Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 54: Chương 54

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Chương 54


“Cảm ơn sư huynh.”

Ôn Nhiễm khẽ cười, nhẹ nhàng giải thích:

“Liên hôn là không có tình cảm, chỉ vì lợi ích.” Trạch Trình Kính sửa lại: “Chúng ta bên nhau không phải vì liên hôn. Chỉ là, khách quan mà nói, điều đó sẽ có lợi cho BNile.”

“Trước đây vì em còn nhỏ nên anh luôn chờ đợi.”

“Anh vốn còn đang do dự nhưng vừa rồi ở tiệm hoa em nói anh là anh trai em.”

“Sư huynh, có phải vì chúng ta kết hôn sẽ có lợi cho công ty, nên anh mới…”

“Anh thích em, anh xót em, anh muốn chăm sóc em.”

Anh nghĩ khi nào cô muốn nói, khi nào cô sẵn sàng kể thì cô sẽ nói.

“Một ly Americano, một ly sữa tươi, không cần gọi thêm gì khác, cảm ơn.”

“Xin lỗi, làm phiền một chút.” Nhân viên phục vụ mang cà phê và sữa đến.

Cô không có khẩu vị lắm.

Đến khi Nhan Vọng Thư rửa mặt xong Trần Vũ đã gửi hóa đơn qua.

Không có tình yêu, cũng không mong đợi sự chung thủy hay tình cảm từ đối phương. Để có thể duy trì sự tôn trọng tối thiểu trong hôn nhân đã là một điều may mắn.

“Bất kể em ở bên ai anh cũng không yên tâm.”

Nhân viên phục vụ đặt ly cà phê và sữa xuống bàn, mỉm cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Những năm qua anh bận rộn, thời gian gặp em ngày càng ít nhưng không biết từ khi nào em đã trưởng thành rồi.”

Nhưng trước đây anh chưa bao giờ cảm nhận được điều đó.

Tần Tiêu không dám nói thêm một câu nào.

“… Gì cơ?”

Hôm qua lúc trở về khách sạn vào buổi chiều muộn, vì mọi chuyện không thuận lợi nên Nhan Vọng Thư vừa lên xe liền tháo cà vạt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh không nhìn ra vẻ đẹp của thành phố này, chỉ nắm tay ông nội – người khi ấy đã đi lại không còn thuận tiện, hỏi rằng: “Thành phố này lãng mạn ở đâu?”

Nhan Vọng Thư thoát khỏi đoạn trò chuyện với Ôn Nhiễm, xem những tin nhắn chưa đọc khác, sau đó thấy tin nhắn từ Trần Vũ.

Ôn Nhiễm: “Thời tiết ở Hộ Thành đã đẹp lên rồi.”

Nhan Vọng Thư từng nghĩ— có nên tìm hiểu riêng về Ôn Nhiễm không?

Gia tăng cơ hội thắng lợi cho BNile, khiến BNile mạnh hơn…

Trạch Trình Kính nói tiếp:

Dạo gần đây bọn họ chỉ nhắn tin trên WeChat.

Ôn Nhiễm đáp ngay:

Đến vội vàng, đi cũng vội vàng.

Bây giờ vừa thức dậy anh chưa đọc tin nhắn nào khác mà mở ngay đoạn trò chuyện với Ôn Nhiễm để xem cô đã nhắn gì.

Tay anh rất nóng.

Trạch Trình Kính khẽ “ừ” một tiếng rồi ngồi thẳng người lại.

Làm sao Ôn Nhiễm có thể nghe điện thoại của Nhan Vọng Thư ngay trước mặt Trạch Trình Kính chứ?

Trần Vũ: “Có cần tôi trích xuất camera giám sát giúp cậu không?”

Ôn Nhiễm chợt có cảm giác như…

Nhan Vọng Thư hút một hơi thuốc, khóe môi khẽ cong.

Trạch Trình Kính khẽ thở ra một hơi không dễ nhận thấy, giọng điệu nghiêm túc:

Ôn Nhiễm vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này. Cô l**m nhẹ môi, hỏi:

Ôn Nhiễm đặt bó hoa lên chiếc ghế mây bên cạnh, chủ động hỏi:

Ôn Nhiễm đánh giá: “Cũng không tệ, mối tình thanh xuân ngây ngô, dù xa cách nhiều năm nhưng may mắn là còn có thể trùng phùng.”

Khi đứng ở quầy thanh toán Ôn Nhiễm ôm bó hoa cúi đầu ngửi nhẹ:

Cô bối rối, cũng không dám tin.

Cô có cảm giác như đang mơ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 54: Chương 54

Bởi vì anh không quen biết bất kỳ ai bên cạnh Ôn Nhiễm.

“Anh chưa bao giờ xem em là em gái. Với anh, em hoàn toàn khác Tâm Di.”

Hai người tìm một quán cà phê.

“Thực ra là vì anh không muốn chờ nữa. Anh không muốn em tiếp tục xem anh là anh trai.”

Ôn Nhiễm hít mạnh một hơi, giọng cao vút vì hoảng hốt:

Tôn trọng những điều mà cô chưa muốn anh biết.

“… Ý anh là, liên hôn?”

Ôn Nhiễm cố gắng giữ bình tĩnh, ép mình suy nghĩ thấu đáo.

“Dạ.” Nhân viên phục vụ ôm thực đơn trước ngực, lễ phép gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Cô không tin Trạch Trình Kính sẽ nói ra những lời này.

“Em thích à?”

Anh đã do dự rất lâu. Không chỉ vì cô còn nhỏ tuổi, mà quan trọng hơn, anh biết rằng— nếu nói ra lời này mà không đạt được kết quả mong muốn thì giữa họ sẽ xuất hiện một rào cản.

Vốn dĩ trong lòng anh đã khó chịu, nhìn thấy hóa đơn này lại càng thêm bức bối.

“Hôm nay anh đã nói với em một chút về việc BNile tiến vào thị trường trong nước. Thực ra vào thời điểm này, điều có thể gia tăng cơ hội chiến thắng cho BNile chính là khiến BNile mạnh hơn nữa.”

Mi mắt Ôn Nhiễm khẽ run, cảm giác như mình nghe nhầm:

Trạch Trình Kính không nhận thực đơn, trực tiếp nói:

Vừa đặt điện thoại xuống Trạch Trình Kính đã ghé sát lại, hạ giọng hỏi:

Cách hành văn của Trần Vũ rất có chừng mực nhưng lại hàm chứa ẩn ý.

Một nhân viên mặc áo gile bước đến đưa thực đơn bọc da màu đen, mỉm cười hỏi muốn gọi gì.

Nếu anh luôn có dáng vẻ này thì Ôn Nhiễm chỉ có thể nghĩ rằng sắp có chuyện lớn xảy ra.

Trạch Trình Kính đối với Ôn Nhiễm phần lớn thời gian đều rất ôn hòa, hiếm khi mang vẻ mặt nghiêm túc như thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Nhiễm nhanh chóng sắp xếp lại lời anh trong đầu, liên hệ với chuyện anh đột nhiên nhắc đến BNile một cách bất thường hôm nay.

Anh châm một điếu thuốc trước sau đó mới cầm điện thoại.

“Ai thế?”

Ôn Nhiễm không thể thốt nên lời.

Nhưng vì cuộc gọi vừa rồi, Ôn Nhiễm không thể tập trung xem phim được nữa.

“Hừ.”

“Nhiễm Nhiễm, anh không muốn làm anh trai của em.”

Cô cúp máy, liếc nhìn Trạch Trình Kính bên cạnh sau đó đặt điện thoại ở chế độ im lặng.

Và họ sẽ không thể quay lại như trước được nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh không thể nhận ra. Đừng nói là một bóng lưng, cho dù là chính diện anh cũng không nhận ra.

“Cũng đẹp đấy.”

“Nhiễm Nhiễm, em có đồng ý ở bên anh không?”

Ôn Nhiễm nghĩ một lát rồi gật đầu, cảm thấy rất có lý.

“Không quen nên không nghe.”

lune: “Lấy hóa đơn thanh toán ra xem.”

Không thèm giở trò sau lưng, Nhan Vọng Thư trực tiếp gọi điện cho Ôn Nhiễm.

“Nhưng anh đúng là vậy mà.”

Trạch Trình Kính hơi nghiêng người về phía trước, nhìn cô rồi lặp lại một lần nữa:

Trên hóa đơn, người ký tên là Ôn Nhiễm.

Nếu không thì sao nữa?

“Lãng mạn không phải là thành phố mà là con người.”

Nhan Vọng Thư đã từng nghe vô số người nói rằng, BL của nước F là thành phố đẹp nhất, lãng mạn nhất.

“Chị hiểu lầm rồi, đây là anh trai tôi.”

“Sư huynh?” Ôn Nhiễm lên tiếng.

Ánh mắt anh lướt qua bàn tay cô rồi vươn tay nắm lấy.

Chế giễu đến cực điểm.

Thanh toán xong bước ra khỏi tiệm, Ôn Nhiễm đang chăm chú ngắm nhìn những đóa hoa rực rỡ trong tay thì bỗng nhiên cổ tay bị Trạch Trình Kính kéo lại.

Anh ta rảnh rỗi đến vậy sao?

Ôn Nhiễm giật giật cổ tay, cố gắng thoát ra. Trạch Trình Kính lúc này mới buông tay.

Trong bức ảnh, một cô gái với bóng lưng quen thuộc— vừa nhìn anh đã nhận ra ngay đó là Ôn Nhiễm.

“Sư… sư huynh?”

Điện thoại đổ chuông khoảng nửa phút, không có người nghe, sau đó bị cúp máy.

Mà bên cạnh cô là một người đàn ông trẻ có dáng người không tệ nhưng Nhan Vọng Thư lại không nhận ra.

Nhân lúc anh vào nhà vệ sinh, cô lấy điện thoại ra— vốn dĩ nghĩ rằng sẽ có cuộc gọi nhỡ.

Trạch Trình Kính nhìn cô.

Trên đó ghi rất rõ ràng— Món khai vị: Ốc sên đút lò kiểu Pháp.

Điều này khiến cô không thể không nghĩ đến chuyện gặp Trần Vũ khoảng hai tiếng trước— chẳng lẽ là do anh ta nói ra?

Ôn Nhiễm như một con robot vừa bị bấm nút tạm dừng, cả người đột nhiên sững lại.

Anh quá hiểu cô, chỉ cần nhìn sắc mặt thất thần ấy, anh biết— cô hoàn toàn không nghĩ tới điều này, chưa bao giờ nghĩ tới…

“Nhiễm Nhiễm.” Trạch Trình Kính nhìn cô, ngón tay vẫn nắm chặt cổ tay cô không buông: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Chân trời bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ phản chiếu xuống mặt hồ, xa xa có bóng chim lướt qua, không biết là nhạn hay là hải âu.

Nhan Vọng Thư dùng ngón tay kẹp lấy đầu điếu thuốc, dập tắt nó trong chiếc gạt tàn bằng ngọc xanh.

Nhưng như vậy… chẳng phải chỉ còn là một cái vỏ rỗng sao?

Nhưng không rõ cụ thể cô cần làm gì.

Trạch Trình Kính nắm lấy tay cô— rõ ràng đang nắm chặt nhưng lại có cảm giác như đang đánh mất.

Cô chớp mắt, nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi, giọng nói cũng đầy sự khó tin:

“Ồ…” Bà chủ cười gượng hai tiếng.

Anh khẽ cười tự giễu:

Về sau ông nội qua đời, bà nội không bao giờ quay lại nước F nữa, mà Nhan Vọng Thư cũng chưa từng đặt chân đến thành phố này vì mục đích du lịch.

Đây chẳng phải là liên hôn sao?

“Sư huynh, có chuyện gì vậy?”

Buổi sáng, Nhan Vọng Thư tỉnh dậy, ngồi dậy từ trên giường.

Những cuộc hôn nhân này có tỷ lệ ly hôn cực thấp vì bị lợi ích ràng buộc.

Nhưng không có.

Nhưng đến nước này anh không thể lùi bước.

Trạch Trình Kính cụp mắt, giọng trầm ổn:

Trạch Trình Kính nói tiếp:

“Không phải.”

“Cảm ơn.”

lune: “Không cần.”

“Tuổi trẻ, tâm tư đơn thuần. Người gặp gỡ khi ấy, tình cảm nảy sinh, đều là những thứ thuần khiết và bền chặt nhất.”

Trạch Trình Kính trực tiếp bước vào tiệm mua cho Ôn Nhiễm một bó tulip đã gói sẵn.

“Sư huynh, anh muốn nói với em chuyện gì?”

“Anh muốn chăm sóc em— cả đời.”

“Chuyện gì ạ?”

Không đúng, cô thậm chí không bao giờ có thể mơ một giấc mơ kỳ lạ và hoang đường như thế này.

Bởi vì “Carllyle” có mối liên kết thương mại chặt chẽ với nơi này nên mỗi lần anh đến đây đều là vì công việc.

Ôn Nhiễm thu hồi suy nghĩ, nhìn Trạch Trình Kính:

Bị hỏi cảm nhận, Ôn Nhiễm bắt đầu hồi tưởng lại nội dung phim.

Ngay lập tức anh ngửa đầu, trong căn phòng khách sạn rộng lớn buông ra một tiếng cười lạnh:

Ôn Nhiễm nghiêng đầu nhìn những đóa tulip hồng bên trong tấm kính.

Trạch Trình Kính khẽ cúi mắt, như thể vẫn còn đang do dự.

Trạch Trình Kính chú ý tới, chủ động dừng bước:

Lúc nói câu đó ông nội nhìn bà nội của anh.

“Em có đồng ý ở bên anh không?”

Lần đầu tiên Nhan Vọng Thư đến BL của nước F là khoảng năm sáu tuổi, đi cùng ông bà nội và ở lại khá lâu.

Nỗi bực bội trong lòng anh lập tức tan biến.

Ở bên anh, lấy kết hôn làm tiền đề…

Anh tôn trọng cô.

“Mời quý khách dùng ngon miệng.”

Tham lam một chút, có lẽ lúc này anh đang nghĩ— nếu như Ôn Nhiễm có thể gửi kèm một bức ảnh về thời tiết hôm nay của Hộ Thành thì sẽ hoàn hảo hơn.

Cô dường như đã hiểu ra.

“Chuyện công ty có lẽ chỉ là một cái cớ, hoặc có lẽ là anh tự thuyết phục bản thân rằng nó là một cái cớ.”

Ôn Nhiễm đã nghe, cũng đã thấy quá nhiều cuộc hôn nhân như vậy— vì lợi ích gia tộc mà chọn cách liên hôn.

“Nhiễm Nhiễm, hẹn hò với anh, lấy kết hôn làm tiền đề.”

Nhan Vọng Thư cắn điếu thuốc, nhíu mày mở ảnh lên, phóng to.

Trạch Trình Kính gắp thức ăn cho cô, cô mới miễn cưỡng ăn vài miếng.

Dùng bữa xong hai người đi lấy xe, ngang qua một tiệm hoa.

Nhưng anh đã thực sự nói.

Phòng chiếu vốn đã không bật đèn, đúng lúc này cảnh phim chuyển sang màn đêm, khiến Ôn Nhiễm thậm chí không nhìn rõ đường nét gương mặt Trạch Trình Kính, tim cô bất giác loạn nhịp:

Anh trầm giọng, chậm rãi phủ nhận:

Bà chủ quán nhìn hai người, cười nói:

“Anh không phải anh trai của em.” Giọng Trạch Trình Kính trầm xuống, mang theo sự kìm nén không thể che giấu: “Nhiễm Nhiễm, anh thích em.”

Ánh đèn trong quán cà phê dịu nhẹ, tiếng nhạc du dương. Đôi mắt cô trong veo như mặt nước đang nhìn anh chăm chú.

Ôn Nhiễm vô thức lắc đầu, đó là phản ứng bản năng của cô khi muốn phủ nhận suy nghĩ này.

Rời khỏi rạp chiếu phim Ôn Nhiễm cùng Trạch Trình Kính tìm một nhà hàng chuyên món Giang Tô và Chiết Giang gần đó gọi vài món đặc trưng.

Ngay cả tin nhắn WeChat cũng không.

Nhưng giờ phút này anh muốn biết người đàn ông kia là ai.

Ôn Nhiễm không tin.

Cũng chính vì thế nên dù nam chính rời đi nhiều năm nhưng nữ chính trong phim vẫn không thể yêu ai khác.

Vì chênh lệch múi giờ, trước khi ngủ anh vẫn chưa nhận được hồi âm của cô.

Khi đó ông nội anh ta đáp:

Bộ phim kết thúc, đèn trong rạp bật sáng.

Anh nhìn cô, ánh mắt khắc sâu hình bóng cô vào tim:

Dùng lực quá mạnh làm tàn thuốc lập tức vỡ vụn.

“Nhiễm Nhiễm.” Giọng Trạch Trình Kính rất nhẹ: “Anh đã do dự rất lâu, bao gồm cả hôm nay, khi gặp em anh vẫn luôn do dự.”

“Hai người đẹp đôi thật đấy.”

Ôn Nhiễm đơ người hồi lâu, môi mấp máy nhưng chưa kịp thốt ra lời nào đã lại khép lại, hàng mày dần nhíu chặt.

“Không phải.” Trạch Trình Kính cắt ngang: “Nhiễm Nhiễm, không phải vì lợi ích. Dù em chỉ là một cô gái bình thường, rất bình thường, anh cũng— chỉ thích em.”

Nhưng tiếng cười đó lại không thể trút bỏ được bực bội trong lòng anh.

“Sư huynh, em có thể giúp gì sao?”

Ôn Nhiễm đứng dậy rời khỏi phòng chiếu trước Trạch Trình Kính.

Tại sao Nhan Vọng Thư lại đột nhiên gọi điện cho cô?

Trạch Trình Kính ngừng lại hai giây rồi ngước lên nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn:

Thôi đi, từ này không thích hợp.

Cô đứng vững, ngẩng đầu, còn chưa hoàn hồn:

Cô vốn dĩ đang ôm hoa bằng cả hai tay, không chú ý đường đi, bị kéo mạnh nên loạng choạng suýt ngã, tim bất giác thót lên.

Câu nói này nghe kiểu gì cũng có chút ý thúc giục người ta quay về?

Cô giật tay lại nhưng không thể rút ra.

Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với thành phố này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trạch Trình Kính chăm chú quan sát cô.

Nam nữ chính là bạn cùng bàn suốt ba năm cấp ba, nảy sinh một mối tình non nớt. Ngay trước kỳ thi đại học nam chính đột nhiên biến mất vì biến cố gia đình. Nữ chính chờ đợi anh suốt nhiều năm, cuối cùng gặp lại trong bệnh viện và tái hợp.

Nhan Vọng Thư nói bằng tiếng Pháp với tài xế yêu cầu dừng xe, cầm điện thoại xuống xe, giống như một du khách lần đầu đến đất nước này, giơ điện thoại lên chụp vài bức ảnh. Sau đó anh chọn tấm ưng ý nhất rồi gửi cho Ôn Nhiễm.

Nhưng cô không phải là một trận chiến mà anh cần phải nắm rõ địch tình để giành chiến thắng.

Trạch Trình Kính: “Em thấy bộ phim này thế nào?”

Không biết đã bao lâu trôi qua, Nhan Vọng Thư mở mắt, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Nhưng khoảnh khắc này Nhan Vọng Thư dường như đã phát hiện ra vẻ đẹp của nó, bởi vì anh có một người muốn chia sẻ cùng.

Vì là giờ cơm tối nên trong quán không có nhiều khách.

Trạch Trình Kính lịch sự gật đầu:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Chương 54