Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 82: Sáu ngón
Tống Mê Điệt hừ một tiếng, cả người nhảy lên, hai tay vung về phía trước thả ra7-8 mũi tên. Mũi tên kia đồng thời bay về phía kiệu hỉ từ các hướng khác nhau.Chỉ nghe rầm một tiếng, cỗ kiệu bị cắt thành vô số mảnh vụn, cuối cùng tụ lạitrên mặt đất thành một đống bùn màu đỏ.
Mộttiếngcườikhẽtruyềntớitừcáisânphíasau.TốngMêĐiệtcảmthấymỗilỗ chân lông trên người mình đều nổ tung: Là từ đường, chẳng lẽ kẻ kia còn
Nàng bỗng nhiên dừng bước và vì quá đột ngột nên cả thân thể đột nhiên chúivềphíatrước,suýtthìngãlảođảo:Thithểthiếuniêncâmvốnnằmtrênsànnaykhông thấy đâu. Nhưng rõ ràng mấy canh giờ trước nàng còn thấy hắn ở đây,tay chân cứng đờ, sắc mặt xanh đen.
Là bao nhiêu người? Những binh thuốc chứa trong phòng tối của nhà họTôn
Vậyhắnđãđiđâu?Trongnhànàychẳngcómộtngườisốngnào,vậymộtkhốithi thể làm sao có thể không cánh đã bay được?
Nơi này giống hệt tối hôm qua, không hề có thay đổi gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con ngựa chạy chừng nửa canh giờ thì tòa nhà của nhà họ Tôn hiện ra trướcmặt. Nó đứng lẻ loi nơi đó, so với lần đầu nhìn thấy thì bây giờ nó còn hoangvắng hơn.
Nàng không trì hoãn nữa mà lao ra ngoài như một mũi tên, chân chạm đất rồi cảngười lướt đi như cơn gió. Nàng lướt qua tường, rơi xuống cái sân nơi có từđường.
chưađi?Hoặcđócănbảnkhôngphảingười,màlàthứngườinhàhọTônđờiđời phụng dưỡng….. Đại thiếu phu nhân……
Tống Mê Điệt đọc cái tên này và tạm dừng một chút sau đó mới hít một hơi lạnhmà chính nàng cũng không nghe thấy, “Không bỏ qua kẻ nào hết, không để kẻnào trốn thoát hết.”
***
Lưu Trường Ương chạy thục mạng trên con đường núi quanh co, bóng cây đậpthẳng vào mặt hắn tạo ra những khoảng sáng tối. Khuôn mặt hắn âm trầm loangloáng như ở dưới mặt nước.
Gió bắc thổi trong đêm khiến cây cối quanh tòa nhà bị thổi ngả nghiêng. Lá câyrụng đầy sân nhà họ Tôn và trải một tầng lá khô vàng trên mặt đất, nóc nhà,miệnggiếng.Cảnhtượngnơinàyvìvậycàngthêmtịchliêuvàlộvẻhiuquạnh.
“Răng rắc” vang lên như có người đang chậm rãi bước đi.“Ai vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LưuTrườngƯơngghìmngựadừnglạivànóivớimộtthịvệphíasau,“Ngươiđivào an táng thiếu niên câm rồi lại theo chúng ta.”
“Theo bầu gánh nói, kẻ này…… này là người làm việc vặt mà bọn họ tạm thờithuê. Người nọ biết bọn họ sẽ tới Cảnh Vương phủ biểu diễn nên không cầnnhiều tiền công mà chỉ muốn được vào thấy…… được mở mang tầm mắt.
“Tôn Dần, chồng của Hoa đèn bà bà.”
Nhưng vào ngày yến hội lại không thấy kẻ kia đâu.”
“Sáungón?”LưuTrườngƯơngnhẹgiọnghỏi.
Vậy tiếng cười vừa rồi là của ai? Nàng nghe thấy rõ ràng. Trong tiếng cười kialộ ra tà ác và trào phúng giống như nàng là đồ chơi trong tay nó, vĩnh viễn bị nódắt mũi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Mê Điệt cắn môi và bước nhanh hơn vào trong. Nàng xuyên qua cửa nách,vòng qua một bức tường và tìm thấy nơi phát hiện thi thể thiếu niên câm.
Cỗ kiệu hỉ đỏ thẫm kia vẫn ở đó, đỉnh kiệu phủ một tầng lá khô vang lên ào àomỗi khi có gió thổi qua giống như hỉ nhạc vờn quanh.
“Khanh khách……”
Nàng biết bọn họ là ai, cũng biết vì sao linh hồn của họ vẫn lưu luyến nơi nàyvà không đi……
Tống Mê Điệt luôn cảm thấy có những đôi mắt to đang nhìn chằm chằm mìnhtừ những khung cửa sổ tối om không có ánh sáng. Những ánh mắt không camlòng leo lên sống lưng như những con rắn lạnh lẽo uốn lượn trườn lên và bámchặt lấy nàng.
LưuTrườngƯơngnhănmày,“Xemrahắnđãlênkếhoạchtừtrước.”
Quantàivẫnởđó,nắpquantàivẫnmở.TốngMêĐiệtđiquavàthấybêncạnhxác c·h·ế·t của Tôn Thừa Tổ vẫn là Hoa đèn bà bà đội mũ phượng, phủ khănquàng. Hai người họ vai sát vai, cánh tay chồng lên nhau giống như vĩnh viễnkhông thể tách rời.
“Muốn mở mang tầm mắt lại…… lại không tham gia yến hội nên đó rất có thểlàkẻđãbắtChửNgọc.HắnbiếtkhôngthểxuốngtayởCảnhVươngphủnêncốý làm bẩn tua của túi tiền và dụ Chử Ngọc ra khỏi phủ sau đó nhân cơ hộibắt…… bắt con bé đi.”
Chương 82: Sáu ngón
câm nữa. Hắn đã bị tra tấn thành như thế, miệng không thể nói, cả đời làm nôthế mà cuối cùng vẫn không tránh được vận rủi.
Hắn có đam mê b·ắ·t· ·c·ó·c trẻ con nên không muốn lãng phí cái gì, dù thiếu niêncâm đã c·h·ế·t cũng sẽ bị biến thành thuốc ư……
Uất Trì Thanh gật đầu và nói tiếp, “Thuộc hạ hỏi bầu gánh về bộ dạng kẻ nọ thìông ta nói hắn luôn đội mũ…… mũ, còn dùng khăn tay che khuất miệng và cằmnên hiện tại nhớ tới thì chính ông ta cũng không rõ diện mạo kẻ ấy thế nào…..nhưngcómộtđặcđiểm đólàkẻnọnhiều hơnngườithườngmộtngón tay.”
Nàng cẩn thận vòng qua quan tài sau đó cúi người nhìn xuống dưới bàn thờ vàphát hiện không có kẻ nào trốn ở đó. Lúc này nàng mới đứng thẳng và nhìn từngbài vị bên trên.
Nhưngrõràngtốiquanóchưacóởđây,saohômnayđãvữngvàngsừngsữngtụ lại một chỗ với người trong gia tộc của mình vậy?
GiốngnhưcóthứgìđógõmạnhvàogáynàngthếlàTốngMêĐiệtđộtnhiênhít một hơi, cả người lùi về phía sau vài bước và không nhúc nhích. Đôi mắtlinh động của nàng nhìn chằm chằm phía bên phải của bàn thờ.
UấtTrìThanhraroithúcngựavàđuổitheobọnhọmộtngàymộtđêmrốtcuộccũng đuổi kịp Lưu Trường Ương. Hắn mang theo một tin tức có liên quan tớiChử Ngọc.
Chồng của Hoa đèn bà bà…… chồng của Hoa đèn bà bà…… những người đànông được hứa gả cho Hoa đèn bà bà hiện tại đều đã biến thành những khối bài vịlạnh lẽo. Nhưng có lẽ bọn họ không biết trên bàn thờ này sẽ không bao giờ cóthêm bài vị nào nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Mê Điệt vốn đang nghiêm túc thực hiện câu cảnh cáo của Mạc Hàn YênvàtránhxaCảnhVươngnhưngvừanghethấyhắnnhắctớithiếuniêncâmnàngđã vội giục ngựa đi qua. Nhưng nàng vẫn không nhìn Lưu Trường Ương mà đithẳng qua bên cạnh hắn, bước lên thềm đá của nhà họ Tôn, vừa đi vừa nói, “Đểhạ quan xử lý là được, việc tìm Chử Ngọc quan trọng hơn, mọi người đi trướcđi, hạ quan sẽ đuổi theo sau.”
LưuTrườngƯơngnhìnthẳngUấtTrìThanh,“Hắnlàngườiởnơinào?”“Bầu gánh nói, hắn là Kim…… là người gần hồ Kim Quang.”
Nàng không ngừng quay đầu và muốn tìm kiếm cái gì đó từ khung cửa. Có vàilần nàng cảm thấy mình túm được một khuôn mặt trắng bệch nào đó chợt lóequa, chỉ còn ánh mắt lạnh lẽo ở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một tia sáng nổ tung trong đầu khiến Tống Mê Điệt rùng mình: Chẳng lẽ kẻ kialạiquayvề?Nhânlúcbọnhọrờikhỏi nhàhọTônvàtớiamnicô tìmthuốchắnđã trộm quay về và lấy xác thiếu niên câm đi ư?
Nàng có thể nghe thấy tiếng th* d*c của chính mình, ánh mắt đuổi qua và nhìnbài vị kia.
Hai ngọn nến trên bàn thờ đã tắt, ánh nắng từ cánh cửa mở rộng chiếu vào trongnhưng khó khăn lắm cũng chỉ chiếu được một nửa. Nửa còn lại vẫn bị bóng tốib·ắ·t· ·c·ó·c, chỉ mơ hồ thấy trên bàn thờ cao cao là bài vị đan xen như quỷ ảnh lúcrạng sáng.
Dứtlờinànglậptứcđẩycửavàophủ,khôngchoLưuTrườngƯơngphảnbácđãchặn hắn ở ngoài cửa.
Tống Mê Điệt nhìn chằm chằm cỗ kiệu: Nó đang động đậy sao? Hình như thếbởi nàng thấy nó hơi lung lay nhẹ, lá cây theo đó rơi xuống đất. Một tiếng
chứa bao nhiêu đứa trẻ đây? Chúng đã hại bao nhiêu tính mạng? Còn thiếu niên
Nhưng không được bao lâu hắn lại nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa dồn dậpkhác,trongmơhồcòncótiếnggọi.LưuTrườngƯơnglậptứcghìmcươngngựađể nó dừng lại và nhìn về phía sau xem là ai đang tới. Lúc sau hắn lập tức hét tovới cái bóng bụi mù kia, “AThanh.”
“Điệnhạ,lênđườngquantrọnghơn.TốcđộcủaMêĐiệtrấtnhanh,mộtlátlàđuổi kịp chúng ta.” Kỳ Tam Lang cố ý ngừng một chút và bỏ lại một câu nàycho Lưu Trường Ương nghe. Tiếp theo hắn phóng vọt đi, tay vung roi khôngngừng,vó ngựa tung bay,bụi mù mịt.
Tống Mê Điệt thở hổn hển, trên mặt là vẻ phẫn nộ, khuôn mặt cũng vì thế mà đỏbừng. Nàng giẫm lên những mảnh giấy vụn và bước lên bậc thang của từ đường,một chân đá văng cánh cửa nơi đó rồi đi vào trong.
Tống Mê Điệt nhìn mảnh vụn bay tán loạn thì càng nhíu mày sâu hơn. Bởi vìngoài giấy đỏ ra nàng chẳng thấy gì khác. Không có kẻ nào trốn trong cỗ kiệu,ngaycả tượnggỗ của Hoađèn bàbà cũng khôngcó ởđây.
“Điện hạ, trước…… trước sinh nhật ngài nửa tháng trong phủ có một gánh……gánh hát ghé thăm. Trong đó đều là nghệ nhân giang hồ, có người đàn, có kẻhát. Sau khi thuộc hạ quay về đã điều …… điều tra gánh hát này một lần vàphát hiện bên trong thiếu…… thiếu một người.”
Bọn họ không phải 43 người của nhà họ Tôn vừa trúng độc c·h·ế·t mà là oan hồnbị nhốt trong những viên thuốc. Những đứa nhỏ đó chưa trưởng thành đã bị rócthịt lọc xương nên trong lòng đương nhiên sẽ mang oán hận. (Hãy đọc truyệnnày tại trang runghophach.com) Tống Mê Điệt bỗng nhiên nhớ tới buổi tối qualúc vào nơi này nàng đã thấy một bàn chân đi giày đầu hổ của một đứa nhỏ ở
Thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn về phía sau. Ở lần quay đầu thứ 18 rốt cuộc hắn cũngthấy cô ngốc kia chạy từ xa tới và lúc này trái tim lơ lửng mới rơi xuống. Miệnghắn hét to và tiếp tục chạy nhanh.
cửa nách. Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy bàn chân kia thực quỷ dị, hiện tại nhớ tớitrong lòng lại dâng lên bi thương.
Nàng hỏi một tiếng nhưng không có người nào đáp lại. Mành kiệu bị gió thổilên và cuốn vào bên trong để lộ một khe hở.
“Không sai, hơn nữa còn có một điểm mấu chốt nhất,” Uất Trì Thanh l**m l**mđôimôikhôráovàgằntừngchữ,“Tuyrằnghắn……hắnítnóichuyệnbầugánh vẫn nhận ra khẩu âm của hắn…… bởi vì bầu gánh vào nam ra bắc, mỗi lầntới nơi mới sẽ dừng lại mấy…. mấy tháng nên quen thuộc khẩu âm của nhiềuvùng.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.