Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 98: Bệnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 98: Bệnh


*** (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“là học sinh ta đau lòng nhất.”

“AThanh, có mang nước không? Nghẹn.”

HữuVịvộinói,“Cómang,lãogialênxerồi ăn,chỗnàylàđầugió,ngàiđừngđể sặc gió lạnh rồi lại bệnh.”

Bọn họ nhanh chóng trở lại Cảnh Vương Phủ. Lưu Trường Ương nghỉ ngơi mộtđêm thì khỏe lại. Mọi người thấy thế thì thở nhẹ một hơi, ai cũng nghĩ hắn chỉ bịphong hàn, không có gì đáng ngại.

chân, cánh tay vung lên cao, bộ dạng không thể coi là nhã nhặn, thật giống mộtcon thiên nga duỗi dài cổ và thất thểu bước đi.

Đứa nhỏ nghe thấy thế thì sửng sốt, bánh đã đưa tới miệng lại chậm rãi buôngxuống, ánh mắt nhìn hai đầu gối của mình, “Vậy…… chẳng phải hôm nay đạinhân sẽ đói bụng về nhà ư…..”

“Đói bụng hả?” Đỗ Hâm nhìn bả vai gầy trơ xương của hắn thì trong lòng sinhrathươnghại.Vìthếôngấybướcnhanhhơn,đitớitrướcxengựanhàmìnhvàhỏi HữuVị, “Có mang bánh vừng không?”

NóixonghắnnhétcáibánhvàolòngHữuVịsauđótùytiệnxoaxoatay trênáorồi xốc rèm và xuống xe chạy vài bước mới vòng về cong lưng hành lễ với ĐỗHâm lúc này đang giữ mành.

Đỗ Hâm thuận miệng đoán tuổi của đứa nhỏ còn đứa bé thì rũ đầu không dámnhìnôngấy.Miệnghắnháhá,nhưngchưakịpđápthìbụngđãnhanhnhảuphátra một tiếng vang dội.

Tống Mê Điệt v**t v* cái cúc áo bằng đồng, móng tay cào cào hỏi, “Sư huynh,vị đại thần kia là ai?”

“Nghèo sinh chí lớn, phú quý sinh nhu nhược.” Kỳ Tam Lang rũ mắt cười, “VịđạithầnkiacònnóinếuThánhThượngquámứckhắtkheCảnhVươngsẽkhiếntriều đình và dân chúng sinh ra bàn tán, ảnh hưởng hình tượng minh quân.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

cướp mất. Ngài đã nói tối nay sẽ tới chỗ ta, sao vừa ra cửa đã không về thế?Giường cũng lạnh cả rồi.”

Đỗ Hâm khẽ gật đầu, “Lấy hạt vừng của người Hồ làm bánh mùi vị quả thực rấtthơm và ngon.”

“A Thanh, đưa cho ta một miếng bánh rán bơ. Sáng nay không ăn cơm nên tahơi đói.”

Tống Mê Điệt chớp mắt, “Là mấy chữ gì thế?”

SaukhiTốngMêĐiệtkhỏelại,đoànngườilạilênđường.Bọnhọphongtrầnmệt mỏi bôn ba nửa tháng rốt cuộc mới về tớiTây Chiếu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bêntrongtruyềnratiếngđànôngkêurênrồitiếngphụnữừmà.TiếuSấmxáchquầnđira,miệngmắngchửingườinhưnglạinghethấyKỳTamLanghétto,

“Đại nhân, nô tài không có thứ gì tốt, chỉ biết làm quả mơ ngâm đường. Ngàythường các nương nương và mỹ nhân đều thích ăn thứ ấy. Nô tài sẽ chuẩn bịmột ít, lần sau đại nhân lên triều nô tài sẽ đưa cho ngài.”

“Có…… Có…… Ngài ăn từ từ.Aizzz, sao lại đi về nam…… phía nam vậy?

“Đúng lúc ta cũng không muốn lên triều. Như thế mỗi ngày ta có thể ngủ đếnkhi mặt trời lên cao, ngày ấm áp có thể tới dòng suối nhỏ câu mấy con cá, tối tớisòngbàithửvậnmay.Cuộcsốngtiêu daotựtạiđómớilàthầntiên,”nói xong

Mộtlátsau,Tiếutướngquânvớibộdạnglôithôixộcxệchchạyratừphòngngủvàcười làmlành vớiKỳTamLang, “Kỳđại nhân,xin chỉgiáo?”

Tống Mê Điệt nghiến răng nghiến lợi, “Sư huynh.”

“Tađauđầuquá.”HắnnhìnvềphíaChửNgọclạipháthiệngươngmặtnàngmơhồ, dần dần biến mất trong bóng đêm.

Đỗ Hâm nói một câu cảm ơn và quay đầu thì thấy thái giam nho nhỏ kiễng

Đỗ Hâm cười, râu dài bị gió thổi phất phơ một bên, “Ừ, lên xe ăn bánh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Có,có,chongài……lúcnàymớivềđượcvàingày,thânthể……thânthểngàimới vừa khỏe lại, sao đã muốn ra cửa? Chuyện gì gấp…… gấp thế?”

Mồhôitheotháidươngrơixuống,LưuTrườngƯơngđỡtayvịnđịnhngồithẳng dậy nhưng tiếc là lực bất tòng tâm, cả người lại ngã ngồi ra sau.

“Trốntránhcũngvôdụng,phảiđốimặtvớikhókhănmớilàlẽphải.Đâyđềulàđiện hạ dạy ta,” Chử Ngọc không chịu bỏ qua, cả người nàng nghiêng về phíatrướcvà giậtcuốn sáchtrong tayhắn. Nhưnglúc nhìnthấy mặtLưuTrường

Điện hạ ngài muốn quẹo thì nói một tiếng, ngựa của ta tính…… nóng tính, dâycương kéo chặt nó sẽ cáu…… cáu tiết. Nhưng sao lúc ra cửa chúng ta không đihướng nam…… nam, mà lại phải vòng một vòng lớn…… lớn như vậy?”

“Sao đại nhân lại quan tâm tới một thái giám nho nhỏ như thế?” Xe ngựa quayđầu, tiếng lục lạc vang lên trên con đường lát đá xanh. Hữu Vị nhìn tay áo mìnhdính dầu mỡ thấm ra từ bánh thì nhíu mày, “Mơ ngâm đường ư? Đại nhân luônbị cái răng đau tra tấn không ngủ được, nay ăn cái món ấy vào thì sợ là phải cáobệnh không vào triều được.”

ứng cũng khan hiếm. Sau đó có đại thần dâng tấu nói mấy chữ với thánh thượngmới khiến kim thượng đổi ý.”

“Ngươi bảy hay tám tuổi thế?”

LưuTrườngƯơngvàUấtTrìThanhcưỡingựađivềphíađông,đúnglúcmặttrời đang lên. Vó ngựa tung bay khiến bụi đất bốc cao, nhìn từ phía sau haingườinhư đang bay trênmây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bàn tay Đỗ Hâm đặt trên đầu gối hơi siết lại, “Nhưng đôi mắt hắn vẫn sángngời, là vẻ sáng ngời của người hiểu rõ sự đời. Lễ nghĩa của hắn cũng vẫn đầyđủ, tuy vừa mất cha mẹ nhưng lúc thấy ta hắn vẫn cung kính hành lễ và gọi lãosư.Mà ta cũngchỉ dạy hắn đượcba ngày.”

GiọngTốngMêĐiệttruyềnđếntừphíatrước.Nàngthấymộtđôichimnhạnnên trong lòng hứng khởi giục ngựa chạy theo chúng.

HữuVị hứng thú hỏi, “Là ai vậy?”

Lưu Trường Ương thở dài một hơi, “A Thanh, để ta kể chuyện xưa cho ngươinhé. Như thế người cũng không thấy quãng đường này chán nữa!”

“Điệnhạ,AThanhlại……lạinhiều một câu, rốt cuộcchúng ta đi…… đi đâuthế?”

***

Chưa nuốt hết hắn đã lại cắn một miếng sau đó bất chấp tất cả mà vừa nhai vừanói, “Nghe nói hạt giống vừng được truyền tới từ người Hồ nên lúc làm bánhmới gọi là hồ bánh. Đại nhân nói có phải hay không?”

“Điện hạ, chúng ta đi đâu…… đâu vậy? Sao ngài lại chỉ bảo ta…… một mình tađi theo, còn bảo ta chuẩn bị đồ…… đồ ăn cho hai ngày?”

KỳTamLangkhôngmànghộvệngăncảntrựctiếpchạytớisânsauđậpvangcánhcửa phòng ngủ củaTiếu Sấm.

“Đượcrồi,”KỳTamLangthulạiýcười,“Khôngđùavớimuộinữa.Áonàymuộicất cho kỹ,đừng để sư tỷnhìn thấy.”

“……”

Ngày ấy trời ấm gió mát, hoa cỏ tỏa hương, bầu trời âm trầm mấy ngày rốt cuộccũng lộ vẻ mặt tươi cười. Nhưng Lưu Trường Ương lại không cưỡi ngựa nhưthường mà cùng Chử Ngọc ngồi chung một xe ngựa đi cuối đội ngũ.

LờinàykhiếncảtháigiámvàHữuVịđềungẩnra,mộtkẻchỉvàođốiphươngnói “Hắn lên xe?” còn một kẻ chỉ vào chính mình hỏi, “Nô tài lên xe?”

Ương nàng lại hít hà một hơi, quyển sách trên tay cũng rơi xuống, “NguyênDoãn, sao mặt ngài lại trắng thế?”

Dứt lời, không đợi Đỗ Hâm đáp lại hắn đã xoay người chạy về phía cửa cung,thân thể gầy yếu bị hoàng hôn kéo thành một cái bóng thật dài.

Lời còn chưa dứt trong phòng đã truyền đến tiếng gọi nũng nịu, “Tướng quân,ngày hôm trước ngài ngủ lại phòng ĐôngTước, hôm qua lại bị Lưu Huỳnh

Tống Mê Điệt cười và gật đầu nhưng sau đó nàng lại nhíu mày hỏi, “Sư huynh,có chuyện muội không rõ. Cuộc sống của Cảnh Vương ở Tây Chiếu rất xa hoađúngkhông?(Hãyđọctruyệnnàytạitrangrunghophach.com)SaoLưuTrườngƯơng lại nói lúc bọn họ vừa đến Tây Chiếu chẳng có người hầu nào, ngay cảquần áo cũng phải tự làm?”

Mùi hạt vừng tràn trong miệng, lúc này thái giám nho nhỏ mới bỏ khuôn phépvàtựnhiênhơn,“Mùinàyta,khôngphải,nôtàitừngngửithấy,khôngngờlúcăn còn thơm hơn trăm ngàn lần.”

Còn phía phủ Đô Hộ lại như có sóng to gió lớn.

Kỳ Tam Lang nghe thế thì thiếu chút nữa tức giận đến bốc khói, “Lưu TrườngƯơng tự mình ra khỏi Tây Chiếu đã hơn một tháng. Ngay cả ba chúng ta cũngđãlâukhônglộmặtthếmàtướngquânlạikhôngcóđượcchúttintứcgìsao?”

ánhmắtôngấyrũxuốngvànhìnvềphíacáibánhvừngtrongtayHữuVị,“Đứanhỏ này làm ta nhớ tới một người. Bộ dạng bọn họ cũng hơi giống.”

***

Đỗ Hâm vội dùng hốt bản trong tay che ánh nắng. Nhưng tay mới nâng lên tháigiám nho nhỏ đi theo phía sau đã bước lên, nâng cánh tay dùng tay áo giúp ôngche ánh chiều chiếu xiên.

HữuVịthấyđứanhỏđãănxongmộtcái thìđưathêmcáinữavànói,“Đạinhânnhà chúng ta thích ăn bánh này, mỗi lần hạ triều ta sẽ mang mấy cái tới để ngàiấy nhấm nháp đỡ đói.”

“Tiếuđạinhân, taimắt ngàisắpxếp ởCảnhVươngphủ khôngbịmù đóchứ?”

Đỗ Hâm duỗi tay búng trán hắn và nói, “Ngươi không cần biết hắn là ai, chỉ cầnnhớ kỹ hắn là …..” Ông ấy dừng một chút, ánh sáng trong mắt chợt đứng yên,

“Tàimayvácủađiệnhạlạicóđấtdụng võrồi,”nghetiếngTốngMêĐiệtthếlàChử Ngọc nở một nụ cười cao thâm khó đoán, ngón tay khua múa trên ngườimình vài cái, “Áo da cộc tay. Sau khi Ngọc Nhi lớn lên không còn đãi ngộ nàynữa. Điện hạ có dám nói mình không bất công không?”

Đỗ Hâm cười, “Năm đó hắn lớn hơn đứa nhỏ này một chút nhưng cũng chỉ mới10 tuổi. Tuy thoạt nhìn hắn không mảnh khảnh thế này nhưng ta biết trong lònghắn cực kỳ đau khổ, đến độ tràn cả ra ngoài.”

“Đương kim thừa tướng, Đình Bác Công – Đỗ Hâm.”

Đỗ Hâm gật đầu, “Vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo,” nói xong ông nói với tháigiám kia, “Lên xe đi.”

Kỳ Tam Lang bắt chéo chân nói, “Việc này ta có nghe nói. Lúc Cảnh Vươngmớitớiđâyquảthựctúngquẫn,đừngnóingườihầu,ngaycảthứcănvàcung

Tiếu Sấm há to miệng, to đến độ có thể nhét được cả bàn tay. Mãi sau ông tamới lắp bắp nói, “Cái này….. Mấy ngày nay biên cảnh luôn có lưu dân làmloạn, bá tánh không chịu nổi phiền nhiễu nên ta đành phải tự mình mang binh điphòng thủ……”

Ý cười trên mặt Kỳ Tam Lang càng sâu hơn, “Vậy cho ta đi. Nếu Hàn Yên hỏita sẽ nói ngẫu nhiên trên đường gặp được một cô nương ái mộ bộ dạng anh tuấnbấtphàm của tanên tặng ta cáiáo cộc taynày.”

“Làm phiền.”

Chương 98: Bệnh

Hữu Vị gãi đầu hỏi, “Lão sư ư? Đại nhân là mặt trời ban trưa, mọi người đềunói mười người trong đám sĩ tử thì có tới 7-8 người là học sinh của ngài hoặctừngnghengàigiảngbài,”hắnbẻđầungóntay,“NhiềungườinhưvậynênHữuVị chẳng đoán được là ai.”

LưuTrườngƯơngdựanghiêngtrênghếđọcmộtcuốnsách.Sáchkiachekhuấtmặt hắn, chỉ để lộ đôi mày dài tới thái dương.

5 ngày sau, trời trong gió mát, khung cảnh xanh tươi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 98: Bệnh