đường Nguyệt Thư cũng cho rằng anh nên suy nghĩ lại xem rốt cuộc có nên tiếp tục phát triển tình cảm với một người đang du học ở Pháp hay không.

Bên ngoài mưa dầm dề, thực tế nếu không có việc gì thì mọi người sẽ có xu hướng làm tổ trong nhà mình, không muốn nhúc nhích.

Đường Nguyệt Thư im lặng cố gắng đứng dậy. Cô chống vai Lâm Xuyên, đầu gối của một chân kẹt ở g*** h** ch*n Lâm Xuyên. Cô không biết tư thế hiện tại của họ gay go đến mức nào.

Không biết tại sao giữa họ đột nhiên đã đến giai đoạn không cần lý do gì cũng có thể gặp mặt.

Ý của cô là muốn Lâm Xuyên đến nhà mình.

Chương 37: Em muốn nghe lời thật lòng của tôi không?

Bây giờ vấn đề không chỉ là mưa, là lớp trang điểm trên mặt Đường Nguyệt Thư không phải là lớp trang điểm như thường ngày.

Bây giờ có thể coi Đường Nguyệt Thư là nửa beauty blogger. Tại sao lại coi là nửa, chính là vì một số nội dung có thể coi là khoe kỹ năng hoàn toàn không thể để phần lớn mọi người bắt chước theo được.

Mặc dù tiếng mưa ồn ào nhưng không phải là loại âm thanh ồn ào không thể chịu đựng được. Ở trước cửa sổ sát đất sáng tác vẫn là một việc khiến người ta cảm thấy thư thái.

Lâm Xuyên nhận được đáp án hài lòng, ý cười trong mắt sâu hơn một chút.

Đường Nguyệt Thư mang theo lớp trang điểm ra mở cửa. Cô ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt của Lâm Xuyên. Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt cô, dường như đang đánh giá lớp trang điểm của cô một cách tỉ mỉ.

Đường Nguyệt Thư chưa từng nghĩ đến có ngày mình lại bị gán cho danh hiệu sâu rượu. Cô không phải là người thích uống rượu, cũng chỉ uống một chút khi ra ngoài.

Có một số món ngọt ăn được một cái đã rất tốt rồi, chứ đừng nói đến chuyện ăn hết.

Đường Nguyệt Thư chưa từng nói đến việc bây giờ mình đang kiêm chức làm gì. Có lẽ trong mắt Lâm Xuyên thì tạo hình này của cô trông khá kỳ quái.

Loại cảm giác đó rất khó hình dung, cho dù Lâm Xuyên có một người anh em sinh đôi giống hệt anh, Đường Nguyệt Thư cũng có thể rất kiên định chỉ ra mình muốn người nào.

Lúc này ngay cả khi ăn, Đường Nguyệt Thư cũng ngân nga giai điệu của bài hát mới. Cô cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì đó, nhưng cố gắng nghĩ thì lại không nhớ ra được.

“… Tôi nói tôi không cố ý, anh có tin không?”

“Vào trong trước đi.”

Là loại im lặng tâm như nước lặng.

Tính ra giống như là cố ý vậy.

Nói sẽ nhanh hơn suy nghĩ một chút.

Theo thời tiết ở Paris gần đây mà nói, buổi tối dễ có mưa. Hơn nữa bây giờ đã hơn 2 giờ sáng, nửa đêm, nam nữ đơn độc ở cùng một không gian. Chỉ riêng miêu tả này đã khiến người ta cảm thấy không có chuyện gì tốt đẹp.

Hôm nay cô muốn vẽ một con bướm linh động trên mặt, vẽ ngay bên cạnh mắt cô, sau đó dán thêm một viên ngọc trai trang trí.

Có lẽ sau Tết Nguyên Đán, khi họ lại trùng phùng ở Paris thì sự lôi kéo này nên có kết quả.

Theo nhận thức trước đây của Lâm Xuyên, anh biết tìm bạn đời trong mạng lưới quan hệ của mình mới là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng sự rung động hình như chưa bao giờ chịu sự kiểm soát của anh.

Cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Đường Nguyệt Thư dựa vào khung cửa, hỏi: “Quên thì sao?”

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Xuyên khen Đường Nguyệt Thư xinh đẹp. Anh là một người chú trọng lễ nghi xã giao, trước đây khi Đường Nguyệt Thư ăn mặc lộng lẫy đi tham gia tiệc với anh, anh cũng sẽ khen một câu. Chỉ là những lời khen trước đây, ngay cả giọng điệu cũng có phần kiềm chế, không giống như bây giờ.

Tối qua, hình như cô đã mời gọi một nụ hôn.

Cô không bài xích, nhưng luôn cần chút thời gian để thích ứng.

Điều không nhớ ra được thông thường không phải là chuyện gì quan trọng, cô không để tâm nữa.

Theo cách hiểu của cô, Lâm Xuyên thuộc kiểu thái tử gia trong nhà.

Nhưng so với việc cô nhào vào người anh, quẹt vào cằm anh một cái hẳn là không đáng là gì.

Đường Nguyệt Thư cảm thấy anh hơi coi thường người khác. Có thể là cô hơi say, nhưng cũng không say đến mức không thể tự lo cho bản thân.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Em muốn nghe lời thật lòng của tôi không?