Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!
Bạc Hà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Say Xỉn
Nghiên Trì cạn lời bế cô lên, hắn nhìn sang Tư Thịnh đầy khổ sở. Bé con thì dễ giải quyết hơn nhiều, còn Nghiên Vi cứng đầu như thế chắc là sẽ phải mất một lúc nữa mới dỗ được đấy.
Thư Nghiên khó chịu cựa nguậy trong lòng hắn bắt đầu mếu máo, “Buồn ngủ... Muốn ngủ, ưm...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Là quán rượu có nhạc cổ điển, lúc nãy tôi nghe thấy.”
...
“Không được động vào tôi... Chú Trì sẽ đến bắt ông đi đó.”
Tiếng cô nhỏ dần rồi gục đầu vào lòng hắn bất tỉnh nhân sự, không còn động tĩnh gì nữa.
“Cậu nghĩ cô ấy sẽ nghe máy của tôi à? Cậu gọi đi.”
Gọi vào số máy Thư Nghiên nhưng chẳng ai bắt máy, gọi về nhà thì quản gia bảo cô chưa về.
“Chắc là Nghiên Vi đưa cô ấy về rồi.”
“Cậu tìm gì thế?”
Sau đó điện thoại tắt ngủm chỉ còn lại tiếng "Tút".
Chương 34: Say Xỉn
Hắn cười cười ôm chặt cô gái trong lòng lại rồi rời khỏi.
“‘Dượu’ gì chứ?”
Hai người là cùng một hội một giuộc, không lý nào từ chối cuộc gọi của người này mà lại nhận của người kia cả, chính là một người có lỗi, người bắt buộc cũng phải có lỗi.
Thư Nghiên đầu nặng trĩu chẳng thể ngước lên nổi nữa, cô mơ màng phủ phục trêи chiếc bàn lăn lóc những chai rượu rỗng, còn luôn miệng lẩm bẩm gọi chú Trì.
“Tôi và cậu đi chung xe đấy, cậu đi rồi thì tôi về bằng gì?”
“Tư Thịnh, cậu gọi Nghiên Vi thử xem.”
Hắn thở dài đặt cô vào trong xe, cẩn thận thắt đai an toàn vào người.
Sa mère! Còn gọi hắn là tên điên?
Hắn bước đến đỡ Thư Nghiên dậy, cô cố gắng mở mắt thu vào hình bóng mờ mờ, sau đó lại đẩy hắn ra.
“Anh là ai... Tôi... Tôi đang ở đâu...”
“Thật sự không nhận ra anh à, em chắc chứ, có muốn thử lại không?”
Trong quán tới giờ chỉ còn lại hai cô gái say khướt gục đầu trêи bàn, tửu lượng kém vô cùng nhưng hại uống rất chi là hăng say.
Nghiên Trì thử gọi Nghiên Vi, tuy là có tín hiệu nhưng chẳng chịu bắt máy, hắn đúng là quá hiểu cô em này rồi!
Bé con bị Nghiên Vi dạy hư rồi, lại còn uống rượu nữa! Phải nên phạt cô thế nào mới được đây?
Hôm nay hai cô gái này quả thực đã gây chuyện lớn rồi.
Bé Con, cả Nghiên Vi nữa, đi đâu hết rồi?
“Muốn uống ‘dượu’, cho tôi uống ‘dượu’ nữa đi...”
Rốt cuộc là đã uống bao nhiêu mà thành ra thế này? Trêи người chỉ toàn mùi rượu, giống như vừa nhảy vào bể rượu vậy.
“Em rốt cuộc lên cơn gì thế? Em đang ở đâu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không phải vì để trả thù mà Nghiên Vi đem cô đi giấu rồi đấy chứ?
“Đi về tôi phục vụ em ngủ, tôi sẽ phục vụ thật tốt, phục vụ tới tận giường.”
“Anh...”
Em họ à, khẩn cầu em đừng làm điều gì dại dột hết nhé!
Khoảng tầm mười lăm phút, Nghiên Trì và Tư Thịnh tới nơi, quả thực đúng như dự đoán.
Hai người đàn ông nhìn nhau một cách khó hiểu, suy nghĩ trong đầu bây giờ là dấu hỏi lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chúng tôi đi trước nhé, cậu đưa em ấy về giúp tôi.”
“Hình như là uống rượu, say rồi?”
“Con nhóc này, em đang ở đâu đấy, Thư Nghiên có ở cạnh em không?”
Nói xong cả hai vội lên xe đến quán rượu đó, đây là nơi lúc trước cả ba đã tới khá nhiều lần, nhưng mấy năm nay mỗi người một việc nên không thường tới nữa.
Mặt mày hắn tối sầm đưa điện thoại ra nhìn cho rõ, chắc chắn đây là số của Nghiên Vi mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy em ấy sẽ nghe của tôi chắc?”
Nghiên Trì và Tư Thịnh phỏng vấn xong đã là một giờ sau, hắn bước ra khỏi phòng nhưng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc đâu cả.
“Ngoài quán rượu lúc nào chẳng có taxi, cậu không cần lo.”
Hắn ɭϊếʍ môi nhìn ra bên ngoài, muốn chạy đi tìm nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghiên Vi lầm bầm rót chai rượu chỉ còn có vài giọt cuối cùng, cô uất ức lại gọi thêm vài chai nữa. Bà chủ cũng hết cách, vì là khách quen nên hiểu rất rõ, mỗi khi cô say nếu không đem rượu ra thì chắc chắn quán nhỏ này sẽ bị làm loạn cả lên. Những lần đó còn có hai cậu thanh niên đi cùng ngăn lại, nhưng hôm nay chẳng thấy người nào cả.
Hắn đành gọi lại lần nữa, nhưng lần này tới tận nửa phút mới có người nhận.
Nghiên Trì nhấn ga chạy hết tốc độ, suýt thì vượt cả đèn đỏ. Thư Nghiên của hắn không phải cũng uống rượu luôn đấy chứ?
Đợi một lúc nhưng chẳng nhận được câu trả lời, đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng cười khúc khích cùng câu nói: “Em có nghe gì không... Có tên điên gọi cho chị kìa...”
“Xin chào... Tôi là Nghiên... Vi.”
Về nhà rồi sao? Nhưng cô cũng chẳng nói với hắn một tiếng.
Còn tín hiệu là còn hi vọng, không như Thư Nghiên, chẳng có tí tín hiệu gì cả.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.