Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Thi thể cháy đen
Nghe thế nàng vốn định xoay người đi nhưng miệng lại cố tình nhanh hơn đầuóc một bước, “Sao Hồng bà bà lại nhận tội và tự sát vậy?”
Vừa dứt lời chỉ thấy một hộ vệ bước nhanh đến bên một thi thể và vươn tay lấyra một thứ gì đó.
Lưu Trường Ương dùng tay áo dài che mũi, đầu quay đi, chỉ có khóe mắt liếcxéo thi thể trên mặt đất, “Sao lại thế này? Ngày hôm qua chỉ có ba bà già kia ởtrong căn nhà trúc, ngoài ra cũng chỉ có người của chúng ta cơ mà?”
Giọng Uất Trì Thanh truyền đến từ đống phế tích. Hắn dùng khăn che miệngmũi và chỉ huy thuộc hạ khiêng thi thể thứ năm và thứ sáu ra đặt cạnh mấy cáixác kia. Lúc này hắn mới lau mồ hôi và chắp tay với Lưu Trường Ương, “Bọnthuộc hạ đã cẩn thận lục soát, ngoài người c·h·ế·t trong lu thì trong căn nhà trúckia có tổng cộng 6 thi thể,” nói tới đây hắn chỉ về phía kia và nói, “Có ba cỗ thithể trộn vào một chỗ khó mà phân biệt, hẳn chính là ba bà già kia, còn ba thi thểcòn lại….. thì khó biết được là của ai nhưng một trong số đó thấp hơn nhữngngười còn lại, trông như trẻ con.”
“Tìm được rồi, tìm được thi thể rồi.”
Lưu Trường Ương cúi người nhìn một đóa hoa may mắn sót lại rồi vươn taynghịchnó.KhóemắtvừaliếchắnđãthấyTốngMêĐiệtđanglénlútđứngdáncạnh chân tường thế là hắn vung tay lên vẫy nàng tới gần.
TốngMêĐiệtcungkínhđiquachắptay,“Điệnhạ.”
UấtTrìThanhgậtđầuđápvângrồilạinói,“Điệnhạ,vậymấyngàynàychúngta làm gì?”
MạcHànYênhoànhồnvànói,“VươngTưcaotonhưthếnhưngcháyrồi cũngchỉcòn lại từng ấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
sống lại hả?”
Lưu Trường Ương ngửa đầu để ánh mặt trời ào ạt chảy trên mặt mình, khóemiệng nhếch lên, “Rõ ràng ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng sao thấybổn vương lại biến thành hũ nút thế?”
Nhưng lúc cỗ thi thể thứ tư được khiêng ra ngoài thì đám người vốn đã lùi lạilập tức xông tới chỉ trỏ về phía xác c·h·ế·t cháy đen, “Sao lại có bốn người?
trường sử đã ra ngoài hai đêm chưa về, liệu có phải….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
GiọnghắnthậtnhẹcònTốngMêĐiệtthìgiậtmình,ánhmắtnhìncănnhàtrúcđã bị đốt cháy và bất động. Nàng sợ đột nhiên sẽ có một bàn tay già khô gầy,lấm tấm đồi mồi bò ra từ chỗ nào đó.
Những thi thể bị đốt thành than được nâng ra khỏi đống phế tích. Mùi tanh tưởitận trời khiến mọi người vây xem không chịu nổi lùi về sau.
Dứt lời hắn lại nghe Lưu Trường Ương buồn bã nói, “A Thanh, ngươi có sứcnghĩmấycáinàythìkhôngbằnglàmchútchuyệncóích.”DứtlờithấyUấtTrìThanh mang vẻ mặt khó hiểu nên hắn nói, “Phái người đến thành Vũ Dươngthông báo cho Tiếu Sấm nói là sự tình quan trọng, cần đại tướng quân tự mìnhtới một chuyến.”
KỳTamLangbịlờinàychặnhọngnênđànhlùilạivàđitớibêncạnhMạcHànYên, miệng thầm mắng, “Không ngờ một ngọn lửa lại giúp Cảnh Vương mộtviệc lớn.”
Lưu Trường Ương cười lạnh một tiếng, “Đơn giản lắm. Đưa nó cho Tân LêVươngnhậnlàđược.Tanghĩôngtasẽnhậnrađồcủaáiphinhàmìnhthôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dứt lời hắn lại không hề nể tình bỏ thêm một câu, “Sao thế? Kỳ đại nhân khônghy vọng tìm được vương phi à?”
Một ngày sau, qua cơn mưa trời lại sáng.
LưuTrườngƯơngđangdùngtayáochemiệngmũinhưngvẫnbịmùicháykhétlàm cho ho sặc và nhíu mày hỏi, “Không yên ổn cái gì? Ngươi sợ ba bà già kia (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chúng ta ở đây chờ,” hắn khẽ liếc nhìn ba cỗ thi thể quấn vào nhau và chợtnghiêm túc hẳn lên, “Ngươi nói đúng, nên chờ một chút.”
Lưu Trường Ương cười nhạt, “Có lẽ bà ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ và cảm thấythẹnvớiAVinhcũngnhưnhữngngườichếtthảm trong tay mình nên mới lấycái c·h·ế·t để tạ tội.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
NghevậyKỳTamLangvẫnluônbấtđộngđứngởmộtbênquansátlậptứcgiậtmình tiến lên một bước, “Điện hạ, hoa tai này tuy là trang sức của Hô Bócnhưng không nhất định là đồ của vương phi.”
“Con nai,” tuy đã bị đốt thành màu đen nhưng Lưu Trường Ương chỉ cần liếcmắtmộtcáiđãnhậnraconvậttrênmónđồtrangsứcnày,“Đâylàtrangsứccủaquý tộ Hô Bóc.”
Cáchđókhôngxacóngườicũngxúcđộnggiốngnhưhắn.UấtTrìThanhnhìnmảnh đất khô cằn phía trước và ba cỗ thi thể quấn vào nhau thì cảm xúc cũngdâng trào.
LưuTrườngƯơnghơi gậtđầu,“Vậyhai kẻcònlạithì sao?”
Nói xong hắn khẽ liếc mắt nhìn hai cỗ thi thể một cao một thấp kia và cân nhắcmột lúc mới trầm mặt nói, “Xem ra đã tìm đượcYên thị và tiểu vương tử rồi.”
Nóixongthấykhôngcóngườiđáplạithếlàhắn nhìnvềphíaMạcHànYênthìthấy nàng nhìn chằm chằm một xác c·h·ế·t như đang suy nghĩ cái gì đó. Hắn dánđến hỏi, “Sư muội, làm sao vậy?”
Chương 55: Thi thể cháy đen
Hoàn toàn tỉnh ngộ cũng phải có cơ hội nhưng kẻ này chỉ nói kết quả, không kểnguyên nhân. Chắc chắn hắn có điều che giấu. Dù Tống Mê Điệt là kẻ ngốc thìcũng hiểu được điểm này. (Truyện này của trang RHP) Nàng hiểu ra thì hoàntoàn từ bỏ và thở ra một hơi sau đó lùi lại hai bước nhìn đám người bận rộnquanh căn nhà trúc bị cháy và nói, “Điện hạ cứ từ từ ngắm hoa, hạ quan muốnđi hỗ trợ.”
“Đây là……”
Uất Trì Thanh nhẹ đáp, “Ba cỗ thi thể này ở trong hầm, trên người đều có vếtđaochém,hẳnbọnhọbịgiếtvàgiấuởđây,”nóixonghắnlạihạgiọng,“Vương
Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng hét to khiến nàng sợ tới mức lông tơ dựngđứng, lưng cong như một con mèo đang trong tư thế chuẩn bị tấn công.
“Thânbấttử,”nóixongmấytừnàyMạcHànYênnởmộtnụcườithâm trầm,“Sưhuynh có tintruyền thuyết củaTẩyTrầnĐàm không?”
Căn nhà trúc chẳng còn lại gì, đám cháy hôm qua quá lớn, không chỉ đốt sậpcăn nhà trúc mà lan cả ra ngoài, đốt toàn bộ hoa cỏ cháy đen.
Hai chữ hoa tai bị Tống Mê Điệt nuốt xuống nhưng không thay đổi được gì. UấtTrìThanhlậptứclướtquabêncạnhnàngvàđitớichỗhộvệkiasauđócầmhoataicẩn thận nhìn rồi đưa choLưuTrường Ương.
Khôngphảichỉcóbavịbàbàkiaà?Vậykẻnàylàai?”“Điện hạ, còn nữa.”
“Tốihômqualửaquálớn,”nóiđếnmộtnửaKỳTamLangbỗngnhiêndừnglại,ánh mắt rơi xuống thi thể của Vương Tư và nhíu mày nói, “Vết đao ư? Làm thếnào màVươngTư lại bị ba bà già g**t ch*t chứ?”
Tống Mê Điệt l**m l**m môi, “Điện hạ, đêm đó ở bờ ruộng ngài đã thấy ai thế?”“Ngươi đoán xem.”
“Điện hạ,” hắn buồn bực nói, “Thuộc hạ thấy trong lòng…… thực sựkhông…… không yên ổn.”
Nói xong nàng xoay người chuẩn bị rời đi nhưng vừa được nửa bước người phíasau đã cất lời mang theo trêu chọc. Nàng có thể nghe thấy thay đổi trong đó, dùrất nhỏ nhưng nàng vẫn bắt được, “Ông lão kia nói bọn họ có thân thể bất diệt,đao thương và nước lửa không thể nào tổn thương bọn họ. Tống Mê Điệt, ngươinóixemliệulátnữangườitacóthấybabàgiàbòra khỏiđốngphếtíchkhông?”
“Đều đã bị thiêu cháy đen thế kia rồi thì sống sao được nữa?” Lời này không cótự tin lắm. Kỳ Tam Lang nhìn vào đôi mắt Mạc Hàn Yên và không hiểu sao độtnhiên nói lắp, “Còn có thể…… có thể sống thế nào?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.