Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80: Diệt khẩu
Lưu Trường Ương nhướng lông mày, “Từ khi bổn triều được lập ra tới nay cótổngcộng13kẻphảichịucựchình.Trongđónămkẻbịphántộimưuphản,bakẻ là kẻ đại gian ác, bốn kẻ đại bất kính, còn một kẻ là nội loạn. Ta thật khôngnghĩ ra được kẻ này phạm phải tội gì để có thể đánh đồng với mấy kẻ vừa kểtrên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Kẻ đó không biết hai người có thế lực và thân phận gì nên để bảo đảm khôngcó sơ hở đã dứt khoát g·i·ế·t hết toàn bộ người nhà họ Tôn. Mặc dù hai bên làđồng lõa với nhau nhưng kẻ đó vẫn ra tay dứt khoát, không hề nể tình.”
Lưu Trường Ương cũng đứng lên, tay khoanh lại trước ngực, khóe mắt lóe ánhsáng lạnh, “Tàn nhẫn thì đúng là tàn nhẫn, nhưng theo ta thấy sở dĩ hắn muốngiết người diệt khẩu là bởi vì hắn đang làm một cái nghề lúc nào cũng có thể bịchém đầu. Một khi bị phát hiện thì chỉ sợ sẽ bị phán cực hình, thậm chí liên lụycửu tộc.” Nói xong hắn liếc liếc Kỳ Tam Lang và hỏi, “Đại tài tử, ngươi nóixem rốt cuộc hắn làm nghề gì?”
còn chưa trở lại thànhVũ Dương đã đổi ý vòng về đuổi theo mấy người.Ai biết
Nói tới đây hắn lắc lắc đầu, “Tính ra hai người đúng là may mắn. Lúc ta xôngvàosânsauthìthấynướcsuốikiacuồncuộn.Talặnxuốngthìthấyhaingườivànhanh chóng lôi lên bờ. Nếu không phải ta tới kịp thì muội và điện hạ hẳn đã
Vì thế nàng cúi đầu nỗ lực nén bi ai trong lòng. Lúc ngẩng đầu nàng lại thấy haibên có hai cái khăn, một cái của Mạc Hàn Yên, một cái khác của Lưu TrườngƯơng.
Nói xong hắn nâng Tống Mê Điệt lên, một tay khác kéo Lưu Trường Ương suyyếuởbêncạnh.Bangườixiêuvẹotheodòngsuốiuốnlượnchạyvềphíatrước.
RốtcuộcnàngcũngthấyrõLưuTrườngƯơngđangởbêncạnhthếlàvóitayqua túm lấy cổ tay áo hắn như sợ làm mất hắn, “Điện hạ không sao chứ?”
Kỳ Tam Lang “Xì” một tiếng, gậy gỗ trong tay chọc chọc đống lửa và nghetiếngláchcáchsauđóđáp,“Sưtỷcủamuộilolắngmuộigặpnguyhiểmnên (đọc tại Nhiều Truyện.com)
NóixongánhmắthắnthoángnhìnquaLưuTrườngƯơng,môiđộngđậynhưmuốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhặt thanh củi và tiếp tục chọc đống lửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ấy,cáitênháosắcnhàngươi.”Hiệnnayhắncũngbấtchấptôntitrêndướimàkéo Tống Mê Điệtra sau. Ngón tay hắn chỉ vào Lưu Trường Ương và chuẩn bịdạy bảo cái tên vô liêm sỉ không biết lễ nghĩa này một phen.
MạcHànYênnhíumày,“Kẻkialàai?SaophảidiệtcảnhàhọTôn?”
Tống Mê Điệt trợn mắt, “Hung thủ chính là người đàn ông mà ni cô Diệu Chânđã nhìn thấy ư? Nhưng nếu hắn đã chuẩn bị dẫn chúng ta vào thủy lao g**t ch*tthì sao còn phải diệt sạch nhà họTôn?”
KỳTamLangvẫnluônlặngyênnghemọingườinóivàlậptứctặclưỡinémcâycủi xuống sau đó đứng dậy nhìn nhà họTôn như nấm mồ yên tĩnh ở phía xa,
“Chắclàbịcụngđầuvàođâuđó rồi.Vốnđãngốcmàcứbị đậpđầumiếtrồithậtsự biến thành ngốc thì phải làm sao giờ?”
c·h·ế·t trong mật đạo đó rồi.”
LúcnàngnghethấygiọngKỳTamLangthìrốtcuộccũngtỉnhlạivàmơhồlẩmbẩm vài tiếng giống như tỏ vẻ bất mãn.
“Tống Mê Điệt,” Lưu Trường Ương phun ra ba chữ này từ kẽ răng, ánh mắtchứahaingọnlửanhưcóthểđốtcháykẻkhác,“Tađãnóirồi,ngươiđừngcólúc nào cũng chắn trước mặt bổn vương.”
Kỳ Tam Lang đột nhiên dựng lỗ tai, “Hàn Yên đang gọi chúng ta,” ánh mắt hắntheo dòng nước chảy về phía trước, khóe mắt là hơi lạnh, “Không biết nàng pháthiện được cái gì.”
LưuTrườngƯơngbiếtKỳTamLangnghĩcáigìnhưngkhôngnhữngkhôngxấuhổ mà vẫn ung dung nhìn hắn, da mặt siêu dày, bộ dạng đáng đánh. Cái tên nàyvôliêm sỉtới độKỳTamLang cũngphải tự nhậnkhông bằng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
KỳTamLangvốnđangtứcgiậnvớiLưuTrườngƯơngnênlậptứclẩmbẩm,“Takhông nghĩ ra,mong điện hạgiải thích.”
“Kẻ bắt Chử ngọc không phải một người mà là một tổ chức, một đường dây màam ni cô, nhà họ Tôn đều là mắt xích trên đường dây này. Tất cả được nối vớinhau, một nơi có vấn đề sẽ liên lụy tới toàn bộ nên kẻ kia mới g·i·ế·t cả nhà họTôn và không để lại ai.”
Tống Mê Điệt không biết phải lấy cái khăn nào nên đành phải lấy cả hai sau đómỗi cái lau một mắt. Tiếp theo nàng mới ho khan một tiếng và nói, “Sư huynh,sư tỷ, sao hai người lại đuổi tới đây? Không phải hai người phải quay về hồibẩmTiếu tướng quân sao?”
Đúng lúc này bên tai hắn vang lên mấy tiếng chim kêu pi pi, ba tiếng cao, haitiếngthấp.Tuytiếngkêukiauyểnchuyểnlảnhlótnhưnglạinhưlưỡidaosắcbén cắt một đường trong đêm dài yên tĩnh.
trên núi nhiều cong vòng, chúng ta đi lạc đường, cũng may gặp được một toánngườikhác và đượchọ chỉ dẫntìm đến đây.”
Tổn thọ quá! Kỳ Tam Lang nhớ tới một màn vừa thấy lúc nãy thì thầm mắngmột câu. Hắn quay đầu nhìn sư muội nhà mình thì thấy con bé vẫn ngây ra, hiểnnhiên không hiểu cái gì, cũng không nhớ cái gì.
KỳTamLangnhănmày,mộttayđỡnửangườicủanànglên,bàntayhơidùngsức vỗ phía sau lưng hỗ trợ nàng phun nước ra. Tống Mê Điệt hít sâu mấy hơivà miễn cưỡng chớp mí mắt, ánh mắt hoảng hốt nhìn khắp nơi như đang tìmkiếm cái gì đó.
Chương 80: Diệt khẩu
Tống Mê Điệt hít hít mũi và nhớ tới gương mặt nhút nhát sợ sệt của đứa nhỏ kialúc ban ngày thế là khóe mắt chua xót. Ngón tay nàng xoa xoa mắt nhưng khôngnói gì. Người của Giáo Sự Phủ phải có năng lực g·i·ế·t người không chớp mắt, daonhỏ vung lên là thấy máu, làm gì có thời gian rảnh rỗi để mềm lòng và tự trách?Bộ dạng mặt xám mày tro này của nàng mà bị Chúc Hồng nhìn thấy thì hẳn sẽkhông tránh được bị mắng mỏ.
Mạc Hàn Yên đứng ở chỗ giếng trời giữa nhà trước và nhà sau. Hiện tại mỗigiannhàđềubịnàngvàhaihộvệcủaLưuTrườngƯơngđốtnếnthắpsáng.Ánhsáng màu vàng cam trào ra từ những khung cửa sổ mở rộng và gặp nhau, hóathành một đống hỗn độn mờ mịt.
“Vìdiệtkhẩu,” Conngươicủa LưuTrườngƯơng phảnchiếuánh lửalậplòe,
Hơi thở của nàng yếu ớt như sẽ bị thổi tắt bất kỳ lúc nào.
“NguyênDoãn……”Trướckhimímắtgụcxuốngnàngthấyrõbộdạngcủahắnvì thế lập tức gọi tên hắn, bên môi tràn ra một tiếng r*n r* mà chính nàng nghexong cũng tự ghê tởm.
Hắnvuốtvedagànổitrêncánhtay,khóemắtthoángnhìnLưuTrườngƯơngthì thấy tên kia đang nhìn chằm chằm … ngực của Tống Mê Điệt. Vì thế hắnvung tay đẩy tên kia lảo đảo, còn tiện thể cởi áo ngoài của mình ra khoác trênvaiTống Mê Điệt.
Tống Mê Điệt tuyệt vọng thầm than một tiếng, ngay sau đó ngón tay lạnh cứngcủa nàng bị một bàn tay khác túm lấy. Móng tay người kia c*m v** thịt mangtới cảm giác đau đớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ương và Kỳ Tam Lang đã thay quần áo khô nhưng vẫn lạnh và thi thoảng hắthơi, ho khan vài tiếng. Nhưng dù vậy chẳng ai muốn ngủ lại trong nhà họ Tôn.NgaycảbangườicủaGiáoSựPhủquennhìnsốngchếtcũngkhôngmuốnởlại.
“Đều đã c·h·ế·t,” Mạc Hàn Yên nhẹ gật đầu với ba người vừa nghiêng ngả lảo đảochạy tới, giữa mày là mây đen bao phủ, “Bọn họ bị khí độc hun c·h·ế·t, cả nhà trêndưới 43 người không chừa một ai.”
ÁnhmắtLưuTrườngƯơngtrầmxuốngvàcườilạnhmộttiếng,“Chỉđểđảmbảo không có chuyện ngoài ý muốn. Tống Mê Điệt, ngươi xem, không phảichúng ta đã chạy ra ngoài ư?”
Tống Mê Điệt không phát hiện hai kẻ này đang làm gì vì thế dịch qua bên cạnhMạcHànYênnói,“Sưtỷ,lúcchúngtatiếnvàonhàhọTôn thìbêntrongđãyênắng, không có tiếng người nào. Ta nghĩ hẳn lúc đó người nhà họ đã trúng khóiđộc và hung thủ lợi dụng thiếu niên câm để dẫn chúng ta tới từ đường.”
Nơi đó tràn ngập tử khí, mỗi cái giường đều có một thi thể cứng đờ. Bốn mươiba người cùng c·h·ế·t trong một đêm, từ gia chủ Tôn Dần tới tôi tớ bên dưới,khôngmộtaitrốnthoát, ngaycảthiếuniên câmbọnhọgặp lúcbanngày.
Thân thể nàng vọt về phía trước vài thước, một thân thể cũng lạnh lẽo lập tứcôm lấy nàng, đầu nàng nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.