Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Yết Ninh Hầu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Yết Ninh Hầu


“Yết Ninh Hầu, lão phu đã nói với ngươi một trăm lần, phương pháp kia ngươi không có cách nào sử dụng.”

Hắn có thể nhìn rõ đây là khảo nghiệm mà Lạc Bạch dành cho hắn, trần đời làm gì có chuyện uống say đến mức ngủ như c·h·ế·t trên linh chu của người trước đó còn là địch nhân sống c·h·ế·t chứ.

Hắn xuýt xoa một chút sau đó cũng lựa chọn tiến vào.

Ở bên ngoài có lẽ còn phải kiêng kỵ, nhưng đặt tại địa bàn của bản thân mình mà còn sợ thì đi c·h·ế·t đi, còn tu tiên cái gì nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kế bên hắn là một lão già trông vô cùng đáng sợ, thân thể như da bọc xương, dáng hình nhỏ yếu, chỉ cần một ngọn gió thổi qua cũng có thể đẩy hắn ngã xuống.

. . . (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đúng lúc này, vẻ mặt của hắn trở nên xanh tái mét, hắn buông tay không điều khiển linh chu nữa, bay thẳng xuống rừng rậm phía dưới chừng một khắc rồi mới trở về.

“Tiền bối, Yết gia chủ thành ở phía trước.”-Yết Thập Tam giảm tốc độ của linh chu, chỉ thẳng về phía trước.

Mặc dù quá trình bài trừ độc tố rất mệt mỏi, nhưng đan dược cho dù có luyện tốt cỡ nào thì cũng phải có hai phần độc tố.

Chương 12: Yết Ninh Hầu

Không chút che giấu, Yết Ninh Hầu trực tiếp thể hiện bản thân hắn là người b·ắ·t· ·c·ó·c Thái Huyền lão nhân.

“Thiếu niên kia là ai bị đám yêu thú vây lại là địch nhân của Yết gia sao? Đáng hận, hắn đẹp trai gấp đôi ta.”

Lúc này đây, khí tức trên người Lạc Bạch bỗng chốc thay đổi, ánh mắt loé lên một tia sát ý, toàn bộ luyện khí sĩ nơi này chịu đựng áp lực, có người không chịu nổi còn phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.

Bởi vì trong nhà còn có tiên thú cấp bảy đã hoá thành người!!

Lạc Bạch lúc này lờ mờ tỉnh giấc, khoé miệng giật giật nụ cười đầy gượng gạo.

Lúc này đây, Lạc Bạch không thèm giấu diếm toàn lực bay thẳng vào địa phận của Yết gia, hành động của hắn đã kinh động toàn bộ Tinh Hà thành này.

Một đợt sóng linh khí khổng lồ dâng lên, cho dù là phàm nhân cũng có thể nhìn rõ, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy thanh âm của yêu thú đang gào thét.

Nương theo giọng nói của Lạc Bạch, Yết Ninh Hầu bước ra, vẻ mặt không giận tự uy, hắn nghiêm giọng nói:

Vì cái gì mà Yết gia hắn được xem là đệ nhất gia tộc trong thất gia?

Mấy ngày nay, Yết Xích Hà liên tục ngừng lại linh chu đi vào trong rừng sâu thực hiện hành động bài trừ độc tố, thậm chí Lạc Bạch còn từng nhìn thấy một đầu yêu thú cấp ba ngửi thấy mùi hôi, trực tiếp lăn ra c·h·ế·t.

Lần trước đi tới Trảm Yêu đại hội do tứ đại tông môn chủ trì, hắn sử dụng truyền tống trận, một đường đi thẳng tới nơi tổ chức, làm gì có thể xem được cảnh đẹp trên đường như thế này.

Phía trước mặt hắn xuất hiện một toà đại môn cao sừng sững, bên trên khảm nạm linh thạch sáng chói, ở giữa khắc hai chữ “Tinh Hà”.

Nhưng Yết Xích Hà cười cười cho rằng không có vấn đề gì, một bình đan dược cấp thấp mà thôi, cho dù là luyện đan sư trình độ tệ cỡ nào cũng không thể tác động lên tới Chân Tiên cường giả như hắn.

“Ngươi là hậu thủ mà hắn ta để lại sao?”

“Nghịch đồ, bây giờ mới tới cứu vi sư.”

Ngay tức khắc, một toà đại trận được thành lập, hắn bị mấy ngàn đầu yêu thú vây kín, cấp bốn yêu thú trở xuống đếm mãi không hết, cấp năm có tới mấy chục đầu, thậm chí còn có mười mấy con đạt tới cấp sáu.

Lạc Bạch từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, hai mắt mơ hồ thoáng nhìn thấy rồng bay phượng múa, vô số phi cầm tẩu thú, mấy trăm đầu yêu thú dưới cấp năm vẩn vơ khắp thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Yết Thập Tam, ngươi có muốn cùng ta đi vào hay không?”

Thôi, sống c·h·ế·t có sống.

Mấy ngày nay đi theo Lạc Bạch, hắn mơ hồ cảm thấy thiếu niên này có chỗ bất phàm. Có lẽ thật sự đánh được với gia chủ thì sao?

“Thái Huyền tiểu nhi, lão phu nói với ngươi lần cuối, mau đưa ra phương pháp kia. Ngàn năm về sau, ta và ngươi chia nhau nửa cái Nam cảnh, bằng không, lão phu có c·h·ế·t cũng phải kéo theo ngươi.”

Thậm chí ngay cả Đại La Kim Tiên cường giả hắn cũng đã được chứng kiến, cho dù thiếu niên trẻ tuổi trước mặt hắn có là Kim Tiên thì sao?

Lúc trước, hắn từng ngăn cản Yết Thập Tam không nên sử dụng đan dược của Minh Hiên, thậm chí còn kể rõ lí do.

“Mau giao ra lão đầu tử còn có thể sống.”

Nhưng bên trên Phi Vân linh chu có khắc gia huy của Yết gia, đám luyện khí sĩ này nào dám ngăn cản, thế là mở một con đường cho Lạc Bạch tiến vào bên trong.

Mà nếu như thất bại, lấy Chân Tiên tu vi có thể thi triển đại pháp, đem theo hắn chạy trốn mấy ngàn năm, chờ đợi ngày tu vi đại thành lại báo thù.

Vừa tiến vào bên trong, thần thức của hắn lập tức toả ra, bao phủ toàn bộ Tinh Hà thành, thậm chí mấy ngàn dặm lân cận cũng nằm trong ánh mắt của hắn.

Mỗi một người tiến vào đều phải đóng năm trăm mai hạ phẩm linh thạch.

Tuy nói là vậy nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, hắn biết Lạc Bạch mạnh, mạnh đến mức không cách nào tưởng tượng.

“Đã bảo ngươi đừng nên sử dụng đan dược của sư huynh ta mà.”-Lạc Bạch thở dài nói.

“Các ngươi nhìn kĩ người ở bên cạnh thiếu niên áo trắng kia có phải đang mặc đồng phục chấp sự của Yết gia hay không?”

Nói rồi, hắn quay đầu, để lại Thái Huyền lão nhân nhận lấy sự thiêu đốt của Minh Hoả, mỗi một thời khắc như bị mấy trăm vạn con yêu thú cắn nuốt da thịt.

Lúc này đây, Yết Thập Tam nhìn thấy Lạc Bạch uống rượu đến mức ngủ say như c·hết, cả người nằm dài trên linh chu, có mấy lần lăn qua lăn lại suýt thì rơi xuống mặt đất.

Ngồi trên Phi Vân linh chu, Lạc Bạch nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp trên đường đi.

Hắn chịu đựng nỗi khổ này ròng rã tám năm, nếu không phải vì ý chí ngoan cường, có lẽ hắn đã sớm điên mất rồi.

“Ta không thể sao? Vậy vì sao một tên không tiên căn phế vật như ngươi lại có thể?”

Thời khắc này, một đạo thần thức va chạm với gợn sóng linh hồn của lão, ánh mắt đục ngầu của hắn bỗng loé lên một tia sáng trong phút chốc.

Yết Ninh Hầu điên tiết, cầm một thanh kiếm đâm thẳng vào cánh tay của Thái Huyền lão nhân, tức cười nói:

“Tiểu Bạch, ngươi đừng nên lạc lối.”

Tại cổng thành Tinh Hà, vô số luyện khí sĩ cầm trong tay vũ khí canh chừng cổng thành.

“Các ngươi phía kia, Yết gia đi vào Hắc Ám Sâm Lâm thu phụ yêu thú cấp sáu sao?”

Bởi vì người càng mạnh, một khi tạo thành sai lầm càng khó sửa chữa.

Mà Liệu Thương đan của Minh Hiên luyện chế mặc dù không có tác dụng trị thương, nhưng lại giúp cho hắn liên tục bài trừ độc tố do đan dược lưu lại.

Lúc đó Yết Thập Tam hắn còn có thể một bước lên trời.

“Đại trận được mở ra, là tên điên nào dám đánh tới đây?”

Mà một khi trên đời này xuất hiện cường giả vô địch, thời điểm hắn tạo ra sai lầm, toàn bộ thế giới chắc chắn sẽ rơi vào hạo kiếp, thậm chí là kéo theo nhân gian đi tới tuyệt diệt.

“Lão đại, ngài muốn thử ta bằng cách hạ đẳng này sao?”-Yết Thập Tam lắc đầu nói.

“Hoang đường!!”

Tại sâu bên trong cấm địa của Yết gia, xuất hiện thân hình của một người đàn ông trung niên, ánh mắt sắt lẹm như kiếm, dẫu thân thể bị tàn phá đến mức lộ ra cả máu lẫn thịt bên trong vẫn không cách nào che giấu ngạo cốt của hắn.

Lạc Bach lấy ra một vò rượu, hắn ngửa đầu uống cạn sau đó lạnh lùng nói:

Nhưng hắn không muốn đứa trẻ này lầm đường lạc lối, nếu có thể lựa chọn, hắn không muốn vô địch, chí ít vẫn còn cần một kẻ có thể sánh ngang hắn.

Đây là chủ thành của Yết gia, là một trong bảy cái nhất lưu thế lực của Nam cảnh.

Hắn mơ hồ cảm thấy độc tố tích trữ trong mấy trăm năm bị đào thải sắp hết rồi, đây có được xem là nhân hoạ đắc phúc hay không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn khẽ lắc đầu, nếu như là đám người Yết Xích Hà còn có thể làm ra loại hành động ngu ngốc, nhưng hắn thì sẽ không.

Hắn là Yết gia lão tổ tông, một trong hai mươi hai vị Kim Tiên chí cường giả của Nam cảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn không sợ hãi, trải qua tuế nguyệt dài vạn năm có thừa, có thứ gì mà hắn chưa từng thấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Yết Ninh Hầu