Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Cho tôi một viên sụn giòn đi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Cho tôi một viên sụn giòn đi


Cô ấy nhanh chóng nhét hết giấy tờ vào túi: “Đi thôi.”

Không nằm trong danh mục bán?

Cô cúi đầu, tay trái vòng qua ôm lấy khuỷu tay phải, đây là tư thế phòng vệ tâm lý.

Lúc này, cô càng lo lắng về biểu hiện của mình trước mặt Nhan Vọng Thư. Chẳng lẽ vì một sai lầm nhỏ mà bị sa thải sao?

Ôn Nhiễm hít sâu một hơi, bổ sung thêm: “Vậy nên dù có nằm trong danh mục bán hay không, việc chúng xuất hiện ở đây đều hợp lý.”

Ôn Nhiễm nín thở, cố gắng trấn tĩnh, xoay người đối diện với anh ta, ngước mắt lên: “Chào tổng giám đốc Nhan.”

Giọng nói của Nhan Vọng Thư vẫn nhẹ nhàng, nhưng áp lực lại không hề giảm bớt: “Tôi không hỏi chuyện đó.”

Ôn Nhiễm cắn răng, nhỏ giọng phủ nhận: “Không có.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đi được một đoạn, cô chợt quay lại.

Nếu thật sự bị sa thải cô cũng không có cách nào khác. Hơn nữa, lo lắng vô ích là cảm xúc vô nghĩa nhất.

Chỉ ba chữ đơn giản nhưng Lý Uyển lại sẵn lòng chia sẻ kế hoạch của mình.

“Nào, cạn ly, hy vọng tôi có thể thuyết phục được bà Vương.”

Dưới ánh đèn rực rỡ của triển lãm, Ôn Nhiễm cảm thấy suy nghĩ của mình như bị phơi bày trước mắt anh ta.

Ôn Nhiễm trả tiền, xách túi xuống xe, bước về phía cổng khu chung cư.

Ôn Nhiễm lập tức cứng đờ.

(Lúc ở công ty thì Nhan Vọng Thư sẽ xưng tôi-cô, còn không ở công ty thì sẽ xưng tôi-em vì ở công ty Nhan Vọng Thư xưng với tất cả nhân viên nữ là tôi-cô, nếu xưng tôi-em với Ôn Nhiễm trước mặt nhân viên thì không ổn. Hơn nữa bây giờ chưa có quan hệ gì hết)

Đã đến thì cứ an tâm ở lại vậy.

Nhưng thực tế, cô ấy thực sự bị bệnh, thế mà vẫn lo lắng không thể tiếp đón bà Vương.

Cô chạm nhẹ vào bàn phím, màn hình máy tính sáng lên, góc dưới bên phải hiển thị hơn chín giờ tối.

Ôn Nhiễm đưa mắt lướt qua đại sảnh: “Phòng triển lãm, như tên gọi của nó, chính là phòng dùng để trưng bày. Những món trang sức này thuộc về ‘Carllyle’, nên tất nhiên sẽ được trưng bày trong phòng triển lãm của ‘Carllyle’.”

Lần thứ hai, là một doanh nhân quyết đoán.

“Mai gặp.” Ôn Nhiễm cảm nhận được thiện ý từ cô ấy, giọng điệu cũng dịu dàng đáp lại.

Dù gì hai người cũng chưa thân thiết.

Khi Ôn Nhiễm về đến nhà thì đã là nửa đêm.

— “Anh Nhan, anh chắc chắn không phải do sau đó anh dọa cô ấy đấy chứ?”

Chương 9: Cho tôi một viên sụn giòn đi

Nghe câu trả lời này Nhan Vọng Thư khẽ gật đầu, như thể đã chấp nhận lời giải thích.

Nửa cười nửa không, như thể vừa bắt gặp một điều gì đó thú vị.

Lý Uyển chỉ cảm thấy thèm đến phát đói.

Ánh mắt cô dời xuống góc phải của tủ trưng bày, khẽ nhíu mày: “Sao không có giá vậy?”

“…”

Còn lần này, lại trẻ con đến mức trêu chọc người khác.

“Tổng giám đốc Nhan, phòng chúng tôi có một nhà thiết kế tên Lý Uyển, chịu trách nhiệm giúp bà Vương chọn đá thô, nhưng tối qua cô ấy đột nhiên đổ bệnh, khá nghiêm trọng, nên sáng nay cô Trần dẫn tôi đến triển lãm tiếp đón bà Vương.”

Rõ ràng những món trang sức khác đều có định giá ở góc phải.

Lý Uyển nghĩ một lát rồi bật cười, gọi: “Ôn Nhiễm.”

Thấy vậy Ôn Nhiễm hơi thả lỏng tâm trạng.

Ba giây… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Nhiễm cảnh giác quay người, tiếp tục bước vào khu chung cư.

Cô ấy mở tài liệu ra: “Cả buổi chiều nay tôi đã xem lại kho đá quý, chọn ra những mẫu này.”

Ôn Nhiễm nghĩ, sau này nên tránh anh ta thì hơn.

Nói rồi cô gắp một viên thả vào miệng.

Anh nhanh chóng nhớ lại tình huống trên xe ngày hôm đó. Ban đầu, cô ấy thực sự chủ động, thậm chí có phần nhiệt tình. Thái độ của cô thay đổi sau khi anh nhận cuộc gọi, mà nội dung của cuộc gọi đó lại liên quan đến Hứa Ngọc Linh.

Cô cũng từng bị sốt phải nhập viện, khi mẹ bất ngờ gọi điện đến, cô chỉ nhẹ giọng nói: “Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo.”

Bị dọa rồi sao?

Cô hỏi: “Cô còn mua cả đồ cay à?”

Nhưng chỉ một lát sau cô đã tự trấn an bản thân.

Vậy nên, công việc cô ấy nói đến khi đến Hộ Thành chính là gia nhập “Carllyle”, và cô ấy đã biết trước rằng cấp trên trực tiếp của mình là Hứa Ngọc Linh.

Nhưng gương mặt người đàn ông này, cô thực sự đã gặp qua.

Xe đi ngang qua một con phố náo nhiệt toàn quán bar.

Cô nghĩ, có lẽ những người vui chơi cuồng nhiệt ở đây chưa chắc đã thực sự hạnh phúc.

“Vậy vừa nãy cô nói…” Nhan Vọng Thư chậm rãi kéo dài giọng: “Trang sức này không bán, vậy trưng bày ra làm gì?”

Còn nữa, biểu cảm của anh ta là sao vậy?

“Cô không nhớ tôi sao?” Người đàn ông phía sau lớn tiếng nói.

Nhan Vọng Thư đột nhiên nhớ lại lời Thi Trạch nói hôm nọ.

Ôn Nhiễm cảm thấy khó hiểu, ngoài đồng nghiệp trong công ty, cô không quen ai ở đây cả.

Thấy cô ấy còn mải làm việc, Ôn Nhiễm nghĩ một lát rồi đề nghị: “Hay tôi đi cùng cô đến bệnh viện nhé?”

Một giây…

Nhan Vọng Thư kéo dài âm cuối: “Ồ…” Không rõ là hài lòng hay không.

Có lẽ vì sáng nay nghe được cuộc điện thoại của Lý Uyển với mẹ, cô cảm thấy đồng cảm.

Ôn Nhiễm cuối cùng cũng phản ứng lại.

Cô ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt của gỗ tuyết tùng.

Nhưng Ôn Nhiễm không nghĩ vậy: “Tôi cảm thấy, nhiều chưa chắc đã tốt…”

Lý Uyển đang di chuột thì khựng lại, quay sang nhìn cô rồi mỉm cười: “Được.”

Người đàn ông đứng phía sau bên phải cô, dáng người cao lớn, bờ vai rộng rãi, khiến cô trông càng nhỏ bé và đơn bạc hơn trước mặt anh.

Suy nghĩ trở nên rõ ràng, giác quan cũng trở lại.

Buổi chiều bất chợt lóe lên cảm hứng, cô tập trung vẽ bản thiết kế. Khi ngẩng lên văn phòng đã trống trơn.

Ôn Nhiễm nhìn theo, thấy cô ấy lướt chuột qua rất nhiều trang.

Ôn Nhiễm và cô ấy không quá thân, nên cũng không tiện hỏi nhiều.

Lý Uyển vẫn chưa đi.

Cô nhìn cô gái trước mặt – bảo cô ấy hiểu chuyện thì lại thản nhiên ăn xiên que trước mặt bệnh nhân, bảo cô ấy không hiểu chuyện thì lại chu đáo mua cháo nhạt cho người bệnh.

Ôn Nhiễm “ừm” một tiếng, nâng ly giấy lên cụng nhẹ với cô ấy.

Chiếc taxi gặp đèn đỏ và dừng lại.

Lý Uyển ăn cháo nhạt nhẽo, trong mũi lại toàn là mùi xiên que thơm nức, còn có chút mùi cay.

Buổi tối không tắc đường, xe nhanh chóng đến điểm đích.

Ôn Nhiễm lên tiếng, giọng nhẹ nhàng như chính con người cô: “Nguyên liệu của ‘Carllyle’ chắc chắn thuộc hàng thượng hạng. Nhưng khi có quá nhiều thứ tốt đặt cạnh nhau đôi khi lại khiến người ta khó đưa ra quyết định.”

Rõ ràng cô là người phàn nàn, vậy mà cuối cùng lại đi lý giải cho cách sắp xếp này.

Ôn Nhiễm khẽ “ồ” một tiếng, chợt nhớ lại trước đó chiếc hộp hương hoa ti cũng có ghi chú tương tự.

Cô ấy xoay người, bắt đầu chọn lọc lại.

Trong mắt cô vẫn còn chút xấu hổ khi bị vạch trần tâm tư. Cô chỉ liếc anh một cái rồi lập tức tránh đi ánh mắt: “Tổng giám đốc Nhan, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi làm việc trước.”

Người đàn ông sải bước tiến đến, vừa đi vừa nói: “Tôi đợi cô ở đây lâu lắm rồi, còn tưởng không gặp được cô.”

Ôn Nhiễm chợt nhớ lại hôm trước, Lý Uyển còn than thở trong nhóm rằng muốn giả bệnh để trốn tiếp đãi bà Vương.

Ở đây luôn đông đúc, con người lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết.

Vừa rồi khi gặp bà Vương, anh rõ ràng thấy cô đi cùng Trần Tinh, không khó để đoán ra cô là nhân viên phòng thiết kế.

Ôn Nhiễm giả vờ hiểu sai câu hỏi của anh ta, nhân tiện giải thích luôn tình huống khó xử của Lý Uyển.

Nhan Vọng Thư thấy vậy, khẽ “ừ” một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Về đến văn phòng, cô tình cờ thấy Lý Uyển bước ra từ phòng làm việc của Trần Tinh. Đôi mắt cô ấy đỏ hoe như thể lại vừa khóc.

Lý Uyển nghe tiếng bước chân, thấy Ôn Nhiễm quay lại: “Quên mang đồ à?”

Ôn Nhiễm theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang đỗ bên đường, cạnh đó là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.

Phía sau truyền đến một tiếng cười nhẹ.

Ôn Nhiễm gật đầu, lịch sự cúi nhẹ người rồi quay lưng rời đi.

Cô nhẹ nhàng nâng mi mắt nhìn vào hình bóng phản chiếu trên kính trưng bày.

“Hửm?”

Người đàn ông mặc áo đen, quần đen, gương mặt hơi vuông, trông có chút quen mắt.

“…Không được.” Ôn Nhiễm lạnh lùng từ chối.

Lý Uyển: “…” Sao lại khó nói chuyện vậy chứ?

Ôn Nhiễm đột nhiên nhận ra, mình vừa bị dẫn dắt, hơn nữa còn là trong tình huống anh ta chỉ nói một câu.

Nhưng ngay lúc này, ánh mắt Nhan Vọng Thư chợt trầm xuống, so với lúc nãy càng thêm sắc bén: “Cô đang xin xỏ thay cô ấy?”

Vậy nên, anh ta không phải đang hỏi tại sao cô ở đây, mà là hỏi tại sao một nhân viên bình thường như cô lại không tuân thủ quy định công ty, đến giờ này vẫn còn ở đây.

Ôn Nhiễm nhìn thấy bên đường có một thanh niên trông như say rượu đang vịn vào gốc cây mà nôn.

“Bà Vương rất kén chọn. Mỗi lần tôi chuẩn bị, dù số lượng hay chất lượng đều vượt xa khách hàng khác. Vậy mà bà ấy vẫn chưa hài lòng, không hiểu vì sao.”

Cô không chắc mình có quá đường đột khi bày tỏ ý kiến hay không.

Lý Uyển ngừng lại một chút, mắt sáng lên: “Ôn Nhiễm, tôi thấy cô nói rất đúng!”

“Không cần vội ngay lúc này đâu.”

Lúc này Nhan Vọng Thư mới nở một nụ cười nhàn nhạt, đưa tay chạm nhẹ vào sống mũi.

Ngồi trong taxi, ngoài cửa sổ là những ánh đèn rực rỡ tô điểm cho thành phố.

Chẳng qua, có bí mật trước một người nào đó thì dễ trở nên lúng túng hơn.

Ôn Nhiễm đợi mãi không thấy Nhan Vọng Thư phản ứng bèn ngước lên nhìn anh.

Ôn Nhiễm xem hết mọi chi tiết và ghi chú của chuỗi vòng cổ ngọc trai, cảm thấy dù xét về chất lượng hay thiết kế, nó đều rất đáng để sưu tầm.

Cô suy nghĩ vài giây rồi dè dặt nhận xét: “Nhiều quá liệu có ổn không?”

Ánh mắt Nhan Vọng Thư quét qua khuôn mặt cô: “Cô đang làm gì ở đây?”

Đây là suy nghĩ bình thường.

Bản thân cô cũng chưa ăn, nhưng muộn thế này, cửa hàng tiện lợi không còn nhiều đồ ngon nên cô đành mua chút đồ xiên que.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng lên một chút đỏ: “Xin lỗi, tôi chỉ mải xem trang sức nên quên mất thời gian.”

Rốt cuộc anh ta là kiểu người thế nào?

Bất chợt, Ôn Nhiễm quay người bỏ chạy vào trong khu chung cư.

“Không sao, tôi làm nhanh thôi.” Lý Uyển vẫn dán mắt vào màn hình. “Ôn Nhiễm, muộn rồi, cô về nhà đi.”

Nhan Vọng Thư khẽ nhướng mày nhìn về phía tủ trưng bày: “Cô có vẻ không hài lòng với cách sắp xếp của phòng triển lãm?”

Sau đó cô ấy bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Vì nó không nằm trong danh mục bán.” Một giọng nói trầm ổn vang lên sau lưng, giải thích một cách tự nhiên.

Ôn Nhiễm hơi cau mày, quay đầu nhìn sang hướng khác.

Vậy thì, đúng là cách xử lý của anh đã khiến cô ấy sợ sao?

Hai giây…

Câu than phiền của cô bị trả lại nguyên vẹn.

Ôn Nhiễm sống ở nước Mỹ trong nhiều năm, ba mẹ cô cũng bận rộn vì công việc ở nước ngoài. Họ hiếm khi gặp nhau, thường chỉ gửi quà để bày tỏ tình cảm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Nhiễm nhẹ nhàng đẩy ghế vào bàn, đang định rời đi thì Lý Uyển quay đầu lại, mỉm cười thân thiện: “Ôn Nhiễm, mai gặp nhé.”

Người đàn ông này chính là tài xế taxi mà cô đã từng tố cáo.

“Hôm nay tôi đến tìm Trần Tinh, nói rằng nếu không thể xử lý được bà Vương, tôi sẽ tự xin nghỉ việc.”

Cô thất vọng cắn môi, có chút bất mãn cá nhân mà lẩm bẩm: “Vậy trưng bày ra làm gì chứ?”

Biết Lý Uyển vẫn chưa ăn gì, Ôn Nhiễm đợi cô truyền dịch xong rồi ra ngoài mua cháo. Cô còn chu đáo lấy thêm một ống hút loại to.

Ôn Nhiễm quả thực cảm thấy quen quen, liền dừng bước, quay lại nhìn chằm chằm vào anh ta.

Nhân tiện, Lý Uyển liếc sang xiên que của cô: “Cho tôi một viên sụn giòn đi.”

Ôn Nhiễm nhìn thấy vết kim tiêm trên mu bàn tay cô: “Cô vẫn phải đến bệnh viện truyền dịch nữa đúng không?”

Ôn Nhiễm lắc đầu, bước thẳng về phía cô ấy rồi ngồi xuống: “Thế nào rồi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần đầu gặp, là một quý ông lịch lãm.

“Ừm.”

Cô nhớ ra rồi.

Nhớ đến lời nhắc nhở của Lý Uyển, Ôn Nhiễm vô thức nhìn xung quanh, phát hiện nhân viên tiếp tân đã rời đi hết.

Tim cô đập mạnh một cái, lưng lập tức cứng đờ.

Đột nhiên, từ phía sau vang lên một tiếng còi chói tai, sau đó là giọng một người đàn ông quát: “Này!”

Từ khi nhận được sự nhắc nhở của Ái Vi, Ôn Nhiễm kiên trì xây dựng hình ảnh tích cực và chủ động trong công việc. Vì vậy cô quyết định tăng ca.

Ôn Nhiễm tắt máy tính, thu dọn dụng cụ vẽ rồi xách túi đứng dậy. Qua khóe mắt, cô thấy vẫn còn một máy tính chưa tắt.

Ôn Nhiễm quay sang: “Ừ, tôi thích ăn cay.”

“Hửm?” Lý Uyển lắc nhẹ tay cô: “Không sao, cứ nói đi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Cho tôi một viên sụn giòn đi