Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 77: Chương 77
“Thế à.” Ái Vi cầm vé cười: “Cũng may, thế này tớ mới có cơ hội.”
Ôn Nhiễm “ừm” một tiếng, giọng nói ngọt ngào vang bên tai Nhan Vọng Thư.
Phía cô tối đen còn phía anh lại rất sáng, trong khung hình anh mặc vest chỉnh tề, như vừa về khách sạn.
Nhan Vọng Thư bị chặn họng, đáp trong điện thoại: “Em muốn gì cũng được.”
Ôn Nhiễm cười: “Cậu gặp rồi đó, chính là chủ quán cà phê lần trước chúng ta gặp Lý Uyển và Tưởng Vũ Bác.”
Ôn Nhiễm không nghĩ rằng sẽ nhận được tin nhắn trả lời ngay lập tức, nhắn xong cô định đặt điện thoại lại trên đầu giường.
Khi cô nhìn lại màn hình, Nhan Vọng Thư đã không còn đó, Ôn Nhiễm liền chỉnh lại mái tóc trước ống kính.
Ôn Nhiễm lại hỏi Ái Vi có rủ bạn trai cùng đi không.
Ôn Nhiễm bị câu nói của Ái Vi làm cho bật cười.
Lý Uyển tưởng rằng cô đang kích động liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay trấn an.
Sau khi cúp điện thoại Ôn Nhiễm nhắm mắt lại, nằm trên chiếc giường mềm mại trong khách sạn.
Hai người vào trong tìm chỗ ngồi xuống.
“Ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm.”
Cô ngồi xuống, tự nhiên nắm lấy tay Lý Uyển, nghiêng người sát lại gần cô ấy: “Tiểu Uyển, cậu cũng rất giỏi.”
Cô vươn tay lấy điện thoại, lúc này đã quá nửa đêm.
Chương 77: Chương 77
Nhan Vọng Thư gọi điện đến lúc này.
Thấy Ôn Nhiễm bước ra Lý Uyển nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, lật người nằm sấp trên giường: “Nhiễm Nhiễm, cậu thật tuyệt, cậu đã cho tớ thấy sự kết hợp hoàn hảo giữa nghệ thuật truyền thống và hiện đại.”
Nhan Vọng Thư đặt chai nước xuống, nghiêng người lấy điện thoại: “Hay là em đi cùng anh đến bữa tiệc?”
Ôn Nhiễm: “Anh ấy bận công việc.”
“Bạn cậu thật có năng lực! Có cơ hội cho tớ gặp một chút được không?”
Nhan Vọng Thư nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
Ôn Nhiễm lúc này mới nhận ra vé Thi Trạch đưa cho cô là vé đặc biệt.
Người dẫn chương trình tiếp tục giới thiệu: “Cảm hứng của nhà thiết kế xuất phát từ cánh bướm trong vạn vật, tượng trưng cho sự biến đổi, tái sinh và tự do. Trong tác phẩm, đôi cánh bướm được tạo hình mềm mại với đường nét uốn lượn, viền ngoài được nạm kim cương tạo điểm nhấn, bên trong áp dụng kỹ thuật đánh bóng truyền thống để làm nổi bật kết cấu và hoa văn. Phần đuôi bướm được đính đá lapis lazuli xanh thẫm cùng nam hồng ấm áp, tạo nên vẻ đẹp cổ điển. Nhà thiết kế đã hoàn hảo truyền tải tinh thần phương Đông vào linh hồn của trang sức…”
“……”
“Cổ anh đỏ rồi.”
Ôn Nhiễm: [Không đợi anh đâu, đang đợi xem buổi biểu diễn của ngôi sao lớn.]
Mắt Ôn Nhiễm đảo qua đảo lại rồi khẽ gật đầu: “Ừm.”
Có điều Ôn Nhiễm lại thích dáng vẻ của anh khi ở nhà hơn.
Ái Vi lại chen vào, tò mò hỏi: “Sao bạn trai cậu không đi cùng cậu?”
Khi búa đấu giá gõ xuống, Lý Uyển ôm chầm lấy Ôn Nhiễm, giọng nghẹn ngào bên tai: “Tuyệt quá rồi, Nhiễm Nhiễm, tuyệt quá rồi, tớ mừng cho cậu lắm!”
Hôm nay anh mặc nguyên bộ vest xanh xám phối với sơ mi trắng và cà vạt sọc chéo đỏ nâu.
Viết xong đơn xin nghỉ việc cô tắt đèn lên giường đi ngủ nhưng lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.
Lúc này, Lý Uyển kích động nắm chặt cánh tay Ôn Nhiễm, đè thấp giọng: “Tác phẩm của cậu, Nhiễm Nhiễm.”
lune: [Giang Vi Chỉ?]
Cô định hỏi Nhan Vọng Thư có đi không.
Ôn Nhiễm ngồi trên giường thoa kem dưỡng thể: “Cậu cũng rất giỏi mà, thiết kế của cậu đơn giản mà sang trọng, phong cách của cậu rất độc đáo.”
Ôn Nhiễm dùng ngón trỏ mảnh mai gõ nhẹ vào màn hình, đúng vị trí yết hầu của Nhan Vọng Thư.
Nhan Vọng Thư nghiêng đầu cười nhẹ một tiếng rồi lại nhìn thẳng vào ống kính: “Nếu bữa tiệc kết thúc sớm anh sẽ đến tìm em. Nếu muộn thì thứ bảy anh sẽ đến.”
Hai người ăn tạm chút gì đó ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh, khi quay lại cổng sân vận động đám đông đã đông hơn lúc trước.
Ôn Nhiễm giấu điện thoại đi, nhất thời không biết nói gì.
Ôn Nhiễm thành thật nói: “Bạn tớ tặng.”
Nhan Vọng Thư bật cười khẽ một tiếng.
Ôn Nhiễm đồng ý.
Ôn Nhiễm: “…” Không thể phản bác.
Ôn Nhiễm nghi ngờ Nhan Vọng Thư quên mất vé này là do Thi Trạch tặng.
Ôn Nhiễm không phải người thích náo nhiệt nhưng cảm thấy buổi biểu diễn cũng khá thú vị, có lẽ vì sự yêu thích thực sự là đáng được tôn trọng.
Ngược lại, Ôn Nhiễm lại vô cùng bình tĩnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những lời của anh mang đậm tính lễ nghi, chỉ đến khi tuyên bố rằng bộ sưu tập trang sức cao cấp ‘Carllyle’ năm 2020 sẽ được phát triển dựa trên tác phẩm đấu giá cao nhất hôm nay—‘Mộng Quy’, và toàn bộ sẽ sử dụng tourmaline thượng hạng làm đá chủ…
Ôn Nhiễm nghĩ một chút, ba việc trên tay cô, điêu khắc ngọc, bản thiết kế, cuộc thi, đều đã xong, Nhan Vọng Thư tối nay có cuộc hẹn không biết khi nào kết thúc, cô về cũng không có việc gì làm, liền đồng ý đi cùng Ái Vi.
“Được.”
Chuyến đi này cô đã giành thứ mình muốn và cũng học được rất nhiều điều, lẽ ra nên vui vẻ mới phải.
Ôn Nhiễm cười nhẹ: “Vậy thì… chỉ cần ở bên em.”
Sự phấn khích ban đầu đã tan biến, thay vào đó là một cảm xúc tiêu cực mang tên ‘buồn’.
Lý Uyển là người dễ xúc động, lúc này mắt đã ngân ngấn nước, gật đầu liên tục.
Ái Vi rất có kinh nghiệm: “Tớ nghĩ chúng ta nên đến sớm, lát nữa xếp hàng vào cổng sẽ đông hơn, chúng ta ăn tạm chút gì đó, mua ít nước rồi đi xếp hàng.”
Nhưng Ôn Nhiễm không có sự điềm tĩnh như anh, khi vô tình chạm vào ánh mắt ấy khóe môi bất giác cong lên, siết chặt tay Lý Uyển.
“Cúp máy đi.”
Và đến khi chiếc búa cuối cùng vang lên Ôn Nhiễm chính thức giành được ngôi vị quán quân trong cuộc thi “Thiết kế trang sức Apollo”.
Ôn Nhiễm ôm lại Lý Uyển, ôm lấy cô gái chân thành này.
Ôn Nhiễm khẽ nắm lại mu bàn tay của Lý Uyển, đầu ngón tay lạnh buốt, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
Giới thiệu sản phẩm thứ chín—‘Mộng Quy’.
Ôn Nhiễm mở tấm ảnh mình vừa gửi, thấy tấm poster Giang Vi Chỉ đã bị chụp vào.
“Được.”
Nhưng cô vừa buông tay điện thoại trong tay rung lên.
Ôn Nhiễm ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hỏi: “Anh có thấy em quá bám người không?”
Món đấu giá tiếp theo chỉ đạt 1,08 triệu tệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhan Vọng Thư bên đó nhất thời không nghe ra đang ở đâu, anh nói: “Anh đến đón em rồi.”
Ôn Nhiễm bấm nghe.
“Đúng vậy.” Lý Uyển hỏi tiếp: “Cậu đã chuẩn bị gì chưa? Công ty chắc sẽ sắp xếp cho cậu vài buổi phỏng vấn đấy.”
Nhan Vọng Thư lên tiếng: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian tham gia sự kiện hôm nay…”
Ái Vi vẫn đang phấn khích, giọng khàn khàn bên cạnh nói không ngừng, thấy Ôn Nhiễm nghe điện thoại mới im lặng.
Ôn Nhiễm “ừ” một tiếng, mở mắt ra, đôi mắt ươn ướt, cầm đồ vào phòng tắm.
Nhan Vọng Thư ngả lưng vào sofa một cách thoải mái, cầm điện thoại lên: “Có phải nhớ anh không?”
Buổi đấu giá kết thúc, công việc của Ôn Nhiễm ở Bắc Đô lần này cũng khép lại.
lune: [Máy bay trễ, vừa mới hạ cánh, anh đang trên đường đến buổi hẹn, không biết khi nào kết thúc nên tối nay đừng đợi anh.]
Anh hất tàn thuốc khỏi đầu ngón tay, thở ra làn hơi ấm giữa trời đông: “Anh sẽ về Hộ Thành muộn hơn em hai ngày. Trời lạnh rồi, mai em bay chuyến bay sớm, nhớ mặc ấm vào.”
Trạch Tâm Di là fan của Giang Vi Chỉ, Ôn Nhiễm nghe Trạch Tâm Di nói Giang Vi Chỉ chơi nhạc cụ rất điêu luyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chúng ta đều giỏi cả.” Lý Uyển lật người nhìn lên trần nhà thở dài: “Nhiễm Nhiễm, chắc cậu sắp chuyển sang bộ phận thiết kế cao cấp rồi nhỉ? Lúc đó chúng ta sẽ ít gặp nhau hơn.”
Đặc biệt là vest, khoác lên người anh lại càng tăng thêm khí thế nhưng từng cử chỉ vẫn giữ trọn vẻ nho nhã.
Trưa thứ Sáu Ôn Nhiễm gửi bản thiết kế từ xa cho tổng giám đốc Hồng, khi dọn đồ trong túi, lôi ra hai vé xem ca nhạc.
Nhan Vọng Thư gọi video call đến.
Cô biết rõ, cô không chuẩn bị gì cả, cũng không định chuẩn bị.
Đinh Dao hơi xoay người từ hàng ghế đầu, khẽ vỗ tay: “Chúc mừng em nhé.”
Đột nhiên điện thoại Ôn Nhiễm vang lên một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến khi ai đó hô lên “2,6 triệu”, hơi thở mà cô kìm nén bấy lâu mới được giải phóng.
Xem hết buổi biểu diễn phải thừa nhận rằng Giang Vi Chỉ có ngoại hình đẹp, giọng hát hay, sáng tác tốt, chơi nhạc cụ cũng giỏi, là một người rất có sức hút.
Ôn Nhiễm cũng bị anh ảnh hưởng, giọng tinh nghịch: “Xem anh thế nào thôi.”
Những lời này Ôn Nhiễm đã nghe khi thảo luận, cũng đã tận mắt xác nhận trên bản in giấy, nhưng khi nghe lại vào lúc này cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Ái Vi đứng dậy giang hai tay xoay một vòng: “Nhiễm Nhiễm, góc này đẹp quá!”
Các nhà thiết kế cạnh tranh bên cạnh lần lượt đứng dậy chúc mừng cô. Có người chân thành, cũng có người khách sáo.
Cô ấy nghi ngờ: “Sao cậu mua được vé này vậy?”
Cuối cùng ‘Mộng Quy’ được chốt ở mức 3,65 triệu tệ.
Nhân viên bắt đầu duy trì trật tự, hướng dẫn mọi người rời đi một cách có trật tự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh bổ sung: “Toàn người kín miệng, không sao đâu.”
‘Mộng Quy’muốn giành được giải quán quân ít nhất phải vượt qua con số đó.
Ái Vi ngẩn ra một chút, gương mặt cứng đờ gật đầu.
Hai người đi theo biển chỉ dẫn đến cổng soát vé, cổng này lại chẳng có ai xếp hàng.
Nhan Vọng Thư nhướng mày: “Không nhiều lắm.”
Tan làm về nhà, cô lên mạng tìm mẫu đơn xin nghỉ việc. Cô định sau khi lấy được hộp hương hoa ti sẽ nộp đơn.
lune: [Không nhìn ra em lại thích cậu ta.]
Ôn Nhiễm mở WeChat, nhắn tin cho Nhan Vọng Thư.
Trên màn hình lớn, bên trái là hình ảnh của ‘Mộng Quy’, bên phải là các thông tin liên quan đến sản phẩm này.
Lý Uyển ghé sát lại: “Có người giơ bảng rồi… có người giơ bảng rồi…”
Ôn Nhiễm nhìn thời gian trên vé, chính là tối nay, tại sân vận động.
Ôn Nhiễm: “Alo.”
Nhan Vọng Thư mở nước, uống một ngụm: “Chiều mai anh bay về Hộ Thành, buổi tối có một bữa tiệc, là công việc.”
Ôn Nhiễm không để ý thật hay giả, chỉ lần lượt bắt tay từng người và cảm ơn.
Lúc nói điều đó ánh mắt anh lướt qua Ôn Nhiễm một cách hờ hững, không dừng lại rồi rời đi.
Cuộc đấu giá vẫn tiếp tục.
“…” Ôn Nhiễm lại gõ gõ ngón tay, cắn môi nói nhỏ: “Anh đi tiếp khách đừng uống nhiều rượu.”
Nhan Vọng Thư đặt điện thoại tìm một góc, vừa tháo cà vạt: “Nhìn một chút.”
Vì đang nằm, giọng Ôn Nhiễm mềm hơn bình thường: “Em đang ngủ trên giường, tắt đèn rồi.”
Nói cách khác, ngày mai anh về nhưng không thể ở bên cô.
Sau đó Nhan Vọng Thư bước lên sân khấu.
Cô lấy điện thoại ra, là tin nhắn Nhan Vọng Thư gửi đến.
Hôm đó tâm trạng Nhan Vọng Thư rất tốt, trêu chọc cô: “Vậy anh phải ở bên em thế nào đây?”
Còn Nhan Vọng Thư vẫn còn việc phải xử lý.
Giá thầu nhanh chóng tăng gấp đôi, đạt 1,2 triệu tệ.
Ánh mắt Nhan Vọng Thư hơi nheo lại: “Anh nói rồi, không được gán ghép bản thân với hai chữ ‘bám người’.”
Khi Nhan Vọng Thư cầm chai nước khoáng quay lại chỉ thấy bạn gái mình vẫn dựa vào đầu giường, khuôn mặt không trang điểm mềm mại như có thể ch** n**c.
Anh trời sinh cao ráo, vai rộng chân dài, lại luôn chú trọng giữ dáng khiến bộ đồ như được sinh ra dành riêng cho anh.
Cô ấy còn phấn khích hơn cả khi đến lượt đấu giá tác phẩm của chính mình, thậm chí còn hơn cả Ôn Nhiễm.
Cô lắc đầu trước ống kính.
“…Ồ.”
Ôn Nhiễm hỏi Lý Uyển có đi cùng Tưởng Vũ Bác không, Lý Uyển nói Tưởng Vũ Bác tối nay phải tăng ca.
Ôn Nhiễm cúp máy, ôm điện thoại ngồi ngẩn người một lúc rồi mới cảm thấy buồn ngủ.
Ôn Nhiễm: [Hôm nay anh có về không?]
Lý Uyển siết chặt tay Ôn Nhiễm hơn khiến cô cảm thấy hơi đau.
Ôn Nhiễm hỏi: “Mừng thế nào?”
Khi cô tắm xong bước ra Lý Uyển đang nói chuyện ngọt ngào với Tưởng Vũ Bác.
Một lúc sau, tiếng “cạch” vang lên, Lý Uyển mặc bộ đồ ngủ bước ra từ phòng tắm: “Nhiễm Nhiễm, tớ tắm xong rồi, cậu đi tắm đi.”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Để sau đi.”
Ôn Nhiễm giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh gửi đi.
Ôn Nhiễm mím môi: “Chúng ta là bạn, dù có ở cùng bộ phận hay không vẫn là bạn.”
Nhan Vọng Thư sờ cổ, cảm thấy bị quản cũng không tệ, liền đáp: “Được.”
Anh gọi điện cho cô, nói: “Về Hộ Thành rồi, anh sẽ tổ chức tiệc mừng cho em.”
Ôn Nhiễm khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Phần giới thiệu kết thúc, phiên đấu giá bắt đầu với mức khởi điểm 600.000 tệ.
Nghe vậy, giữa trời tuyết lạnh Nhan Vọng Thư bật cười.
Trở về Hộ Thành, Ôn Nhiễm lại vùi đầu vào thiết kế bản vẽ cho tổng giám đốc Hồng.
Ái Vi liếc nhìn điện thoại Ôn Nhiễm, chen vào: “Nhiễm Nhiễm, cậu và bạn trai cậu tình cảm thật tốt.”
Trong tám món đấu giá trước, mức giá cao nhất được chốt là 2,47 triệu tệ.
Piano cũng không ngoại lệ.
Ái Vi nhìn vé xem ca nhạc, phấn khích một lúc rồi nói: “Đi! Đi! Tớ đi với bạn, mà bạn của tớ chính là cậu đó!”
Nhan Vọng Thư không ép buộc, đưa tay cởi hết cúc áo vest rồi lại cởi thêm hai cúc trên cùng của sơ mi, hỏi: “Không vui à? Vì anh không thể ở bên em?”
Cô nhìn một lúc mới nhớ ra là Thi Trạch nhét cho mình.
Nhìn xong cô cảm thấy có vẻ không cần hỏi nữa.
Ở giữa chương trình còn có một phần fan yêu cầu bài hát, nhưng một fan may mắn lại không chọn bài hát nào, mà yêu cầu một bản độc tấu piano.
Người dẫn chương trình tiếp tục: “Viên đá chủ: Tourmaline; Chất liệu: vàng 18K, kim cương, lapis lazuli, nam hồng…”
Ôn Nhiễm suy nghĩ hai giây rồi ngồi dậy bật đèn.
Buổi biểu diễn kết thúc khán giả vẫn lưu luyến không rời, Giang Vi Chỉ quay lại sân khấu hai lần rồi mới chào tạm biệt mọi người.
Tiếng hô giá ngày càng vang nhưng thứ Ôn Nhiễm nghe rõ nhất lại là nhịp tim ‘thình thịch’ của chính mình.
Sau giờ làm, hai người bắt taxi đến sân vận động, bên ngoài đã có người hâm mộ giăng biểu ngữ cổ vũ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.