Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Anh làm em đau
Nhưng thực ra anh nghĩ, có lẽ là sớm hơn thế.
Nhan Vọng Thư nâng tay đặt lên vai Ôn Nhiễm, nghiêm túc nói với cô: “Không quan trọng. Gia đình em, xuất thân của em, học vấn của em, thành tựu của em… tất cả những điều đó đối với anh, đối với gia đình anh đều không quan trọng. Em hiểu không?”
Tài xế nhìn thoáng qua gương chiếu hậu: “Dạ, anh Nhan.”
Ôn Nhiễm cảm giác mình được bao bọc hoàn toàn thấy thật thoải mái, thật an toàn.
Anh cúi đầu nhìn, cô đã ngủ say trong lòng anh, vẫn còn ôm chặt anh.
Vì ngủ quá say, khi xe rẽ đầu cô theo quán tính ngả ra sau.
Vậy nên trong việc lựa chọn bạn đời, gia đình cho Nhan Vọng Thư toàn quyền tự do.
Nhưng rõ ràng anh không định buông tha cho cô.
Ôn Nhiễm mở mắt.
Nhan Vọng Thư cũng say, say trong bàn tay cô.
Cũng chính vì thế, năm đó, khi ba anh dắt một cô gái học nghề thủ công bình thường về nhà, nói muốn cưới cô ấy làm vợ, ông bà nội anh không hề phản đối mà còn thật lòng chúc phúc.
Anh đưa tay ôm lấy eo thon của cô, siết chặt, tay còn lại đặt lên sau gáy, ép cô ngẩng đầu rồi cúi xuống hôn.
Nhan Vọng Thư cúi đầu nhìn cô đang nắm chặt ngay vị trí cúc áo sơ mi của anh.
Người trong lòng anh nhắm chặt mắt, hàng mi run run, giọng nói nhỏ dần như đang làm nũng: “Nhan Vọng Thư, chuyện này rất quan trọng với em, anh trả lời em đi mà ~”
Âm nhạc dừng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“……”
Có lẽ ban đầu chỉ là một chút rung động, khi ấy anh chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài, thứ tình cảm đó còn trong tầm kiểm soát.
Lông mi cô run run, động tác chậm rãi nâng tay đặt chồng lên ngực trái, rất chân thành nói: “Nó đã rung động không thể kiểm soát.”
Đầu lưỡi anh cạy mở bờ môi cô, càn quét chiếm đoạt, không hề dịu dàng mà quấn lấy cô.
Ôn Nhiễm hé môi rồi lại mím lại, chẳng nói gì, chỉ có khuôn mặt là đỏ lên trước.
Anh chậm rãi mở miệng: “Vậy em lo lắng chuyện này sao?”
Khi anh cúi mắt xuống, lùi lại một bước, d·ụ·c v.ọng đã bị đè nén nhưng lại sinh ra một chút tức giận vì kiềm chế: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Đúng là tai bay vạ gió.
Môi cô mềm hơn anh tưởng, còn có hương vị đào ngọt ngào.
Cô thông minh, tự mình nghiêng người về phía trước.
Đôi mắt cô sáng rực lên: “Anh thích em nhiều đến mức nào?”
Đêm tối tựa như một ly rượu ngon.
Đêm hôm đó hiếm khi anh mất ngủ, ngồi dậy tính toán có thể cho cô bao nhiêu cổ phần của “Carllyle”, lúc đó anh mới chắc chắn rằng mình đã mất kiểm soát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mắt cô sáng lấp lánh, nhìn anh rất nghiêm túc: “Em không say.”
Bà theo sau lên tầng hai, đi về phía phòng khách.
Anh muốn đưa cô về nhà.
Một lúc sau anh phát hiện cô gái trong lòng mình không còn động tĩnh gì nữa.
Anh không nhịn được mà cúi đầu ngắm cô, gương mặt trắng nõn không trang điểm, vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng.
Cô hơi nâng giọng một chút: “Anh thích em ở điểm nào?”
Vậy khi nào thì mất kiểm soát?
Lại vô tình tạo cơ hội cho anh lấn tới.
“Ưm~” Ôn Nhiễm cảm thấy đau, khẽ rên lên.
Nhan Vọng Thư cúi mắt nhìn cô, vô cùng kiên nhẫn.
Nhan Vọng Thư bật cười, lồng ngực khẽ rung.
Nhan Vọng Thư ngẩn ra một chút rồi bật cười.
Ánh mắt anh hạ xuống nhìn bàn tay nhỏ nhắn đặt trên lồng ngực cô: “Ý em là gì, hửm?”
Sau khi bỏ điện thoại vào túi và ôm cô lại, anh cảm thấy lưng mình có chút cứng đờ.
Nhan Vọng Thư dùng một tay giữ chặt cô, lấy điện thoại ra gọi tài xế lái xe tới.
Còn có cả hương tuyết tùng nồng đượm.
Vì chuỗi câu hỏi của cô, tâm trí Nhan Vọng Thư bắt đầu dao động.
Thế nhưng cô không thể kéo anh lại gần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bất ngờ, Nhan Vọng Thư nâng tay giữ chặt bàn tay đang nghịch ngợm của Ôn Nhiễm kéo xuống, ghìm ra sau, cả người cũng áp sát, chỉ muốn ngay lập tức hôn cô.
Ôn Nhiễm hơi ngửa đầu, dịu dàng trấn an anh: “Anh đừng giận.”
Nhan Vọng Thư nghiêm túc hỏi: “Vậy em thích anh đúng không?”
Mãi lâu sau cô mới mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh thích em từ khi nào?”
Nói xong cô khẽ nâng cằm, chạm môi lên môi anh như chuồn chuồn lướt nước.
Anh hé miệng, ngậm lấy cánh môi cô, cắn nhẹ, rồi mạnh mẽ m*t vào.
“?”
Nhan Vọng Thư bỗng thấy mình có tội vô cùng.
Sau khi cúp máy, lúc nhét điện thoại vào túi quần, động tác của anh dường như làm ảnh hưởng đến cô, cô đột nhiên ôm anh chặt hơn, lẩm bẩm điều gì đó.
Giọng cô nhẹ nhàng, âm cuối kéo dài, ngọt ngào mềm mại.
Sao lại đáng yêu như vậy chứ!
Sau đó cô hơi lùi lại, đôi mắt sáng rực nhìn anh, nụ cười xinh đẹp nở rộ: “Em không có phản kháng.”
Cô chỉ vừa thốt ra nửa âm tiết: “Đừng…”
Làm lòng người rối loạn, mê hoặc tâm trí, bào mòn lý trí.
Thi Trạch cạn lời, đến cả nói chuyện cũng không được sao?
Dưới đầu ngón tay cô là đôi môi anh.
Chương 47: Anh làm em đau
Cảm giác được điều gì đó, yết hầu Nhan Vọng Thư khẽ chuyển động.
Nhưng vừa rồi, vì câu hát đó anh lại nhớ về lần đầu tiên gặp cô.
Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh.
“Có lẽ?” Ôn Nhiễm nắm bắt ngay từ khóa, không hài lòng mà nhíu mày.
Nhan Vọng Thư dứt khoát nói với tài xế: “Gọi về nhà, chuẩn bị đồ cho cô ấy ngủ lại, thêm canh giải rượu.”
Dì Vương mới sực tỉnh, vội chạy đến nhấn nút.
Ôn Nhiễm bị ép phải ngẩng đầu lên, nhìn anh hai giây rồi thành thật gật đầu.
“……”
Ôn Nhiễm mở mắt, ánh nhìn ướt át nhìn anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật ra ngay cả anh cũng không nói rõ được mình thích cô từ khi nào.
“Nếu ngày mai tỉnh dậy em không nhớ gì cả, vậy thì anh…”
Nhan Vọng Thư tiếp tục trả lời câu hỏi thứ hai của cô: “Anh thích em xinh đẹp, thích em nghiêm túc, thích em lương thiện, thích em kiên cường, thích em yếu đuối, thích em hay ngại ngùng…”
Nhan Vọng Thư nhích lại gần, một lần nữa giam cô vào ghế.
Bên kia vẫn còn náo nhiệt nhưng Thi Trạch vẫn luôn chú ý đến bọn họ.
Sau khi cả hai vào xe, Thi Trạch chưa vội đóng cửa mà cúi người đứng đó, giọng điệu trêu chọc: “Anh định đưa về nhà à?”
Khoảng cách gần đến mức hơi thở hòa quyện, Ôn Nhiễm khẽ nói: “Hôn một cái, nếu không có cảm giác phản kháng, vậy thì bên nhau đi.”
Dưới thế tấn công mãnh liệt của anh, Ôn Nhiễm vất vả tìm được chút khoảng trống.
Ôn Nhiễm đỏ bừng vành tai, đưa tay bịt miệng anh: “Aiya, anh đừng nói nữa!”
Anh lập tức ôm lấy cô.
Chừng hai phút sau, anh dứt khoát cúi xuống bế ngang Ôn Nhiễm bước ra ngoài.
So với gia thế và điều kiện, họ chỉ mong anh tìm được một người thật lòng yêu thương, cùng nhau nắm tay đi đến cuối đời.
Dưới ánh mắt nóng rực của anh, câu trả lời này bỗng trở nên khó nói hơn.
Bất giác, cơn giận trong lòng Nhan Vọng Thư tan biến.
Nhưng Nhan Vọng Thư lại ôm cô gái trong lòng, đi về hướng phòng ngủ của mình.
Cô nhắm mắt lại, tay dùng sức hơn một chút, lắc anh: “Anh trả lời em đi mà! Nhan Vọng Thư!”
Nhưng Ôn Nhiễm lại ngả người ra sau, giơ tay trái lên, dùng ngón trỏ chặn lại đôi môi anh đang sắp ập tới.
Ôn Nhiễm chậm rãi thu tay về, hé môi định nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Nhan Vọng Thư vẫn hưởng thụ hành động này, khẽ nhắm mắt, đáp: “Hỏi gì?”
Mềm mại, nóng rực.
Anh nhìn thấy trong đôi mắt cô tràn đầy hình bóng của anh.
Anh ta cố tình hạ thấp giọng, nghe có chút hài hước: “Anh Nhan, hành lý và túi xách của Ôn Nhiễm để ở cốp sau rồi.”
Hôm ấy trăng rất đẹp, cả khu vườn đầy hoa nhài.
Sợ cô ngã, Nhan Vọng Thư bước lên một chút, giọng nói lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng động.”
Đi được nửa đường cô bắt đầu cựa quậy, không chịu để anh ôm nữa.
Nhan Vọng Thư ngả cổ về sau, cô thậm chí còn chưa chạm đến cằm anh.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, làn da dưới ngón tay anh mềm mịn nhưng lại khiến anh có cảm giác như bị bỏng, nóng đến mức đầu ngón tay cũng hơi run rẩy.
Nhan Vọng Thư bị hành động của cô làm cho vui vẻ.
Nhan Vọng Thư cũng nghiêm túc trả lời cô: “Có lẽ là từ lần đầu gặp em anh đã thích em.”
Nhưng anh thực sự im lặng.
Nhan Vọng Thư giảm nhẹ động tác.
“Ừm.” Cô ngoan ngoãn đáp lời.
Cú đấm này mềm mại hệt như đôi môi cô, Nhan Vọng Thư hoàn toàn không cảm thấy gì, ngược lại, cô suýt nữa ngã khỏi ghế cao.
Cô thu tay về đặt lên ngực mình, cảm nhận nhịp tim rồi hỏi: “Còn anh thì sao?”
Nhan Vọng Thư đưa một tay luồn qua đùi cô, tay còn lại ôm lấy eo, trực tiếp đặt cô lên đùi mình.
Cô nghiêng người dựa vào anh để ngủ nhưng tư thế này không thoải mái chút nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng nói bất ngờ của Thi Trạch khiến Ôn Nhiễm cau mày khó chịu, lại cọ vào lòng Nhan Vọng Thư.
“Không quan trọng…” Ôn Nhiễm lẩm bẩm lặp lại, ngước lên nhìn anh: “Vậy… vậy còn gia thế và xuất thân của em, có quan trọng không?”
Anh chợt nhớ lại lúc bị Thi Trạch kéo lên sân khấu hát. Bài hát đó không phải lần đầu anh hát, câu hát ấy anh cũng chưa từng thấy đặc biệt.
Nhan Vọng Thư vươn tay đỡ sau gáy cô, giữ khuôn mặt cô áp vào lồng ngực mình.
“Em không cần ‘Carllyle’.” Ôn Nhiễm cúi đầu, nhẹ nhàng lắc: “Em chưa bao giờ muốn ‘Carllyle’ từ anh.”
Giây tiếp theo cô giơ nắm đấm đánh anh một cái: “Anh làm em đau.”
Về đến ‘Đàn Uyển’, dì Vương dù đã nhận được điện thoại từ trước nhưng khi thấy Nhan Vọng Thư bế một cô gái vào nhà vẫn sững sờ mấy giây.
Anh nhìn cô chăm chú, nhìn sâu vào đáy mắt cô.
Giống như một đứa trẻ không biết mình đã làm gì sai nhưng lại bị trách mắng.
Ánh mắt Ôn Nhiễm dừng lại trên môi anh, ngập ngừng: “Tiểu Uyển từng nói…”
Mãi đến khi anh đứng trước thang máy: “Dì Vương, bấm thang máy.”
Theo từng cử động của cô, hơi thở anh dần trở nên gấp gáp, gân xanh trên cổ vì máu dồn mà căng lên.
Cuối cùng đại não của Ôn Nhiễm hoàn toàn trống rỗng, bị giữ chặt trong vòng tay anh, mặc anh tùy ý chiếm hữu.
Anh ta lập tức theo sau, liếc nhìn người trong lòng Nhan Vọng Thư: “Muốn về rồi?”
Cô lại gọi thẳng tên anh.
Lúc đó tâm trạng anh không tốt nhưng vẫn cảm thấy cô gái mặc váy dài màu trắng ấy có nụ cười thật đẹp.
Chỉ còn thiếu một câu trả lời rõ ràng nữa.
Đầu ngón tay cô lạnh hơn nhiệt độ cơ thể anh một chút, mềm mại nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Ôn Nhiễm lúng túng đẩy vào ngực anh.
Anh ôm cô, cảm xúc dần ổn định lại, khẽ gọi tên cô: “Ôn Nhiễm.”
Nhan Vọng Thư gật đầu.
Ngón tay Ôn Nhiễm siết chặt, muốn kéo Nhan Vọng Thư lại gần hơn một chút. Ánh đèn thay đổi liên tục, cô cảm thấy mình sắp không nhìn rõ anh nữa.
Ôn Nhiễm cúi đầu suy nghĩ hai giây rồi gật đầu: “Ừm.”
Nhan Vọng Thư chẳng buồn để ý, chỉ ôm Ôn Nhiễm vào lòng.
Ngón tay Ôn Nhiễm siết chặt cổ áo anh, khẽ dùng lực, cơ thể Nhan Vọng Thư thuận thế nghiêng xuống.
Nhan Vọng Thư nhíu mày, anh giận sao? Anh chỉ muốn nhanh chóng đưa cô về nhà, tránh để mình chịu tội thêm.
Trái tim Nhan Vọng Thư lập tức tan chảy, khi mở miệng, giọng nói tràn đầy cưng chiều: “Bây giờ anh trả lời ngày mai em có còn nhớ không?”
Khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi mắt long lanh quyến rũ chưa từng có, đầu ngón tay phải vẫn còn đang nghịch ngợm trên cổ anh.
Ôn Nhiễm say rồi.
Nhan Vọng Thư khẽ trấn an: “Anh tình nguyện cho em, chuyện này không quan trọng.”
Anh đứng yên tại chỗ không hề lay động, còn người đang ngồi trên ghế cao lại giống như sắp ngã nhào.
Cô nhìn anh, lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng đầy nũng nịu: “Không được.”
Anh nhìn cô không nhúc nhích.
Anh buông cô ra, hơi ngửa đầu, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Nhìn nụ cười nơi khóe môi anh, Ôn Nhiễm không kiềm chế được mà nắm lấy áo anh, siết chặt.
Ôn Nhiễm rất thích tư thế này, rúc vào ngực anh, ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.
Câu hỏi này với Nhan Vọng Thư mà nói, chẳng đáng để bận tâm.
Gia đình anh không giống vậy.
Khác với nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước của cô, môi anh nghiền nát lấy môi cô.
Cô ngửa đầu trong vòng tay anh, môi mím lại, giọng nói mềm mại mang theo chút tủi thân: “Anh làm em đau.”
Cô vui vẻ ôm lấy eo anh, nhắm mắt lại, cọ cọ vào lồng ngực anh.
Thấy anh không trả lời, Ôn Nhiễm sốt ruột.
Nhưng anh ta vẫn theo sát, dẫn đường đưa Nhan Vọng Thư lên thang máy, chủ động giúp anh mở cửa xe.
Nhìn biểu cảm vừa mơ hồ vừa nghiêm túc của cô, Nhan Vọng Thư không nhịn được bật cười.
Cô không tham lam, thứ không thuộc về mình cô đều không cần.
Ôn Nhiễm nói: “Nhan Vọng Thư, em muốn hỏi anh… một câu hỏi.”
Anh không kiềm chế được, cúi xuống hôn lên trán cô, bàn tay không còn nghe theo lý trí nữa.
Anh không nghe rõ cô nói gì.
Nhan Vọng Thư khựng lại một giây, nhíu mày, hơi kéo giãn khoảng cách, giọng nói trầm xuống mang theo tia nguy hiểm: “Ôn Nhiễm.”
Nhưng chính cô lại chẳng thể tự ngồi vững.
Đột nhiên Ôn Nhiễm đưa tay nắm lấy áo sơ mi anh.
Khi anh buông cô ra, đầu mũi cô lấm tấm mồ hôi, cánh môi sưng đỏ bóng loáng, hơi thở hỗn loạn, trông quyến rũ vô cùng.
Ôn Nhiễm thu tay lại, giọng nói rất nhỏ, gần như nghẹn ngào gọi tên anh: “Nhan Vọng Thư.”
Thấy anh không phản ứng, Ôn Nhiễm nhẹ nhàng kéo áo anh.
Anh kiềm chế bản thân, ngẩng đầu lên nhìn cô, vô cùng kiên nhẫn, nhấn từng chữ chậm rãi, như sợ cô bỏ sót: “Bây giờ nói cho anh biết, câu trả lời của em là gì?”
“Sẽ không.” Ôn Nhiễm nhẹ giọng ngắt lời anh, siết chặt vòng tay ôm lấy anh: “Em không say.”
Thi Trạch cười sảng khoái hai tiếng, trước khi đóng cửa còn nhắc nhở: “Anh Nhan, nhớ xem tin nhắn WeChat đấy.”
Ông bà nội anh là một cặp đôi xuyên quốc gia, vào thời đại đó họ từng mất liên lạc suốt mười năm nhưng vẫn không từ bỏ tìm kiếm nhau mới có sau này, mới có ‘Carllyle’.
Cô ngả người về sau nhưng bàn tay siết chặt ở eo và sau gáy lại bá đạo giữ cô lại.
Nhan Vọng Thư khẽ cười, ngón tay xoa nhẹ gáy cô khiến cô khẽ run lên.
Nhưng anh lại tiến thêm một bước, áp sát cô hơn, khiến cô hoàn toàn không thể dùng sức.
Anh đưa tay xoa nhẹ sau gáy cô, ôm cô vào lòng, cằm cọ cọ l*n đ*nh đầu cô, nhắm mắt lại, dịu giọng dỗ dành: “Anh biết rồi, anh biết rồi.”
Vì khoảng cách quá gần, cô phải ngước đầu lên nhìn thẳng anh.
Anh nghiêng đầu: “Suỵt.”
Trong lòng Nhan Vọng Thư dâng lên một cảm xúc xa lạ, anh cúi người xuống gần hơn, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
Nhan Vọng Thư nhẹ nhàng vén tóc cô ra khỏi gương mặt, lạnh giọng: “Câm miệng.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.