Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Thạch Quốc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Thạch Quốc


Lạc Bạch nghe như vậy, kết hợp cùng việc một đám người tập trung ở trước phủ thành chủ, hắn mới ý thức được việc này không nhỏ.

“Đại ca, chúng ta đi đâu?”-Thạch Hạo cầm một xiên hồ lô vừa ăn vừa hỏi.

Nhìn thấy hành động này của tên gã luyện khí sĩ, mấy chục tên hộ vệ khác từ phủ thành chủ xông ra, đè chặt hắn xuống để kiềm chế.

Giải quyết mọi chuyện ở Tinh Hà thành xong, Lạc Bạch cũng không quan tâm gì, vứt bỏ mọi chuyện cho đám Yết Thập Tam xử lí, bản thân thì ung dung trở về Thái Huyền môn.

Nếu như Lạc Bạch tính không sai, chỉ riêng Nam cảnh thì đã tương đương với tám quả Địa Cầu.

Phóng mắt khắp toàn bộ Thạch quốc, nơi này linh khí cằn cỗi, Huyền giai xưng cao thủ, Địa giai tính nhất lưu, Thiên giai đã là định hải thần châm của quốc gia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hai năm Thạch Đế băng hà, Thạch quốc rung chuyển kịch liệt, đứa trẻ kia là con trai độc nhất của Thạch Đế, vì vậy rất nhiều người không muốn cho nó trưởng thành.”-Long Hạo Nhiên cung kính trả lời.

Phải biết, Long Hạo Nhiên đã là cường giả số một của Thạch quốc.

“Loại lời nói c·h·ó má gì đây?”

“Mặc Tuyền là chồng ta… ba tháng trước, hắn cùng với hài tử đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở lại.”

Lạc Bạch nhanh chóng đem Thạch Hạo lướt qua khỏi đám người, đây không phải là chuyện mà hắn muốn quan tâm.

“...”

“Đạo hữu làm ơn đem đứa trẻ này chạy trốn thật xa, về sau sẽ có người đến hậu tạ.”

Hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho, sau đó trở về sơn phong nhàn nhã uống rượu nằm ngủ.

“Đây thật sự là cố hương của Thạch Đế sao, các ngươi bôi tro trát trấu lên mặt Thạch quốc.”

Đây có phải là Chân Tiên cường giả trong truyền thuyết hay không?

“Lão tử có để lại trên người đứa trẻ một lá bùa có thể xác định vị trí, ta ròng rã đuổi theo hắn bốn ngày trời, đến Giang thành thì mất tích. Các ngươi nói xem, có phải các ngươi cấu kết cùng hắn hay không?”

Nếu như là bình thường thì không có việc gì, nhưng nếu ngay cả Thiên giai đỉnh phong cũng có thể biến mất một cách vô thanh vô tức, điều này chỉ có triều đình mới có thể làm được.

“Các vị bình tĩnh, chúng ta vẫn đang cố gắng huy động nhân lực để tìm kiếm tên thủ phạm.”

Lạc Bạch ôm đứa trẻ, đạp lên không trung mà đi tới phía trước, tà áo nhẹ phất lên, cuốn bay đi mấy tên Địa giai luyện khí sĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đi thăm bạn cũ của sư phụ ta.”

Hắn c·h·ế·t thì không có chuyện gì, nhưng nếu như thái tử có vấn đề gì thì hắn đi xuống Hoàng Tuyền cũng không có mặt mũi gì để nhìn mặt Thạch Đế.

Đang đi nửa đường, Lạc Bạch bỗng nhìn thấy một đạo thân ảnh đẫm máu lướt ngang qua, trên tay còn ôm theo một đứa trẻ, phía sau có mấy chục Địa giai luyện khí sĩ đuổi g·i·ế·t.

Đứng trước mặt hắn là một vị Chân Tiên, ban nãy trong thời khắc nguy cấp hắn có chút mạo phạm tiền bối, bây giờ tất nhiên phải cung cung kính kính đáp lại.

“Ta là Lạc Bạch, tam đệ tử của Thái Huyền lão nhân. Năm đó sư phụ cùng với Mặc Huyền có giao tình, nay ta có dịp ghé ngang qua Giang thành nên muốn báo đáp ơn với Mặc Tuyền tiền bối.”

Tin tức Thái Huyền lão nhân còn sống cũng đã gửi về tông môn, chắc là một hai ngày nữa là sẽ tới tay Minh Hiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu như chúng ta có bằng chứng thì còn cần đứng ở đây sao?”

Hắn gõ nhẹ vào cửa, từ bên trong đi ra một người phụ nữ trung niên, gương mặt tiêu điều, đôi mắt thoáng lộ nên vẻ u sầu.

Bỗng hắn nhìn thấy một đám đông đang kêu gào trước cửa phủ thành chủ, có người còn dập đầu xuống đất khóc lóc nói to:

Đi bộ chừng mười lăm phút, Lạc Bạch cuối cùng cũng đi tới một căn nhà cũ kĩ.

. . .

“Van cầu các vị đại nhân tìm lại con cho chúng ta..”

“Vãn bối gọi là Long Hạo Nhiên, là đại nguyên soái của Thạch quốc.”

Vừa nghe thấy tới cái tên Mặc Tuyền, gương mặt của người phụ nữ lại u buồn thêm một điểm, giọng khẽ nấc lên nói:

Long Hạo Nhiên gật đầu, trong lòng thì giật mình kinh hãi, hắn chưa hề đề cập tới danh tự của thái tử vậy mà vị tiền bối này lại có thể biết được, không hổ là Chân Tiên cường giả.

Về phần Long Hạo Nhiên, tên này bị thương nặng nên kiếm một nơi yên tĩnh để dưỡng thương rồi. Đồng thời, con hàng này cũng là nhân vật tai to mặt lớn ở Thạch quốc, là đại nguyên soái, tồn tại chỉ dưới vài người nhưng trên ngàn người. Hoạ may đi dạo ở Giang thành lại dẫn tới một đám địch nhân thì sao?

Trên đường đi, Lạc Bạch cảm thấy xung quanh đường phố thiếu đi thứ gì đó, đồng thời ai cũng nhìn chằm chằm vào Lạc Bạch.

Mặc Tuyền mặc dù không hay xuất hiện trên giang hồ hay triều đình, danh xưng ẩn thế cao nhân, nhưng toàn Thạch quốc ai mà không biết hắn là một vị Thiên giai đỉnh phong.

Xung quanh Giang thành bị một dòng sông vây quanh, cảnh đẹp hữu tình, thi thoảng còn nhìn thấy từng đoá hoa bồ công anh bay lượn khắp bầu trời.

Gã cầm đứa trẻ giao vào trong tay Lạc Bạch, bản thân thì rút ra một thanh đại đao, đứng phía sau chặn hậu, gã hét to:

“Thứ nhất, đứa trẻ này có phải tên là Thạch Hạo không?”

“Ta cũng tiện đường đi về phía trước, có muốn đi cùng hay không?”

Nước của Thạch quốc này không biết sâu cạn, nhưng Lạc Bạch khẳng định phải giẫm chân vô bãi nước này rồi.

Hai ngày sau, Lạc Bạch dừng chân tại một toà thành nhỏ trực thuộc Thạch quốc tên là Giang thành.

Trong khoảng thời gian đó, Lạc Bạch cưỡi phi chu đi dạo nhìn ngắm cảnh sắc nhân gian.

“Cái tuồng kịch gì đây?”

“Được rồi, các vị bình tĩnh. Nếu như các vị khẳng định hắn đang trốn ở Giang thành thì chỉ cần giao lên chứng cứ, chúng ta trực tiếp phái người tới điều tra, như vậy có được không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta có một câu hỏi.”

Long Hạo Nhiên nghe như vậy thì lập tức gật đầu, đi theo sau lưng một vị Chân Tiên cường giả, gặp phải loại chuyện gì cũng còn có thể sống sót.

Diện tích của Nam cảnh rộng bao la, cho dù có cao giai phi hành pháp khí như là Phi Vân linh chu thì cũng phải mất một tuần thời gian mới có thể từ Tinh Hà thành trở về Thái Huyền môn.

“Sư phụ, người hại ta rồi..”-Lạc Bạch than thở một tiếng.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lạc Bạch phất tà áo đã có thể đánh bay một đám Địa giai luyện khí sĩ, trong lòng không khỏi khiếp đảm.

Mỗi năm mươi năm, bên phía Yết gia sẽ phái người tới đây để thu nạp cống phẩm, đồng thời cũng sẽ dẫn đi một số người có tư chất tốt.

Cũng may có Long Hạo Nhiên cùng trung thần tới kịp thời mới có thể giữ lại mạng nhỏ, nhưng bản thân sinh ra làm thiên kiêu, lại bị đoạt đi mất tạo hoá, đáng tiếc.

Lạc Bạch thu Phi Vân linh chu vào trong nhẫn trữ vật, sau đó dẫn theo Thạch Hạo đi ra bên ngoài Giang thành dạo phố.

“Nếu vãn bối biết thì chắc chắn sẽ trả lời.”

Đối với Lạc Bạch, cho dù là Chân Tiên hay Hỗn Nguyên Đạo Cảnh cũng không có gì khác biệt, chỉ là con kiến to với con kiến nhỏ mà thôi, không một đấm thì hai đấm.

Kịch bản quen thuộc này Lạc Bạch đã từng đọc trong tiểu thuyết, có phải trăm năm về sau, sẽ có một vị Thiên Đế độc đoán vạn cổ, một kiếm cách ly tuế nguyệt không gian hay không?

Mà thôi, đã lỡ gặp rồi thì xem như duyên phận.

Nhưng hắn ghét phiền phức, nếu muốn đánh thì tốt nhất là cùng nhau lên hết, đừng có lên lẻ tẻ từng cái.

Thạch Đế đương thời băng hà, chỉ còn một mình Thạch Hạo lưu lại huyết thống của hoàng giả, vốn nên trở Thạch Đế kế tiếp, nhưng trong triều đình có kẻ không muốn, phái rất nhiều tử sĩ tới vây g·i·ế·t đứa trẻ này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có một vị Huyền giai luyện khí sĩ đi ra, cầm tên hộ vệ hét to vào mặt:

Phải biết, trong mấy ngàn năm Thạch quốc thành lập, chỉ có tiên đế mới có tu vi Chân Tiên, nhưng bởi vì ám thương trong người mà đã nhường ngôi cho thái tử ba trăm năm trước, bản thân thì đi tìm kiếm cơ duyên chữa trị căn cơ.

Mấy ngàn năm lập quốc đến nay chỉ có khai quốc hoàng đế là sở hữu tu vi Chân Tiên, nhưng tu hành có vấn đề lưu lại ám thương, tổn hại căn cơ, truyền lại ngôi cho thái tử rồi đi mất.

Trước khi khởi hành về Thái Huyền môn, hắn có nghe lão đầu tử nói ở nơi này lão có một vị bằng hữu cũ, nếu hắn còn sống thì phiền Lạc Bạch chiếu cố giúp, còn nếu c·h·ế·t rồi thì để ý một chút hậu nhân của gã.

“Ngươi là..”

Lạc Bạch ôm trong tay đứa trẻ chừng ba bốn tuổi, phát hiện trong cơ thể bị khoét đi một khúc xương, một bên mắt cũng bị đào đi, tiên thiên thiếu hụt.

Thạch quốc là một tiểu quốc nhỏ, miễn cưỡng tính tam lưu thế lực, trực thuộc địa bàn của Yết gia.

Nói rồi hắn lao thẳng vào đám Địa giai luyện khí sĩ chiến đấu một trận kịch liệt.

Đạo thân ảnh dừng lại, lộ ra dáng vẻ của một người đàn ông trung niên khắc khổ, gương mặt xuất hiện một vết sẹo lớn, cánh tay đẫm máu bị người chém lộ ra da thịt. Hắn nhìn thấy có người đang đứng trên linh chu, thoáng thất thần bởi vì dung mạo của người này không khác gì được điêu khắc mà ra.

Chương 14: Thạch Quốc

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Thạch Quốc