Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 70: Chương 70

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Chương 70


“Không muốn à?” Anh hơi nheo mắt lại, dáng vẻ có chút nguy hiểm.

Giọng nói của cô khẽ run, mang theo chút đắng chát:

“Em chưa từng yêu ai, cũng chưa từng thích ai. Anh là mối tình đầu của em, là người em thích đầu tiên. Em không biết cách yêu, có gì chưa đúng anh hãy dạy em, anh dạy em nhé…”

Cô có chút hoảng loạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh bật đèn, đi đến thùng rác với mục tiêu rất rõ ràng. Bên trong có chút rác vụn nhưng không thấy hộp quà đâu.

“Uống rượu thì… đừng lái xe.”

Nhan Vọng Thư khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Anh mới làm nửa động tác, cô gái nhỏ bên cạnh đã nhìn anh bằng ánh mắt có chút bất mãn như thể đang phản đối.

“Em muốn đến.”

Không biết có phải vì đêm quá yên tĩnh hay không nhưng Ôn Nhiễm cảm thấy cảm giác đi con đường này với anh và đi một mình khác nhau hoàn toàn.

Giận dỗi kỳ diệu, nhưng sau cơn giận lại thân mật hơn trước càng kỳ diệu hơn.

Tim Ôn Nhiễm khẽ thắt lại:

Anh đưa tay day trán: “Nói đi!”

Anh mê đắm cô, si mê cô. Đến mức ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình điên rồi.

Bất giác anh cau mày, liếc sang Ôn Nhiễm—quả nhiên đối diện với ánh mắt lấp lánh của cô.

Cô khẽ nói:

Vì cô chợt nhớ ra…

“Em còn dám nói đến hai chữ ‘bám người’?”

Anh cau mày, giọng điệu đầy bất mãn:

Ôn Nhiễm ngồi bên cạnh bàn, lặng lẽ cầm máy tính bảng vẽ bản thiết kế.

Vừa nói anh hơi nghịch ngợm nhấc bổng cô lên một chút.

Chương 70: Chương 70

Mối tình đầu…

Hôm nay trên bàn làm việc của anh có một đường phân chia rõ ràng, ranh giới chính là những đĩa bánh ngọt tinh xảo.

Xe dừng lại, Ôn Nhiễm lập tức mở mắt.

Tần Tiêu ở đầu dây bên kia đáp:

“Nhan Vọng Thư, em xin lỗi.”

Nhan Vọng Thư lạnh mặt cúp máy.

Ngón tay trỏ của anh nhấn xuống ấn điếu thuốc trở lại hộp.

Trên hàng ghế sau, cô rúc vào lòng Nhan Vọng Thư, mái tóc dài khẽ quét qua đường viền hàm anh khiến da anh ngứa ran.

Anh đứng dưới tán cây cọ không xa.

Giống như đang lún sâu vào đầm lầy, càng vùng vẫy lại càng chìm đắm hơn.

Cô lập tức bị thu hút, đặt bút xuống.

Ôn Nhiễm: “…”

Tay anh buông ra, người cũng định rời đi.

Thế là cô cũng bị lây, khóe môi vô thức cong lên.

Nhan Vọng Thư không nhìn cô, chỉ nói:

Anh không hề thở dố.c, chứng tỏ việc bế cô về nhà đối với anh là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vào đến nhà Nhan Vọng Thư mới đặt cô xuống.

Ôn Nhiễm cắn môi, tiếp tục nói:

Nhan Vọng Thư không nói gì, thu lại ánh nhìn, tay nắm lấy mép cửa, đẩy lên.

Thế là anh lười biếng ném bao thuốc sang một bên.

“Đưa em về nhà.”

Anh siết chặt hơi thở:

“Nhan Vọng Thư, anh định bế em lên tận nhà sao? Xa thế này anh không thấy mệt à?”

Nhan Vọng Thư khẽ cười không tiếng động, hôn nhẹ lên tóc cô:

Tài xế hơi nghiêng đầu:

Lúc này cô có hơi ngượng ngùng, cúi đầu loay hoay tìm thẻ từ.

Gần trưa Nhan Vọng Thư nhận được cuộc gọi từ Tần Tiêu.

Anh dùng một tay mở cửa xe.

“Ngày mai em ở bên anh, được không?”

Đi đến tòa nhà số 2.

Nhan Vọng Thư kéo tay cô đang ôm quanh eo mình ra rồi đột ngột xoay người.

Trong lúc hoang mang Ôn Nhiễm vội nắm lấy ống tay áo anh.

“Anh đừng giận mà.”

Cô còn chủ động cọ cọ khuôn mặt trắng trẻo vào lòng bàn tay anh như một chú mèo nhỏ.

Khoảnh khắc đó bức tường trong lòng anh sụp đổ hoàn toàn.

Gió đêm thổi tung mái tóc, tà áo ngủ và những đường viền ren trước ngực cô.

“Em tự đi được.”

Qua lớp cửa kính xe phản chiếu Ôn Nhiễm nhìn thấy bóng lưng rộng lớn của anh.

Cô khẽ ngẩng đầu, ánh đèn đổ bóng lên gương mặt góc cạnh của anh, mỗi giây trôi qua đều đẹp đến nao lòng.

“Nhan Vọng Thư, anh đang làm gì thế?”

Nói xong cô cảm giác lồng ngực anh khẽ rung động. Anh đang cười.

Ôn Nhiễm chưa kịp ngạc nhiên thì giây tiếp theo cô đã bị nhét vào trong xe.

Về sau Nhan Vọng Thư thỉnh thoảng sẽ tự tay cầm nĩa nhỏ đút cô một miếng.

Video còn chưa chiếu hết Nhan Vọng Thư đã ấn tạm dừng.

Anh ngước mắt, đôi con ngươi lạnh nhạt ánh lên tia băng giá.

Tần Tiêu: “Rõ!”

Cô nhắm mắt, giọng lười biếng đáp:

“Ôm chặt.”

Mà người rò rỉ thông tin mà Nhan Vọng Thư muốn điều tra đến tận cùng—lại chính là cô… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em bị ngã không đau.”

Lúc này tâm trạng của anh không tốt nên không quan sát kỹ.

Nơi này rất sáng, sáng hơn cả phòng bảo vệ bên cạnh.

Giọng Ôn Nhiễm như bị nghẹn lại…

“Vậy anh ở nhà hay ở công ty?”

Nhan Vọng Thư cảm thấy trái tim mình như bị cắn một miếng.

Nhan Vọng Thư bế cô đi vào trong khu chung cư.

“Tôi đã rà soát lại. Có lẽ là từ buổi dạ tiệc ở Tô Thành, người phụ trách BNile đã tìm gặp ông Hướng Chi. Không biết họ dùng cách gì để khiến ông ấy công khai ủng hộ họ.”

Anh không trả lời. Trong lòng anh, những lời đề nghị này của cô chỉ đơn giản là bù đắp, chân thành được bao nhiêu thì chẳng rõ.

Lý do vớ vẩn gì đây chứ!

Sự chênh lệch về sức mạnh này khiến Ôn Nhiễm có chút hoang mang.

Anh không đáp, sải bước đến cổng kiểm soát ra vào, cúi xuống nhìn cô:

Anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô ấy có lỗi gì chứ?

Điều anh cần lúc này là được dỗ dành, là một tình yêu rõ ràng.

Cô mở cửa xe bước tới, rồi không chút do dự ôm lấy anh từ phía sau.

Nhưng bây giờ xem ra chuyện này không hề đơn giản.

Nhan Vọng Thư: “Đưa anh một thẻ ra vào khu chung cư của em.”

Đối diện nhau hai giây, Ôn Nhiễm nhận ra những lời giải thích cô đã chuẩn bị hoàn toàn vô dụng.

Cảm giác mất trọng lượng đột ngột khiến Ôn Nhiễm hoảng hốt, theo phản xạ cô đưa tay bịt miệng, chặn lại tiếng kêu kinh ngạc.

Nếu cẩn thận hơn anh sẽ nhận ra vẻ mặt của Ôn Nhiễm lúc này không giống khi nãy.

Nhưng anh ấy không tìm được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô rửa mặt chải đầu, thong thả ăn sáng, canh giờ thay đồ rồi mang theo dụng cụ vẽ thiết kế xuống lầu.

Sau khi vào trong, đi được vài bước, ánh đèn có phần dịu lại cô mới ngẩng đầu lên:

Chuyện đã xảy ra rồi. Cảm xúc của hai người đối lập nhau. Đây chính là điểm mâu thuẫn, là thứ không thể thay đổi, cũng không thể thấu hiểu. Nếu có thể hiểu nhau thì đã chẳng có tình cảnh như bây giờ.

Chưa từng thích ai…

Ôn Nhiễm ngẩn ra nửa giây rồi vòng tay ôm lấy cổ anh.

Cô quay người lại nhìn Nhan Vọng Thư, nở nụ cười ngọt ngào:

“Thử xem.”

“Mai gặp nhé.”

Cuộc họp của Nhan Vọng Thư diễn ra vào ba giờ rưỡi chiều, buổi sáng anh còn xử lý công việc khác.

Nhan Vọng Thư cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô. Một cái không đủ, anh hôn cái thứ hai, rồi cái thứ ba…

“Anh uống rượu rồi mà?”

Màu hồng, nổi bật, rất dễ nhận ra.

Bên tai đều là giọng nói mềm mại của cô.

Anh vừa đi, cơn buồn ngủ của Ôn Nhiễm cũng biến mất.

Tán cây cọ như một chiếc dù khổng lồ, từng lớp lá xếp chồng che khuất màn đêm.

Ôn Nhiễm: “Em muốn bám lấy anh.”

Ban đầu Ôn Nhiễm cứ tưởng anh sẽ lên xe. Nhưng không.

Anh coi lời cô như gió thoảng bên tai, bước đến trước cửa xe, đứng nghiêng người.

Anh nhìn thấy trong mắt cô lấp lánh những tia sáng, đôi môi khẽ mím lại khiến người ta không khỏi xót xa.

Ngón tay Ôn Nhiễm khẽ bấu vào cổ áo anh, giọng nói nhẹ như gió thoảng qua liễu:

Cô không dám nói to, chỉ có thể kìm giọng nhắc nhở:

Giọng Nhan Vọng Thư lạnh lùng: “Hành tung của ông Hướng Chi bị tiết lộ thế nào?”

Trong cuộc phỏng vấn, ông đề cập đến việc nhiều doanh nghiệp Hoa kiều chuyển hướng về thị trường trong nước trong những năm gần đây.

Anh cúi xuống ôm lấy Ôn Nhiễm. Động tác rất dịu dàng nhưng ánh mắt lại sắc lạnh.

Nhan Vọng Thư ngập ngừng nửa giây:

Khu chung cư có ánh đèn mờ nhạt, nền nhà là những viên gạch sứ ghép màu nâu vàng. Mỗi bước chân của Nhan Vọng Thư trên nền gạch đều phát ra tiếng trầm ổn.

Thế nhưng dưới ánh mắt của cô, anh không hút một điếu nào.

Có kinh nghiệm từ tối nay, Ôn Nhiễm lập tức chạy vào trong: “Em đi tìm, chắc trong phòng ngủ.”

Trước cô, hành động của anh luôn nhanh hơn suy nghĩ.

Ôn Nhiễm nói sao cũng được.

Anh vòng một tay ôm lấy eo cô, tay kia nâng cằm cô lên.

“Ở nhà.”

Cả buổi sáng vô thức anh đã gõ bao thuốc hai lần. Còn những lần kiềm chế không chạm vào thì không đếm được.

Giọng anh nhẹ nhàng mang theo chút tùy ý:

Người đầu tiên cô thích…

“…”

Cô vào tìm thẻ còn Nhan Vọng Thư thì đi thẳng đến phòng làm việc của cô.

Bóng dáng anh chìm vào màn đêm, cô độc và lạnh lẽo. Nhưng ngay giây tiếp theo khi ánh sáng chiếu đến lại càng toát ra vẻ u ám nặng nề hơn.

Tài xế vội vàng chạy đến đưa Ôn Nhiễm về nhà.

Ôn Nhiễm rất ít khi thức khuya, gần đây lại bận rộn liên tục, giờ ở trong xe ấm áp cô liền thấy buồn ngủ.

Nhan Vọng Thư vẫn mặc chiếc áo sơ mi sẫm màu đó.

Mấy đĩa bánh trước mặt cô, cô chưa động đến cái nào.

Cô cũng không cố ý nói với Trạch Trình Kính, chỉ là tiện miệng nhắc đến, cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.

Cô giãy nhẹ để thể hiện sự phản đối:

Ban đầu Ôn Nhiễm không chú ý lắm, cho đến khi nghe thấy cái tên BNile.

Ví dụ như khi anh muốn hút thuốc.

Anh vừa nghe vừa nhíu mày.

Tối tiệc rượu ở Tô Thành Trạch Trình Kính về nước xử lý công việc, nói muốn tìm cô ăn cơm. Khi đó anh ấy đang ở Tô Thành, mà mục đích anh ấy đến đó chính là để gặp ông Hướng Chi.

“Trễ thế này rồi, làm phiền anh quá.”

Cô nhìn anh, đôi môi mấp máy, nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ:

Ôn Nhiễm từng tiếp xúc với bảo vệ ở đây, họ nhận ra cô.

Chưa từng yêu ai…

Lúc này Ôn Nhiễm sẽ đứng dậy đút anh một miếng bánh.

Dì Vương biết hôm nay cô sẽ đến, đã chuẩn bị sẵn nhiều loại đồ uống và bánh ngọt, còn hỏi trưa muốn ăn gì.

Tài xế đã chờ sẵn ở cổng đưa cô đến “Đàn Uyển”.

“Mai anh có công việc, còn có hội nghị liên quốc gia.”

“Trễ rồi, anh về đi.”

Anh quay đầu, liền nhìn thấy chiếc hộp quà từng bị anh vứt đi bây giờ lại nằm ngay trên bàn làm việc.

Ôn Nhiễm tìm được thẻ, mang ra đưa cho anh.

Tấm lưng của Nhan Vọng Thư vẫn thẳng tắp, cơ bắp trên người căng cứng.

Ôn Nhiễm nhanh chóng quét mã, cảm ơn một lần nữa rồi bước xuống.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn lơ là anh vì mải vẽ.

Anh đưa tay lấy bao thuốc, đầu ngón tay khẽ gõ, một điếu thuốc vừa thò đầu ra.

“Cuộc họp ngày mai chưa xác định được thời gian, em không cần đến đâu.”

Trên màn hình là một video phỏng vấn, nhân vật chính là một vị lão tiên sinh có tuổi.

“Nhan Vọng Thư, em thật sự thích anh. Em thật sự nhớ anh, nhớ rất nhiều lần. Em cũng muốn tìm anh, hẹn gặp anh. Nhưng hôm đó em nhìn thấy một cặp đôi cãi nhau chia tay, lý do là vì cô gái quá bám người. Em sợ anh sẽ thấy em phiền, em…”

Giọng Ôn Nhiễm thay đổi, xen lẫn chút nghèn nghẹn:

Nhan Vọng Thư cất kỹ, tâm trạng rất tốt, nâng cằm cô lên hôn một cái rồi mới rời đi.

Bất ngờ Nhan Vọng Thư cúi người bế bổng cô lên.

“Xin lỗi, em đã khiến anh cảm thấy bị bỏ quên.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Quẹt thẻ.”

Anh cảm thấy cô chẳng liên quan gì đến bám người cả.

Người được phỏng vấn là ông Hướng Chi, cựu chủ tịch Hiệp hội Trang sức Trung Quốc, một nhân vật được tôn kính trong ngành.

Sau khi phân tích sự khác biệt giữa doanh nghiệp trong và ngoài nước, ông khen ngợi BNile, đồng thời bày tỏ thái độ ủng hộ việc họ tiến vào thị trường trong nước.

Cô đột nhiên cảm thấy mọi chuyện tối nay thật kỳ diệu.

Ôn Nhiễm giật mình, đầu ngón chân siết chặt vào dép, hai tay bám lấy cổ anh, hoàn toàn bất động trong lòng anh.

Đầu ngón tay miết nhẹ trên nắp hộp, cổ tay khẽ xoay, bao thuốc trượt trên bàn làm việc, chỉ dừng lại khi chạm vào tập tài liệu.

“Rà soát toàn bộ những người liên quan, không bỏ sót bất cứ ai.”

“Cô Ôn khách sáo quá. Cô có thể kết bạn WeChat với tôi, khi nào cần xe cứ báo, tôi sẽ sắp xếp.”

Anh từ chối thẳng, giọng lạnh băng:

Sáng hôm sau Ôn Nhiễm dậy đúng giờ.

Anh siết chặt vòng tay:

Nhan Vọng Thư có một thói quen, dùng ngón tay thon dài kẹp lấy bao thuốc nhẹ nhàng rút điếu ra.

Nghĩ vậy Ôn Nhiễm lập tức nhào vào lòng Nhan Vọng Thư, ôm chặt lấy anh:

“Em sẽ thấy chán đấy.”

“Đừng động đậy.”

Nhan Vọng Thư bật loa ngoài, để điện thoại sang một bên, mở máy tính bảng bên cạnh: “Để tôi xem đã.”

Nhan Vọng Thư đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô:

Ngón tay Ôn Nhiễm theo phản xạ buông lỏng, giọng nói nhỏ nhẹ nhắc nhở:

Gió đêm lạnh lẽo như muốn thấm vào tim. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhan Vọng Thư đã xuống xe từ lâu, đang mở cửa xe cho cô.

Nhưng bánh ngọt đâu thể thay thế được cơn nghiện thuốc.

“Chưa tra được.”

Ôn Nhiễm: “…”

Ban đầu Ôn Nhiễm còn không quen, ánh mắt mơ hồ nhìn anh một chút rồi mới há miệng. Nhưng sau đó cô quen rồi, bánh đưa đến miệng, cô không ngẩng đầu, tay vẫn vẽ, ngoan ngoãn há miệng ăn.

Cô không ôm chặt, không dùng sức, chỉ cảm nhận được cơ thể anh lạnh lẽo.

Ôn Nhiễm: “…”

Vậy nên phân tích mâu thuẫn chỉ là công cốc.

Nói xong anh ta đưa điện thoại ra, trên màn hình là mã QR.

Lúc đó Ôn Nhiễm vô tình nghe Nhan Vọng Thư nói ông Hướng Chi đang ở Bắc Đô, nhà họ Nhan tiếp đãi ông ấy.

“Vậy em đến với anh.”

Cô ngồi thẳng dậy, mỉm cười thân thiện với tài xế:

Quần áo cô bị ép sát, phải mò một lúc lâu mới lấy được thẻ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Chương 70