Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 100

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100


TrangNhấtsuysụpmộtthờigian,khôngbuồnănuốnghayđọcsách.Trongđầuhắnchỉcóđôimắthaimàukia.Chúngnhưhồnướcvàhắnchỉmuốnchìmtrong đó rồi c·h·ế·t nơi đáy hồ.

NhưnglúctrướctacũngtừngnóiTrangNhấtlàngườilòngdạrộngrãi.Ngườinhư thế khả năng sẽ bị đau khổ quật ngã chốc lát nhưng sẽ không có chuyệnvĩnh viễn ngã không gượng dậy nổi.

Thế nên qua một tháng sau hắn dần tốt hơn. Không phải hắn không bi thương,chẳng qua hắn mang theo đau khổ ấy và tiếp tục đi về phía trước. Cho dù mỗibước đều đau thì hắn cũng vẫn cố cắn răng đi qua.

Ban đầu hắn một lòng đọc sách, còn chăm chỉ hơn trước khi cô nương kia xuấthiện. Bởi vì hắn phát hiện lúc đầu óc bị thứ khác chiếm lấy thì bản thân sẽkhông đau khổ nữa.

Ngàythángcứthếtrôiqua,cómộtngàykhiTrangNhấtđangởtrongnhàhọctập chăm chỉ thì cửa nhà bị ai đó gõ vang.

Đâykhôngphải thờigian gãsaivặt đưacơm vìthế lòngTrangNhất nảylên.

Hắn bắt đầu chờ mong một khi mở cửa sẽ thấy đôi con ngươi khác màu kia. Vìthế hắn lảo đảo chạy tới, tay run rẩy mở cửa lại phát hiện người đứng bên ngoàilà người bạn chơi thân với hắn từ nhỏ. Năm nay hai người đều sẽ thi khoa cử.

À, chúng ta tạm thời gọi hắn là Lý Nhị đi.

“Hiền đệ, ta sắp kết hôn, hôm nay ta tới đưa thiệp.”

LýNhịcườitoetoétvàđưathiệpmờicóchữ“Hỉ”đỏthẫmtrongtaychoTrangNhất.

“Saobỗngnhiênhuynhlạicướivợ?Trướckiatachưatừngnghehuynhnhắctớichuyện này, hơn nữa qua hai tháng là tới ngày thi khoa cử rồi.” Trang Nhất vừathấy thiệp cưới trong tay thì mỉm cười và đón Lý Nhị vào nhà.

Lý Nhị cũng cười và đỏ mặt nói, “Cha mẹ ta mất sớm, người trong nhà cũngkhông nhiều nên ta không giống hiền đệ, không cần lệnh của cha mẹ hay lễ nghirườm rà,” nói đến đây hắn lại cúi đầu cười ngượng ngùng, “Chỉ cần ta quyết, cô

nương kia cũng đồng ý là được. Còn chuyện khoa cử thì ta sẽ tập trung dốc sứcsau khi thành hôn.”

TrangNhấtbừngtỉnhvàvỗvaibạntốt,“Tađãhiểu,huynhthíchcônươngnhàai, à, không đúng, phải là huynh ái mộ cô nương nhà người ta đến độ không

cưới vào cửa là sợ nàng bay mất đúng không?”

Nóitớiđây,lònghắnchợttêrầnvànghĩtớingườitronglòngđãkhôngcònbêncạnh thì không cười nổi nữa mà lộ vẻ khổ sở, “Huynh đã làm đúng, một khi đãthích thì phải nhanh chóng cưới nàng vào cửa, tránh…… tránh đêm dài lắmmộng.”

LýNhịnghethấyẩnýtronglờiTrangNhấtvàvộidòhỏihắncóviệcgì.TrangNhất cân nhắc một lúc, cuối cùng cảm thấy việc này có ảnh hưởng tới mặt mũinên không nói thật mà chỉ lấy cớ qua loa.

Tới ngày thành hôn của Lý Nhị, Trang Nhất tới sớm để hỗ trợ công việc. NhàLý Nhị chỉ có hắn và một em gái, số người ít ỏi nên khách mời cũng khôngnhiều,miễncưỡngcũngchỉđủ3bàn.TrangNhấthỗtrợsắpxếpcònLýNhịthìmang theo gã sai vặt đi đón dâu.

Không bao lâu sau tân nương tới. Nàng kia cưỡi con lừa chứ không ngồi kiệu,lụa đỏ khẽ bay lên để lộ vành tai nhỏ xinh.

Trang Nhất hoảng hốt cảm thấy thân hình và lỗ tai của tân nương hơi quenthuộc nhưng không nghĩ nhiều. Đợi tân nương được nha hoàn hồi môn đưa vàophòng ngủ hắn theo Lý Nhị tới chiêu đãi bạn bè thân thích. Cứ thế bận tới quágiờ Hợi, lúc khách khứa tan hết hắn mới có thể nghỉ tạm.

“Lúc này muộn rồi, ban đêm gió lớn, hiền đệ lại uống nhiều rượu nên chi bằng ởlại nhà kề bên này rồi ngày mai lại đi nhé?” Lý Nhị đề nghị và Trang Nhất cũngđồng ý.Vì tiếp khách nên hắn quả thực uống khá nhiều rượu, hiện tại đã hơi

choáng váng.

“Huynhkhôngcầnphảilochota.Tatựvềphònglàđược,huynh……cònphảiđộng phòng hoa chúc……”

Lời này của hắn mang theo vài phần bi thương nhưng Lý Nhị lại không nghe ra.Hiện tại lòng hắn tràn đầy suy nghĩ về tân nương nũng nịu đang chờ mình trongphòng. Bọn họ mới chỉ gặp một lần, sau đó đều là nhờ bà mối nhắn lời. Còn lúcnày hắn đã được như nguyện, đưa mọi thứ mình có cho nàng.

Tuy hắn nghèo leng keng, trong nhà hầu như chẳng có thứ gì đáng tiền nhưngLý Nhị biết hắn nguyện vì nàng mà đua một phen, đưa mọi thứ tốt nhất trên thếgian này cho nàng.

LýNhịvộivãđitớiphòngngủ,cònTrangNhấtthìđitớinhàkềvànghĩtớibộdạng vui vẻ của Lý Nhị thì bỗng nhiên rơi nước mắt.

Nhưng lúc còn đang hối tiếc khôn nguôi lại nghe thấy một tiếng hét to chói tai.Trang Nhất lập tức tỉnh rượu bởi tiếng hét kia là của Lý Nhị và nó tới từ cănphòng tân hôn tuy đơn sơ nhưng được trang trí tỉ mỉ kia.

Trang Nhất vọt qua, xông vào cửa thì thấy Lý Nhị phủ phục trên mặt đất, trướcmặt hắn là một vũng máu đỏ bị ánh nến chiếu thành màu đen. Trong vũng máulà tân nương của Lý Nhị, trên cổ có một cái lỗ thật to đang chảy máu ào ào. Lụađỏ che mặt rơi trong vũng máu để lộ khuôn mặt xinh đẹp của nàng kia, nhưngduy nhất đôi mắt là không thấy đâu.

Việcnàykinhđộngtoànthành.Ainghecâuchuyệntânnươngchếttrongđêmđộng phòng hoa chúc để lại tân lang khóc lóc thảm thiết cũng đều xúc động.

Nhưng kẻ hiềm nghi duy nhất —— nha hoàn hồi môn của tân nương lại biếnmất. Dù người của nha môn đã lục soát cả thành, dù Lý Nhị không ăn khônguống tìm khắp núi rừng chung quanh nhưng vẫn không phát hiện ra tung tíchcủa thị nữ kia.

“Vì sao nàng ta phải g·i·ế·t người?”

Có một ngày Trang Nhất thấy Lý Nhị tâm sự nặng nề khó tiêu nên mang theorượu và thịt tới tìm hắn với mong muốn an ủi bạn mình. Nhưng sau khi uốngxongvàichénđềtàilạivòngvềchuyệnnày.LýNhịrưngrưngđẫmlệ,taycầmchén rượu cũng run rẩy, “Vì sao phải g**t ch*t nàng? Ta mới chỉ gặp nàng mộtlần nhưng đã yêu và hạ quyết tâm chỉ cưới nàng làm vợ.”

TrangNhấtthấyhắnnhưthếthìkhôngtiệnnóisangchuyệnkhác,cuốicùngchỉđành tiếp chuyện, như vậy hắn sẽ có thể thổ lộ tâm sự trong lòng và cảm thấykhá hơn.

“Huynh và…… và tẩu tử quen biết như thế nào vậy?”

Lý Nhị cười khổ, trong ánh mắt có thêm chút cảm xúc, “Lúc ta đi trên đườngthoáng thấy nàng cưỡi lừa đi tới. Lúc đi ngang qua bên cạnh nàng xốc khăn chemặt liếc ta một cái……”

“Chỉmộtcáiliếcmắtấy,”LýNhịuốngcạnchénrượutrongtay,“Hiềnđệbiếtkhông?Tanhưbịđánhmộtgậy,cảngườingâyra,khôngthểđộngđậy.”

Hắn lại cười một tiếng, ánh mắt lướt qua cửa sổ và rơi xuống nấm mồ lẻ loitrong sân, “Lúc hoàn hồn ta vội đuổi theo nàng tới một tòa nhà rồi thấy nàng đivào.Lúcđótamớihoảnghốtquayvề nhàmình.Tasuynghĩmộtđêm,cuối

cùng vẫn không thể quên nàng ấy thế nên ta đã đưa ra quyết định dũng cảm nhấtnhưngcũng khiến tahối hận nhấtcuộc đời này.”

“Sáng sớm hôm sau, ta lấy ra toàn bộ gia sản, mua ba thước lụa và một cái vòngngọc mangtới nhànàng cầuhôn.Đệ đoánxem thếnào?Hóa ranàng cũnggiống ta, cha mẹ mất sớm nên nàng đang ở nhờ một người cô góa bụa không

con. Cô của nàng thấy ta tới cầu hôn thì lập tức đồng ý, cũng định ngày để tađón nàng vào cửa.”

“Lúcấytacảmthấymìnhlàngườimaymắnnhấttrênđờinày,”LýNhịchốngcằm, mu bàn tay hơi giật giật. Qua một lúc sau hắn mới dùng giọng mũi nói,

“Không ngờ mới vừa bái đường hai ta đã âm dương cách biệt, nàng thành ngườivợ đã qua đời của ta……”

“Huynh,”TrươngNhấtcũngkhôngnhịnđượcrơinướcmắt,“Haingườichúngta đúng là cùng mệnh.”

Rốt cuộc hắn cũng thổ lộ chuyện của mình cho Lý Nhị, từ lúc gặp nàng kia, rồisớm chiều ở chung, sau này uống rượu vào lại không nén được cùng nàng mâymưa ân ái rồi cuối cùng đột ngột mất nàng.

“Hiền đệ lại cũng giống ta, cũng trải qua cảnh ngộ như thế ư?” Lý Nhị ngừngtiếng khóc và nắm lấy tay Trang Nhất cười như mếu, “Hai chúng ta đúng làđáng thương.”

“Tacũngchưatừngquênnàng,”TrangNhấtcườikhổ,“Huynhbiếtkhông?

Nàng có một đôi mắt khiến người ta mất hồn mất vía. Đó là đôi mắt có hai màukhác nhau.”

Lý Nhị lập tức đánh rơi chén rượu khiến nó vỡ tan.“Mắt hai màu ư?”

“Một mắt màu lam, một màu nâu, thật sự đẹp như hồ nước.”

LýNhịthởhổnhển,môirunrẩy,“Ngườivợđãmấtcủatacũngcómộtđôimắthai màu.”

Trênđờinàycóthểcómấyngườicómắthaimàu?CảđờiTrangNhấtmớichỉgặp một người, huống chi trong ngày cưới của Lý Nhị hắn đã thấy nàng kiaquen mắt nên trong lòng chắc chắn người mà hắn và Lý Nhị nhớ mãi khôngquên chính là cùng một người.

ĐươngnhiênLýNhịcũngđoánđược,chẳngquaánhmắthắnnhìnTrangNhấtlập tức không đúng.

Cùng mây mưa, cùng ân ái, nếu những từ này được dùng cho bạn tốt và vợ mìnhthì dù là ai cũng không thể chấp nhận nổi đúng không?

Thế nên đó là lần cuối cùng Trang Nhất và Lý Nhị uống rượu với nhau. Từ đóvề sau,tuy ngoàimặt bọnhọ vẫngiữ lễ,nhưngtrong lòngđã xacách. Mặcdùvề sau hai người trời xui đất khiến lại đi cùng một đường nhưng tảng băng tronglòng họ vẫn không thể phá vỡ.

“Sau…… sau đó thì sao?” Một cơn gió mang theo cát vàng bỗng thổi qua khiếnUất Trì Thanh phải xoa xoa mí mắt. Hắn giục ngựa đi lên trước vài bước chetrướcngười LưuTrường Ương.

“Khôngcósauđónữa.”LưuTrườngƯơngmởtúiuốngnướcvàngẩngđầu,ánhmắt xuyên qua cát vàng nhìn thành trì thoắt ẩn thoắt hiện phía xa.

“Không…… Không có ư?” Uất Trì Thanh khó hiểu nhìn về phía hắn, “Vì saonàng kia đã…… đã đi theo Trang Nhất rồi còn cưới …… cưới Lý Nhị? Hơnnữa, vì sao nha hoàn của nàng ta lại phải đẩy nàng vào…… vào chỗ c·h·ế·t? Mấycái này điện hạ chưa nói…… nói rõ mà?”

Lưu Trường Ương nhướng mày, “A Thanh, ngươi nghĩ ta là tiên sinh kể chuyệnhả? Ta còn phải kể có đầu có đũa, trước sau vẹn toàn ấy hả? Đây là chuyện cóthật và nó nói cho chúng ta biết tình cảm giữa đàn ông với nhau dễ bị chia cắtthế nào.”

Hắn nói xong thì tự mình bật cười, khóe miệng cong cong.

Uất Trì Thanh bị sặc gió thì ho khan một tiếng và lẩm bẩm, “Theo ta thấy thì LýNhị kia thật…… thật không đúng. Lúc Trang Nhất và nàng kia ở…… ở bênnhau,hắnđâucóbiếttươnglainàngkiasẽcưới……cướiLýNhị.Vìchuyệnấymà hắn cắt đứt tình cảm anh….. anh em thì không phải kẻ quân tử.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100