Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Thương Hải Nhất Thử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Tế rượu
cũng chẳng khác gì những người già cả khác. Nó chứa đầy dấu vết năm tháng,ngoài ra còn có không cam lòng và bất lực đan xen, tuy hai mà một.
Thái bà bà “ừ” một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, “Quá Sơn Phong, côngtử có từng nghe tới nó không?”
“Tếrượucúngbảyngày,mỗingườiđangngồiởđâysợlàđãquênhômnaylàngày mấy đúng không?” Giọng Hồng bà bà như rơi xuống từ trên trời và nệnvào giữa bàn tiệc khiến mọi thứ rung lên.
ÁnhmắtLưuTrườngƯơngtrầmxuống,chưakịpnghĩnhiềuđãnghebàtanói,“Tađãthấynàngkia.Ngàyấytabịmộtconbáođốmđuổitheo,dướitình thế
Vàomộtngàykia,saugiờngọtrờimớitạnhmưa,AVinh mới sửa xong cửa sổvànhảy xuốngđã bị ngườita nhét mộtcái chénvào tay.
Không biết Ngọc bà bà đã tới bên cạnh từ lúc nào. Bà ta hơi cúi người, trong taycầmmộtchén rượu.ThấyLưuTrườngƯơng quayđầulại bàtacười nói,“Công
“Dù sao cũng là như thế, đi tới nhân gian một chuyến ai cũng chịu khổ, đặc biệtlà phụ nữ……” Ngọc bà bà trìu mến vỗ vai em gái, con ngươi từ từ đỏ lên.
Ngọcbàbà khôngbực,không nhữngthế bàtacòn tươicười vớiLưuTrường
“Nhưng bà bà đang nói tới… quái nhân cơ mà?”
Bà ta lại đang nói linh tinh gì đây? Chắc bà ta già rồi nên ký ức hỗn loạn, khôngbiết bản thân đang kể chuyện năm nào với năm nào. Cũng có thể bà ta đang coicảnh trong mơ như cảnh thật chăng?
Thái bà bà cúi đầu nở nụ cười thâm trầm, “Quá Sơn Phong là một loại rắn lớn,chiều cao hơn mười thước, cả người màu đen vàng, lúc thân thể dựng đứng lêncũng cao bằng một người. Nó mang kịch độc, ai bị nó cắn thì chỉ một khắc là
“Không nên hả?” Hồng bà bà lại hỏi một câu, ánh mắt nhìn về phía một góc tốiđen của căn phòng. Theo cầu thang ở đó đi lên là lầu hai của căn nhà trúc, làphòngngủcủabọnhọ,cũnglà địa ngục củaAVinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
tử, nói chuyện nửa ngày hẳn mọi người đều khát nước, không bằng chúng tauống một chén rượu này trước rồi nói tiếp nhé?”
Lúc A Vinh tỉnh lại đã là đêm khuya, vì không có ánh trăng nên hắn còn tưởngmình đang lơ lửng trong một dòng nước đen mênh mông. Một lát sau hắn nghethấy tiếng mưa rơi bên ngoài tí tách và tiếng quần áo sột soạt bên cạnh.
Tháibàbàthởdàimộthơi,“Tabiếtnàngấychínhlàgiónúi,làgiónúivừanhanh vừa mạnh như sao băng.”
“Ngươi hẳn đã nghe nói về việc chúng ta tới nơi này từ khi tứ quốc còn chưa bịphá,” tiếng Hồng bà bà ngắt quãng vang lên, tay bà ta thưởng thức một hộptrang điểm bằng gỗ, đầu quay qua nhìn gió mưa bên ngoài và hỏi, “A Vinh,ngươichưatừngnghingờsao?Nghingờtuổitácvàthânthếcủachúngta……”
“Mộtcôgáiư?”LưuTrườngƯơngnhìnvềphíataymình,chânmàynhíulạivàđịnh hỏi cái gì đó nhưng đầu vai đột nhiên bị một bàn tay nào đó vỗ nhẹ.
Thái bà bà như bị ánh mắt ấy mê hoặc và tiếp tục nói: “Chúng ta chạy theohướngtây,cứthếchạy,khôngbiếtquabaonhiêungọnnúi,quamấyconsông,gặp đủ loại người tốt, kẻ xấu và cả quái nhân……”
LưuTrườngƯơngvộivàngnhậnlỗi,“Làtakhôngđúng,cứthếnhắctớichuyệnthương tâm của bà bà.”
LưuTrườngƯơngngừnglại,mãi mộtlúcmớiđáp,“Chưa từng.”
Bà ta giơ tay đổ toàn bộ rượu gạo lên mặt đất, khóe mắt hơi ngước lên nhìn haiđứa em gái, “Từng người trong các ngươi cũng nên lấy rượu tế bái đi. Dù saođờinàyAVinhcũngchịukhông ít khổ ở chỗ chúng ta.”
Lờinàygiốngnhưsươnggiáng,mọimàusắcnhângianđềukếtthúcởchỗnày,chỉ còn lại cây cỏ tiêu điều, gió lạnh run run.
cấp bách ta ngã xuống triền núi, cả người treo ngược trên một gốc cây vân sam.Nhưng con s·ú·c sinh kia vẫn không buông tha ta mà nó còn bò lên thân cây rồitới gần. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Trong lúc ngàn cântreo sợi tóc ấy ta thấy một bóng dáng từ trên không vút tới. Ngay sau đó ta bịnàng kia xách cổ áo kéo lên. Nàng ấy như cơn gió lớn mang theo ta bay tới sườnnúibênkia.Lúc tahoànhồn thìnàngấyđã thảtaxuống mộtđồngcỏ dày.”
Mùirượuthơmnức,mơhồcòncócảmùihoangọtthanh.LưuTrườngƯơngkềchén bên môi và ngửa cổ định uống.
“Atỷ……”
Thứ chất lỏng trong chén tỏa ánh sáng mê người. Gương mặt Ngọc bà bà bị ánhnến màu đỏ chiếu sáng trông giống như quả táo chín nẫu.
c·h·ế·t.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái bà bà lắc đầu cười, “Không thấy, khi đó là đêm khuya, trong khe suốikhông có ngọn đèn nào nên làm gì có ai nhìn thấy đối phương trông như thếnào. Chẳng qua…… tay nàng ấy rất mềm, như ngó hành vì thế ta biết đó màmột cô gái vẫn còn trẻ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
LưuTrườngƯơnggậtđầucườivớibàtasauđógiơchénrượutrongtaymìnhlên, ánh mắt nhìn những người khác ở bên cạnh. Hắn thấy thân thể Uất TrìThanh căng lên, cánh tay nổi gồ cơ bắp rắn chắc như đá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái bà bà sửng sốt trợn tròn đôi mắt như hai cái giếng cạn sâu không thấy đáy,“Ta……nóiđếnchỗnàorồinhỉ?Cáigì……congái?”Bàtanhẹlắcđầu,miệngcười gượng gạo, “Già rồi, ký ức đều mơ hồ, có đôi khi ta nói nói rồi không biếtmình đang nói cái gì, nói tới bản thân hay người khác……”
Chương 53: Tế rượu (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nước thánh không thể giúp mọi người đều thọ, nhưng đào nguyên lại thực sựlà cảnh tiên, xin cạn một chén này chúc thọ ba vị bà bà.” Nói xong hắn đứngdậy.Mọingười thấythếcũng đứngdậy giơchénrượu trướcmặtlên.
Bà ta cười cười nhưng con ngươi lại như đóng băng, không có chút ấm áp nào.
“Quái nhân?”
LưuTrườngƯơngnhưsuynghĩgìđóvànhẹgiọnghỏi,“Bàbàcótừngthấybộdạng của kẻ kia không?”
“Bàbàcứkểtiếp.”SóngmắthắnkhinhìnvềphíaTháibàbàtrànđầytòmò,bên trong như giấu cỏ nước có thể kéo người ta và hồ sâu vực thẳm.
Hắn chỉ có thể thấy được hình dáng người nọ nhưng vẫn đoán được bà ta là ai.Có điều đầu óc hắn lại như bùn đất ướt nhão bên ngoài, hoàn toàn nát bấykhông thể hoạt động, cũng không muốn hoạt động.
“Lúc mây đen đầy trời, mưa chuẩn bị rơi là nóng nhất. Ngươi uống chén nướcnày giải khát đi,” Thái bà bà nhìn cánh tay màu đồng cổ của A Vinh và mơ hồngửiđượcmùimồhôinhènhẹtừáotrongcủahắnthìnuốtnướcmiếng,“Tađãbỏ thêm mật đó, ngươi nếm thử xem có ngọt không?”
Thái bà bà nhếch miệng lộ mấy cái răng lởm chởm, “Phải, phải, nhưng người nọbị dân bản xứ gọi là Quá Sơn Phong vì nàng ta nhanh như sao xẹt, cả ngườimang kịch độc, giống như con rắn độc kia.”
Ương, “Công tử là nhân vật bực này thì đâu hiểu được khó khăn của nhân gian.Âu cũng là điều bình thường.”
Hắnchợttỉnhtáovàcốngồidậy.Lúcnàyngườibêncạnhđãbuộcxongdâyáovà chống eo đứng dậy đi tới bên cửa sổ đẩy ra khiến cho hơi thở tươi mát thổivào căn phòng kín như bưng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.