Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: Nữ quỷ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Nữ quỷ


Nhưng đầu óc hắn xoay chuyển một vòng vẫn không thể đoán được NghiêmPhong là ai trong đám võ quan triều đình. Có lẽ quan lớn trong miệng ông lãonày cũng chỉ là một vị quan nhỏ bằng hạt vừng mà ít ai biết tới.

“Không sao.”

Nhưng hành động tiếp theo của Lưu Trường Ương lại vượt quá dự đoán của UấtTrìThanh.HắnđitớibênthithểvàngồixổmxuốngnhưTốngMêĐiệtrồicũngvươn tay sờ lên thi thể bốc mùi kia.

Đương nhiên Uất Trì Thanh biết nguyên nhân nhưng mục đích của hắn chỉ làhỏi thăm thân phận của Nghiêm Phong. May mà hắn cũng đã tìm hiểu được mộtít.

“A Thanh,” hắn mệt đến độ hơi thở cũng hổn hển, “Đi mua một bộ quan tài tớiđây an táng nàng kia đi.” Khi nói chuyện ánh mắt hắn lại nhìn bộ xương vàdùng giọng nói chỉ bản thân nghe thấy để lẩm bẩm, “c·h·ế·t tha hương, đúng làkhổ cho ngươi.”

“NghiêmPhong?”UấtTrìThanhvừađịnhhỏiNghiêmPhonglàaithìtrongđầubỗng nhiên hiện lên một tia sáng. Hắn lập tức liên tưởng cái tên này với Lý NhịtrongmiệngLưuTrườngƯơngvàvộigầndầu,“Talà…..làemhọcủa,à,

Uất Trì Thanh gọi vì thế hắn thu lại ánh mắt và cúi đầu giống như mới phát hiệnrataymìnhbẩn.Ngóntayhắncònvươngmùithithểnênhắntặclưỡi,nhíumày, “A Thanh, ngươi còn không mau đi tìm nước tới đây hả? Bổn vương sắp bịthối c·h·ế·t rồi.”

Nghiêm Phong thành hôn ta đều sẽ nghe thấy tiếng khóc của vợ hắn truyền tớitừ con hẻm kế bên, trong căn nhà đã bỏ hoang từ lâu. Nó thê thảm, trước saunhư một, nhưng ta không có gan bước vào đó.”

Dứt lời hắn đi lên khép nắp quan tài rồi cầm một cái đinh gỗ trên mặt đất nhắmmột góc quan tài và dùng gỗ đóng lên chỗ đó.

Tiếng ồn ào dọa mấy con chim ngói đang lẫn trong đám cỏ dại. Chúng nó đậpcánh và bay lên, xẹt qua đầu tường lại suýt nữa đụng phải bóng người đang thòvào từ bên ngoài.

“Điện hạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói đến đây người kia cười cười, khuôn mặt khô cằn nhăn như quả hạch đàokhô, “Hôm nay ta nghe thấy tiếng người, còn nghe thấy tiếng tráng sĩ đóng đinhquan tài nên mới to gan tới nhìn lén,” dứt lời ông ấy xem cỗ quan tài kia một

UấtTrìThanh ngắtlời ôngta,“Lão tiênsinh,ngài nhìn……nhìn thấycáigì?”

Dứt lời hắn cất bước đi ra khỏi sân. Thấy Tống Mê Điệt còn sững sờ tại chỗkhông theo kịp thế là hắn nhướng mày lộ ra bộ dạng bất cần đời, “Chuyện antáng để mìnhAThanh làm là được, ngươi đi ra ngoài này với ta một chút.”

“Ta thấy,” hàng mày hoa râm của ông ta nhướng lên và nhíu lại, giọng cũnghoảngsợ,“Tathấymộtcôgáiđưalưngvềphíacửavàquỳlạynấmmồkia,taycầm một cây nến trắng bệch, ngọn lửa như hạt đậu chiếu sáng lập lòe.”

Đương nhiên không phải, hắn không gặp nàng ấy là vì nàng và người anh emcủa hắn từng có cá nước thân mật. Hắn không biết phải đối mặt thế nào thôi.

May mà một đêm ấy không có việc gì, tới ngày thứ hai ta túm mấy hàng xóm vàcùng tới nhà họ Nghiêm một chuyến lại phát hiện cửa vẫn khóa, mọi thứ trongnhàvẫnvậy, đấttrên nấmmồ cũngkhông códấuvết bịđộng chạm.”

Ônglãokiabịbộdạngcủahắndọasợvànhỏgiọngngậpngừng,“Taởngõnhỏbên cạnh, từ nhỏ đã nhìn Nghiêm Phong lớn lên……”

“Điện hạ,” Uất Trì Thanh thấp giọng gọi, “Để thuộc hạ làm.” Hắn biết LưuTrường Ương cực kỳ sạch sẽ đến độ gần như b**n th**. Ngày thường dù chỉ bịmột con ruồi rơi xuống tay áo hắn cũng ghét bỏ nửa ngày thế nên lúc thấy ngóntayhắn chạm đếnkhung xương làlòng UấtTrìThanhđã nhảy lên.

“Nàng ấy quỳ gối ở đó và lẩm bẩm nhưng vì quá sợ hãi nên ta cũng không ngherõ lời nàng kia. Ta như bị điểm huyệt. Tráng sĩ, trong trường hợp ấy có lẽ ngàikhông sợ, nhưng một ông già chưa được thấy nhiều việc đời như ta lại rất sợ.

Chương 103: Nữ quỷ

“Tuy ta chỉ thấy tân nương một lần trong tiệc cưới của Nghiêm Phong, đã thếnàng kia còn che mặt nhưng ta cảm thấy đó chính là nàng. Bóng dáng kia khôngsai được.”

“Cứ thế, trong nửa tháng ta luôn cẩn thận nghe ngóng, ngẫu nhiên còn đi quatrước cửa nhà họ Nghiêm nhìn trộm nhưng không nghe thấy tiếng khóc nữa,đương nhiên cũng không thấy vợ Nghiêm Phong.”

“Tathấymặtnàng,không,đókhôngphảimặtmàlàmộtthứxámxịt,dùcóánhtrăng chiếu xuống cũng không khiến làn da như tro tàn kia sáng lên tí nào. Hơnnữa,” ông ta lại nhìn thoáng qua khe cửa, ánh mắt hoảng sợ k*ch th*ch khiếnlưngUấtTrìThanhcũng lạnhtoát, “Hơnnữa nàngtakhông cómắt, đúngrồi,

cử mà bôn ba khắp nơi. Sau đó nghe nói hắn tham gia quân ngũ, được thăng làmquanlớn.Tanghĩhắnkhôngvềnhàcólẽlàvìsợnhớtớingườicũvàđaulòng.”

Ánh mắt ông lão kia lập loè và nhìn thoáng qua sân. Lúc nhìn thấy cỗ quan tàikia ông ta vội thu lại ánh mắt, “Từng có, ta còn tận mắt nhìn thấy.” Ông ấy híthít mũi, “Tân nương c·h·ế·t thảm, cổ bị cắt đứt, mắt bị móc ra đồng thời lại chếttrong đêm động phòng hoa chúc nên hồn phách không muốn đi cũng là thườngtình……”

Nghiêm Phong và được huynh ấy nhờ vả về…… về tìm thi thể tẩu tử để an tángcho tốt.”

ÔnglãonóixongthìrahiệuchoUấtTrìThanhđirasauđókhéphờcáicửavàcùng kéo hắn qua nhìn trộm qua khe hở.

Mãi tới khi nữ quỷ kia chậm rãi đứng lên và xoay người về phía này……”

cái, “Như vậy cũng tốt, tuy hung thủ còn chưa bị bắt nhưng coi như tiểu nươngtử có thể được an táng tử tế. Những oán hận trong lòng nàng ấy cuối cùng cũngcó thể tan đi một chút. Chỉ mong từ đây nàng có thể vào luân hồi, đừng lưuluyến dương thế nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vốn ta không muốn đi qua đó, nhưng âm thanh kia lúc trầm lúc bổng khiến tatò mò thế là không hiểu sao ta lại đi tới đó và đứng bên ngoài. À, chính là chỗnày,ta cũng ômlấy cửa và nhìnvào trong.”

UấtTrìThanhhơiđộngđậyvànhìnvềphíaLưuTrườngƯơngthìthấykẻkiađang nhẹ gật đầu với mình. Hiển nhiên đối phương cũng biết hắn nghĩ gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

LưuTrườngƯơngnémchonàngmộtánhmắtkiểu“Ngươithìbiếtcáigì”,đồngthời động tác trên tay vẫn không ngừng. Hắn vặn cằm, nhấc chân, túm cánh tay,ngón tay trắng nõn và đống xương bên cạnh gần như cùng màu. Tống Mê Điệthãi hùng khiếp vía, trong lúc hoảng hốt nàng cảm thấy người bên cạnh khôngphải người sống mà là một Diêm Quân máu lạnh vô tình.

UấtTrìThanhvộilắcđầu,“Tachỉnghĩngườianhhọkiacủatasao……saođãnhiều năm không về? Lần này huynh ấy cũng chỉ nhờ ta tới an táng vợmình……nhưng năm đó khi huynh ấy thành hôn từng…… từng viết thư tớinói bản thân đã tìm được một người…… người cực kỳ tốt…..”

Ông lão nói xong thì thở dài và trầm mặc một lúc lâu. Đôi mắt ông ta ướt nước,lúcngẩng đầunhìn ánhmắt như suytư gìđó của UấtTrìThanhông ta nói,

sao lại không có mắt nhỉ? Bởi vì đôi mắt nàng ta đã bị móc rồi.”

“Đã qua nhiều…… nhiều năm như thế còn đào ngươi ra…… ra, đúng là cólỗi…… lỗi,” Uất Trì Thanh ôm thi thể bỏ vào cái quan tài mới mua sau đó chấptay hành lễ và vái một cái, “Tuy ta không biết điện hạ nghĩ ….. nghĩ cái gìnhưnghẳnlàcó……cóíchvớingươi.Việcnàyđãqua……quanhiềunămnhưthế hẳn đã cách ngày mây tan không xa, ngươi tạm thời nhẫn…… nhẫn nhịnthêm một chút.”

Ông lão kia kinh ngạc, “Có về chứ, hắn không nói với ngươi sao? Chẳng quamỗi lần về hắn cũng không về nhà mà chỉ tới nha môn hỏi thăm tiến triển vụ ánvà đốc thúc bọn họ mau chóng tìm được hung phạm. Nghiêm Phong cực kỳ yêungườivợnày,nămấyvìtìmđượchungthủhắncònchẳngthèmthamgiakhoa

“Hàng xóm đều cười ta uống nhiều rượu nên mới sinh ra ảo giác, chỉ có ta biếtmìnhkhôngsay.Bởi vìmấynăm saumỗikhitới ngàyđó,chính làngày

“Đây là chuyện mấy năm trước,” ông lão xoa xoa tay và liếc cái quan tài lầnnữa, “Ngày đó ta về muộn, lúc đi tới đầu hẻm thì nghe thấy tiếng khóc đứtquãng như tiếng mèo kêu. Vốn ta cũng không để trong lòng nhưng đi được vàibước thân thể bỗng giật mình và nhớ ra mấy năm trước Nghiêm Phong đã mangtheo em gái rời nhà, hiện tại nhà họ Nghiêm chẳng còn ai. Vậy tiếng khóc trongsân là của ai, trừ phi là của người đang được chôn dưới đất……”

“Tavừalănvừabòvềnhàvàvộivãđóngcửacàithensauđóchuivàoổchăntrùmkín.Lỗtaitanghengóngđộngtĩnh bênngoàivìsợnữquỷkiatớiđây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói tới đây ông ta run lập cập, “Mái tóc nàng ta rất dài, không búi lên mà đểxõa cả ra đất, dính bụi bặm giống như mới chui từ dưới đất lên.”

NướctrongcọrửamùihôithốitrêntayhắnnhưngLưuTrườngƯơngvẫnghétbỏ và dùng bồ kết hung hăng cọ mấy lần. Hắn xoa tới khi Tống Mê Điệt chorằng da hắn sắp tróc ra mới ngừng lại.

LưuTrườngƯơngcũngkhôngngẩngđầulênmàtiếptục“nghiêncứu”cỗthithể kia. Tống Mê Điệt trừng mắt nhìn hắn, “Một bộ xương có gì đẹp, nguyênnhân c·h·ế·t cũng rõ ràng rồi.”

“Kẻ nào?” Uất Trì Thanh cũng đã phát hiện ra đối phương và thấp giọng quátlớn một tiếng. Hắn vọt tới bên cửa thì thấy ông lão khô gầy thế là hơi thả lỏng,mặt trầm xuống hỏi, “Ngài là?”

Rốt cuộc Lưu Trường Ương cũng kiểm tra xong thi thể này và thở nhẹ một hơisau đó hắn đứng lên, không cần nước rửa tay mà chỉ ngẩng đầu nhìn vầng trăngtrên đầu. Lát sau hắn cười khẽ một tiếng, không biết là vui hay khổ sở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trángsĩ,cóphảingươicảmthấytabịđiênđúngkhông?”Ông ta chỉ vào đầu mình và cười khổ.

“Nghe thấy tiếng động nên ta tưởng có quỷ và tới xem,” ông lão vỗ vỗ khuônngực khô gầy và gật đầu cười, “Hảo hán là người cao lớn nên đương nhiênkhôngphải quỷ.Trôngngươi giống ngườibắt quỷ thìđúng hơn.”

ÔnglãonàyđangsosánhhắnvớiChungQuỳthếlàUấtTrìThanhcũngkhôngbiết nên buồn hay vui. Cuối cùng hắn chỉ đành có lệ hai tiếng rồi nghiêm mặthỏi, “Nơi này…… từng có quỷ hả?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Nữ quỷ