Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 109: Ngoại truyện: Anh chàng đập chậu cướp hoa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109: Ngoại truyện: Anh chàng đập chậu cướp hoa


“Anh đừng như vậy.” Đường Nguyệt Thư cố gắng nói lý với anh: “Lúc trước khi anh từ chối em, em cũng không làm phiền anh nữa. Ngược lại thì anh cũng nên như vậy.”

Không thể chấp nhận nổi.

“Anh, sao anh lại như vậy…”

Cô bảo anh nên bớt phô trương lại, thế là lần sau khi hai người gặp mặt, Lâm Xuyên đeo khẩu trang kính đen.

Cách theo đuổi của Lâm Xuyên nhiệt tình đến mức sắp thành kẻ si tình. Một tối nọ, Đường Nguyệt Thư tâm sự điên cuồng với bạn cùng phòng về việc muốn ăn thịt nướng của một cửa hàng nọ, sau đó đăng lên bảng tin là [Muốn sinh con cho quán nướng nhà XX mất thôi]. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nói về học vấn, chắc anh cũng không kém. Nói về tiền bạc, chắc chắn cậu ta không bằng anh.”

“…”

Cô mất ngủ.

Không chủ động thì làm sao theo đuổi được người trong mộng.

Cô quen biết Lâm Xuyên từ hồi cấp hai. Mấy năm trôi qua, cô thích vẻ ngoài điển trai và phong độ của anh, thích sự chu đáo của anh, thích sự thân mật rõ ràng khác biệt mà anh dành cho cô so với những người khác.

Lâm Xuyên khẽ nói: “Lát nữa hãy giận tiếp, anh đưa em về.”

Thậm chí Đường Nguyệt Thư còn chưa kịp ngăn lại thì anh đã đóng cửa rồi.

Nhưng sau khi anh từ chối, lúc đó cô cũng có lòng tự trọng, hiểu chuyện nên không làm phiền anh nữa.

Chuyện hôn hít, đã có một ắt có hai. Đường Nguyệt Thư thấy trải nghiệm này cũng không tệ.

Chuyện đó khác chứ. Đường Nguyệt Thư và hội chị em đi xem vũ nam thoát y thậm chí còn dám đưa tay ra sờ, nhưng trong hoàn cảnh này, cô không dám mở mắt ra dù chỉ một chút.

Đường Nguyệt Thư như bị thôi miên, không né tránh. Lâm Xuyên cúi đầu, khi không thấy cô phản kháng, anh nhẹ nhàng chạm môi.

Hai ngày nay, Lâm Xuyên nhắn rất nhiều tin hỏi han ân cần trên WeChat, Đường Nguyệt Thư không trả lời, cô cũng không biết nên trả lời thế nào.

Rõ ràng là anh đến tìm cô.

Lâm Xuyên quả thật có nhan sắc.

Cô đang loay hoay nghĩ cách giải thích, màn hình bỗng hiện dòng tin: [Mở cửa.]

Đường Nguyệt Thư: “?”

Giờ phút này, anh chỉ muốn hỏi chính bản thân ở thế giới khác: Rốt cuộc anh đã làm thế nào để chinh phục được mỹ nhân?

Đường Nguyệt Thư cho rằng, với thân phận và tính cách của Lâm Xuyên, anh không nên là một người bám riết dai dẳng.

Những buổi tụ tập của giới trẻ như thế này, chỉ cần anh hỏi thăm một chút là biết địa điểm.

“Nguyệt Thư.” Giọng Lâm Xuyên trầm ấm: “Đây là lần đầu anh hiểu cảm giác thích một người là thế nào. Dù lớn tuổi hơn em vài năm, nhưng trong chuyện tình cảm thì anh còn kém cỏi hơn em nhiều. Em hãy cho anh cơ hội được theo đuổi em.”

“Em mở mắt ra xem, so sánh thử xem vóc dáng của anh có đẹp hơn của cậu ta không?”

Lâm Xuyên tiến lại gần cô, khẽ nói: “Nguyệt Thư, anh là thương nhân, thương trường là chiến trường. Anh cũng từng cướp mối làm ăn của người khác, tranh giành sự yêu mến của em với người khác chẳng là gì cả.”

Anh khẽ cười: “Bé trăng nhỏ, há miệng ra.”

Đáng lẽ ra cô phải thích anh mới đúng.

Kết quả, trong lúc đang ngẩn người, ánh mắt cô vừa tập trung lại một chút thì bắt gặp một đôi mắt không biết đã nhìn cô bao lâu.

Buổi tối Đường Nguyệt Thư chơi không được vui vẻ cho lắm, trong lòng cô đang có chuyện.

Bởi vì điều này hoàn toàn không phù hợp với Lâm Xuyên trong nhận thức của cô.

Đường Nguyệt Thư nghe tiếng thở gấp của anh, tim đập thình thịch.

Lúc đó cô không nói mình không đồng ý lời tỏ tình của Diệp Thụy Lâm, bây giờ nhắc lại thì lại thấy kỳ kỳ.

Đường Nguyệt Thư bảo anh cút đi.

Đường Nguyệt Thư ngơ ngác, không vui thì cô đã chẳng chủ động hẹn anh.

Khi còn cách đích không xa thì gặp đèn đỏ, Đường Nguyệt Thư hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm quay đầu nhìn anh: “Lâm Xuyên, em không thích anh nữa, anh cũng không cần phải như vậy. Anh đi tìm người khác mà yêu đương đi.”

Nụ hôn dịu dàng.

“Đến lúc cho anh danh phận rồi chứ?”

Lần này anh thật sự đã hoảng loạn.

Đường Nguyệt Thư cũng biết rõ, nhưng cô thực sự khó chịu nên nói một câu: “Anh ta trẻ hơn anh, sức khỏe tốt hơn anh.”

Đường Nguyệt Thư sợ đến mức nhắm chặt mắt lại: “Anh làm gì vậy!”

Giọt lệ cô rơi khiến lòng anh quặn thắt, từng lời nói tựa mũi dao đâm thẳng vào tim. Lâm Xuyên hiểu rõ, đây chính là hậu quả do chính anh gây ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bạn em lái xe đến đón rồi.” Đường Nguyệt Thư vẫy tay với một chiếc xe khác đang chạy tới.

Cô bé mang theo quầng thâm mắt đi làm, suýt nữa đâm sầm vào người khác vì buồn ngủ.

Thân hình anh được rèn luyện hoàn hảo, đến mức khiến người ta liên tưởng đến cảm giác chạm vào hẳn sẽ rất tuyệt.

“Anh muốn nói chuyện gì?”

Chờ người ta đi khỏi, cô định tiếp tục thì Lâm Xuyên lần đầu né tránh.

Cô khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó, sự tức giận lại dâng lên trong lòng.

Lâm Xuyên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, hỏi: “Em thích cậu ta ở điểm nào?”

“Muốn em đừng giận thì anh đang làm cái gì vậy?” Cô đối mặt với anh.

Nước mắt lập tức ứa ra khóe mắt. Lâm Xuyên còn chưa kịp phản ứng, những giọt lệ đã rơi lã chã.

Anh lấy khăn giấy lau nhẹ những giọt lệ. Đôi mắt đỏ hoe của cô khiến anh chỉ muốn ôm cô vào lòng vỗ về, nhưng hiện tại anh không còn tư cách ấy.

Ai trong giới cũng rõ chuyện Lâm Xuyên theo đuổi Đường Nguyệt Thư. Anh xuất sắc đến mức ông Đường còn phải hỏi con gái xem chuyện này là thật hay giả.

Lâm Xuyên đứng ngoài, dáng vẻ như vừa rời bàn tiệc. Anh nói: “Anh không uống rượu.”

Giọt nước mắt năm nào đã ám ảnh anh suốt thời gian dài.

Chương 109: Ngoại truyện: Anh chàng đập chậu cướp hoa

Còn ở đây, anh may mắn gặp cô sớm hơn nhiều năm, nhưng lại bất hạnh vì nhận ra quá muộn.

Cô không chối từ việc hôn Lâm Xuyên.

Lâm Xuyên: “Em thấy chỗ nào chưa ưng ý, anh sẽ luyện tập thêm.”

Thì ra bấy lâu nay, anh vẫn đắm chìm trong kịch bản… đi cướp người yêu!

Ngay cả ở Bắc Kinh, anh vẫn có người theo đuổi.

Ngay cả bây giờ lái xe đưa cô đi hẹn hò, anh cũng bằng lòng.

“Nguyệt Thư, mở mắt ra.” Anh khẽ nói.

Lâm Xuyên tiến lại gần, đứng ngay trước mặt cô, giọng nói trầm xuống một chút: “Lớn tuổi hơn cậu ta thì anh nhận, nhưng sức khỏe tốt hơn anh, em so sánh kiểu gì vậy?”

“Em có đạo đức hơn anh, không làm những chuyện ép buộc người khác.” Lâm Xuyên đột nhiên nói: “Nhưng anh thì không cần mặt mũi, làm kẻ thứ ba anh cũng cam lòng, em còn mong anh không làm ra chuyện gì nữa?”

Không có sự theo đuổi nào mà không cần tốn tâm tư.

Đường Nguyệt Thư rất tức giận: “Lâm Xuyên, anh không thấy mình quá đáng lắm sao? Anh đang theo dõi em hay giám sát em vậy?”

Khoảng nửa tiếng sau, khi đã xem đủ video ẩm thực, cô thỏa mãn và chuẩn bị đi tắm thì chuông cửa vang lên.

Đúng là đồ ngốc!

Lâm Xuyên gật đầu: “Vậy mai anh qua đón em.”

Nhưng cô chủ đã nổi cơn tam bành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ai cần anh đưa về chứ!” Đường Nguyệt Thư càng nói càng tức giận: “Anh không thể như vậy…”

Dạo này cô hay lướt xem các clip trai đẹp khoe vóc dáng, mỗi lần lướt đến lại nhớ về cảnh Lâm Xuyên cởi áo đêm ấy. Đôi khi cô không kiểm soát nổi những suy nghĩ trong đầu mình.

Khi nhân viên phục vụ gõ cửa, hai người buông nhau ra.

“Anh mặc áo vào thì em mở mắt.” Đường Nguyệt Thư nói.

Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Xuyên trực tiếp đẩy cửa đi theo cô vào bên trong.

Có người sau một thời gian sẽ nhận ra mình từng mù quáng, có kẻ phát hiện mình thật tinh mắt.

Anh tặng không ít quà.

Nhưng không rời đi ngay.

Cuối tuần đầu tiên, Đường Nguyệt Thư hẹn anh đi ăn tối. Cô đặt phòng riêng, vừa vào cửa đã đẩy anh vào tường hôn say đắm.

“Nguyệt Thư, ở bên anh em có vui không?” Anh hỏi.

“?”

Vẻ mặt Lâm Xuyên rất bình thản: “Em định đi hẹn hò à?”

Anh gọi rất mập mờ, là lần đầu tiên anh gọi cô như thế.

Lâm Xuyên chỉ có thể khẽ giọng xin lỗi cô: “Nguyệt Thư, đừng giận.”

Nói xong hai câu đó, anh hỏi Đường Nguyệt Thư: “So với cậu ta, chẳng lẽ anh không có cửa thắng sao?”

Lâm Xuyên đưa tay đỡ lấy cô: “Anh đưa em về trước nhé.”

Phụ nữ thích anh có cả đống.

Cô không đồng ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thích một người suốt thời gian dài, giờ còn thích không? Đây là bài toán thú vị.

Đây không phải lần đầu tiên anh đến đây, anh mò mẫm tìm được công tắc đèn.

Lâm Xuyên sải bước đi tới: “Nguyệt Thư.”

Lâm Xuyên nghe cô nhắc đến chuyện trước kia, chính vì vậy, sự hụt hẫng trong lòng anh mới lớn đến thế.

Sau khi học được cách chủ động, mỗi lần cô đều cảm nhận được sự vui sướng và đáp lại của anh.

Đường Nguyệt Thư thuộc dạng thứ hai.

Anh nói: “Đàn ông không phải cứ trẻ là sức khỏe tốt đâu.”

Điếc rồi à?

“Anh ra ngoài đi, nếu không em kiện anh tội sàm sỡ đấy!”

“…”

Đã quá thời gian thu hồi.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Khai giảng học kỳ mới, Lâm Xuyên tiễn cô đến tận dưới lầu ký túc xá. Nhưng tâm trạng anh dạo này không được vui, đặc biệt hai ngày gần đây.

Dù chưa dỗ được cô gái mềm lòng, nhưng thái độ của cô chủ đã dịu xuống, không còn khóc nữa. Đây đã là bước tiến lớn.

Lâm Xuyên kiên quyết đưa Đường Nguyệt Thư lên tận lầu. Cô mở cửa, quay đầu lại nói với Lâm Xuyên: “Em về đến nhà rồi.”

Gần cuối hè, bạn cùng phòng Đường Nguyệt Thư yêu đương, nhiệt tình chia sẻ trải nghiệm nụ hôn trong nhóm chat.

Lâm Xuyên nhìn cô lên xe của một người đàn ông trẻ tuổi khác, trên xe còn có những người khác nữa.

Anh từ chối quá dứt khoát, làm tổn thương trái tim cô bé. Ngoài việc tìm mọi cách xuất hiện trước mặt cô, anh không còn cách nào khác.

Cô chủ nhà họ Đường từng thấy vô số hàng hiệu, đâu dễ dàng lung lạc.

Lâm Xuyên nhìn cô bé, giọng điệu bình thản: “Chúng ta nói chuyện một chút.”

Chỉ có điều sau bữa đó, người Đường Nguyệt Thư ám mùi khói nướng, về phải tắm rửa lại từ đầu.

Đường Nguyệt Thư suýt nữa bật cười vì tức, nhưng khi cảm xúc dâng trào, cô chợt nhớ lại chuyện năm ngoái. Vốn chẳng có gì, nhưng so với hiện tại thì cô bỗng thấy mình thật oan ức.

Cô định lùi bước.

Lâm Xuyên đã bắt đầu đầu tư vào sản nghiệp ở Bắc Kinh từ lâu, ở đây anh cũng có những mối quan hệ của riêng mình. Nói cách khác, mạng lưới xã giao của anh và Đường Nguyệt Thư có trùng lặp một phần.

Nếu năm đó anh không quyết đoán đến thế, cho cả hai cơ hội, giờ đây có lẽ cô đã là bạn gái anh.

Đường Nguyệt Thư không hiểu rốt cuộc anh đang tranh hơn thua cái gì. Nhưng lúc này, cô nhắm chặt mắt, cảm thấy má mình như muốn bỏng rát.

Đường Nguyệt Thư không nói gì, Lâm Xuyên bắt đầu tự phân tích.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Đường Nguyệt Thư không biết rốt cuộc giữa họ có chuyện gì để nói, tâm trạng cô không được tốt cho lắm.

Vốn hay buôn chuyện sau lưng người khác, nhưng về cảm giác hôn thế nào thì Đường Nguyệt Thư cho rằng không nên nghe một phía. Cô chuyển tiếp đoạn chat cho Giang Thanh Dã để hỏi thực hư.

Không biết trong đầu anh đang tự biên tự diễn kịch bản gì, Đường Nguyệt Thư không biết nên nói gì.

Đường Nguyệt Thư vừa khóc vừa trách móc: “Sao anh lại thế này? Ai lại đi trêu ghẹo người ta như thế hả? Em đã nói không thích anh rồi, anh nên nhanh chóng biến khỏi thế giới của em…”

“Anh cũng muốn biết hôn nhau là cảm giác gì.” Ánh mắt anh dán chặt vào cô: “Còn em?”

Nếu anh thật sự thích cô, tại sao bây giờ mới đến làm kẻ thứ ba?

Chờ mãi không thấy hồi âm, cô nghĩ thầm không biết có phải Giang Thanh Dã chưa xem tin nhắn không. Kết quả cô mở điện thoại kiểm tra thì mới biết là mình gửi sai người.

“…”

Trong xe đang mở nhạc, tâm trạng Đường Nguyệt Thư cũng đã bình ổn lại phần nào.

Trong mắt Đường Nguyệt Thư, sự thay đổi của Lâm Xuyên diễn ra rất nhanh. Cô không biết trong lòng anh đã trải qua những giằng xé như thế nào.

Thêm một tội cho Lâm Xuyên.

Nhưng ngày hôm sau vẫn phải đi làm.

“…”

Lâm Xuyên đứng ngoài hỏi: “Đi không? Anh đưa em đi ‘sinh con’.”

“Nếu không quá ghét anh, em cho anh cơ hội chuộc lỗi nhé?”

Dường như Lâm Xuyên luôn rảnh rỗi, khiến Đường Nguyệt Thư đôi khi nghi ngờ anh đã thất nghiệp.

“…”

Đặc biệt là gần đây khi anh chăm chút ngoại hình kỹ lưỡng, chẳng khác nào côn công xòe đuôi.

Lâm Xuyên cười khẽ một tiếng: “Bình thường lên mạng xem mấy anh sáu múi suốt, sao lúc này lại không dám xem nữa rồi, cô chủ nhà họ Đường?”

Thực ra anh cũng biết rõ, tình cảm không thể so sánh như vậy được.

Cô bị Lâm Xuyên ôm chặt vào lòng, hôn sâu thêm.

Mãi cho đến khi ngồi lên xe của Lâm Xuyên, lúc anh nhoài người qua thắt dây an toàn cho cô, cô mới bị gương mặt anh áp sát làm cho giật mình.

Tiếng sột soạt của vải vang lên, Lâm Xuyên lên tiếng: “Mặc xong rồi.”

Lâm Xuyên từng hỏi Đường Nguyệt Thư ở thế giới song song. Cô kể họ gặp nhau ở nơi đất khách quê người là Paris, hai người nhanh chóng nảy sinh tình cảm.

Sau đó, không gian trở nên sáng sủa hơn.

Dù có từng trải đến đâu, cô chủ nhà họ Đường vẫn bị những lời lẽ vô liêm sỉ như vậy làm cho kinh ngạc.

Lâm Xuyên không có phản ứng, như thể không nghe thấy câu nói này. Đèn xanh bật sáng, chiếc xe anh lái vẫn chạy rất ổn định.

Khốn nỗi hai khung chat nằm sát nhau, Đường Nguyệt Thư không chú ý nên lỡ tay gửi nhầm người.

Trong phòng rơi vào im lặng.

Lâm Xuyên ngắt lời cô, giọng điệu không rõ ràng: “Nguyệt Thư, nếu anh không làm như vậy, chẳng lẽ anh chỉ có thể đứng nhìn em hẹn hò ngọt ngào với người khác sao?”

Trước khi rời đi, Lâm Xuyên hỏi cô có rảnh cùng anh dùng bữa vào tối mai không.

Sự theo đuổi của Lâm Xuyên không chỉ dừng lại ở đó.

“Lâm Xuyên, anh làm gì vậy?”

Phong cách ăn mặc gần đây của anh biến hóa khôn lường. Khi làm việc thì đồ vest chỉnh tề đủ kiểu, lúc thường lại giản dị như sinh viên.

Ngay cả Đường Nguyệt Thư năm ngoái, cô cũng đã tốn không ít tâm tư để tìm hiểu sở thích của Lâm Xuyên.

Đường Nguyệt Thư nói vài câu với người bên cạnh rồi rời khỏi chỗ ngồi. Sau khi đi ra ngoài không bao lâu, cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông cách đó vài bước chân.

“Lâm Xuyên, anh đúng là quá đáng!”

Ánh mắt Lâm Xuyên lại sâu hơn một chút. Đường Nguyệt Thư không biết mình có nói sai gì không, chỉ thấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên đứng dậy, cởi phăng chiếc áo phông trên người trong vài ba động tác ngay trước mặt cô.

Đường Nguyệt Thư loáng thoáng cảm thấy cướp mối làm ăn và cướp người không thể nào đánh đồng với nhau được, anh đang ngụy biện.

Không phải cậu đàn anh kia.

“…”

Vóc dáng của anh thoáng hiện lên.

“…”

Xem ra tối nay không phải là hẹn hò, Lâm Xuyên cụp mắt xuống.

“Về ngoại hình, chẳng lẽ anh kém hơn cậu ta sao?” Anh hỏi Đường Nguyệt Thư.

Nhìn thẳng vào mắt cô gái, anh đặt câu hỏi đã trốn tránh bấy lâu.

Đầu óc Đường Nguyệt Thư trống rỗng.

Nhưng không thể phủ nhận rằng sau một năm xa cách, lời nói của anh vẫn có thể khiến lòng cô gợn sóng.

Anh ăn mặc rất trẻ trung, quần jean rộng kết hợp với áo phông trắng, cổ, cổ tay và cả ngón tay đều đeo trang sức, còn lái một chiếc xe thể thao.

Mãi mới đến cuối tuần, Đường Nguyệt Thư hẹn bạn bè. Cô trang điểm thật xinh đẹp, lúc chuẩn bị ra ngoài vào buổi tối thì phát hiện Lâm Xuyên ở dưới lầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Nguyệt Thư mở mắt ra không chút đề phòng, thấy ngay cơ ngực và cơ bụng săn chắc của người đàn ông đang tr*n tr** trước mặt.

“Em định đi đâu, anh đưa em đi.” Lâm Xuyên nói.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Sự theo đuổi của anh chính thức bắt đầu.

Đây là lần hiếm hoi Lâm Xuyên cảm thấy bất lực. Ngay cả khi đột nhiên xuất hiện ở không gian lạ năm 18 tuổi, anh cũng chưa từng bối rối đến thế.

Nhưng Lâm Xuyên đã nắm chặt tay cô, thì thầm: “Em muốn thử với anh không?”

“Đừng có xía vào chuyện của em.”

Cô không thích nên không trả lời được câu hỏi này.

Anh chở người trong mộng đi ăn nướng giữa đêm khuya, tự tay nướng từng miếng. Phải thừa nhận cậu chủ nhà họ Lâm đúng là đã dốc toàn lực theo đuổi cô.

Lâm Xuyên khẽ móc lấy ngón tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Dù là thời gian thử việc thì cũng đủ lâu rồi. Em định khi nào thì chia tay người trong trường kia?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109: Ngoại truyện: Anh chàng đập chậu cướp hoa