Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Xây dựng hình ảnh tích cực
“Trước hết, cậu phải hòa đồng với các tiền bối trong tổ. Cậu không phải nhà thiết kế độc lập, mỗi ngày cứ ngồi một mình là sao? Thứ hai, cậu không thể chỉ ngồi im chờ việc, không có nhiệm vụ thì phải chủ động đi tìm. Cậu phải khiến người khác thấy rằng cậu là người tích cực.”
Ôn Nhiễm gật đầu, thấy lời Ái Vi nói rất có lý: “Tớ nên làm gì để hòa đồng với tiền bối hơn?”
Điều này Ôn Nhiễm nhìn ra được, đặc biệt là hai nhà thiết kế trưởng Trần Tinh và Vương Húc Dương, mỗi lần từ văn phòng Ngô Vân San bước ra đều có vẻ khó chịu.
Ôn Nhiễm đưa ra một xấp bản vẽ thiết kế: “Tuần trước em không nhận được nhiệm vụ nên trong thời gian rảnh rỗi có phác thảo vài mẫu. Nếu cô có thời gian, mong cô góp ý ạ.”
Ái Vi tiếp tục: “Ngô Vân San là kiểu người gió chiều nào theo chiều nấy, trong bộ phận chẳng có mấy ai phục cô ta.”
Bộ phận thiết kế ngoài bộ phận thiết kế đồng hồ độc lập, còn có bộ phận thiết kế quầy trưng bày và bộ phận thiết kế cao cấp.
Trần Tinh liếc nhìn cô một cái: “Đi theo tôi.”
Cô khẽ gật đầu: “Tổng giám đốc Nhan, bà Vương, chào buổi sáng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ái Vi nhìn Ôn Nhiễm, lắc đầu: “Hay là đi uống cà phê nhé?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“… Hiểu.”
Trần Tinh ngồi trên ghế, ngón tay gõ nhẹ lên tập bản vẽ: “Đây là những gì em vẽ trong một tuần?”
“Có chuyện gì nói nhanh.”
Cô nghĩ, nói như vậy có thể giúp cô lấy lại hình tượng, trở nên chủ động và tích cực hơn.
“Theo tớ biết thì điểm đánh giá của tổ trưởng chúng ta, Trần Tinh, là quan trọng nhất.”
Ôn Nhiễm trước đây chỉ lên quán cà phê ở tầng hai, đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng triển lãm của Carllyle.
Ôn Nhiễm biết chứ.
???
Có kinh nghiệm từ trước, lần này Ái Vi vừa nói xong, Ôn Nhiễm lập tức tiếp lời: “Hiểu rồi.”
Nhưng bây giờ cô không phải là Cynthia – đệ tử cuối cùng của Bạch Vĩ Lương, mà chỉ là Ôn Nhiễm – một nhà thiết kế trang sức ở tầng lớp thấp nhất của ngành.
Từ xa cô đã thấy Nhan Vọng Thư ngồi trên sofa, đối diện là một người phụ nữ, trông có vẻ đang trò chuyện.
Ôn Nhiễm lắc đầu, không biết.
Ôn Nhiễm lập tức đi theo.
Bỗng nhiên, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.
Bà Vương có thân hình mũm mĩm, đội một chiếc nón nhỏ, ngồi trên sofa, không buồn quay đầu lại: “Sớm sao? Tôi và tổng giám đốc Nhan đã trò chuyện cả buổi rồi.”
Vốn ít vận động, tim cô đập liên hồi—không biết là do chạy bộ hay vì Nhan Vọng Thư đột nhiên nhìn sang.
“Ừm.”
Trần Tinh không lớn tuổi.
Thỉnh thoảng điện thoại rung lên, Ôn Nhiễm cầm lên xem, là đồng nghiệp trong nhóm đang than phiền.
Trần Tinh thu lại ánh nhìn: “Mời vào.”
Trần Tinh thoáng lộ vẻ lúng túng.
Lúc này Ái Vi mới hài lòng, thu bớt giận: “Có lẽ vì chúng ta do Hứa Ngọc Linh trực tiếp tuyển vào nên Ngô Vân San có phần xa cách với chúng ta, vì thế mới phân vào tổ một.”
Ái Vi nói: “Vì vậy cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này, vượt qua kỳ thực tập.”
Cuối cùng, cô cầm một ly cà phê đến văn phòng của Trần Tinh.
Ái Vi kìm lại cảm xúc, bắt đầu giải thích tình hình nguy hiểm hiện tại của Ôn Nhiễm: “Ôn Nhiễm, bộ phận của chúng ta có ba tổ trưởng thiết kế, mỗi người dẫn dắt một tổ, cái này chắc cậu biết rồi nhỉ?”
Vô số thiết kế lấp lánh bày biện trước mắt nhưng Ôn Nhiễm không có thời gian ngắm nhìn, vội vàng bước theo Trần Tinh đến phòng tiếp khách.
Ái Vi rút một tờ giấy lau đặt bên cạnh ly sữa: “Giờ mới biết lo lắng à?”
Vừa ngồi xuống, Ái Vi đã ghé sát lại.
Cả văn phòng ngoài mùi cà phê đậm hơn bình thường một chút dường như không có gì khác biệt.
Ôn Nhiễm gật đầu: “Hiểu rồi.”
Vượt qua kỳ thực tập?
Thấy cô ấy không nói gì thêm, Ôn Nhiễm biết điều, chuẩn bị rời đi.
Không ai lên tiếng.
Đồng nghiệp B: “Hay là đưa thẳng đến khu nguyên liệu luôn cho rồi.”
Trần Tinh dần bước chậm lại, đến khi đứng trước mặt Nhan Vọng Thư, cô đã lấy lại bình tĩnh, không lộ chút vội vàng nào.
Trần Tinh khựng lại một chút, lập tức đứng dậy bước nhanh ra ngoài, tạo ra một luồng gió nhẹ khi lướt qua Ôn Nhiễm.
“Có mà.” Ôn Nhiễm gật đầu, nghiêm túc nhìn Ái Vi, lặp lại: “Cậu nói tổ của chúng ta là tổ không có tiền đồ nhất.”
Ôn Nhiễm còn đang phân vân không biết có phải cô ấy rủ mình đi cùng không thì Ái Vi đã chỉ ra cửa: “Đi thôi.”
“Không qua…” Ôn Nhiễm giật mình, tay run lên làm sữa tràn xuống dọc theo thành ly. Cô trợn to mắt, vẻ lo lắng hiện rõ: “Vậy là sẽ bị sa thải sao?”
Ôn Nhiễm gật đầu, đáp: “Dạ ạ.”
Trần Tinh không nói gì, ánh mắt sắc sảo quan sát cô, sau đó khẽ nhếch khóe môi: “Tôi hiểu rồi, xem như có chút năng khiếu.”
Trần Tinh bước nhanh trên đôi giày cao gót, Ôn Nhiễm phải chạy nhỏ theo sau.
Ôn Nhiễm không biết Ái Vi nghe từ đâu nhưng cô vẫn thành thật gật đầu.
(Cách xưng hô “cô” ở đây giống kiểu như “thầy” vậy. Hay ở trong bệnh viện thì các y tá sẽ gọi các bác sĩ là “bác” chứ không có ý nghĩa là xưng “cô” do tuổi tác)
Anh ta nuốt nước bọt: “Lý Uyển vẫn chưa tới, gọi điện cũng không ai nghe.”
“Còn kịp?” Ôn Nhiễm khiêm tốn học hỏi: “Vậy tớ cần làm gì?”
Rõ ràng, anh ta có thái độ “chuyện của các cô, tự giải quyết đi.”
Từ tận đáy lòng, Ôn Nhiễm cảm kích Ái Vi.
Bộ phận thiết kế quầy trưng bày, nơi Ôn Nhiễm đang làm, có tổng cộng ba tổ do ba tổ trưởng thiết kế dẫn dắt.
“Tớ kéo cậu vào nhóm chat rồi.”
Ái Vi không khách sáo: “Được thôi.”
Ái Vi hạ giọng nói: “Thật ra, ai cũng chỉ là người đi làm kiếm sống thôi, có gì mà phải đối địch? Cùng là một tập thể, người đến sau thì phải chủ động hòa nhập thôi.”
Ái Vi lại nhích gần hơn: “Trong nhóm đừng nói lung tung. Cậu phải nhớ, lòng người khó đoán, ba người có thể có ba nhóm chat khác nhau, chuyện này rất bình thường.”
Hóa ra là những chuyện này.
Ôn Nhiễm nhìn sang Ái Vi.
Ôn Nhiễm hơi sững lại rồi gật đầu.
“Vậy em học mấy thứ này ở đâu?”
Ôn Nhiễm nói: “Lúc cậu về tớ mời cậu ăn cơm nhé.”
Trông cô có vẻ ngoan ngoãn.
Đồng nghiệp A: “Ngày mai tôi thật sự không muốn tiếp bà ta đâu, hay là xin nghỉ ốm luôn nhỉ?”
Những điều này cô đều hiểu rõ.
Lúc đó Ôn Nhiễm đang định nghỉ trưa, nhìn Ái Vi vừa quay lại, khách sáo hỏi một câu: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.” Đồng nghiệp thở dài một hơi: “Cô Trần…”
Ôn Nhiễm bình tĩnh trả lời: “Em học từ một thầy thợ lành nghề.”
Bằng cấp là tấm vé thông hành.
Ái Vi đứng dậy xách túi: “Tớ phải ra quầy trưng bày một chuyến, bye bye.”
Nhìn ly cà phê trên bàn, Ôn Nhiễm gật đầu. Vậy ra, cà phê chính là tấm vé vào nhóm này.
Ôn Nhiễm còn chưa hiểu nhóm gì, điện thoại đã rung lên.
Không gian rộng lớn, ánh sáng được điều chỉnh theo từng khu vực để tôn lên vẻ đẹp hoàn hảo của trang sức.
Vì đang trong giờ nghỉ trưa nên quán cà phê ở tầng hai chẳng có mấy người.
Đồng nghiệp C: “Đừng, việc của ai người đó gánh.”
Lần nữa gặp lại Ái Vi là vào trưa thứ Hai.
Trần Tinh có vẻ không hài lòng: “Trước đó đã sắp xếp chưa?”
Ôn Nhiễm nắm bắt cơ hội, bước lên hai bước: “Cô Trần, em rảnh ạ.”
Xã hội có nhịp sống nhanh, hiệu suất là điều quan trọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi Ôn Nhiễm quay lại chỗ làm, thấy có đồng nghiệp đang vẽ bản thiết kế, có người thì thầm thảo luận.
Bỗng nhiên cô nhớ đến lời thầy và sư huynh từng dặn: ” Sau này vào công ty em cứ chuyên tâm thiết kế, những chuyện khác không cần lo lắng.”
Cô có chút buồn ngủ, khóe mắt cụp xuống, đôi mắt lộ vẻ đờ đẫn.
Lông mày Ôn Nhiễm càng nhíu chặt hơn.
Ôn Nhiễm chợt thấy biết ơn vì đã bước ra ngoài làm việc.
Sau giờ nghỉ trưa, Ôn Nhiễm mang cà phê đến cho từng tiền bối trong tổ.
Mở ra xem, Ái Vi đã mời cô vào một nhóm có tên “Người lao động không ngủ”.
Thành viên trong nhóm đều là đồng nghiệp trong tổ một. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Nhiễm gật đầu, đặt bản vẽ lên bàn rồi nhẹ nhàng nói: “Cô Trần, trong công việc, dù có nhiệm vụ gì, em đều có thể phối hợp.”
“Đúng ạ.”
Ôn Nhiễm gật đầu.
“Không cần xưng ‘cô cô’ như thế đâu.” Trần Tinh nhấp một ngụm cà phê, nhìn tập bản vẽ trên tay Ôn Nhiễm, chợt nhớ đến phần tự giới thiệu khá ấn tượng của cô: “Em không biết vẽ trên bảng điện tử sao?”
Nếu nói phong cách trang điểm thể hiện tính cách thì cô ấy trông rất ngầu.
Sau khi Ái Vi rời đi, xung quanh Ôn Nhiễm lại trở nên yên tĩnh.
Trần Tinh không thể hiện cảm xúc gì, nhìn lướt qua bàn làm việc: “Đặt ở đó đi, khi nào rảnh tôi sẽ xem.”
Vừa quay người, Trần Tinh nói thêm: “Luyện vẽ bảng điện tử nhiều vào.”
Đồng nghiệp ngập ngừng: “Tổng giám đốc Nhan đang ở phòng triển lãm.”
Ái Vi cũng không định dọa cô: “Được rồi, bây giờ có lẽ vẫn còn kịp.”
Cô ấy từ bên ngoài trở về, tay cầm thẻ nhân viên, lớp trang điểm cũng không còn tinh xảo như ngày đầu tiên đi làm.
…
Cốc cốc cốc—
Trần Tinh hơi ngả người ra sau: “Tôi nhớ em không học trường chuyên đúng không?”
“???” Ôn Nhiễm ngớ ra, giải thích: “Tớ không thích quá ngọt, nên thêm sữa cho nhạt bớt.”
“Cảm ơn.” Trần Tinh hơi bất ngờ, ngước mắt nhìn Ôn Nhiễm: “Còn chuyện gì không?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Dạ dạ.”
Ôn Nhiễm và Ái Vi ngồi ở một góc, trông có vẻ sắp nói chuyện gì đó bí mật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tổ trưởng tổ một là Trần Tinh, tổ trưởng tổ ba là Vương Húc Dương.
Ái Vi nghiêng đầu nhìn về phía quầy cà phê, nhướng mày đầy ẩn ý.
Ái Vi khẽ nhăn mũi: “Tớ nghe nói Ngô Vân San có thể tạm thời giữ chức trưởng bộ phận thiết kế quầy trưng bày, ngoài việc cô ta nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Hứa Ngọc Linh thì cũng có dính líu đến vụ Hứa Ngọc Linh bị sa thải.”
Ái Vi thở dài, giọng nói chậm lại: “Tớ nghe đồng nghiệp nói, cậu ngày nào cũng ngồi yên ở đó, đến giờ là tan làm?”
Nhưng cô nói: “So với vẽ điện tử, em thích vẽ tay trên giấy hơn.”
Nếu không có một bản sơ yếu lý lịch đẹp, dù năng lực có giỏi đến đâu cũng không ai muốn tốn thời gian tìm hiểu.
Ngày hôm sau, Ôn Nhiễm vừa đặt túi xuống, còn chưa kịp ngồi thì Trần Tinh đã bước ra từ văn phòng: “Ôn Nhiễm, vào đây một chút.”
Chương 7: Xây dựng hình ảnh tích cực
Nghe vậy, Ái Vi ngẩn người, rồi có chút bực bội: “Tớ đang nói chuyện quan trọng với cậu, cậu có đang nghe không đấy?”
Cái này thì Ôn Nhiễm chưa từng nghe qua.
Ái Vi đúng là có mục đích này, cô ấy nhìn Ôn Nhiễm, hạ giọng nói: “Cậu có biết trước đây Hứa Ngọc Linh và Ngô Vân San có quan hệ rất tốt không? Kiểu vừa là thầy trò vừa là bạn bè ấy.”
Mặc dù cô đã làm người vô hình suốt một tuần nhưng đại khái tình hình vẫn nắm được.
So với người khác, Ôn Nhiễm chỉ là may mắn có xuất thân tốt nên bằng cấp của cô mới không quá quan trọng.
Đồng nghiệp A: “Bà Vương có vấn đề không vậy?”
Ôn Nhiễm gật đầu, chậm rãi đổ sữa vào ly sô-cô-la nóng.
Ái Vi dường như đã đoán được Ôn Nhiễm chẳng biết gì cả, chỉ cảm thấy bộ dạng yếu đuối, mờ mịt này của cô ấy thật sự trông rất đáng thương.
Lúc đó cô không hiểu, nghĩ rằng một nhà thiết kế thì ngoài thiết kế ra còn có thể lo cái gì chứ?
Thấy cô có vẻ không nghiêm túc lắng nghe, Ái Vi cau mày, giọng hơi cao hơn: “Cậu đang làm gì thế?”
Ôn Nhiễm nhíu mày, hỏi tiếp: “Vượt qua kỳ thực tập có tiêu chuẩn đánh giá nào không?”
Ý này chẳng phải là…
Chỉ qua vài câu ngắn ngủi, Ôn Nhiễm không hiểu rõ tình hình, nhưng đại khái biết rằng ngày mai bà Vương sẽ đến—một khách hàng khó chiều mà không ai muốn tiếp đón.
Nhưng Nhan Vọng Thư lại trông như một người ngoài cuộc, chậm rãi chỉnh lại khuy áo, sau đó đứng lên: “Bà Vương, thất lễ rồi.”
Bề ngoài Ôn Nhiễm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng lòng bàn tay đã toát mồ hôi.
Ái Vi nói: “Chúng ta bị phân vào tổ một, chính là tổ không có tiền đồ nhất.”
“Ôn Nhiễm, cậu phải hiểu rằng, chỉ có những công ty đứng đầu ngành như ‘Carllyle’ mới dám tuyển nhà thiết kế dựa vào tác phẩm. Ngoài ‘Carllyle’ ra, chẳng có công ty nào dám tuyển nhà thiết kế mà không cần bằng cấp, không cần kinh nghiệm, cậu hiểu không?”
Ôn Nhiễm đi theo ra ngoài, nghe thấy Trần Tinh hỏi: “Ai không có việc trong tay?”
Một đồng nghiệp nam bước vào, vẻ mặt như vừa gây họa: “Cô Trần, bà Vương đến rồi, nhưng mà…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.