Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 80: Chương 80

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Chương 80


Không biết Nhan Vọng Thư đang làm gì?

Nhưng mái tóc mềm của anh quét qua cổ cô thực sự rất nhột.

Anh hôn lên trán cô, giọng nói nhẹ hẳn: “Tối qua anh mất ngủ cả đêm.”

“Nhột à?” Anh dừng lại một chút, hơi kéo giãn khoảng cách, đôi mắt sáng màu nhìn cô, rồi ngay khi cô gật đầu ngây thơ anh lập tức nghiêng người đè x.uống, bàn tay bắt đầu cù lét eo cô. “Nhột không?”

Tay cô mềm mại, lòng bàn tay cũng mềm mại, che miệng người ta mà chẳng có chút sức lực.

Cô không biết hơi thở của mình mê hoặc đến mức nào, cũng không biết giọng nũng nịu của mình quyến rũ ra sao.

Ôn Nhiễm leo lên giường, lúc này mới thấy bộ ga giường màu xám đen tối qua đã bị thay thành màu xanh đậm.

Xương mày, sống mũi, bờ môi, cằm… những đường nét sắc sảo như được AI vẽ ra.

Đúng lúc Ôn Nhiễm còn đang nghĩ ngợi thì cửa phòng bị đẩy ra.

“Hơn nữa…” Ôn Nhiễm nhớ lại, ngay cả lúc khóc cô cũng ôm chặt lấy cổ anh, giọng càng nhỏ hơn: “Chẳng lẽ tối qua em thể hiện là không thích sao?”

Nhan Vọng Thư cũng không ép, lặng lẽ đặt xuống rồi thở dài một hơi: “Là anh tự tay chiên đấy.”

“Là kiểu đồ ăn chay lần trước anh dẫn em đi ăn ở Bắc Đô ấy.”

Nhan Vọng Thư thấy vậy, trong lòng lo lắng, liền hỏi cô: “Tối nay em muốn ăn gì không?”

Nhưng anh lịch sự từ chối: “Cứ làm việc đi, không cần để ý đến tôi.”

Anh nghĩ, có phải chính vì ăn ít nên mới yếu ớt thế này, không chịu được giày vò?

Những lời như vậy anh lại nói ra một cách thẳng thắn không chút do dự.

Nhưng tối qua chẳng phải đều là anh dùng sức sao?

Trong canh không nhìn thấy đậu hũ, chỉ thấy chất lỏng óng ánh như cát vàng.

Nhiễu Trúc, Lộng Xuân, Minh U, Giản Thủy…

Nhan Vọng Thư bật cười vì tức, hỏi ngược lại: “Anh trông giống kẻ ngốc lắm sao?”

Nhan Vọng Thư “ừ” một tiếng, cánh tay rắn chắc vắt qua người cô.

Buổi chiều Ôn Nhiễm toàn tâm toàn ý lo chuyện làm tan bọng mắt. Cô chườm lạnh bằng thìa hai lần sau đó trang điểm nhẹ một chút, cuối cùng cũng hài lòng.

Nhan Vọng Thư sững người một chút sau đó xoay người đóng cửa lại, căn phòng tối hẳn đi.

Để chứng minh điều đó cô thật sự thở d.ốc trong lòng anh.

Khi cả hai đang ăn thì cửa gỗ bị gõ nhẹ.

Anh múc cho Ôn Nhiễm một chén canh rồi giới thiệu: “Món này gọi là Phật Độ Kim Sa, thực ra là canh đậu hũ đặc.”

Nhân viên phục vụ biết mình gây ra sự cố liền cúi người chín mươi độ, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”

Nhan Vọng Thư dừng một chút, vươn tay ôm lấy eo cô xoay người cô lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bước lên cầu thang gỗ đến tầng hai, nơi đây lấy tông xám làm chủ đạo cho cả trần và tường. Hành lang dài và hẹp giúp các phòng riêng hai bên vừa giữ được sự độc lập, vừa có sự kết nối với nhau.

Thật đáng tiếc, bộ quần áo này do Nhan Vọng Thư tặng, lại còn rất đẹp nữa.

Lặp đi lặp lại hai lần Ôn Nhiễm không chống cự nữa, cô căn bản không thể phản kháng.

Nói xong anh còn mò đến bắp đùi cô nhấc lên đặt lại lên người mình.

Đầu mũi lạnh lẽo của anh cọ cọ lên vành tai cô đầy thân mật, hỏi: “Còn đau không?”

Nhan Vọng Thư giúp cô cởi áo khoác, đưa cô đi rửa tay, tiện thể lau vết dơ trên tay áo.

Ôn Nhiễm không nhịn được, đưa đầu ngón tay lơ lửng trên không, men theo đường nét khuôn mặt anh từ giữa chân mày, xuống sống mũi, chóp mũi, rồi đến môi…

Hoặc là, vẫn còn giận anh?

Hoàn toàn không cảm nhận được.

Nhân viên phục vụ cảm giác va phải ai đó liền quay người kiểm tra, nước sốt trong đĩa thức ăn trên khay đổ ra rơi xuống mu bàn tay Ôn Nhiễm, còn vấy cả vào tay áo cô.

Ôn Nhiễm biết là chuẩn bị cho mình, thoải mái tiếp nhận và ngắm nghía.

“Chỉ là… em không biết nói gì thôi.”

Ôn Nhiễm liếc mắt nhìn anh, đôi mắt sưng đỏ rất rõ ràng: “Em no rồi.”

Ngay lối vào có một cây quế, là quế bốn mùa, thời điểm này vẫn còn tỏa hương thơm.

Không lẽ nửa đêm lại gọi dì Vương đến thay?

Ôn Nhiễm cả buổi sáng không vận động nhiều, cũng không có khẩu vị.

Cô không để ý, cũng không kịp tránh.

Đi sâu vào bên trong có thể thấy ao sen với dòng nước chảy róc rách, các khu vực trà đạo và trưng bày văn hóa đan xen.

Nhan Vọng Thư lại ôm cô chặt hơn, hôn lên trán, giọng nói khẽ khàng: “Bảo bối, ngủ đi.”

Ôn Nhiễm nhận ra người phụ nữ đó, là một ngôi sao nhưng cô không nhớ tên.

Chương 80: Chương 80

Trên đường đi có một nhân viên phục vụ nhận ra Nhan Vọng Thư, muốn dẫn hai người vào trong.

Còn anh thì không có cảm giác gì sao?

Vai Nhan Vọng Thư thả lỏng, thở ra một hơi dài.

Chẳng lẽ chỉ có cô là mệt? Là rã rời?

Đôi mắt Ôn Nhiễm sáng lên, không hề che giấu niềm vui, bỏ áo lông vũ, nón và khăn quàng cổ vào một chiếc túi lớn.

“Em còn chẳng nói với anh câu nào.” Nhan Vọng Thư lý giải như vậy.

Nhan Vọng Thư đã đặt một phòng riêng, sợ Ôn Nhiễm đói nên khi xe còn chưa đến nhà hàng anh đã gọi điện yêu cầu chuẩn bị đồ ăn trước.

Nhưng Nhan Vọng Thư thực sự dừng tay không trêu cô nữa, cũng cố gắng kiềm chế bản thân.

Ôn Nhiễm lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Nhiễm rúc vào lòng anh, mềm nhũn ôm lấy anh: “Đừng chọc em nữa, em cười đến mức sắp hụt hơi rồi.”

Nhan Vọng Thư sẵn lòng dỗ dành cô, vươn tay cầm lấy nĩa, tách miếng bánh mì nướng ra, xiên một miếng trứng ốp la nhỏ, giơ lên lòng bàn tay rồi đưa đến bên miệng Ôn Nhiễm: “Ăn thêm chút đi.”

Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà nhỏ mang phong cách kiến trúc dân quốc, Nhan Vọng Thư xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên bãi đỗ xe của nhà hàng: “Phiền cậu rồi.”

Ôn Nhiễm vội vàng đỡ cô ấy dậy: “Không trách cô, là do tôi không để ý. Tôi không sao đâu.”

Mới cuối tháng 11 thôi mà.

Giấc ngủ này kéo dài đến trưa, Ôn Nhiễm là người tỉnh trước. Cô mở mắt ra phát hiện Nhan Vọng Thư đang nằm ngửa còn cô thì nằm nghiêng, như đang ôm một con búp bê, thậm chí còn gác cả một chân lên người anh.

Tim Ôn Nhiễm bỗng co rút mạnh, ngón tay cũng run lên, vô thức chạm vào môi anh.

Đôi mắt dần thích ứng với ánh sáng, đường nét khuôn mặt anh cũng trở nên rõ ràng hơn.

Nhan Vọng Thư thuận thế hôn lên lòng bàn tay cô.

Ôn Nhiễm lúc này mới nhận ra không phải chỉ có mình cô là bối rối.

Ôn Nhiễm đưa tay luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng đẩy ra: “Nhột quá.”

Ôn Nhiễm khẽ gọi: “Nhan Vọng Thư.”

Đôi môi này, tối qua…

Nhan Vọng Thư kéo cô vào lòng, vội vàng hỏi: “Có bị bỏng không?”

Nhan Vọng Thư thở dài, ôm chặt cô hơn: “Đừng giận nữa, anh đã kiềm chế lắm rồi.”

Ôn Nhiễm bị cù đến mức cười không ngừng, vừa lăn sang một bên để trốn lại bị cánh tay dài của anh kéo trở lại tiếp tục trêu chọc.

Gần đến giờ ra ngoài có nhân viên của một cửa hàng thời trang cao cấp đến giao quần áo.

Ôn Nhiễm mở mắt, nín thở: “Anh làm gì vậy?”

Nói xong cô hé miệng ra như ra hiệu.

Ôn Nhiễm xấu hổ đến mức không nhịn được: “Anh kiềm chế chỗ nào?”

Ôn Nhiễm vẫn không nói gì, nghĩ ngợi rồi ngoan ngoãn gật đầu trong lòng anh.

Ôn Nhiễm mặt nóng lên, mím môi nằm xuống, bàn tay nắm lấy mền, hàng mi khẽ rung.

“Cô Ôn đúng không?”

Nhan Vọng Thư rất quen thuộc với nhà hàng này, thậm chí có thể giới thiệu sơ lược về một số món ăn.

Kiềm chế?

Hệ thống đèn chiếu sáng khiến không gian chật hẹp đạt được sự cân bằng giữa tĩnh lặng và phong phú. Ánh sáng tự nhiên từ trên cao chiếu xuống, sự thay đổi sáng tối nhẹ nhàng len lỏi trong không gian tạo nên một nhịp điệu kỳ diệu.

“Số lần đó.”

Là thay khi nào nhỉ? Có lẽ là lúc cô đi tắm tối qua.

Ôn Nhiễm không biết tại sao, cảm giác như mình đang ngâm trong một hũ mật.

Chưa kịp trả lời cửa đã bị kéo ra.

“Mặc cái này.” Nhan Vọng Thư chỉ vào chiếc áo khoác dạ sau đó liếc nhìn áo lông vũ trên tay cô, nói: “Cái đó mang theo, lát nữa đi xe buýt ngắm cảnh thì mặc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt anh ta chuyển sang Ôn Nhiễm, giọng nói có chút khoa trương: “Ồ, người đẹp này là…”

Đó là một cô gái rất trẻ, trông như mới đi làm, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt còn đọng nước.

“Tại sao?”

Nhan Vọng Thư nắm tay Ôn Nhiễm bước vào.

Sau đó cả hai ngồi xuống dùng bữa.

“…” Ôn Nhiễm hơi ngượng ngùng, giải thích: “Em sợ đè lên anh nên mới động đậy.”

“Ừ, bị em đánh thức.” Giọng anh còn khàn hơn.

“… Cũng đỡ rồi.” Ôn Nhiễm cảm thấy giọng mình như muỗi kêu.

Ôn Nhiễm không phản kháng, giọng khàn khàn: “Anh tỉnh rồi à?”

!!!

Nhân viên bãi xe run run hai tay nhận lấy chìa khóa, cung kính nói: “Mời anh Nhan vào trong.”

Hai giây sau, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô mỉm cười: “Có chút thèm ăn đồ chay.”

Thế nhưng Ôn Nhiễm vẫn bị giật mình, như một con mèo nhỏ khiếp sợ, chân dưới mền vô thức đạp nhẹ một cái rồi lại hạ xuống, chống khuỷu tay xoay nửa người nhìn về phía cửa.

Ôn Nhiễm nhìn anh một cái, l**m môi, nhẹ nhàng rướn cổ tới, giọng nói khẽ khàng: “Vậy em ăn thêm một miếng nữa.”

Ôn Nhiễm cau mày: “Nhan Vọng Thư, có phải hơi dày quá không?”

Ôn Nhiễm giật mình, chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng đặt tay lên eo anh.

Nói xong anh bắt đầu kiểm tra mu bàn tay cô.

Ôn Nhiễm nếm thử một ngụm, rất ngon.

Ở một nơi xa lạ luôn thiếu cảm giác an toàn, dù biết người vào không phải Nhan Vọng Thư thì cũng là dì Vương.

Dù là lần đầu tiên chiên trứng nhưng theo Nhan Vọng Thư thấy, người có chỉ số thông minh bình thường sẽ không thể thất bại, cùng lắm là khó kiểm soát hình dáng mà thôi.

Bàn tay này tối qua làm gì cô vẫn còn nhớ rõ mồn một, nên khi lòng bàn tay anh đặt lên bụng cô, cảm giác phản ứng nhanh hơn ý thức khiến cô co rụt lại.

Cô kéo rèm cửa chỉ chừa lại hai kẽ hở, ánh sáng ban ngày len lỏi qua đó giống như hai chiếc đũa.

Anh cũng dậy sớm lắm.

“……”

Trước khi đi Ôn Nhiễm còn quay lại trấn an cô gái: “Tôi không sao, thật sự không trách cô đâu.”

Nhan Vọng Thư cười mãn nguyện, đưa miếng trứng tới.

Là Nhan Vọng Thư thay sao?

Ngưa ngứa, tê dại.

Có lẽ đây chính là hương vị dịu dàng.

Là một người đàn ông trẻ tuổi, toàn thân đều là hàng hiệu, trên tay khoác một cô gái xinh đẹp quyến rũ.

Cô nhấc áo lông vũ lên, lông ngỗng, cổ lông to, dáng dài trung bình.

Nhan Vọng Thư liếc nhìn nhân viên phục vụ một cái sau đó dẫn Ôn Nhiễm đi về phía trước.

Ôn Nhiễm nhanh chóng nói: “Nhan Vọng Thư, đưa em đi rửa tay đi.”

Cô sợ đánh thức anh, cẩn thận nhấc chân mình lên định rời khỏi người anh, nhưng mới nhích được một nửa đã bị Nhan Vọng Thư nghiêng người ôm chặt lấy.

Tên các phòng riêng ở đây cũng rất thú vị.

Bên trong phòng riêng có nhà vệ sinh riêng, điều hòa cũng bật sẵn, rất ấm áp.

Một góc mền bị vén lên, đệm giường hơi lún xuống, cơ thể nóng rực áp sát vào.

Cô nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run rẩy, hai giây sau vẻ điềm tĩnh giả vờ của cô sụp đổ, cô mím môi cúi đầu rúc vào lòng anh.

Ban đầu Ôn Nhiễm còn tiếc bộ đồ nhưng khi thấy sự lo lắng của anh cô chỉ còn lại cảm giác ngọt ngào.

Sau khi cả hai rời giường họ cùng ăn một bữa trưa đơn giản.

Có áo, có quần, có váy len, có áo khoác dạ, còn có cả áo lông vũ, mũ, khăn quàng cổ… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Nhiễm cảm giác lồng ngực Nhan Vọng Thư khẽ rung, đó là tiếng cười của anh.

“?”

Là đồ nữ.

Cô không trả lời.

Chưa đợi ai trả lời anh ta đã nói:

Người đàn ông bước vào, giọng điệu rất thân thiết: “Vọng Thư, nghe nói anh ăn ở đây, tôi lập tức tới ngay.”

Ôn Nhiễm có chút nghi ngờ: “Anh cũng biết chiên trứng à?”

Giọng anh mơ hồ, không biết là do đang làm loạn trên cổ cô hay là do sự lười biếng khi mới ngủ dậy: “Em có thể đè được ai chứ? Ngay cả đá người cũng chẳng có sức.”

Ánh mắt cô hoảng loạn, bối rối.

Ôn Nhiễm hít sâu, giơ tay nhỏ lên che miệng anh: “Đừng nói nữa~”

Ôn Nhiễm đang chăm chú ngắm nhìn thì bất chợt cánh cửa một phòng riêng bên cạnh mở ra, một nhân viên phục vụ bước ra.

Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, đôi tai cô vẫn lắng nghe tiếng bước chân của Nhan Vọng Thư, nhịp tim dần tăng nhanh.

Căn phòng rất yên tĩnh, cũng rất tối, như hoàng hôn buông xuống, có một cảm giác ấm áp như trở về nhà.

Còn người đàn ông ôm cô như thể không có da mặt vậy, cười xong còn nựng nhẹ d** tai cô: “Vậy là em thích đúng không?”

Nhan Vọng Thư không thể mang nguyên nhà hàng đó đến Hộ Thành nhưng anh biết ở đây cũng có một nhà hàng chay khá ngon nên đã đặt bàn cho bữa tối.

Miếng trứng chiên mà Ôn Nhiễm đang ăn là cái thứ hai trong đời mà Nhan Vọng Thư làm. Cái đầu tiên cũng thành công, chỉ là hình dạng không được đẹp lắm nên bị anh ăn luôn rồi.

Ôn Nhiễm nhìn bóng lưng anh rời đi, câu “còn anh thì sao?” không hỏi ra miệng.

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Nước sốt nguội rồi.”

Ôn Nhiễm rụt cổ, đổi chủ đề: “Em không có giận.”

Ôn Nhiễm thở dài: “Đem ra tiệm giặt ủi vậy.”

Ôn Nhiễm hạ khuỷu tay xuống, nhắm mắt lại làm như đang ngủ.

Giọng cũng mềm mại hơn: “Đừng nhìn~”

Nhưng không sạch được.

Tối qua bọn họ chỉ làm một lần.

Quả thực không thể phản bác.

Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, đôi môi khẽ hôn nhẹ.

Nhan Vọng Thư không buông tha: “Thích anh đối xử với em như vậy không?”

Chờ Ôn Nhiễm ăn xong Nhan Vọng Thư hỏi: “Có muốn ngủ thêm chút nữa không?”

Ôn Nhiễm thấy buồn ngủ, cả người rã rời, lúc nãy dậy là vì đói, giờ ăn no rồi quả thực muốn ngủ tiếp, thế là gật đầu.

Cô cảm thấy cả người mình đều nóng lên, ngượng chín mặt.

Nhan Vọng Thư cảm thấy Ôn Nhiễm ăn quá ít.

“Nhìn chỗ đó của em vừa đỏ vừa sưng, lúc đó lại khóc nhiều, sợ em không thích.”

Hàng mi của anh khẽ run rẩy, Ôn Nhiễm lập tức rụt tay lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người đi ăn trước.

Nhan Vọng Thư bưng khay đứng lên: “Vậy em ngủ đi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Chương 80