Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68: Chương 68
Cô có thể cảm nhận được nhịp thở dồn dập của anh, nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh đâu có nói là bây giờ, đợi em làm xong rồi tính, những chuyện khác cứ để anh lo.”
Nhưng Ôn Nhiễm rất nhớ anh, khó lắm anh mới có thời gian tìm cô, cô không muốn bỏ lỡ.
“Anh đi tiếp khách à?”
“Anh hiểu em đã dốc tâm sức vào tác phẩm này, không muốn bán, nên anh nói là sắp xếp đi thi.”
“Anh biết rồi.” Anh nói tiếp: “Anh đang ở trong khu chung cư rồi.”
Anh đột nhiên xoay người bước ra ngoài, đi ngang qua thùng rác anh tiện tay ném hộp quà xinh đẹp vào đó như một thứ rác rưởi.
Đột nhiên điện thoại rung lên, vang lên một bản nhạc nhẹ.
Bởi vì không còn yêu nên mọi thứ đều có thể trở thành cái cớ.
“Không.” Nhan Vọng Thư đáp: “Uống với Thi Trạch ở quán bar.”
Ôn Nhiễm xỏ dép chạy ra ngoài, vừa mở cửa ra, còn chưa kịp phản ứng đã bị một bóng đen bao phủ.
“Nếu em không muốn bán…” Anh trầm ngâm một giây, đưa ra một đề nghị khác: “Hoặc đăng ký tham gia cuộc thi đánh giá cũng được.”
Ôn Nhiễm hiểu ý anh.
“Uống thêm chút nữa đi.”
“Cơm nhà.”
Khoé môi cô cong lên, lập tức bắt máy: “Alo!”
Cơn bực bội những ngày qua của Nhan Vọng Thư, sau khoảnh khắc vừa rồi được xoa dịu đôi chút, lại ập đến dữ dội hơn.
Không giận vì khi anh về cô vẫn bỏ mặc anh, tiếp tục hẹn hò với người khác…
Cô thất vọng.
Ôn Nhiễm cảm thấy hơi thất vọng, đến mức mất tập trung và bỏ lỡ một nửa nội dung cuộc họp.
Là Nhan Vọng Thư!
Cô không trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng ngay lúc này, chỉ vì một chiếc hộp quà chưa được mở anh không thể kìm nén cảm xúc nữa.
Anh vẫn không quay đầu, sải bước nhanh đến cửa.
Khi đứng trước gương đánh răng Ôn Nhiễm nghĩ, nếu hôm nay có thể cùng Nhan Vọng Thư đi ăn mì thì tốt biết bao.
Chất liệu nỉ san hô mỏng, màu kem sữa, trên ngực có hai bông hoa tulip được thêu thủ công trông mềm mại và ấm áp.
Nhan Vọng Thư bật cười khẽ: “Muộn quá sao?”
Chỉ là, khi nhìn qua cửa sổ xe, cô thấy khuôn mặt cô gái đầy nước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Nhiễm: “Anh uống bao nhiêu rồi?”
Anh đưa tay đóng cửa lại, bế bổng cô lên, xoay người 180 độ, bàn tay nóng rực siết lấy cổ cô, ép cô vào cánh cửa mà hôn.
Ôn Nhiễm bị động tác bất ngờ của anh thu hút sự chú ý, nhìn về phía đó.
Nếp nhăn biến mất.
Ôn Nhiễm chớp mắt: “Sao vậy?”
Nhan Vọng Thư dừng một chút, chống một tay lên bàn làm việc, cúi người nhẹ giọng hỏi:
Ôn Nhiễm đều thích cả.
***
Cô không do dự: “Anh đến rồi thì nhắn em, em sẽ xuống đón anh.”
“Tòa 2, phòng 2102.”
Chương 68: Chương 68
“Em xin lỗi vì cái gì?”
Ôn Nhiễm khựng lại, tốc độ mài điêu khắc nhanh hơn, nhỏ giọng phản đối: “Ban đầu em không làm nó để đi thi.”
Ôn Nhiễm lập tức xóa đi những chữ chưa kịp gửi, thầm thấy may mắn vì buổi chiều bị Ái Vi cắt ngang nên chưa bấm gửi đi.
Chàng trai bực bội hất tay cô ra, lớn tiếng: “Em phiền quá đấy! Anh bận như thế mà ngày nào em cũng nhắn liên tục, chỉ cần anh trả lời chậm một chút là em gọi đến cháy máy! Em nghĩ anh đang họp cũng phải trả lời tin nhắn, nghe điện thoại của em sao? Anh chịu hết nổi rồi!”
Chỉ với vài lời đơn giản tâm trạng Ôn Nhiễm lập tức dịu lại.
Ôn Nhiễm ngước mắt, chạm phải ánh nhìn của anh.
Chiếc hộp nhung màu hồng vẫn được buộc ruy băng cùng tấm thiệp như cũ, chưa hề được mở ra.
Nhưng vấn đề giữa họ chưa bao giờ là điều này.
“Hai ly.”
Ôn Nhiễm sững lại một lát, sau đó tháo dép, co chân lên ghế sofa, cả người cuộn tròn trong lòng anh.
Ôn Nhiễm vòng tay qua cổ anh, áp má vào xương hàm anh, giọng mềm mại hỏi:
Anh hôn rất mạnh, Ôn Nhiễm cảm thấy hơi thở của mình như bị cướp đi, đầu lưỡi đau nhói.
Lời giải thích của cô rất hợp lý.
“Bây giờ?” Ôn Nhiễm nhìn ra ngoài trời tối đen, có chút bất ngờ.
Anh bật cười đầy giễu cợt:
Trái tim Ôn Nhiễm như bị siết chặt.
Giọng Nhan Vọng Thư trầm ổn, lặp lại câu hỏi: “Em ở tòa mấy, phòng mấy?”
Ôn Nhiễm còn đang sững sờ thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút báo máy bận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô đuổi theo gọi tên anh đầy áy náy: “Nhan Vọng Thư…”
Những ngày qua anh chỉ cảm thấy rối rắm và bực bội.
Nhan Vọng Thư lắc đầu.
Anh đã hôn cô mạnh đến thế vậy mà cô vẫn ngoan ngoãn chịu đựng, thậm chí còn đáp lại anh.
Nhanh quá!
Anh nhàn nhạt đáp một tiếng “Ừm”.
Nói xong anh vươn tay gạt tay cô ra, mở cửa, bước đi.
Ánh mắt Nhan Vọng Thư dừng trên môi cô. Đôi môi ấy đỏ rực, là do anh vừa hôn.
Nhưng lý trí nhắc nhở cô, chỉ nên nghĩ thôi, đừng quấy rầy anh làm việc. Chờ khi nào anh rảnh anh sẽ tìm cô.
Cổ áo anh được mở hai khuy, giờ có chút xộc xệch, vải áo cũng có vài nếp nhăn, để lộ một bên xương quai xanh—là do lúc nãy anh hôn cô cuồng nhiệt, cô vô thức nắm chặt lấy áo anh.
Câu nói này khiến tâm trạng Ôn Nhiễm trở nên vui vẻ, cô dịu dàng cười: “Ồ.”
Dạo gần đây, cô thật sự chủ động nhắn tin rất nhiều, còn tin nhắn của anh thì cực kỳ ngắn gọn.
Khi nụ hôn dừng lại, cô mềm nhũn tựa vào lòng Nhan Vọng Thư điều chỉnh hơi thở.
Cô đặt điện thoại trở lại túi, nhắc nhở bản thân phải kiềm chế nỗi nhớ, đừng trở thành một cô bạn gái suốt ngày quấy rầy công việc của anh khiến anh cảm thấy phiền.
Nhan Vọng Thư siết chặt quai hàm, không đáp.
Sự bực bội trong lòng anh vơi đi không ít: “Nhớ em nên đến.”
“Tối nay anh ăn gì rồi?”
Cô có chút không vui… một chút thôi.
Xe bắt đầu lăn bánh, Ôn Nhiễm không nghe rõ phần sau họ nói gì.
“Một tác phẩm điêu khắc từ lúc thiết kế đến thành phẩm phải trải qua gần mười công đoạn như mài dũa, tạo hình, điêu khắc thô, điêu khắc tinh xảo… Tác phẩm này của em, từ thiết kế đến kỹ thuật đều thuộc hàng thượng phẩm. Anh chỉ bất ngờ vì em lại có năng lực toàn diện đến vậy.”
Cô đặt dụng cụ trong tay xuống rồi mới nhìn vào màn hình điện thoại.
Khi màn đêm buông xuống, bên ngoài đã lâu không còn tiếng trẻ con đùa nghịch, cũng không còn những tiếng c·h·ó sủa khi gặp nhau.
Bên đường có một cặp đôi trẻ đang cãi nhau thu hút ánh nhìn của mọi người.
Ôn Nhiễm đặt ly xuống rồi lại rúc vào lòng anh, hỏi:
Dữ dội, dịu dàng…
Nhan Vọng Thư hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc, dời ánh mắt đi.
Trong lòng cô có một sự bất an không rõ lý do. Hai ngày nay cô chưa gửi tin nhắn nào cho Nhan Vọng Thư.
“Xin lỗi.”
“Anh ngồi một lát đi, em pha cho anh ly nước mật ong.”
Một lúc lâu sau Ôn Nhiễm mới lấy điện thoại ra, mở giao diện WeChat. Dòng chữ mà cô đã gõ hồi chiều vẫn còn nằm trong ô nhập liệu chưa gửi đi.
Mùa này xe không bật điều hòa nữa, hạ cửa kính để đón gió trời lại càng dễ chịu hơn.
Ôn Nhiễm dần hồi phục lại, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo anh ngẩng đầu nhìn lên.
Giữa chân mày anh có một nếp nhăn nhẹ rất nhỏ.
Ánh mắt cô lướt qua những chiếc váy, cảm thấy quá mức trịnh trọng, cuối cùng lấy ra một bộ đồ mặc nhà.
Giọng anh có chút khàn khàn: “Anh muốn đến nhà em một chút.”
“Em cho anh xem cái này.”
Cô nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn tổng giám đốc Nhan đã khen.”
Cô ngẩng cằm hôn anh một cái, cười ngọt ngào rồi rời khỏi người anh, mang dép vào kéo anh đứng dậy:
Cô đặt điện thoại xuống, nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ.
“Số tòa, số phòng?”
Cô ngồi xuống khoanh tay trước ngực, quay mặt đi tỏ vẻ không vui.
Sự im lặng của cô vào lúc này giống như một lưỡi dao sắc bén.
Không giận vì cô không quấn lấy anh, không dính anh, không nhớ anh, không tìm anh, không quan tâm đến anh…
Nhan Vọng Thư ngoan ngoãn uống thêm hai ngụm.
Nhan Vọng Thư trầm mắt nhìn cô, gương mặt không biểu lộ cảm xúc đặc biệt:
Họp xong cô bắt xe về nhà.
Cuối cùng Nhan Vọng Thư không nói gì, cũng không làm gì.
“Anh say rồi à?”
Bên kia không có tiếng trả lời.
Ôn Nhiễm chạy đến đặt tay lên nắm cửa, đáng thương nhìn anh:
Cô rất tin tưởng anh, luôn cảm thấy anh rất mạnh mẽ.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Nhưng cô tập trung vào công việc, ít nhiều cũng giảm bớt nỗi nhớ nhung.
Chẳng lẽ anh phải hỏi một câu ngớ ngẩn kiểu “Em có yêu anh không?”
Nhiều lần cô mở điện thoại lên nhìn chằm chằm rồi lại tắt màn hình.
Ngữ điệu nghi hoặc của anh khiến Ôn Nhiễm vô thức bĩu môi, giành lại bức điêu khắc đặt lên bàn làm việc.
Anh vươn tay cầm lấy một chiếc hộp quà tròn bọc nhung, các ngón tay siết chặt đến trắng bệch như đang nắm một quả bóng.
“Em làm anh cảm thấy mình đang tự chuốc lấy nhục.”
Chỉ khi không còn yêu người ta mới cảm thấy phiền.
Nhan Vọng Thư vòng tay ra sau gáy cô, cúi xuống hôn mạnh lên môi cô.
Chiếc xe dừng lại ở làn rẽ phải, nhường đường cho người đi bộ.
Ôn Nhiễm ngồi xuống bên cạnh: “Sao tự nhiên lại qua đây?”
Lúc đó Ôn Nhiễm còn chưa hiểu một đạo lý đơn giản:
Ôn Nhiễm khéo léo từ chối: “Anh đừng sắp xếp gì cả.”
Nhan Vọng Thư cũng khẽ cười, cầm tác phẩm lên ngắm một lúc: “Định giá nó dưới tên em đi.”
Ôn Nhiễm dẫn anh vào phòng làm việc, lấy tượng ngọc điêu khắc ra, trên mặt tràn đầy niềm tự hào:
Ôn Nhiễm đứng dậy đi đến bên cửa sổ: “Alo, Nhan Vọng Thư?”
Giờ phút này anh mang đầy sự tức giận trần tr.ụi.
Trên người anh có mùi tuyết tùng nồng đậm giống như vừa hút thuốc.
Với thân phận hiện tại của cô, nếu xuất hiện bên anh chắc chắn sẽ vấp phải lời ra tiếng vào.
Ôn Nhiễm chống tay lên người anh để với lấy ly nước, toàn bộ trọng lượng đều đặt lên cánh tay đang vòng qua eo cô.
“Vậy cũng không nhiều lắm.”
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen.
Nó trào lên trong lòng dâng thẳng lên não.
Tối nay anh đến là để chấp nhận thua cuộc.
Anh nhìn cô một cái, vươn tay nhận lấy, ngửa cổ uống hai ngụm sau đó đặt ly lên bàn trà.
“Em…” Ôn Nhiễm cảm thấy anh tỏa ra sự lạnh lẽo, nhất thời nghẹn lời.
Ôn Nhiễm không tiếp tục đề tài này nữa mà khoác tay anh kéo vào nhà:
Cô gái nắm chặt tay chàng trai, chất vấn: “Tại sao anh không nghe điện thoại của em, không trả lời tin nhắn của em?”
Đây là một công đoạn đòi hỏi sự tỉ mỉ và mất nhiều thời gian.
“Em rất thích món quà này, chỉ là vì em thường xuyên làm thủ công, cảm giác tay rất quan trọng. Dầu dưỡng trong kem dưỡng tay sẽ ảnh hưởng đến cảm giác tay và cả chất liệu, nên em không dùng kem dưỡng tay.”
Sáng thứ bảy, khi chuông báo thức vang lên, não cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã theo thói quen vớ lấy điện thoại, mắt lờ đờ liếc qua màn hình.
“Anh có lạnh không?”
Anh không giận vì cô thất hẹn, lơ là anh…
Đúng là đã muộn thật.
Không có tin nhắn nào cả.
Cô sắp xếp cho anh ngồi xuống ghế sofa:
“Em ăn đồ đặt ngoài.”
Hay phải nói những lời bi lụy như “Anh cảm thấy em không hề yêu anh”?
Nhan Vọng Thư bị dáng vẻ hờn dỗi của cô chọc cười, xoa nhẹ sau gáy cô để dỗ dành, giọng điệu cũng mang theo chút dỗ ngọt:
Nhan Vọng Thư biết mình không nên giận.
Ôn Nhiễm đang đánh bóng phần mép của đế điêu khắc.
Giọng anh khàn hơn bình thường, phủ nhận: “Không.”
Tim Ôn Nhiễm chùng xuống, cô cầm lấy tác phẩm, tiện tay lấy giấy nhám trên bàn làm việc tiếp tục mài phần đế: “Em vẫn chưa hoàn thành mà.”
Anh nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào lòng, ngón tay dịu dàng vuốt v.e đôi môi cô.
“Anh xem này!”
Cánh tay anh siết chặt sau gáy cô đẩy cô lùi vào bên trong.
“Em không muốn.”
“Uống đi.”
Buổi họp tối đó Nhan Vọng Thư không tham gia.
Nhưng anh lại không thể phát t/iết.
Hộp quà rơi xuống đáy thùng phát ra một tiếng rất nhỏ nhưng Ôn Nhiễm lại cảm thấy trái tim mình cũng bị ném xuống.
Nhưng chàng trai không bị những giọt nước mắt của cô lay động, hất mạnh tay cô ra rồi tiếp tục bước đi: “Anh không thể chịu được kiểu yêu đương ngột ngạt thế này! Anh không còn yêu em nữa…”
Là bộ cô mới mua tuần trước, còn chưa mặc lần nào.
Cô vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên giữa chân mày anh.
Bất chợt ánh mắt anh khựng lại, bàn tay chống trên bàn chậm rãi siết chặt, khớp ngón tay nổi rõ đường gân xanh.
Xương hàm anh siết chặt, đuôi mắt hơi đỏ, đáy mắt mang theo nét trầm tối.
Nhan Vọng Thư vươn tay về phía cô, Ôn Nhiễm đứng dậy bước lại gần.
Thì ra anh không bận công việc mà là đi giải khuây.
“Vậy là vì điều gì?”
“Nhiễm Nhiễm, em không muốn nhanh chóng đứng bên cạnh anh sao?”
Hàng mi anh khẽ run, ngón tay lướt dọc theo cần cổ cô, nhẹ nhàng nâng lấy khuôn mặt cô, cúi đầu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên đôi môi đã ửng đỏ.
Lý trí của anh sụp đổ.
“Tại sao?”
Cái cớ để bao biện cho sự thay lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.
Khi nụ hôn nhẹ kết thúc cô vòng tay ôm lấy eo anh, đôi mắt trong veo hơi phủ sương, nhỏ giọng hỏi:
Khoảnh khắc ấy cô nhận ra—Nhan Vọng Thư cũng có lúc không che giấu được cảm xúc.
Ôn Nhiễm nhìn chiếc hộp quà trên tay anh, chợt hiểu ra, vội giải thích:
“Sao cơ?”
Nhan Vọng Thư ngắm nhìn tác phẩm một cách tỉ mỉ, chân mày hơi nhướng lên: “Em làm à?”
Cô lướt lên xem lại lịch sử trò chuyện, hàng lông mày dần nhíu chặt.
Tác phẩm điêu khắc ngọc của Ôn Nhiễm đã bước vào giai đoạn đánh bóng.
***
Tối thứ sáu Ôn Nhiễm nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Ôn Nhiễm lấy ly của mình pha mật ong rồi đưa cho Nhan Vọng Thư:
Anh trở nên dịu dàng.
“Ưm~” Ôn Nhiễm lập tức nhận ra mùi rượu.
Anh muốn chứng minh điều gì đó nhưng lại thua thảm hại.
Ôn Nhiễm đặt ly nước lên môi anh:
Chàng trai bước đi, cô gái lại đuổi theo, vừa khóc vừa hỏi: “Trước giờ em vẫn luôn như vậy, sao bây giờ anh lại không chịu nổi nữa?”
“Hả?”
Nhan Vọng Thư có khi nào cảm thấy mình phiền phức không?
Không giận vì khi anh đi công tác cô vẫn uống cà phê, ăn cơm cùng người đàn ông khác…
Hôm nay trời khá lạnh vậy mà anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tối màu kiểu dáng đơn giản, nhưng cơ thể anh vẫn nóng bỏng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.