Bảo Bối Nhỏ Của Boss
Thúy Hường
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: B·ắ·t· ·c·ó·c (2)
\- Cô đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt nha.
\- Không tồi đấy chứ.
Tút....tút....
\- Haha, là anh họ yêu dấu của cô đã bán cô cho tôi đó.
Tiếng đập bàn rất lớn ở trong phòng làm việc của Lâm Ngạo Thiên đủ để biết hắn tức giận như thế nào? Là kẻ nào to gan dám b·ắ·t· ·c·ó·c Nguyệt Nhi chứ?
Lâm Ngạo Thiên vô cùng khẩn trương. Lão A Bính nhỏ nhoi này cũng dám b·ắ·t· ·c·ó·c người phụ nữ của Lâm Ngạo Thiên này ư? Quả thật là chán sống rồi, hắn sẽ cho lão sống không bằng c·h·ế·t.
Tối, tại Du gia......
Nghe vậy khiến Nguyệt Nhi càng rùng mình hơn, cô cố vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Tại sao cô lại sui sẻo như vậy chứ? Hết bị người yêu bỏ, rồi qua đêm cùng người đàn ông lạ, sau đó bị chính anh họ mình bán đi.
\- Nói!
\- Hà hà cô gái, ăn chút gì đi.
\- Lập tức phái người đi cứu Nguyệt Nhi. Mẹ kiếp!
\- Không ăn!
\- Đại ca em xin lỗi.
Ông già háo sắc này tên là A Bính, giọng quỷ quyệt của lão thật d·â·m dê làm sao. Mẹ kiếp, sao anh họ của cô có thể làm vậy với cô chứ? Nguyệt Nhi bất ngờ, ngẩng mặt lên nhìn ông ta. Ông ta thấy ánh mắt cô thay đổi nên tiếp tục nói tiếp, bàn tay ông ta vẫn không ngừng v**t v* mặt cô.
Nguyệt Nhi lúc này vô cùng mạnh mẽ. Từ ngày Phó Thành phản bội cô thì cô đã tự nhủ mình không được yếu đuối nữa. Và bây giờ cũng vậy, mặc dù cô hơi sợ nhưng cứ mạnh miệng vậy thôi. Vì cô tin Hảo Niệm của cô và...cả người đàn ông đó sẽ đến cứu cô. Mà nếu họ không đến kịp, Nguyệt Nhi cô thà tự tử còn hơn bị làm nhục.
Nguyệt Nhi quay mặt đi, cương quyết không cho ông ta động vào mình. Rốt cuộc cô đã đắc tội với ai cơ chứ? Đâu có ai đâu? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
\- Mày...mày cắn tao. Con mịa mày...
\- Lão đại, chúng tôi đã lần theo biển số xe và điều tra ra được rồi.
Từ Khải cẩn thận báo cáo kết quả điều tra cho Lâm Ngạo Thiên.
\- Là lão A Bính, hiện tại cô Tần đang ở ngoại ô thành phố.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Là cái tên đã b·ắ·t· ·c·ó·c Nguyệt Nhi đang nói chuyện. Nguyệt Nhi nín thở, nghe xem là ai sai người b·ắ·t· ·c·ó·c cô. Lúc này cô không được phép hoảng hốt.
\- Không, có c·h·ế·t cũng không.
Nguyệt Nhi cứng đầu trả lời, tên đó tức điên lên bóp miệng cô và nhét miếng xôi vào mồm.
\_\_\_\_\_
Đã ngày thứ hai Nguyệt Nhi bị b·ắ·t· ·c·ó·c rồi, cô mệt mỏi nheo mắt nhìn xung quanh. Giờ tuy là mọi vắng người, nhưng cô lại bị trói nên không thể cử động được. Cô suy nghĩ rất nhiều " Rốt cuộc họ định làm gì mình?". Hay là bọn họ định bán cô đi cho mấy tên đại gia bụng bia kia?
Tên đó vung tay định tát cô nhưng bỗng dừng lại. Là lão A Bính đến, lão ta tát hắn một cái.
Rầm! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
\- Tao bảo mày đánh nó chưa hả??
\- Chắc Nguyệt Nhi đi vệ sinh rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuông điện thoại reo lên inh ỏi, nhưng không phải điện thoại của Hảo Niệm mà là của Nguyệt Nhi. Hảo Niệm cầm điện thoại Nguyệt Nhi lên đầy tức giận mà quát:
\- Đại ca, đã xong việc.
\- Hả...anh...anh...là ai???
................... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Huhu, tất cả là lỗi của Hảo Niệm cô, nếu không phải đi nghe điện thoại thì Nguyệt Nhi cũng không mất tích. Hảo Niệm không ngừng trách bản thân mình.
Chương 11: B·ắ·t· ·c·ó·c (2)
Lâm Ngạo Thiên lại cầm điện thoại lên gọi cho cánh tay đắc lực Từ Khải, lúc này ánh mắt sắc bén của hắn như thể sẵn sàng băm những tên b·ắ·t· ·c·ó·c ra thành trăm mảnh.
Một lát sau, một nhóm xã hội đen đến trước mặt Nguyệt Nhi. Trong đó, có một ông trung niên tầm 50 tuổi, đến gần cô và cười điệu háo sắc:
Nhanh chóng đầu dây bên kia tuân lệnh trả lời, Từ Khải là một thuộc hạ rất giỏi, việc điều tra này đối với Từ Khải không có gì là khó.
\- Cô nói sao cơ, Nguyệt Nhi bị b·ắ·t· ·c·ó·c?
Ở một nơi khác, Nguyệt Nhi đã bị trói lại trên một chiếc ghế gỗ. Khi mở mắt ra, cô hoảng hốt nhìn xung quanh, sau đó cô cố bình tĩnh lại. Bên ngoài có tiếng của một tên đang nói chuyện điện thoại.
Là Lâm Ngạo Thiên gọi cho Nguyệt Nhi, đã một ngày rồi không gặp cô nên hắn nhớ lắm. Nguyệt Nhi cô thật vô tâm, cũng chẳng thèm liên lạc với hắn.
Bên ngoài, một tên xã hội đen bước vào ném cho cô một túi xôi.
\- Thật dơ bẩn.
Nhất định anh ta sẽ đến! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc Du Hảo Niệm quay lại thì chẳng thấy Nguyệt Nhi đâu cả, cô liền gọi tên Nguyệt Nhi mãi nhưng không thấy ai trả lời.
Nhưng mà gọi điện cho Nguyệt Nhi hắn mới biết cô đã xảy ra chuyện, là kẻ nào lại to gan đến vậy?
\- Có ăn không hả?
\- Thức ăn này là cho người sao?
Chuông điện thoại phát ra gần đây thì phải, nhưng không có ai bắt máy. Bỗng Du Hảo Niệm nhìn xuống dưới đất, chỗ đám cỏ và nhìn thấy điện thoại Nguyệt Nhi rơi ở đó.
Nguyệt Nhi kiên quyết giãy giụa, cô cắn vào tay hắn và nhổ nước bọt.
Cứ nghĩ là những người b·ắ·t· ·c·ó·c gọi để uy h**p nên Hảo Niệm gắt vào điện thoại. Nhưng đáp lại Hảo Niệm là một giọng nói rất lạnh khiến cô sợ hãi.
Du Hảo Niệm run sợ, đột nhiên có người đàn ông lạ gọi đến. Giọng hắn lại vô cùng lạnh, thật đáng sợ.
Nguyệt Nhi đối với họ mà nói là hàng hiếm. Cô xinh đẹp tuyệt trần khiến họ không dám làm gì vì sợ mất cả vốn lẫn lãi. Ngay cả lão A Bính cũng phải nịnh nọt cô mấy lời.
\- Rõ.
Du Hảo Niệm cầm điện thoại Nguyệt Nhi từ dưới đất lên, nét mặt đầy lo lắng. Nhất định phải đi báo cảnh sát mới được.
Cô kiên quyết ngoảnh mặt đi chỗ khác. Tên đó liền trợn mắt lên, hắn nhặt túi xôi và quát:
\- Ăn đi.
Rầm!!!!!
Du Hảo Niệm dứt lời thì đâu dây bên kia đã ngắt kết nối. Hảo Niệm không ngừng tò mò không biết người đàn ông vừa nãy là ai, sao lại quen biết Nguyệt Nhi. Với lại giọng nói đó có chút quen quen...
Du Hảo Niệm đứng ngồi không yên, cô định đi báo cảnh sát nhưng phải qua 48 giờ mới được báo người mất tích. Không biết giờ Nguyệt Nhi ra sao rồi, cô có ổn không?
Bà tay dơ bẩn của ông ta v**t v* một đường trên gương mặt xinh đẹp của cô, Nguyệt Nhi cảm thấy thật buồn nôn mà:
Chap 12: Tin tưởng anh
Rốt cuộc Tần Nguyệt Nhi cô đã làm sai điều gì chứ?
\- Từ Khải, lập tức điều tra kẻ nào đã b·ắ·t· ·c·ó·c Nguyệt Nhi.
\- Anh họ cô nợ tiền tôi nên đã bán cô cho tôi, yên tâm, tôi sẽ cho cô sướng mà. Hahaha...
\- C·h·ế·t rồi, có lẽ Nguyệt Nhi bị b·ắ·t· ·c·ó·c.
Cô nhìn túi xôi dưới đất dính đầy cát đó mà phẫn nộ. Chúng coi cô là gì đây? Là c·h·ó ư?
\- Nói! Nguyệt Nhi bị b·ắ·t· ·c·ó·c ư?
Hảo Niệm tự suy đoán và quyết định đứng đó một lúc chờ Nguyệt Nhi. Đã hơn 30 phút rồi sao mãi không thấy Nguyệt Nhi trở về? Du Niệm bắt đầu lo lắng, cô cầm điện thoại ra và gọi Nguyệt Nhi.
\- Cút.
Ting...ting...
\- Đúng...đúng thế...tút...tút...tút...
Nguyệt Nhi dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn ông ta mà cười khẩy. Đến nước này rồi cô không thể nhịn được nữa, cùng lắm nếu bọn họ định làm nhục cô thì cô sẽ cắn lưỡi tự tử. Lão A Bính tính khí nóng nảy liền nổi giận đùng đùng:
Tại phòng làm việc của Lâm Ngạo Thiên...
Lâm Ngạo Thiên kiên nhẫn lặp lại câu nói của mình, Hảo Niệm gật đầu lia lịa. Không cần biết hắn là ai? Chỉ cần hắn có thể cứu được Nguyệt Nhi ra là Hảo Niệm biết ơn hắn lắm rồi.
Còn về phía Tần Nguyệt Nhi.....
\- Tôi chính là đang muốn uống rượu phạt đấy, thì làm sao?
\- Bỏ bàn tay dơ bẩn của ông ra.
\_\_\_\_\_\_\_
Trong lòng cô vẫn nuôi tia hy vọng nhỏ, đầu óc cô không ngừng nghĩ về Lâm Ngạo Thiên. Hắn ta bá đạo và giàu có như vậy, nhất định sẽ cứu được cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.