Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 85: Chương 85

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85: Chương 85


Dường như tự có câu trả lời cho mình, Nhan Vọng Thư vừa trêu chọc vừa chiều chuộng: “Sao lại yếu đuối thế này?”

Cuối cùng… nguy hiểm đã qua.

Nhưng bữa ăn này Nhan Vọng Thư không thoải mái chút nào.

Ôn Nhiễm bừng tỉnh, vì bị nghi ngờ mà tức giận, cô xoay vai thoát khỏi tay anh, nghiêm túc nói: “Nhan Vọng Thư, em không có đạo nhái! Anh với họ… bàn điều kiện gì chứ?”

Hai giây sau, Nhan Vọng Thư buông tay: “Vài ngày nữa anh phải đi công tác, nói trước với em.”

Ôn Nhiễm bước đi hai bước rồi quay lại, cúi người xuống sát cửa sổ xe: “Tối mai em về ‘Đàn Uyển’ với anh.”

Nhan Vọng Thư biết cô còn trẻ, bị buộc tội đạo nhái chắc chắn sẽ thấy nhục nhã và phẫn nộ, nghĩ rằng bản thân trong sạch thì không có gì phải sợ. Nhưng cô không hiểu chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến một nhà thiết kế trẻ, còn anh thì biết. Anh không thể để chuyện này xảy ra với cô.

Không lâu sau luật sư đến.

Lông mi Ôn Nhiễm khẽ run rẩy, cô rút tay khỏi bàn tay đang nắm lấy của Nhan Vọng Thư rồi cầm tờ giấy lên.

Anh tiến gần: “Đừng cứng đầu nữa, gặp luật sư trước đi.”

Đôi mắt Nhan Vọng Thư lạnh lẽo đi, không đáp lại.

Có lẽ cũng đoán được rằng Bạch Vĩ Lương không nói rõ tình hình với anh ấy nên anh ấy mới chủ động hỏi cô.

Nhan Vọng Thư nhắm mắt, khẽ dựa vào lưng ghế, cằm siết chặt, cổ họng khô khốc nuốt xuống.

Cô đâu phải thiếu nữ ngây thơ, căn bản không phải lỗi của cô.

Giọng anh đầy ý cười: “Khó ăn đến vậy sao? Anh thấy cũng ổn mà?”

Chiều thứ Hai.

Nhan Vọng Thư nghĩ, cô đã thất thần đến mức này rồi sao?

Ôn Nhiễm hoàn hồn, lắc đầu rồi lại ăn thêm một miếng, lần này nếm thử kỹ hơn, cô khen: “Ừm, ngon.”

Mùi tuyết tùng nhàn nhạt lại lần nữa xộc lên.

Ôn Nhiễm khựng lại một chút rồi lắc đầu.

Nhan Vọng Thư liếc nhìn đèn tín hiệu, thu tay về, nhẹ nhàng nhấn ga: “Còn đau à?”

Đây gọi là yếu đuối sao?

Ôn Nhiễm: [Thầy ơi, tác phẩm con tham gia cuộc thi “Thiết kế trang sức Apollo” hình như bị sư huynh gửi thư kiện cáo buộc đạo nhái.]

Luật sư cong môi cười, tiến lên hai bước rồi quay đầu lại: “Tổng giám đốc Nhan, hay là tôi nhắc nhở một câu nhé?”

Ôn Nhiễm xuống xe, cúi người nhìn vào trong qua cửa sổ: “Anh lái xe cẩn thận.”

Mỗi khi cô xấu hổ tránh né đều như vậy.

Chương 85: Chương 85

Nhan Vọng Thư quay lại với ly nước, cô nhanh chóng cất điện thoại vào túi, nhận lấy ly nước uống một ngụm.

Sau khi Ôn Nhiễm rời đi, Nhan Vọng Thư liếc nhìn luật sư: “Anh dọa cô ấy sợ rồi.”

Nói xong anh cẩn thận quan sát sắc mặt cô. Con ngươi cô hơi mở lớn, môi khẽ hé, không có vẻ hoảng sợ mà là sự sững sờ đầy khó tin.

Nhan Vọng Thư đặt bàn tay lớn lên sau đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa: “Đi đi, tối cùng ăn tối nhé.”

Đèn đỏ, anh đưa tay, mu bàn tay nhẹ lướt qua gáy cô: “Muốn về ‘Đàn Uyển’ với anh không?”

Luật sư?

Ôn Nhiễm lại lắc đầu.

Cô lại né tránh, không nhìn anh: “Em không cần luật sư, em tự giải quyết được.”

Luật sư khẽ cười: “Cô Ôn, cô phải tin tôi, chỉ có nói thật thì tôi mới có thể giúp cô.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Nhiễm bất giác nổi da gà.

Ôn Nhiễm ôm chặt chiếc iPad trước ngực, thẳng lưng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Yếu đuối? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong Ôn Nhiễm cúi người lấy máy tính bảng ra, mở bản thiết kế gốc rồi đưa qua: “Đây là bản thiết kế gốc của tôi.”

Cô suy nghĩ một chút, ‘Mộng Quy’ là bản thảo cá nhân của cô, người từng nhìn thấy chỉ có Bạch Vĩ Lương và Trạch Trình Kính.

Nhưng cũng không kéo dài được lâu.

“…” Đầu dây bên kia im lặng một lúc không có phản ứng.

Thầy: [Bây giờ tình hình thế nào?]

Ôn Nhiễm chần chừ: [Không ổn lắm đâu?]

Nói xong cô không chờ anh đáp lại mà chạy nhanh vào khu nhà.

Cô biết anh không dễ bị qua mặt, cách giải quyết mà cô đưa ra phải đủ thuyết phục thì anh mới chịu nhượng bộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Được.”

Nhan Vọng Thư ngồi trong xe hơn một tiếng đồng hồ, lấy ra điếu thuốc cuối cùng trong bao cắn vào miệng. Anh kẹp một que diêm, quẹt một cái, ngọn lửa bùng lên, anh hơi nghiêng đầu châm thuốc sau đó vẩy que diêm tắt lửa rồi ném vào gạt tàn.

Xem ra đây là bằng chứng cảnh báo do Trạch Trình Kính cung cấp.

“Anh không nói em đạo nhái.” Anh lại định giữ lấy vai cô.

Có lẽ… là vì vị luật sư đó?

Dưới ánh đèn đường, mái tóc cô phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt trong veo.

Ôn Nhiễm đối diện với anh ta trong chốc lát, thần kinh căng thẳng, không tự chủ được mà dời ánh mắt đi.

Anh ta vẫn đang nhìn cô, ánh mắt vẫn mang theo sự thẩm định.

Anh nhanh nhẹn cắt lưỡi bò thành từng miếng nhỏ đưa qua: “Nếm thử đi, mùi nấm truffle rất hợp.”

Nhan Vọng Thư đưa tay nhận lấy, vừa xem thì cửa phòng làm việc bị gõ.

Ôn Nhiễm gật đầu, dùng nĩa xiên một miếng cho vào miệng nhai.

Tần Tiêu bước vào, gương mặt lộ vẻ vui mừng: “Tổng giám đốc Nhan, người phụ trách của BNile gọi điện đến nói rằng đây là một sự hiểu lầm.”

Cô nhân cơ hội sai anh đi rót nước tranh thủ lấy điện thoại từ trong túi áo khoác, vội vàng nhắn tin cho Bạch Vĩ Lương.

Nơi này đa phần đều là các cặp tình nhân, ngay cả không khí cũng tràn ngập sự lãng mạn.

Nhan Vọng Thư ngước mắt nhìn Ôn Nhiễm mấy lần, thấy cô cứ mãi thất thần.

Những chiếc đèn pha lê rũ xuống thành từng dãy, ánh sáng phản chiếu lấp lánh như những vì sao, hoa hồng được xếp thành từng cụm, rực rỡ đến mức tựa như tỏa hương thơm ngào ngạt.

Luật sư gật đầu, hiểu rõ, để lại một câu: “Anh là, tự nguyện làm kẻ trong cuộc mà u mê.”

Nhan Vọng Thư gật đầu, còn làm động tác “mời”.

“Không có nhưng nhị gì cả.”

Anh ta chỉ nhìn cô, ánh mắt như đang đánh giá.

Cô giật lại máy tính bảng từ tay Nhan Vọng Thư, cúi đầu: “Tổng giám đốc Nhan, tôi đi làm việc trước đây.”

Gửi xong tin nhắn cô mới nhớ đến chênh lệch múi giờ. Giờ này ở Mỹ là rạng sáng, không biết thầy đã ngủ chưa.

Anh có thể đợi, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt anh không thể giả vờ như không thấy, càng không thể lừa dối chính mình.

Nhan Vọng Thư vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của cô trấn an: “Không sao đâu, anh đã tìm luật sư cho em rồi.”

Luật sư mở miệng, giọng điệu chắc chắn: “Cô không nên nói dối tôi.”

Nếu không phải thầy vậy chắc chắn là sư huynh.

Ôn Nhiễm chỉ ra vấn đề cốt lõi: “Rõ ràng là do anh… anh… quá… quá…”

Về bản phác thảo này ngay cả Ôn Nhiễm cũng không nhớ nó vẫn còn tồn tại.

Chân mày Nhan Vọng Thư khẽ động, truy hỏi: “Quá gì?”

lune: [Mang theo bản thảo gốc của ‘Mộng Quy’.]

Đôi mắt sâu thẳm, đen tuyền như có thể nhìn thấu lòng người. Dù khóe môi dường như có ý cười nhưng lại chẳng hề cảm thấy thân thiện chút nào.

Dù tuổi còn trẻ nhưng khí thế mạnh mẽ, có lẽ nhờ vào ngoại hình của anh ta.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi nhịp tim của cô lên xuống chẳng khác nào đi tàu lượn siêu tốc.

Tần Tiêu chỉ gật đầu cứng nhắc sau đó rời khỏi văn phòng.

“Nghe lời.” Anh nắm chặt vai cô, xoay cô đối diện với mình, giọng kiên quyết: “Những chuyện khác em quyết định nhưng chuyện này phải nghe anh.”

BNile cáo buộc?

Mơ hồ cảm nhận được điện thoại rung, cô lập tức đặt ly nước xuống, bước ra cửa sổ lấy điện thoại ra xem.

Ôn Nhiễm quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, vành tai đỏ bừng: “Không biết.”

Luật sư ánh mắt sắc bén: “Cô Ôn, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi.”

Anh ta bắt tay với Nhan Vọng Thư sau đó ánh mắt lướt qua Ôn Nhiễm.

Anh đưa tay giữ lấy cổ tay Ôn Nhiễm, cô quay đầu nhìn anh, giọng điệu dịu dàng: “Sao vậy?”

Buổi tối, tại nhà hàng.

Sự yên lặng kéo dài hai giây.

Anh bước ra khỏi xe, dựa lưng vào cửa, hơi ngẩng đầu nhìn về phía tòa chung cư của Ôn Nhiễm.

Trước mặt Nhan Vọng Thư cô không dám gọi điện trực tiếp.

“Vậy ăn nhiều một chút.”

Ôn Nhiễm mở mắt, vô thức nhìn về phía luật sư, liền chạm phải đôi mắt đen thẫm đầy tính công kích kia.

Luật sư?

Do gần đây tiếp xúc quá nhiều với cái tên đó, dù hình ảnh phản chiếu không rõ ràng nhưng Nhan Vọng Thư vẫn dễ dàng nhận ra.

Ôn Nhiễm trấn định lại, cô vốn không hề đạo nhái vậy nên không có lý do gì để sợ ánh mắt của anh ta.

Anh thu lại ánh mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhan Vọng Thư ngồi bên cạnh Ôn Nhiễm, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

Huống hồ Ôn Nhiễm không phải là một kẻ nói dối giỏi.

Nhan Vọng Thư tiếp tục: “Anh cũng sẽ liên hệ với BNile bảo họ đưa ra điều kiện. Em sẽ không sao đâu.”

Nhan Vọng Thư thấy vừa đáng yêu vừa thú vị.

Lời anh nói lướt qua trong đầu cô, dù có chút mơ hồ, có chút lo lắng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Màn hình điện thoại phản chiếu trên kính xe hiển thị cuộc gọi đến, cô không nghe máy cũng không cúp.

Đạo nhái?

Ôn Nhiễm ngồi xuống nhắm mắt lại, đôi vai thả lỏng.

Dưới ánh đèn đường, làn khói trắng mỏng vương trên đôi mắt sâu thẳm, gió thổi qua, khói tan, lộ ra đường nét khuôn mặt góc cạnh.

Nghĩ kỹ thì có thể đoán ra, chắc chắn vì chuyện Mộng Quy bị tố đạo nhái nên anh ấy đã có suy đoán.

Nhan Vọng Thư lạnh giọng từ chối: “Không cần.”

Ôn Nhiễm cũng đứng lên, giọng mang chút thương lượng: “Nhan Vọng Thư, anh có thể cho em chút thời gian không? Để em tự giải quyết.”

Luật sư liếc nhìn động tác này, khóe môi hơi nhếch lên: “Tổng giám đốc Nhan, tôi có thể hỏi chứ?”

Nhan Vọng Thư đứng lên vòng tay qua vai Ôn Nhiễm, dẫn cô đến sofa ngồi xuống, bàn tay thân mật bóp nhẹ bả vai cô.

“…”

Cô đứng bật dậy, giọng điệu cũng kiên định: “Tôi không đạo nhái, Mộng Quy là tác phẩm của tôi, tôi tự mình thiết kế.”

Ôn Nhiễm mím môi, trong lòng chợt hối hận vì bản thân lại suy nghĩ lung tung.

Nhan Vọng Thư cắn điếu thuốc, quay người mở cửa xe, lên xe: “cạch” một tiếng đóng cửa lại, giơ tay kẹp đầu thuốc, dí mạnh vào gạt tàn.

Ôn Nhiễm: [Nhan Vọng Thư đã tìm luật sư cho con.]

Anh… không tin cô sao?

Anh nói: “Điều tra theo hướng Trạch Trình Kính.”

Nói đến đây cô lại nghẹn lời. Có một số chuyện, dù hai người đã thân mật đến mức nào cô vẫn không nói ra miệng được.

Ôn Nhiễm liếc sang Nhan Vọng Thư, vừa hay bắt gặp ánh mắt anh. Cô vội vàng cất điện thoại đi đến ngồi cạnh anh.

Nhan Vọng Thư bật cười khẽ, tiếng cười có phần bất ngờ nhưng Ôn Nhiễm lại không nhận ra.

Luật sư liếc nhìn Nhan Vọng Thư trước rồi lặp lại lần nữa: “Xin hỏi, cô đã từng nhìn thấy hình ảnh này chưa?”

Ôn Nhiễm trong phút chốc hoảng loạn, ngẩng đầu: “Cái gì?”

Trong lòng Ôn Nhiễm rất rối loạn, cô gật đầu, đứng dậy.

Bởi vì điện thoại của Ôn Nhiễm đổ chuông, cô cúi đầu nhìn thoáng qua rồi vội vàng nghiêng màn hình về phía cửa sổ xe.

Luật sư khẽ cười mà không lên tiếng: “Anh cũng đâu có ngăn cản tôi.”

Đôi mắt đen láy của anh ta khóa chặt Ôn Nhiễm khiến cô có cảm giác như mọi bí mật của mình đều đã bị nhìn thấu.

Anh ta mặc một bộ vest xám vừa vặn, bên ngoài khoác áo măng tô tối màu, trên ngực đeo một huy hiệu tròn màu vàng.

Ba người cùng ngồi xuống.

Anh hít một hơi sâu, kiên nhẫn: “Nhiễm Nhiễm, trong thời đại mà lời đồn dễ dàng lan truyền, một tin tiêu cực vô căn cứ cũng có thể hủy hoại em, em có biết không?”

Cô vốn nghĩ chuyện đã đến nước này thì nói thẳng với Trách Trình Kính cũng chẳng sao. Nhưng chỉ cần nhớ đến việc anh ấy từng tỏ tình với mình cô lại cảm thấy mối quan hệ với Nhan Vọng Thư có chút khó nói ra.

Sau bữa tối anh lái xe đưa Ôn Nhiễm về nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảm ơn?

Anh ta đứng dậy, cúi đầu: “Anh là… kẻ trong cuộc mà u mê?”

Trên đó là bản phác thảo đầu tiên của Mộng Quy, hơn nữa chỉ là một phần cánh bướm được cắt ra, nhưng đường nét của cánh bướm có đến 90% độ trùng khớp với Mộng Quy hiện tại.

Anh ngẩng đầu liếc cô một cái: “Em định giải quyết thế nào?”

Điều kiện?

Cô không biết nên trả lời thế nào.

Không phải vì lý do đó mà là cô sợ Trách Trình Kính sẽ gọi điện đến.

Cả quãng đường sau đó hai người đều không nói gì.

Nhưng lúc này cô cắn răng, lắc đầu: “Chưa từng.”

Lông mày đen đậm gọn gàng, mắt hai mí trong sâu, sống mũi cao thẳng, môi mỏng – một gương mặt mang đầy vẻ sắc bén, mạnh mẽ.

Nhan Vọng Thư dừng xe khi đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn cô.

“Nhưng…”

Luật sư đặt một tờ giấy trước mặt Ôn Nhiễm, đẩy đến trước cô: “Cô Ôn, xin hỏi, cô đã từng thấy hình vẽ này chưa?”

Cô cầm theo bản thảo đi đến văn phòng của Nhan Vọng Thư. Tần Tiêu cũng có mặt, cô lễ phép chào anh ta.

Đây chính là bản vẽ do cô vẽ, đương nhiên là cô đã từng thấy.

Nhan Vọng Thư lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc, ngón tay thon dài khẽ gõ lên đốm đỏ của tàn thuốc: “Điều tra Ôn Nhiễm.”

Môi Ôn Nhiễm mấp máy, ánh mắt thoáng chút không nỡ: “Vậy tối mai cùng ăn tối nhé, được không?”

Là tin nhắn của Bạch Vĩ Lương.

Câu hỏi này khiến cô nghẹn lời.

Đến khu ‘Lam Ngữ Phong’, Ôn Nhiễm lễ phép nói một câu “Cảm ơn” rồi định xuống xe.

Sợ nói quá nghiêm trọng sẽ khiến cô hoảng hốt, Nhan Vọng Thư chỉ tóm tắt sơ qua rằng ‘Mộng Quy’ bị BNile gửi thư kiện cáo buộc đạo nhái.

Gửi xong chính cô cũng cảm thấy tình huống này thật hoang đường.

Nhan Vọng Thư nhìn cô, giọng điềm tĩnh: “‘Mộng Quy’ xảy ra chút vấn đề nhưng em đừng sợ, anh sẽ giải quyết giúp em, biết không?”

Ôn Nhiễm bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat từ Nhan Vọng Thư bảo cô đến gặp anh.

Nhưng Ôn Nhiễm lại không có tâm trạng hẹn hò.

Thầy: [Thầy sẽ gọi cho Trình Kính ngay để xử lý, con đừng lo.]

Đúng là một hiểu lầm lớn.

Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn chiếc iPad trong tay. Vậy nên tối qua anh mới hỏi về cảm hứng của ‘Mộng Quy’? Hôm nay lại bảo cô mang theo bản gốc?

Mấy giây sau luật sư mới đưa tay nhận lấy máy tính bảng từ tay Ôn Nhiễm, lướt qua vài lần rồi đưa cho Nhan Vọng Thư: “Tổng giám đốc Nhan, dựa vào con mắt chuyên môn của anh, hãy xem thử.”

Nhan Vọng Thư đứng dậy đi đến bàn làm việc, chống một tay lên mặt bàn, hơi cúi người, ấn một nút nào đó: “Gọi luật sư Lăng qua đây.”

Tâm trạng anh thoải mái hơn chút.

Ôn Nhiễm bị lời anh nói kéo theo dòng suy nghĩ, tạm thời quên mất chuyện của Trách Trình Kính, cô quay sang lườm anh: “Là lỗi của em à?”

Nhưng luật sư đối diện lại không nhận lấy.

Cô nhíu mày, rốt cuộc sư huynh đã tìm thấy nó bằng cách nào?

Ôn Nhiễm giật mình, ngẩng đầu lên.

Nhan Vọng Thư khoát tay: “Lên nhà đi.”

Nhan Vọng Thư gật đầu: “Được.”

Cô vừa nhận được tin nhắn từ Trạch Trình Kính, nội dung rất ngắn gọn: “Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc em đang làm gì ở Hộ Thành?”

Cô khẽ gật đầu với luật sư, lễ phép nói: “Đã làm phiền anh rồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85: Chương 85