Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 88: Chương 88

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Chương 88


Trong số những nghệ sĩ đó Ôn Nhiễm chỉ nhận ra Cố Thần và Yên Nhiễm.

Ôn Nhiễm: “……”

Cố Thần rất thành thạo cầm thực đơn lên gọi món: “Bình thường chẳng ăn được đâu, tôi mà ăn hai miếng là bị quản lý mắng c·h·ế·t.”

Ôn Nhiễm không thể phản bác được.

Vậy nên Nhan Vọng Thư tắt chuông báo thức giúp cô rồi hỏi có muốn xin nghỉ hôm nay không. Cô mơ màng gật đầu: “Ừm.”

Nhưng làm sao Trần Quyết biết được những chuyện dơ bẩn giữa Jessica và tổng giám đốc Đỗ liên quan đến Lý Uyển?

Nhan Vọng Thư chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừm.”

Nhan Vọng Thư giữ lấy cô, lông mày hơi nhướn lên: “Anh xin rồi, đã báo với Đinh Dao.”

Tối qua anh đã thỏa mãn nhưng lại khiến cô mệt lả rồi.

Tai Ôn Nhiễm lập tức nóng bừng: “Thân phận gì cơ?”

Nhưng thực lòng Ôn Nhiễm vẫn rất cảm kích Cố Thần, cô nói: “Chỉ cần anh thấy không bất tiện, tôi có thể mời anh ăn. Nhưng tôi sắp ra nước ngoài rồi, sợ là thời gian…”

“Nói là vì tổng giám đốc Đỗ muốn cho tổng giám đốc Nhan…” Cố Thần dừng lại một chút, cười khẩy: “Đúng rồi, chính là tổng giám đốc Nhan của ‘Carllyle’ nhà chị. Ông ta muốn cho anh ta một bài học nên chọn một kẻ yếu thế nhất để bắt nạt.”

Sau khi rửa mặt xong trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng—món ăn thanh đạm cùng cháo dinh dưỡng.

Nhưng những lời nói lúc ấy sao có thể đem ra nhắc lại giữa ban ngày ban mặt chứ?

Nói đúng ra, tổng giám đốc Hồng là khách hàng đầu tiên của Ôn Nhiễm, hơn nữa quan hệ giữa họ cũng rất tốt thế nên cô đồng ý ngay.

Ôn Nhiễm chợt nhớ ra chuyện lúc nãy, liền hỏi: “Đúng rồi, người phụ nữ đi cạnh tổng giám đốc Trần khi nãy, Jessica, anh có biết không?”

Trong đầu Ôn Nhiễm một mớ hỗn loạn, vẫn chưa thể hiểu rõ nhưng cô hỏi thêm: “Anh thấy chuyện đó lúc nào?”

Mùi tuyết tùng, đậm đặc và mãnh liệt.

Cố Thần kể tiếp: “Sau đó cô ta ký thật. Rồi lần sau tôi gặp lại cô ta đã là bà chủ công ty trang điểm.”

Ánh đèn trắng trong phòng tắm chói lóa, đôi mắt Ôn Nhiễm vẫn còn ươn ướt, giọng nói yếu ớt: “Em tự làm được, anh lấy giúp em chút nước, em khát.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Thần thấy cô còn do dự, nheo mắt lại: “Không lẽ vừa nãy cô chỉ nói để lấy lệ?”

Nhan Vọng Thư thong thả gắp thức ăn cho cô, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Với thân phận của em, xin hay không có gì khác nhau sao?”

Công ty trang điểm sao?

Còn Trần Quyết, anh và Nhan Vọng Thư cũng quen nhau…

Khi cô vào phòng tắm anh đã giúp cô bóp sẵn kem đánh răng đưa qua.

“Em sắp rời khỏi ‘Carllyle’ rồi nên e là không thể giúp chị thiết kế trang sức được nữa.”

Cổ phần của Giải trí Tinh Tinh thay đổi, Trần Quyết lên làm tổng giám đốc, tổng giám đốc Đỗ thì chuồn ra nước ngoài;

Trông mong manh đến mức khiến anh mềm lòng.

Sau vụ của Lý Uyển, Jessica đã lập tức từ chức.

Chương 88: Chương 88

“Tối nay luôn đi.” Cố Thần búng tay cắt ngang lời cô: “Cô cứ đợi tôi trong phòng nghỉ, xong việc mình đi ăn khuya.”

Cố Thần cười lạnh: “Đó là quản lý cũ rồi. Nhưng chuyện này tôi phải giải thích một chút, lúc đó tôi từ chối đeo trang sức của ‘Ngân Hà’ thực sự không phải nhằm vào cô đâu mà là tổng giám đốc Đỗ nhằm vào cô.”

Jessica bị uy h**p phải đưa ra lựa chọn, Cố Thần tận mắt thấy cô ta ký văn bản để đổi lấy tương lai, trở thành bà chủ công ty trang điểm, giờ lại hợp tác chặt chẽ với Giải trí Tinh Tinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng tối nay anh dường như có hứng thú quá cao, những chiêu dỗ dành anh thường ngày đều không có tác dụng.

Cố Thần lắc đầu: “Anh ta là người được bổ nhiệm từ trên xuống.”

“Tổng giám đốc Đỗ?”

Cô mệt đến mức không mở mắt nổi, càng không nói đến chuyện đi làm.

Anh ta dừng tay lại một chút, ngẩng đầu lên: “Cô biết quản lý của tôi chứ?”

Ôn Nhiễm thử xâu chuỗi lại:

Đầu Ôn Nhiễm rối tung lên: “Cố Thần.”

Cố Thần: “……”

Anh tiến đến sau lưng, một tay ôm eo cô một tay đưa ly nước đến môi cô.

Thực ra cô cũng không nghĩ là mình và Cố Thần thân thiết gì.

“Vậy lúc anh về nhớ báo trước cho em.”

Sau khi hoàn toàn kết thúc, Ôn Nhiễm ngủ say, nhưng cảm giác chưa ngủ được bao lâu thì chuông điện thoại vang lên.

Ôn Nhiễm bị nghẹn lời, bèn nhắc nhở: “Lúc đó tôi nói là có thể chia hoa hồng cho anh chứ không phải mời ăn cơm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi phim chiếu được một nửa Nhan Vọng Thư hơi siết chặt cánh tay. Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy Ôn Nhiễm đã ngủ trong lòng mình.

Ôn Nhiễm suy nghĩ hai giây, gật đầu: “Được rồi, tôi đợi anh.”

Ôn Nhiễm bĩu môi, giả vờ lườm anh một cái.

Cố Thần hừ nhẹ một tiếng: “Chị quên rồi à? Chị còn nợ tôi một bữa ăn đấy.”

Nhưng điều bất ngờ hơn là cô lại nhìn thấy Jessica trong nhóm nhân viên.

Cô muốn hỏi “Sao anh lại về?”, cũng muốn nói “Giờ muộn rồi”, nhưng chưa kịp nói ra môi đã bị cắn rồi nuốt trọn vào một nụ hôn sâu.

Sau khi nghe điện thoại xong Nhan Vọng Thư quay lại, thấy trong đĩa mình có không ít thức ăn, liếc nhìn cô một cái rồi ăn sạch sẽ.

Nhan Vọng Thư bật cười, lại gắp thức ăn cho cô: “Ăn nhiều một chút.”

Mặt Ôn Nhiễm ngay lập tức đỏ bừng như gấc chín.

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên ấm áp khiến cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

Toàn bộ sự việc đều liên quan đến Giải trí Tinh Tinh và người hưởng lợi lớn nhất—là Trần Quyết.

Anh nói: “Vậy tiếp tục nhé.”

Tổng giám đốc Hồng rất hài lòng: “Chị thích cách em chọn lắm, em hiểu biết nhiều. Hơn nữa hôm nay gọi em đến còn có một việc nữa—chị muốn em giúp chị thiết kế một bộ trang sức hoàn chỉnh, gồm dây chuyền, hoa tai và nhẫn. Chị muốn bàn với em về ý tưởng cơ bản của chị.”

Cố Thần nhướng mày: “Chị à, như này là qua cầu rút ván rồi đấy?”

Cô lắc đầu.

Toàn thân cô mềm nhũn, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Cố Thần xem đồng hồ, đứng dậy: “Tôi đi quay đã, cô cứ đợi ở đây nhé.”

Ôn Nhiễm: “Nói gì?”

Nhan Vọng Thư đỡ lấy đầu cô, đặt một nụ hôn nặng nề lên trán rồi mới rời đi.

Khi hoàn hồn lại cô đã bị anh nâng một chân đặt lên bồn rửa mặt.

Ôn Nhiễm không muốn làm phiền họ nên chào tổng giám đốc Hồng rồi chuẩn bị rời đi.

Trong nụ hôn quấn quýt, Ôn Nhiễm tranh thủ được một khe hở, giọng nghẹn ngào gọi: “Nhan Vọng Thư?”

Là Cố Thần.

Cô đứng trước bồn rửa mặt nhìn hình ảnh mình trong gương.

“Biết chứ, chủ một công ty trang điểm và tạo mẫu, giờ công ty cô ta phụ trách toàn bộ makeup của công ty chúng tôi.”

Nếu đảo ngược lại, nếu Jessica không ký thì cô ta sẽ thân bại danh liệt. Ở thời điểm đó, có thể khiến cô ta rơi vào cảnh đó chỉ có thể là chuyện bẩn thỉu cô ta làm cùng với tổng giám đốc Đỗ bị bại lộ.

Thân bại danh liệt?

Trên cổ, lần đầu tiên có dấu hôn.

Nhan Vọng Thư hỏi: “Uống nữa không?”

Chiếc váy ngủ trắng trên người sau trận giày vò vừa rồi đã có dấu vết ẩm ướt rõ rệt, phần dây đan chéo trước ngực cũng bị lỏng ra để lộ đường cong mềm mại.

Anh bật cười nhìn vào gương, chạm mắt với cô: “Ai nói chỉ được một lần?”

Ôn Nhiễm mỉm cười lắc đầu: “Em muốn ra nước ngoài học thêm.”

“Sao vậy?”

Tan làm Ôn Nhiễm bắt xe đến địa điểm ghi hình để giúp tổng giám đốc Hồng chọn trang sức phối hợp.

Tổng giám đốc Hồng có chút tiếc nuối nhưng cũng thông cảm và ủng hộ: “Em còn trẻ, học thêm cũng tốt.”

Cố Thần kéo cô về phía phòng nghỉ: “Đi thôi.”

Toàn thân Ôn Nhiễm mồ hôi nhễ nhại, áo ngủ dính chặt vào người vô cùng khó chịu.

Dùng bữa xong hai người tìm một bộ phim để xem.

“Xem ra đúng là quên thật rồi.” Cố Thần nói: “Bữa dạ tiệc của ‘Carllyle’, chính tôi đã giới thiệu ‘Ngân Hà’ của chị với tổng giám đốc Hồng, giờ nhìn quan hệ hai người chắc đã tiến thêm một bước rồi nhỉ?”

Cô không dám tin: “Không phải vừa rồi…”

Sau khi kết thúc cô kiệt sức, cảm giác như linh hồn bị rút cạn.

“Hai ngày? Hoặc ba ngày?” Anh cũng không chắc.

Hai người chọn ngồi ở chiếc bàn trong góc khuất nhất.

Không thấy ngượng sao?

Anh đặt cô xuống, xoay người ra ngoài rót nước.

Ôn Nhiễm từ chối khéo: “Xin lỗi, tổng giám đốc Hồng.”

Nhớ đến chuyện tối qua, cô liếc anh một cái, nhận lấy bàn chải, giọng nũng nịu: “Anh ra ngoài trước đi.”

Ôn Nhiễm tự nhắc mình không được suy nghĩ lung tung nữa.

Trần Quyết bật cười, đáp lại: “Chào cô.”

Bộ phim họ xem là về tình yêu—một mối tình không thể thành.

Cô đang nhìn thì phía sau xuất hiện bóng dáng của Nhan Vọng Thư.

Đến thứ Năm Ôn Nhiễm nhận được cuộc gọi từ tổng giám đốc Hồng, khách sáo hỏi liệu cô có thể giúp một việc nhỏ không. Tối nay cô ấy có buổi ghi hình trong studio, muốn nhờ cô chọn phụ kiện phối hợp.

“Hửm?”

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Chỉ vì ‘Ngân Hà’ mà từng gọi điện với anh ta vài lần nhưng không tính là quen biết.”

Cô thực sự rất đói, hôm nay ăn nhiều hơn bình thường, thấy món nào ngon cũng gắp cho vào đĩa của anh.

Đến phòng nghỉ Cố Thần đóng cửa lại rồi mới nói lớn hơn: “Chính bữa dạ tiệc của ‘Carllyle’, tôi vô tình bắt gặp cô ta ký một văn bản. Một gã đàn ông ép cô ta ký, nói nếu ký thì sẽ có tiền đồ, không thì sẽ thân bại danh liệt, tự chọn đi.”

Nghĩ kỹ lại, trong bữa dạ tiệc ở Tô Thành, nhà thiết kế có ít kinh nghiệm nhất—chính là cô.

Nhan Vọng Thư ngồi dậy bật đèn ngủ, đi vào phòng tắm xả nước vào bồn rồi quay lại bế cô vào đó.

Họ đến một quán nướng nhỏ ven sông, không giống chỗ mà một ngôi sao lớn thường lui tới.

Ôn Nhiễm bị cuốn vào cơn buồn ngủ mơ hồ, tứ chi rã rời, dường như phản ứng cũng chậm nửa nhịp.

Nhan Vọng Thư nói không cần, còn bảo rằng tối nay có chuyến công tác, bay vào buổi đêm.

Cô vờ đứng dậy định đổi chủ đề: “Dù sao cũng phải báo với công ty một tiếng.”

Trần Quyết không ngờ sẽ gặp Ôn Nhiễm ở đây, chủ động chào hỏi: “Cô Ôn, còn nhớ tôi không?”

Giữa màn đêm, đôi mắt cô ánh lên tia sáng ướt át.

“Oh? Định tìm một công việc tốt hơn à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Làn da vốn trắng trẻo của cô lúc này ửng hồng, môi căng mọng, khóe mắt hoe đỏ, hàng mi còn vương hơi nước.

Bị giày vò hết lần này đến lần khác cô không chịu nổi, cầu xin tha thứ nhiều lần.

Nhan Vọng Thư tắt phim, bế cô lên đi về phía phòng ngủ.

Tối qua bị anh dày vò đến mơ mơ màng màng, anh nói gì cô cũng gật đầu theo.

Anh cầm một ly nước, khoác áo choàng tắm trắng nhưng không thắt chặt, để lộ cơ bụng săn chắc.

Tiền đồ?

Ôn Nhiễm nghi hoặc nhìn anh ta.

Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi có người đến chào hỏi—là Trần Quyết, đi cùng vài nghệ sĩ và nhân viên công tác.

“Em gọi anh là chồng rồi, em nói xem, thân phận của em là gì?”

Cô buộc phải chống tay lên mặt đá cẩm thạch, anh nắm lấy bàn tay cô từ phía sau, ngón tay đan vào nhau.

“Nhớ chứ.” Ôn Nhiễm giải thích vì sao lúc nãy không chào hỏi: “Nhiều người quá, không tiện chào anh.”

“……”

Nhưng khi anh xâm nhập quá vội vã, trong khoảnh khắc đó cô cau mày khó chịu, mở mắt ra.

Anh liếc nhìn màn hình rồi cầm điện thoại ra chỗ khác để nghe máy.

Ôn Nhiễm ngây người, từ trong gương thấy anh đặt ly nước sang một bên, rồi vùi đầu hôn lên cổ cô, bàn tay cũng không ngoan ngoãn.

“Là anh.”

Cố Thần cúi đầu, vừa dùng bút đánh dấu trên thực đơn vừa nói: “Tôi cũng là sau này mới biết. Sau khi tổng giám đốc Đỗ bị cắt quyền, gã quản lý xu nịnh của tôi cũng bị sa thải. Chắc anh tức vì bị liên lụy nên mới buột miệng nói ra một vài chuyện.”

Ôn Nhiễm gật đầu nhưng lòng vẫn mải suy nghĩ.

Cố Thần ghé sát lại, hạ giọng nói: “Đi cửa sau mà lên đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh hiểu rõ Trần Quyết không?”

“Kẻ yếu thế?” Ôn Nhiễm chỉ vào mình: “Là tôi sao?”

Ôn Nhiễm lịch sự gật đầu: “Chào tổng giám đốc Trần.”

Sau khi buổi ghi hình kết thúc Cố Thần dẫn Ôn Nhiễm đi ăn khuya.

Nhan Vọng Thư nhìn cô thật sâu, điều chỉnh hơi thở không để lộ dấu vết rồi giữ lấy eo cô xoay người cô lại.

Anh cúi xuống hôn lên mắt cô: “Anh biết, ngủ đi.”

Đến trưa cô bị anh đánh thức, anh nói dù có ngủ cũng phải dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp.

Uống được nửa ly thì dừng lại.

Cô mơ màng, không mở mắt nổi, giọng nói nhẹ đến run rẩy: “Em buồn ngủ…”

Ôn Nhiễm thật sự muốn nhấn mạnh lại một lần nữa—cô nhỏ tuổi hơn anh ta.

Đó chính là khoảng thời gian sau khi cô đến khách sạn cứu Lý Uyển.

Ký văn bản?

Cô bị cuốn vào cơn khoái c.ảm đột ngột, bị đẩy đến mức quỳ cũng không vững, chỉ có thể rên r.ỉ cầu xin.

Cố Thần sải bước đến gần, lập tức chất vấn: “Chị quên tôi rồi đúng không?”

Nghe vậy Ôn Nhiễm tự động rúc vào lòng anh: “Đi mấy ngày?”

Nghĩ đến đây mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vàng quay người đi không dám nhìn vào gương nữa.

Từ trong gương cô nhìn thấy tất cả.

Nhưng từ trước đến giờ họ chỉ làm một lần thôi mà, cô nghĩ vậy.

Ôn Nhiễm bị đặt quỳ sấp xuống, chợt tỉnh táo hơn một nửa.

Vậy tức là cô ta đã chọn tiền đồ?

“Hả?”

Cô cảm thấy bàn tay của Nhan Vọng Thư hệt như có phép thuật dễ dàng khiến cô run rẩy.

Lần đầu gặp Cố Thần là tại tiệc mừng của đoàn phim “Thanh Phong”, khi ấy cô đã chạm mặt Nhan Vọng Thư.

Cô khó nhọc mở miệng: “Tắm… tắm đi…”

Bữa ăn diễn ra được một nửa thì điện thoại của Nhan Vọng Thư đổ chuông.

Gương mặt nhỏ của cô tựa vào ngực anh, hơi thở đều đặn, đôi môi hơi chu lên, hàng mi cong dài như chiếc quạt nhỏ.

Jessica đã bán đứng Lý Uyển, dâng cô ấy cho tổng giám đốc Đỗ, tức là cô ta và ông ta chắc chắn có quan hệ từ trước hoặc đã có giao dịch mờ ám;

Vừa bước ra hành lang, phía sau chợt vang lên một tiếng gọi: “Chị!”

Lúc đó Nhan Vọng Thư và tổng giám đốc Đỗ có quen biết nhưng dường như không hợp nhau.

Khoảng cách khá xa, cô không nghe được anh nói gì.

Vậy mà kẻ đầu sỏ bên cạnh vẫn còn hôn lên cổ cô.

Mặc dù anh rất nhẹ nhàng nhưng cô vẫn cảm nhận được.

Ôn Nhiễm đang ăn thì đột nhiên khựng lại, có chút mơ hồ: “Em đã xin nghỉ chưa nhỉ?”

Ôn Nhiễm hơi ngửa đầu, sau gáy tựa vào lồng ngực anh, hé môi, từng ngụm từng ngụm uống nước.

Bụng cô trống rỗng, nghĩ vậy nên mới miễn cưỡng ngồi dậy.

Cố Thần: “Đúng vậy, chính là cô.”

Cố Thần ngẫm nghĩ một chút: “Sau phần triển lãm, khá muộn rồi.”

Trần Quyết?

Ôn Nhiễm nhìn theo bóng lưng anh vài giây rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn.

Ôn Nhiễm hơi thắc mắc: “Hôm nay anh không cần làm việc sao?”

Trước khi trở thành tổng giám đốc Giải trí Tinh Tinh, Trần Quyết rốt cuộc đóng vai trò gì?

Nhan Vọng Thư biết rõ toàn bộ sự việc liên quan đến Lý Uyển.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Chương 88