Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 90: Đảo trẻ con

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Đảo trẻ con


Nàng nín thở, đôi mắt dán lên khe hở bởi vì hai kẻ kia đều đang im lặng mặt đốimặt và lặng lẽ nhìn nhau.

“Tống Mê Điệt, ngươi trúng gió hả?” Hắn quả nhiên đã bắt được trọng điểm vàđi tới nhìn nàng. Giọng hắn vẫn mang theo chút trêu chọc nhưng khóe miệng lạibằng phẳng, giữa mày là đóa mây đen vẫn chưa tan.

“Bệnhlao,”KỳTamLanglẩmbẩm,“ĐâylàlýdocontraingươibắtChửNgọcư?”

Lão già ho khan và cười, giọng như ruồi muỗi, “Cô nương, ta đã sắp c·h·ế·t rồicòn sợ bị cắt lưỡi chắc?”

Ngón tay hắn không dịch ra, nàng cũng không. Lưu Trường Ương hít một hơikhông khí ướt lạnh, đáy mắt lộ ra chút ấm áp, “Chử đại thống lĩnh là kẻ nóinhiều nhất mà ta từng gặp. Thân là thống lĩnh cấm vệ quân, là chức vụ quantrọng nhưng hắn lại là con gà mẹ suốt ngày cục tác và vô cùng tỉ mỉ. Cái điệu bộdông dài củaAThanh cũng học từ hắn nhưng cũng chỉ được ba phần.” Hắn cườicười, ấm áp theo khóe mắt chảy xuống cả người, “Điện hạ nhớ phải ăn nhiều

cơm, phải mặc đủ áo, nhớ đừng tham lạnh, phải giấu sách truyện cho kỹ, để tháisư nhìn thấy sẽ tức giận……”

Chính là từ miệng lão già dù bị cắt đầu lưỡi cũng không chịu nói lời nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Điện hạ đang lo lắng cho Chử Ngọc ư?” Hắn đi đến bên cạnh và cùng nàngđứngsóngvai,áochoàngtrênngườihắnquétlênmặtgiàycủanàng.TốngMê

UấtTrìThanhcũngpháthiệnnhữngánhmắtlénlútkianênhừmộttiếngvàtháo thanh kiếm dài vẫn đeo sau lưng ra rồi tuốt khỏi vỏ.

UấtTrìThanhbàyrabộdạng‘ngươiđithongthảnhé’,“Tốngđạinhânyêntâm,lão già kia đã sắp xuống lỗ rồi, điện hạ sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”

Ông già kia thấy đã bại lộ nên cũng không che giấu nữa mà ho khan thật to.Cuối cùng ông ta còn ho ra máu đen, rơi xuống nước biến thành một đóa hoaquỷ dị.

Vì thế nàng ghé sát tấm ván hơn để có thể nhìn vào con ngươi trong sáng giấusau hàng mi dày của hắn.

Bốn chữ này như sợi dây thừng kéo Tống Mê Điệt ra khỏi ánh mắt của LưuTrườngƯơng.Đầuócnàngmơmànghồđồnhưmớivừabịđánh.Nhưngnàngvẫn nỗ lực túm lấy mấy chữ này và dùng toàn lực thoát khỏi ảo giác.

“Ngươi cũng thấy rồi đó,” hắn ngừng trong chốc lát mới tiếp tục nói, giọng nhẹtới độ một cơn gió thổi qua là đủ khiến nó tan tác, “Sự hung tàn của những kẻnày vượt xa những gì ta đoán. Mà Chử Ngọc đã bị bắt hơn một tháng.”

XuyênquakhehởkianàngthấyđỉnhđầuđennhánhcủaLưuTrườngƯơngvàđỉnh đầu bạc trắng của lão già kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảnhnàyđươngnhiênkhôngthíchhợp.SaoLưuTrườngƯơnglạicóthểdùngánh mắt thâm tình như thế để nhìn một lão già sắp c·h·ế·t nhỉ? Người có đượcphước phần ấy phải là đám mỹ nhân như hoa như ngọc trong Cảnh Vương phủchứ nhỉ?

Điệt chớp đôi mắt đau nhức và nhìn về phía trước. Ai biết trên mặt nước lại cóbóng dáng của hai người họ vì thế nàng chỉ đành dời mắt sang chỗ khác và nhìnngón tay đang nắm lấy lan can của mình.

loang lổ. Còn thuyền dập dềnh theo gió, khi lên khi xuống, bên trên cánh buồmcó hai cái mụn vá rõ to, một cái tròn, một cái hình vuông.

LưuTrườngƯơngvàmọingườikháccũngvộivãlênthuyền,nhưngmớichỉlên được boong thuyền đã thấy Tống Mê Điệt và Mạc Hàn Yên đi ra nhẹ lắcđầu.

Chương 90: Đảo trẻ con

Mấy cái thuyền nhỏ xuôi gió xuôi nước đi tới. Cứ thế qua nửa nén hương KỳTam Lang đứng trước một con thuyền và nhẹ huýt sáo. Tay hắn giơ ra ý bảomấy con thuyền phía sau dừng lại.

Tống Mê Điệt lại nghiêng đầu qua bên cạnh một chút. Hiện tại nàng có thể nhìnthấy con ngươi của Lưu Trường Ương. Nó rất đen, bên trong như có mưa gióvần vũ, đằng sau cất giấu thứ gì đó nàng không nhìn rõ nhưng lại không tự giácbị nó hấp dẫn.

Lưu Trường Ương xoay người, ánh mắt thổi qua. Trong chớp mắt ấy Tống MêĐiệt lập tức xoay tròng mắt về hướng khác. Nhưng vì quá nhanh, quá hoảng nênbộ dạng của nàng thực mất tự nhiên, giống như…… như mắt lé vì bị trúng gió.

Mớivừarồiđãxảyracáigìthế?TốngMêĐiệtkhôngbiết,nhưngnàngvẫnbiếtbốn chữ kia phát ra từ miệng ai.

CảngườiLưuTrườngƯơngcứnglạivàhơinghiêngngười.Bàntayhắnvịnlancan cũng lắc lư theo thân thuyền và đụng vào ngón tay nàng, “Thật tốt.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đứanhỏđâu?”LưuTrườngƯơngđứngnhìnhaiôngbàgiàkia,ánhmắtlẫmliệt.

Hoàng hôn chìm xuống và chỉ còn lại một chút ánh sáng nỗ lực chống đỡ nhưmột con mắt thon dài nhìn trộm mấy con thuyền nhỏ trên mặt hồ. Chúng lắc lư,lát sau đã bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng.

Tống Mê Điệt nhìn thoáng qua cánh cửa phòng tối đang đóng chặt, rồi lại nhìnthoángquaUấtTrìThanhđangđứngcanhngoàicửathìhỏi,“Điệnhạnhốtbảnthân và lão già kia cùng một chỗ là để làm gì thế?”

sau,tayquơcàonhưnglạichỉđụngđượcvàoáochoàngcủaLưuTrườngƯơng.Nhưng tên kia đã lùi một bước và tránh thoát.

Các ngư dân suýt thì bị ánh sáng phản chiếu từ thanh kiếm lóe cho mù mắt thếlàmọi người aivề nhà ấy,nên làm gì thìlàm đó.

“Không có?”

ÁnhmắtLưuTrườngƯơngtrầmxuống,“NơinàynhấtđịnhchínhlànhàcủaSáu Ngón. Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy ông chủ quán rượu chui vào conthuyền này nhưng vì sao hiện tại lại không có bóng ai?”

NgóntaythondàicủaLưuTrườngƯơngnhẹgõgõlênmépthuyềnsauđóhắnđi qua và hơi cúi người. Đáy mắt hắn như có sóng gợn tràn đầy, “A Thanh,mangngười tới đây.”

Nguyên Doãn……“Ở đảo trẻ con.”

Tuyhaikẻ kiarun rẩynhưlá rụngnhưng khôngai đáplời,khóe miệngmím

TốngMêĐiệtđãxoatayhầmhè,cònchưachờLưuTrườngƯơnghạlệnhnàngđã nhảy lên nhẹ bám vào mép thuyền như một con chim yến. Nàng lặng lẽ chạychậm vài bước rồi chui vào khoang thuyền và biến mất. Mạc HànYên và Kỳ

“Nhữngkẻđómớirờikhỏiđâythôi,”LưuTrườngƯơnghiểurõvàcườilạnhmột tiếng, “Xem ra lão già chủ quán rượu kia cũng biết kết cục không tốt khilàm đồng lõa nên khi phát hiện bị chúng ta theo dõi lão đã dứt khoát phải làmđến cùng và báo cho đồng bọn chạy trốn.”

Chỗ này là ngay phía trên phòng tối, hiện tại nàng và hai kẻ kia chỉ cách nhaumột lớp ván gỗ không quá dày và còn có khe hở.

“Conbévẫncònsống,”TốngMêĐiệthắnggiọngnóiralờianủikhôngbiếtđãleolên miệngtừ lúcnào, “Tađã tínhrồi, conbé vẫncòn sống.”

Như có một bàn tay vô hình túm lấy nàng và nhẹ nhàng kéo thế là nàng lập tứcbay vào, ngã trên thảm cỏ mềm mại. Chung quanh là hoa vàng nhạt li ti nhưnhữngmũi kim nhonhỏ khâu trên lácây.

Gió nổi lên, sóng nước như giương nanh múa vuốt nhào về phía boong tàu rồilại rút đi rất nhanh, chỉ để lại một lớp bọt trắng. Nước vỗ qua mạn thuyền nhưnglại không thể rửa sạch dấu vết loang lổ trên đó.

TốngMêĐiệt“à”mộttiếngrồilạinhìncửaphòngđóngchặtmớirờiđi.Vừatới chỗ cầu thang xoắn nàng bỗng nhanh chóng bò lên, đi vào boong thuyền vànhân lúc người ta không chú ý lủi vào khoang thuyền như con chuột. Nàng đánhgiá khắp nơi, xác định vị trí sau đó đi qua nhẹ nhàng bò xuống dưới.

“Nơi này có mùi thuốc,”Tống Mê Điệt hít hít một cái, “Thật nồng.”

Hắn thật đẹp, Nguyên Doãn thật đẹp.

chặt.Hiểnnhiênbọnhọđãquyếttâmdùchếtcũngkhôngnóigì.TốngMêĐiệtsốt ruột nhảy lên con thuyền nhỏ, tay túm lấy cổ lão già kia và uy h**p, “Nếukhông nói ta sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi.”

Vừa dứt lời hắn đã nghe thấy tiếng ho khan rất nhỏ truyền tới từ một con thuyềnđánhcá cáchđó khôngxa.Tiếngho kianhỏ tớiđộ gầnnhư bịtiếng sóngnước (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đúng là một người đàn ông đẹp đẽ, nhưng một kẻ đẹp đến nhường ấy lại làngười nàng chỉ dám nhìn lén cái bóng. Nếu hắn xoay người và dùng đôi mắtsáng ngời kia nhìn nàng thì đến nhìn lén nàng cũng chẳng dám.

Tống Mê Điệt chống khuỷu tay ở lan can thuyền, khóe mắt liếc về phía LưuTrườngƯơngđứngởđầuthuyền.Nàngnhìnsốnglưnghắnthẳngtắp,cáicổthanh tú và búi tóc có cắm một cây trâm bằng hắc ngọc.

chekhuất,nhưngLưuTrườngƯơnglạivẫnnghethấy.

“Đông” một tiếng, thân thể đã bị bệnh tật ép khô lúc này ngã trên mặt đất. Ôngta cố vươn một ngón tay về phía bàn thờ nơi có pho tượng bằng gỗ nhưng sauđó hoàn toàn bất động.

Lưu Trường Ương nhíu mày, vừa định hỏi thì Kỳ Tam Lang đã theo cầu thangbò lên, sắc mặt nghiêm túc nói, “Phía dưới có phòng tối thờ phụng tượng gỗ củaHoa đèn bà bà nhưng không có người.”

“AThanh.”Hắnhấtcằmvềphíaconthuyền kia thế làUấtTrìThanh lập tứchiểu ý và thả người nhảy lên không trung. Tay hắn vung kiếm nhắm ngaykhoang thuyền kia và chém đỉnh lều thành hai.

Đối diện có một người đang đứng. Đó là Nguyên Doãn. Hắn chắp tay cúi ngườinhìnnàng,ánhmắtrơi thẳngvàotráitimvà tạoranhữngrungđộng đầydưâm.

Lưu Trường Ương cũng ngửi được mùi này thế là nhìn quanh và rốt cuộc pháthiện một cái bếp lò ở đầu thuyền, bên trong rõ ràng vẫn còn ánh lửa, bên trên làmột cái nồi bốc khói trắng.

“Ở đảo trẻ con.” Ông ta lặp lại sau đó cả người bỗng trầm xuống, ngã về phía

TamLangtheosátphíasau,haingườichiahaiđường,mộtđitheoTốngMêĐiệt vào khoang thuyền, một theo cầu thang bò xuống.

Có hai người ôm chặt lấy nhau trong khoang thuyền. Cả hai đều là những kẻ đãgần đất xa trời, bà già kia tuy tóc đã bạc trắng nhưng trông không có gì lạ. Cònông già bên cạnh thì đã gầy thành một bộ xương, tuy mặc áo lông rắn chắc lạivẫn có thể thấy lồng ngực phập phồng của ông ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phía trước là một con thuyền đánh cá bình thường đang bỏ neo ở một bên.Thuyềnnàycóhaitầng,thânthuyềnsơnđennhưngđãtrócmộtnửa,cựckỳ

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Đảo trẻ con