Bảy Năm Không Oán Không Hối 1 - Tình Yêu Là Cố Chấp 2
Phạm Kiều Trang (Hổ Bé)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 - Chương 47: Thử Váy Cưới
Quyển 1 - Chương 47: Thử Váy Cưới
"Mặc kệ cô ta"
Kiến Thành liếc chiếc đồng hồ SmartWach trên tay mình, bình thản trả lời: "Tôi bật máy quét lượng tử từ SmartWach, bảo Dương chuẩn bị kết nối đi"
"Ngày gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một buổi sáng c*̉a vài ngày sau đó, khi hai người vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ thì điện thoại c*̉a Kiến Thành đột nhiên có người gọi đến.
Hồng Nhân thấy anh chủ động đến đón con gái mình đi thử váy cưới như vậy thì vẻ mặt lộ rõ sự hài lòng, sau đó còn cẩn thận dặn dò hai người buổi trưa sớm trở về biệt khu để dùng bữa và bàn bạc chuyện tổ chức đám cưới.
Cô ta thử đi thử lại cả chục chiếc váy c*̃ng không thấy chiếc nào hài lòng, cuối c*̀ng đành kéo tay Kiến Thành, nói:
Kiệt lúc này đang ở trong phòng làm việc nghiên cứu sơ đồ biệt khu của Hồng Nhân, thấy điện thoại của Kiến Thành gọi đến liền lập tức bấm nút nghe máy:
An Nhã chống tay ngồi dậy rồi vơ tạm một chiếc chăn quấn quanh người, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Anh cứ nghe đi, em dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh"
Người ở đầu dây bên kia dường như rất có lòng nhẫn nại, cho nên dù Kiến Thành không nghe máy nhưng cô ta vẫn kiên trì gọi lại. Tạ Vân gọi đến cuộc thứ ba thì An Nhã không thể tiếp tục vờ như không biết được nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:
"Hồ sơ c*̉a Hồng Dã chúng tôi nắm trong lòng bàn tay, chỉ chờ đợt truy quét mới này có thể diệt tận gốc, tránh để tình trạng chưa chuẩn bị kỹ lưỡng đã vội vàng hành động rồi để xảy ra hậu quả đáng tiếc như anh trai cô năm đó. Cô yên tâm, tôi đã nói rồi, muốn anh ta chỉ phải ngồi tù mười lăm năm c*̃ng không thành vấn đề. Chỉ cần cô giao nộp tài liệu đó cho chúng tôi. Việc ở trong trại giam c*̃ng không cần lo, tôi có quen giám thị"
Sau khi chụp ảnh xong xuôi, Kiến Thành ra ngoài nhận một cuộc điện thoại. Tạ Vân nhân cơ hội này liền gửi mấy bức hình cưới mới chụp vào số di động c*̉a An Nhã.
Đăng ngừng lại một lát, nửa phút sau mới nói tiếp: "Cô đang nghi ngờ tôi?"
"Vâng. Em xem sơ đồ, thấy phòng cô ta ở ngay sau phòng của chú Nhân, bức tường tiếp giáp hai phòng hình như có dày hơn bình thường thì phải. Xem nào...". Kiệt kẹp điện thoại trên vai, một tay gõ gõ zoom màn hình máy tính ra 250%, tay còn lại cầm chuột đo kích thước bức tường trên sơ đồ: "Bức tường đó dày 3,5 mét. Nếu có thể lọt vào phòng của chị Vân kiểm tra tận tay thì mới khẳng định được đó có phải là một gian phòng ngầm hay không" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tại sao anh biết nhiều như vậy?"
"Đại ca, anh ở biệt khu tám năm, tất cả các phòng ở đó anh đã tìm hết rồi chứ"
"Rõ, đại ca"
"Cô đã biết như vậy, còn muốn kết hôn làm gì?"
"Tạm thời em vẫn không tìm ra được hệ thống điều khiển ở đâu, nhưng sau khi nghiên cứu sơ đồ biệt khu, em có phát hiện mới"
"Sao vậy anh? Sao anh không nghe máy?"
"C·h·ế·t bao nhiêu người? Anh em bị thương nhiều không?"
"Tìm được tài liệu chưa?"
"Đơn giản thôi. Kết hôn với em. Kết hôn đàng hoàng"
"Bốn ngày nữa chúng ta kết hôn rồi, anh không định đưa em đi thử váy cưới à?"
Một là nhẫn nhịn, hai là nháo một trận ầm ỹ.
Kiến Thành tất nhiên không thể từ chối cho nên đành phải gật đầu đồng ý, sau đó miễn cưỡng lái xe đưa Tạ Vân đến một Studio lớn trong thành phố.
"Chú không sao chứ?"
"Anh có thể bảo vệ cô ta cả đời không?". Tạ Vân cười nhạt: "Có chắc là không bao giờ rời cô ta nửa bước không?"
Kiến Thành chợt hiểu ra mọi chuyện, sau đó khẽ thở dài một tiếng: "Tôi biết rồi"
"Tôi đây"
"Thành, anh không biết hôm nay là ngày gì sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẻ mặt Kiến Thành từ đầu đến cuối vẫn không hề biểu lộ ra cảm xúc gì, anh chỉ bừa vào một chiếc treo trên móc, trả lời: "Cái đó đi"
Thế nhưng cái giá phải trả là mười lăm năm... Đừng nói đến mười lăm năm, đến mười lăm ngày cô còn không nỡ, huống hồ thời gian dài như vậy!!!
"Em không sao"
"Nhã, đừng nói với tôi, cô đang bảo vệ người đã g·i·ế·t anh trai cô"
"Hàng thế nào?"
Thái độ c*̉a Kiến Thành hờ hững như đây chẳng phải chuyện kết hôn c*̉a mình khiến Tạ Vân giận đến nỗi khóe miệng giật giật. Cô ta gào ầm lên: "Này Dương Kiến Thành"
"Anh Thành, chuyện vào phòng chị Vân..."
"Chú nói đi"
Đăng rất biết cách đánh vào điểm yếu trong lòng An Nhã, đúng là bây giờ cô rất sợ anh đối đầu với Hồng Nhân, sợ mất đi Kiến Thành. Nếu cô giao chiếc USB đó cho công an thì có lẽ c*̣c diện sẽ hoàn toàn đổi khác, lúc ấy bang Hồng Dã sẽ sớm bị cảnh sát truy quét, cuộc đối đầu giữa Hồng Nhân và Kiến Thành tất nhiên c*̃ng sẽ không diễn ra nữa, cô c*̃ng không cần ngày đêm nơm nớp lo sợ anh bị thương, sợ mất đi anh...
"Cô cứ suy nghĩ kỹ đi. Hãy khuyên người đàn ông c*̉a cô quay đầu. Tôi mới có được thông tin, anh ta đang chuẩn bị đối đầu với Hồng Nhân. Cuộc chiến này vốn chênh lệch lực lượng quá lớn, dù anh ta có giỏi giang đến mấy thì c*̃ng khó tránh khỏi tổn thất, nói không chừng còn mất mạng"
"Rõ, đại ca" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không. Anh là công an, làm sao tôi có thể nghi ngờ anh. Tôi chỉ không muốn kết luận sai thôi"
"Anh chọn cho em đi, em không thấy bộ nào vừa mắt"
Kiến Thành mang vẻ mặt vừa nhàm chán vừa lạnh lẽo như băng khiến đám nhân viên c*̉a Studio sợ đến nỗi toát hết mồ hôi hột, đến cầm máy ảnh c*̃ng run cầm cập. Bọn họ tất nhiên không có gan lên tiếng chỉnh biểu cảm trên c*̉a nam chính như những cặp đôi khác gì cả, mà chỉ vội vàng bấm nút chụp lia lịa cho xong. Tuy nhiên, dù có chỉnh hay không chỉnh thì gương mặt anh vẫn hoàn mỹ đến mức xuất thần rồi, cười hay không cười thì c*̃ng đều đẹp như nhau cả thôi.
An Nhã lựa chọn nhẫn nhịn, bởi vì hơn ai hết, cô hiểu rất rõ một điều rằng: thà Kiến Thành kết hôn với một người phụ nữ khác còn tốt hơn gấp cả trăm lần việc anh c·h·ế·t đi. Hồng Nhân và Hồng Dã thế lực lớn như thế nào, không cần phải bàn đến nữa, bởi vậy dù Kiến Thành có giỏi giang đến bao nhiêu thì đối đầu trực diện với bọn họ c*̃ng không phải là cách hay.
Kiến Thành hơi nhíu mày suy nghĩ, một lát sau mới trả lời: "Ý của chú là phòng của Vân?"
Đăng thấy An Nhã không trả lời, lại tiếp tục kiên nhẫn nói: "Hồng Dã có cả một kho vũ khí lớn, đàn em có hơn một nghìn người, anh ta dù sao c*̃ng chỉ là đại ca thứ hai, không đủ sức đối đầu đâu. Cô hãy khuyên anh ta đầu thú đi"
Mới sáng sớm Tạ Vân gọi điện thoại đến chắc chắn là có chuyện, mà hiện tại An Nhã c*̃ng không muốn Kiến Thành vì mình mà lại xảy ra xích mích với cha con Hồng Nhân. Bọn họ trì hoãn được ngày nào đương nhiên sẽ tốt ngày ấy, huống hồ Tạ Vân yêu Kiến Thành như vậy, không nên gây sự với cô ta vẫn tốt hơn.
Kiến Thành ngao ngán bất lực, anh nghiêng đầu chăm chú nhìn bóng lưng An Nhã đang bận rộn chỉnh nhiệt độ lò vi sóng, một lát sau mới miễn cưỡng trả lời: "Tám giờ tôi đến biệt khu". Sau đó lạnh nhạt c*́p máy.
An Nhã vừa nghĩ đến đó thì Đăng gọi điện thoại đến. Ngón tay cô chần chừ một lúc rồi bấm nút kết nối:
Cô hít sâu một hơi, lau sạch nước mắt trên mặt rồi dứt khoát bấm nút xóa bức ảnh mà Tạ Vân vừa gửi, vờ như không biết gì, không nhìn thấy gì. Bây giờ không phải là lúc để ghen, c*̃ng không thể ghen, sự bình an c*̉a người đàn ông cô yêu mới là quan trọng nhất.
"Tôi biết rồi"
Tạ Vân gật đầu, sau đó ngoắc tay vẫy nhân viên lấy chiếc váy Kiến Thành vừa chỉ. Chọn lựa trang phục xong xuôi, anh lại tiếp tục bị cô ta kéo vào phòng chụp ảnh cưới.
Cô hơi liếc nhìn chiếc bình hoa có giấu USB trên tab đầu giường, kiên định trả lời: "Không tìm thấy"
Kiệt nói đến đây bỗng nhiên im lặng, anh ta một nửa muốn nói: Chỉ có anh mới có thể vào đó; một nửa lại không có gan nói ra, rút cục chỉ có thể để nửa câu còn lại bỏ lửng.
Khỏi phải nói, khi nhìn thấy hình cưới c*̉a người đàn ông mình yêu và một người phụ nữ khác, trái tim c*̉a An Nhã đã cảm thấy đau đớn đến thế nào, đau đến mức không thở được, đau đến mức chỉ muốn c·h·ế·t đi.
Tạ Vân dư sức hiểu hàm ý trong lời nói c*̉a anh. Trước đây anh chưa từng ghét cô ta, nghĩa là bây giờ anh ghét cô ta rất nhiều. Thế nhưng mặc kệ anh có ghét bao nhiêu đi chăng nữa, Tạ Vân vẫn nhất định yêu Kiến Thành, nhất định muốn có được anh. Sự ngạo mạn và tính cách muốn gì được nấy c*̉a cô ta xuất phát từ việc từ nhỏ đến lớn được cha mình nuông chiều như báu vật, Hồng Nhân là đại ca c*̉a một bang phái lớn, con gái c*̉a đại ca muốn một Dương Kiến Thành thôi, có gì không được chứ!!!
"Cô ở bên anh ta lâu như vậy, chẳng lẽ không nhìn thấy những tội ác anh ta gây ra sao? Anh ta g·i·ế·t bao nhiêu người, đến cả bản thân còn không đếm được"
"Anh ấy không phủ nhận"
Kiến Thành nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi khuất hẳn mới lười biếng cầm điện thoại lên, bấm nút kết nối. Anh còn chưa kịp nói gì, Tạ Vân đã lên tiếng trước:
Sau khi c*̀ng An Nhã dùng bữa sáng xong, Kiến Thành dặn dò mấy trợ thủ c*̉a mình ở lại công ty bảo vệ An Nhã rồi một mình lái xe đến biệt khu đón Tạ Vân.
"Hai trăm khẩu M134, 70 hỏa tiễn, thu... hoạch tốt nhất là... 20 khẩu T-5000 Tochnost"
Nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, anh hơi nhíu mày, sau đó tắt chuông như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục quay sang ôm An Nhã ngủ.
"Tôi biết" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thế nào rồi?"
"Nếu anh nhất định chống đối em đến c*̀ng, đừng trách em nói với ba chuyện cô ta vẫn đang sống c*̀ng anh"
"C·h·ế·t bốn... người, khoảng... hơn hai mươi người bị... thương ạ"
Ở đầu dây bên này, Kiến Thành im lặng một lát, sau đó mới lạnh lùng trả lời: "Cô muốn gì?"
Nghe đến đây, đầu mày Kiến Thành giãn ra vài phần, anh ngoảnh đầu nhìn về phía Studio ảnh cưới, trả lời: "Ngay lập tức trở về, tôi đợi chú"
"Cô tự đi đi"
Trong khi đó, Kiến Thành ở đầu bên kia thành phố c*̃ng nhận được một cuộc điện thoại mà anh đã mong chờ suốt mấy ngày này.
Đúng là trong tám năm kia Kiến Thành đã tìm khắp biệt khu nhưng lại không thể phát hiện ra hệ thống điều khiển kho vũ khí của Hồng Nhân giấu ở đâu. Thêm vào đó, trước nay anh không thích dây dưa với phụ nữ, càng không đặt chân đến phòng của Tạ Vân bao giờ cho nên mới bỏ qua hẳn chi tiết này.
"Xin lỗi, tôi bận rồi"
"Đại ca, em đây"
A Mạc đi Myanmar cướp lô vũ khí c*̉a Wareru, khi vừa xong xuôi liền ngay lập tức gọi điện thoại về Việt Nam báo cáo: "Đại ca, nhiệm vụ... cướp vũ khí... em đã hoàn thành"
"Tôi chỉ nói sự thật. Thêm nữa, mấy ngày này tôi chợt nhớ ra một điều: hình như trong hồ sơ anh đưa cho tôi, ngoài bức hình chụp ở cảng Dốc Đá ra thì không có bất cứ thứ gì chứng minh hay kết luận Thành g·i·ế·t anh trai tôi"
"Em không cần biết anh bận gì, tóm lại hôm nay anh phải đưa em đi thử váy cưới"
Sau khi nói chuyện với A Mạc xong xuôi, anh lại bấm điện thoại gọi cho một người.
"Tôi đã nói rồi, vụ án này tạm thời đang điều tra nên mới chưa đưa ra kết luận c*̣ thể. Không phải cô đã hỏi anh ta rồi sao?"
"Gì?"
"Anh biết gì không?". Cô ta ngừng lại một lát, giọng điệu đầy kiêu căng và ngạo mạn: "Dù anh có ghét em, anh vẫn phải lấy em"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.