Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 52: Chương 52

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Chương 52


Ôn Nhiễm ngượng ngùng đáp: “Ừ, đúng vậy.”

Nhưng Nhan Vọng Thư thực ra cũng không gửi gì nhiều, chỉ là một bức ảnh.

Một biểu cảm mặt cười.

Giờ nghỉ trưa Ôn Nhiễm nhắm mắt gục xuống bàn làm việc nhưng không ngủ hẳn.

Ôn Nhiễm tiếp tục hỏi: “Kích thước tiêu chuẩn là bao nhiêu nhỉ? Tớ quên mất rồi.”

Ôn Nhiễm rất muốn hỏi Nhan Vọng Thư, nhưng giống như có một hạt táo mắc nghẹn trong cổ họng, không thể thốt ra lời nào.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào trong xe nhưng vẫn không thể xua đi sắc lạnh trên khuôn mặt anh.

Ôn Nhiễm nhìn chằm chằm vào hộp thoại đó, ngẩn người trong giây lát.

Nhìn lên là bầu trời xanh trong, mây trắng bồng bềnh, thời tiết trong lành.

Khi anh gửi tấm ảnh kia thậm chí còn không nghĩ rằng cô sẽ trả lời.

Ôn Nhiễm: [Lý Uyển điều trị tâm lý rất tốt nhưng bác sĩ khuyên nên tiếp tục thêm một liệu trình nữa.]

Lòng cô giống như bầu trời âm u cả ngày mà vẫn chưa đổ mưa.

Ôn Nhiễm: [Anh đang ở đâu vậy?]

Ôn Nhiễm: [Công ty báo cáo cho anh theo thông lệ.]

Ôn Nhiễm: [Anh nói đi.]

Ôn Nhiễm nhìn dòng tin nhắn này, cảm giác như bầu trời đầy mây đen bỗng được xé toạc khiến người ta không kìm được mà thấy vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô lập tức gõ tin nhắn hồi đáp.

lune: [Sao vậy?]

Gần đó là một tấm thảm màu nhạt, trên thảm có một đôi giày da màu trà của đàn ông.

Diễn tả như vậy cũng không quá chút nào.

Nhan Vọng Thư gõ chữ trả lời: [Không phải.]

Vài giây sau.

Nhan Vọng Thư ngồi trong xe, đang xem báo cáo.

Anh đặt điện thoại xuống bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết đẹp như vậy mà anh lại đang nếm trải cảm giác “tự làm tự chịu”.

Cô ấy rất im lặng, thỉnh thoảng còn ngẩn người.

Bên phía Trạch Tâm Di có chênh lệch múi giờ, mãi không thấy cô ấy trả lời.

Ôn Nhiễm gật đầu.

Lý Uyển không thoải mái nói: “Tớ… tớ cũng có việc rồi, xin lỗi nhé.”

Sau khi nhấn nút gửi, màn hình máy tính hiện ra hộp thoại thông báo “Gửi thành công”.

Nhưng suốt cả ngày Ôn Nhiễm đều âm thầm quan sát trạng thái của cô ấy.

Giống như bây giờ, trên chiếc bàn gỗ nguyên khối trước mặt anh, trong chiếc bình sứ trắng là bông tulip hồng phớt, trắng xen chút hồng, dịu dàng mềm mại.

“Tiện thể đến tìm em luôn.” Trạch Trình Kính nói.

lune: [Là vì biết em tham gia cuộc thi nên anh đã bảo người ta cập nhật kết quả kịp thời cho anh.]

“Được.”

Khi Nhan Vọng Thư thấy tin nhắn này anh đang ngậm điếu thuốc trong miệng.

“Tớ cũng không nhớ rõ lắm, nhưng trên trang chủ có, có thể vào xem.”

Ý nghĩ này lập tức bị cô ngăn lại.

Khi phiên điều trị kết thúc, bác sĩ đã gặp riêng Ôn Nhiễm, nói rằng tổn thương tâm lý của Lý Uyển không chỉ là vì bị quấy rối, mà còn do bị người bạn mà cô ấy tin tưởng phản bội. Là bạn bè, cô nên dành nhiều thời gian ở bên cạnh cô ấy hơn.

Điện thoại rung lên, tin nhắn của Nhan Vọng Thư hiện ra.

Càng để tâm cô càng nhận ra, sao anh lại vắng mặt nhiều ngày như vậy?

Mà nguồn gốc của sự bận lòng này là gì?

***

Nhưng vốn dĩ anh cũng chỉ định chúc mừng cô, giờ chúc mừng cũng nói rồi…

Lúc này Ôn Nhiễm mới nhắn lại rằng bài dự thi của cô đã gửi rồi, không cần lo lắng.

Ái Vi không từ bỏ, quay sang nhìn Lý Uyển: “Tiểu Uyển, cậu thì sao?”

Ôn Nhiễm: [Được.]

Ôn Nhiễm: [Ai vậy?[mặt cười]]

Là Trạch Trình Kính gọi tới.

Thời gian trị liệu của Lý Uyển kéo dài một tiếng.

Nhấn gửi xong cô bỗng nhận ra, gửi tin nhắn cho anh vốn không phải là chuyện khó khăn.

Ôn Nhiễm nhìn chằm chằm tin nhắn này một lúc lâu rồi thoát khỏi khung chat, đặt điện thoại xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Nhiễm: [Chỉ cần anh mở lời, tôi sẽ cố gắng hết sức.]

Ôn Nhiễm: [Tôi có thể giúp gì cho anh không?]

Phiền muộn, bứt rứt, mệt mỏi.

Chính xác mà nói, từ sau ngày cuối tuần anh đưa cô về nhà cô chưa từng gặp lại anh.

Ôn Nhiễm kiếm cớ từ chối: “Tớ hẹn bạn đi xem phim rồi.”

Ôn Nhiễm: [Tác phẩm của tớ đã qua vòng sơ khảo rồi!!!]

Lý Uyển vẫn cúi đầu: “Gửi rồi.”

Quả nhiên có tin nhắn.

Thực ra Ôn Nhiễm cũng không nghe thấy thêm tin tức xấu nào về Nhan Vọng Thư nhưng mỗi khi mở điện thoại, nhìn giao diện trò chuyện của hai người dừng lại ở rất nhiều ngày trước cô sẽ vô thức nghĩ: Anh có phải đang xoay sở trong khốn đốn không?

Ôn Nhiễm cũng không nói gì, chỉ im lặng để cô ấy dựa vào, lặng lẽ ở bên cạnh.

Mà vẫn thấy không vui.

Buổi trưa, Ôn Nhiễm, Ái Vi và Lý Uyển cùng ăn cơm.

Không chỉ vì Lý Uyển, mà còn vì Nhan Vọng Thư.

lune: [Chúc mừng em đã vào vòng sơ khảo.]

Không biết vì sao, sau cuộc gọi này trong lòng Ôn Nhiễm lại có chút bất an.

Ôn Nhiễm sững người, biết rằng anh đang nói về cuộc thi cuộc thi “Thiết kế trang sức Apollo”.

“Có thể là hơi mệt.”

Ôn Nhiễm nhận ra Nhan Vọng Thư đã mấy ngày không đến công ty. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sớm biết vậy đã không trêu chọc cô rồi.

Nhưng suốt nửa tháng nay cô đã mở khung chat vô số lần mà đều cảm thấy khó khăn.

Ôn Nhiễm ngồi ngoài đợi đúng một tiếng.

Sau đó anh gõ tin nhắn trả lời: [Em nghĩ sao?]

lune!!!

Cô rất muốn có một người…

Anh cau mày, bực bội “chậc” một tiếng.

Thực ra Ôn Nhiễm đã tra cứu một số thông tin liên quan trên mạng, vì vậy cả ngày hôm nay cô đều không cố ý tìm đến Lý Uyển, sợ cô ấy cảm thấy mình bị đối xử khác trước.

Ôn Nhiễm theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn u ám.

Anh cầm điện thoại lên bằng một tay, mở khóa, lúc này mới dời ánh mắt khỏi báo cáo để nhìn màn hình.

Sau bữa trưa ba người mua đồ uống rồi quay lại văn phòng.

Nói xong cô ấy ôm ly nước nhanh chóng bước đi.

Là vì áy náy nhiều hơn?

Ôn Nhiễm: [Doanh thu buổi dạ tiệc có ảnh hưởng lớn đến anh đúng không?]

Ôn Nhiễm: [?]

Đây là một chuyện đáng để chia sẻ.

Hai giây sau Nhan Vọng Thư thu lại nụ cười.

Ôn Nhiễm còn chưa tìm ra câu trả lời thì điện thoại vang lên.

Nhưng ngẫm kỹ lại, anh cũng chẳng nói gì đặc biệt cả.

Vừa ăn được ba phần no, tính cách hóng hớt của Ái Vi lại trỗi dậy, cô ấy hỏi Lý Uyển: “Tiểu Uyển, Jessica đã nghỉ việc rồi, cậu thân với cô ấy như vậy, có biết lý do không?”

Nghĩ mất một phút, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu trả lời hợp lý và nghiêm túc.

Ôn Nhiễm vội vàng đổi chủ đề: “Tiểu Uyển, thời gian nộp bài của cuộc thi ‘Thiết kế trang sức Apollo’ sắp hết hạn rồi, cậu đã gửi bài chưa?”

Cô mở ra bằng một tay.

Ôn Nhiễm: [Thời tiết ở Hộ Thành rất tệ nên tôi đoán anh không có ở đây.]

Nhìn xuống là con phố nhộn nhịp, dòng người lướt qua nhau.

Hôm nay thời tiết không đẹp, những đám mây dày đặc cuộn tròn trên bầu trời, những chú chim thường hay nhảy nhót trên cành cũng chẳng thấy đâu.

Động tác uống nước của Ôn Nhiễm lập tức dừng lại, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.

Dù sao thì cái cánh cửa này mở ra đâu có dễ.

Nặng nề giống như lòng cô vậy.

Bên kia không trả lời nữa.

“Không cần đâu, sư huynh.” Ôn Nhiễm chu đáo nói: “Anh bận như vậy, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều một chút đi ạ.”

Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, bộ não cứng đờ của cô tự hỏi liệu có phải mình đang mơ giữa ban ngày không.

Buổi tối Lý Uyển phải đi trị liệu tâm lý.

“Lần trước không kịp ăn cơm với em, đợi mấy hôm nữa rảnh anh đến tìm em nhé?”

lune: [Nước F.]

Điện thoại lại rung lên.

Ái Vi đột nhiên chạy lên phía trước, xoay người nhìn hai người họ: “Đường Phù Dương mới mở một nhà hàng Hàn Quốc, tối nay các cậu có rảnh không? Nếu rảnh thì đi cùng nhau nhé?”

Mơ màng, cô nghĩ, cảm xúc này có phải gọi là… bận lòng không?

Lại vang lên mấy tiếng liên tiếp, lúc này anh mới cầm lên xem, biểu cảm thoáng sững lại.

Tiễn Lý Uyển về nhà, Ôn Nhiễm nhìn khung cảnh lùi dần qua cửa sổ xe.

Cuối cùng cô vẫn thoát khỏi giao diện trò chuyện.

Ôn Nhiễm vô thức ngoan ngoãn gật đầu: “Em vẫn ổn ạ.”

Nửa tháng trôi qua, cũng không phải không có chuyện vui.

Nhan Vọng Thư không nhịn được bật cười, anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ cô đang cầm điện thoại, mặt đỏ tai hồng lúc này.

Có khi anh đang đi công tác ở thành phố nào đó trong nước, thậm chí là ở nước ngoài.

Sau vài câu đối thoại, Ái Vi bắt đầu chán và lôi điện thoại ra chơi, không nhắc lại chuyện của Jessica nữa.

Khoảng một phút sau, tin nhắn của Ôn Nhiễm mới bật lên.

Cô tiếp tục làm việc.

Bất chợt điện thoại vang lên một tiếng.

Cô cảnh giác như vậy, Nhan Vọng Thư không nhịn được, khẽ cười nhạt một tiếng.

Ôn Nhiễm: [Có thể đi.]

Cô cuối cùng cũng được tham gia cuộc thi, ngày càng tiến gần hơn đến hộp hương hoa ti nhưng trong lòng lại không có chút vui mừng nào.

Ôn Nhiễm lập tức nhìn về phía Lý Uyển. Cô ấy vẫn cúi đầu ăn, không thấy được vẻ mặt nhưng bàn tay đang cầm đũa rõ ràng đang run rẩy.

Trạch Trình Kính quan tâm hỏi trước: “Nhiễm Nhiễm, dạo này em vẫn ổn chứ?”

Cô không trả lời nữa.

Rồi… bật cười.

lune: [Anh không buôn người.]

lune: [Anh phải ra ngoài rồi, lúc khác trò chuyện sau.]

Xa xa là những tòa kiến trúc đường nét rõ ràng, trập trùng cao thấp.

Ôn Nhiễm đặt ly nước xuống, mở giao diện trò chuyện ra xem.

Ôn Nhiễm lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Trạch Tâm Di.

Ôn Nhiễm: [[mặt cười]]

Nhan Vọng Thư không kiên nhẫn, không thèm nhìn.

Nhưng Ôn Nhiễm lại cảm thấy khó chịu.

Hay là vì thích nhiều hơn?

Còn có cuộc thi “Thiết kế trang sức Apollo”, kết quả vòng sơ khảo đã công bố, cả Ôn Nhiễm và Lý Uyển đều vào được vòng chung khảo.

Chương 52: Chương 52

Gửi xong tin nhắn này Ôn Nhiễm vỗ vỗ má mình, tự an ủi bản thân: Không sao đâu, anh ấy không buôn người.

Ôn Nhiễm: [Tôi không có ý đó mà.]

Nhan Vọng Thư còn chưa kịp trả lời thì tin nhắn lại hiện ra.

Nhìn tin nhắn cuối cùng trong khung chat là do mình gửi Ôn Nhiễm bỗng thấy nhẹ nhõm kỳ lạ.

Ái Vi lập tức hiểu ra, nói: “Tớ nói mà, người mới đến thì dù ở đâu cũng phải làm việc vất vả, hai cậu thật sự khổ cực rồi.”

Anh mỉm cười, dùng tay kẹp điếu thuốc rồi dập tắt trong chiếc gạt tàn xanh ngọc.

lune: [Anh sẽ sắp xếp, cứ để cô ấy tiếp tục theo lịch điều trị cũ, những việc khác không cần lo.]

Lời nói dối của cô giống như một quả cầu tuyết, ngày càng lớn dần.

“…”

lune: [Đợi anh về, đi Bắc Đô gặp một người với anh.]

lune: [Đúng là có một chuyện hợp lý và nghiêm túc.]

Trên đường từ bệnh viện về khu “Lam Ngữ Phong”, đi vòng một chút là có thể qua nhà Lý Uyển nên hai người cùng ngồi chung xe.

Sau cuộc họp thường kỳ sáng thứ Hai Ôn Nhiễm nộp bản vẽ tham gia cuộc thi ‘Thiết kế trang sức Apollo’ theo yêu cầu.

Lune: [Thôi, anh chấp nhận lời xin lỗi của em rồi, cũng biết em áy náy. Nếu em không muốn đi thì không cần miễn cưỡng.[mặt cười]]

Ái Vi kéo tay Ôn Nhiễm, ghé sát thì thầm: “Nhiễm Nhiễm, Tiểu Uyển sao thế? Sao trông kỳ lạ vậy?”

Năm phút sau cô lại cầm điện thoại lên, mở cuộc trò chuyện với Nhan Vọng Thư.

Ảnh có vẻ được chụp từ trước cửa sổ kính sát đất ở một nơi cao.

Sau giờ nghỉ trưa, Lý Uyển gửi cho Ôn Nhiễm một số lưu ý quan trọng về cuộc thi “Thiết kế trang sức Apollo” và bảo nếu có chỗ nào không rõ thì cứ hỏi cô ấy.

Ôn Nhiễm không suy nghĩ mà nhắn lại: [Sao anh biết?]

Lý Uyển có lẽ đã hiểu được rằng loạt câu hỏi của Ôn Nhiễm lúc trưa chỉ là để giúp cô ấy tránh né chuyện của Jessica nên cô ấy nhắn lại hai chữ: “Cảm ơn.”

Hộ Thành mấy ngày liền đều là thời tiết âm u nhưng lại không mưa. Mỗi khi bước ra ngoài luôn có cảm giác như bị một tấm mền dày đè nặng, vô cùng bức bối.

Sau giờ làm, Ôn Nhiễm và Lý Uyển cùng đi ăn tối, sau đó mới bắt taxi đến bệnh viện.

lune: [Anh biết. Nên muốn cho em xem thời tiết đẹp bên này.]

Ví dụ như Lý Uyển, sau khi được bác sĩ tâm lý tư vấn chuyên nghiệp, tình trạng của cô ấy đã khá hơn nhiều. Cô ấy còn nói quyết định dọn đến sống chung với Tưởng Vũ Bác, cùng nhau về quê vào dịp Quốc khánh.

Trên xe về nhà dường như tâm trạng cô ấy tốt hơn một chút, khẽ dựa vào vai Ôn Nhiễm dù không nói gì.

Mãi đến khi xuống xe cô vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì.

Chuyện này không thể nghĩ nhiều, Ôn Nhiễm đặt điện thoại xuống, nghiêm túc làm việc.

Đáng yêu thật.

Ôn Nhiễm: [Nhưng phải hợp lý, nghiêm túc đấy.]

Nhan Vọng Thư nhìn biểu cảm mặt cười này, càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Điện thoại bên cạnh vang lên một tiếng.

Ôn Nhiễm vội cầm điện thoại chạy ra khỏi văn phòng để nghe máy.

“Mệt? Là vì chuyện của buổi tiệc à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không phải về mặt thể chất, mà là sự khó chịu trong lòng.

Giữa lúc làm việc Ôn Nhiễm cảm thấy hơi khát. Một tay cô cầm ly nước uống, một tay cầm điện thoại xem có tin nhắn mới không.

Ôn Nhiễm ôm điện thoại uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết vẫn tệ như cũ.

Anh đã nói vậy Ôn Nhiễm cũng không tiện từ chối nữa: “Vậy trước khi tới anh báo em một tiếng, em sẽ sắp xếp xem ăn gì.”

Ôn Nhiễm lấy điện thoại ra, vô thức mở WeChat, vào khung chat với Nhan Vọng Thư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô biết anh chắc chắn rất bận, sao có thể lúc nào cũng gặp được.

Mới hơn mười giờ tối, nhịp sống về đêm của thành phố này chỉ vừa mới bắt đầu, đèn neon rực rỡ, xe cộ tấp nập, người người cười nói vui vẻ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Chương 52