Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36: Tổng giám đốc Đỗ định giành người của tôi à

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Tổng giám đốc Đỗ định giành người của tôi à


Tổng giám đốc Đỗ tiến lại gần hơn, giọng điệu đầy hứa hẹn: “Cô cứ yên tâm, chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể lập tức sắp xếp cho cô ký hợp đồng, tham gia đoàn phim, ít nhất cũng là vai nữ hai.”

Cố Thần ngăn cô lại: “Thật không may, hôm nay là ngày hiếm hoi tôi được nghỉ ngơi, tôi chỉ muốn thư giãn, không bàn chuyện công việc.”

Ôn Nhiễm nói: “Anh Cố, tại buổi tiệc ‘Carllyle’ vào cuối tháng này, chiếc nhẫn anh sẽ đeo là do tôi thiết kế. Trước đó tôi cần trao đổi với anh về cấu trúc và ý tưởng thiết kế của chiếc nhẫn.”

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Nghĩ vậy, cô hơi chột dạ.

Nhan Vọng Thư dừng lại trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, chân mày khẽ nhíu lại, cuối cùng là người lên tiếng trước: “Sao lại ngồi xổm ở đây nữa?”

Hai người chạm mắt nhau trong hai giây, Ôn Nhiễm liền xấu hổ quay đầu sang chỗ khác.

Tâm tư muốn tách bạch mối quan hệ với anh, cô chẳng hề che giấu chút nào.

“Tôi không muốn nợ anh.” Ôn Nhiễm quả quyết nói, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

Nhan Vọng Thư khoanh tay trước ngực: “Em không thấy dưới lầu có fan đang đợi à? Sao em lại nghĩ cậu ta sẽ rời đi bằng cửa chính?”

Ôn Nhiễm chuẩn bị lên tiếng từ chối, thì bỗng nhiên có một giọng nam trầm ấm vang lên phía sau.

Toàn thân anh toát lên vẻ cao quý và thanh lịch.

Chính là dạy dỗ.

Ôn Nhiễm cũng không phải làm cho có hình thức, cô không muốn nói ra rồi bị bỏ qua.

Lúc này Ôn Nhiễm vẫn chưa nhận ra có vấn đề gì.

“Không cần đâu.” Cố Thần lắc đầu từ chối, đột nhiên nheo mắt lại: “Tôi sẽ xem mà, chị gái, tha cho tôi đi.”

Nói xong, Ôn Nhiễm định lấy tài liệu ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng cô vẫn giữ thái độ lịch sự: “Cảm ơn tổng giám đốc Đỗ nhưng tôi không có ý định đó.”

Trong đầu cô đấu tranh dữ dội nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Dù rằng anh sẵn lòng cho cô một bữa trưa miễn phí nhưng cô không thể chấp nhận tình ý của anh nên không muốn lợi dụng anh.

Thấy vậy cô gái đành bỏ cuộc và rời đi trong tâm trạng chán nản.

Cố Thần gật đầu với Ôn Nhiễm, giọng điệu có chút lười biếng: “Chào cô.”

Cô bước ra, nhìn thấy bên cạnh có một quầy tiếp tân màu vàng kim. Trên quầy có một chiếc khay vàng chạm khắc tinh xảo, bên trong là mô hình hoa sen làm từ cát trắng trông sống động như thật.

Nhan Vọng Thư bật cười thành tiếng.

Ôn Nhiễm cầm một ly rượu đứng chờ bên cạnh, đợi đến khi hai cô gái rời đi mới tiến lên.

“Xin lỗi, tối nay toàn bộ tầng này đã được bao trọn. Chúng tôi có nhà hàng ở tầng mười lăm, cô có thể đến đó dùng bữa.” Nhìn thấy Ôn Nhiễm vẫn chưa có ý định rời đi, lễ tân lịch sự hỏi thêm: “Cô có cần tôi giúp liên hệ nhân viên nhà hàng tầng mười lăm phục vụ cô không?”

Cố Thần tiến lại gần hơn, dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt anh càng trở nên tinh tế, đẹp mắt: “Tôi đã hơn hai mươi tiếng chưa ngủ rồi, dù cô có nói gì lúc này, tôi cũng không nhớ được đâu.”

Cô chỉ mong lúc này mình có thể trở nên vô hình.

Không hiểu sao Ôn Nhiễm có cảm giác anh định dẫn cô đến một chỗ vắng để dạy dỗ mình.

“Đừng hiểu lầm.” Người đàn ông lấy ra một tấm danh thiếp dát vàng đưa cho cô: “Tôi họ Đỗ.”

Ôn Nhiễm đi thang máy lên tầng hai mươi hai.

Ở đây không có cửa sổ, không nhìn thấy sắc trời bên ngoài, chỉ có ánh sáng lấp lánh từ đèn pha lê làm mắt cô thêm mỏi mệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tối nay đoàn làm phim Thanh Phong tổ chức dạ tiệc trên tầng hai mươi hai của khách sạn, và Cố Thần, nam chính của bộ phim cũng sẽ tham dự.

Lần này Ôn Nhiễm không để anh dắt mũi nữa, điều cô muốn tách bạch không phải chuyện này.

“Sẽ.” Nhan Vọng Thư không do dự chút nào.

Nhan Vọng Thư nói: “Chỉ cần là nhà thiết kế của ‘Carllyle’, liên quan đến dự án của ‘Carllyle’, anh có lý do gì để không giúp?”

Chân cô bắt đầu tê dại, cô thở dài, tựa người vào tường và từ từ ngồi xổm xuống để nghỉ một lát.

Trên thiệp mời đều ghi rõ danh sách khách mời.

Cô vẫn chưa ăn tối, định ăn chút gì đó để lấp bụng, dù sao thì cơn đau dạ dày lần trước vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua.

Giọng cô hiếm khi mạnh mẽ, khí thế vững vàng chất vấn: “Nếu hôm nay là một nhà thiết kế khác của ‘Carllyle’ đứng đây chờ, chẳng lẽ anh cũng sẽ giúp sao?”

Nhưng Ôn Nhiễm lắc đầu không đáp.

Ông ta chủ động chào cô: “Chào cô.”

Bị từ chối, Ôn Nhiễm nhíu mày.

Ôn Nhiễm biết tầng hai mươi hai là một nhà hàng chiếm trọn cả tầng, liền nhanh trí nghĩ ra một cách: “Vậy tôi có thể vào trong để dùng bữa không?”

Nói xong anh sải bước đi về phía khác của phòng tiệc.

Ôn Nhiễm chạm ly với anh, uống một ngụm rượu, sau đó nghiêm túc nói: “Anh sinh năm 1995, tôi nhỏ hơn anh hai tuổi, anh không nên gọi tôi là chị.”

Lễ tân phụ trách tiếp đón liếc nhìn Ôn Nhiễm, sau đó khó xử quay sang Nhan Vọng Thư: “Anh Nhan, chuyện này…”

Ôn Nhiễm cắn môi, bị cậu trai này bất ngờ làm nũng.

Ôn Nhiễm cảm thấy mặt mình chắc chắn đang đỏ bừng.

Ôn Nhiễm tiếp tục đi vào trong, đến khu vực lối vào, nơi có bốn nhân viên bảo vệ cao lớn đứng gác cùng với một lễ tân và một cô gái trẻ.

Sau giờ làm Ôn Nhiễm trực tiếp bắt taxi đến khách sạn Tuần Phong Quốc Tế.

Chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng cô nghe thấy âm thanh thang máy dừng lại.

Vừa đến gần cô nghe thấy cô gái trẻ nói: “Tôi có thư mời nhưng trên đường đến đây tôi đã làm mất nó rồi…”

Anh lại cao lớn, khiến bầu không khí trở nên áp lực hơn nhiều.

Dù sao trước đó anh cũng đã chú ý đến thông tin liên quan đến tác phẩm của Ôn Nhiễm, biết rằng tác phẩm của cô sẽ do Cố Thần đeo.

Thấy không thể tránh được, Ôn Nhiễm dựa vào tường, chậm rãi đứng dậy, khẽ trả lời: “Chân tôi, đứng lâu bị tê.”

Ôn Nhiễm nghĩ, đợi cô ăn xong sẽ chào hỏi Nhan Vọng Thư một tiếng rồi về nhà.

Cứ như thể không cần biết cô muốn làm gì, anh đều có thể giúp cô hoàn thành.

“Là thế này, tôi biết lịch trình của anh rất bận, nếu anh không phiền tôi có thể trao đổi với anh ngay bây giờ.”

Nhan Vọng Thư nheo mắt lại, cô gái này đúng là biết chọc giận người khác.

“Dạy dỗ?” Anh không hài lòng với từ này.

Bên cạnh còn có một lò sưởi vàng nhỏ, khói mỏng bốc lên từ những khe hở chạm trổ tinh tế—hẳn là nguồn gốc của mùi hương lan tỏa trong không gian.

Người đàn ông mặc một bộ vest màu xám bạc thẳng thớm, tóc tai cũng được chải chuốt gọn gàng.

Nhan Vọng Thư hơi cúi xuống, cằm căng chặt: “Tại sao không nhờ anh giúp?”

Ôn Nhiễm không chú ý lắm đến những gì cô gái đó nói tiếp theo, bởi lúc này cô đang lo lắng về việc bản thân không có thư mời.

Khuôn mặt dịu dàng nhưng tràn đầy bướng bỉnh.

Nhưng rõ ràng cô không hề vô hình.

Ôn Nhiễm cảm thấy mỗi lần anh nói chuyện đều mang theo cái giọng điệu đó, mặc dù ngẫm kỹ lại, anh nói cũng có lý.

“Sao vậy tổng giám đốc Đỗ, định cướp người của tôi à?”

“Dựa vào chính mình?” Nhan Vọng Thư như nghe thấy một trò cười, khẽ cười nhạo: “Cái gọi là dựa vào chính mình của em chính là đứng ở đây chờ sao?”

Lời này vừa dứt, Ôn Nhiễm lập tức cảm thấy mình đúng là kẻ ngốc, làm chuyện cũng ngốc nghếch.

Nhan Vọng Thư lập tức hiểu ra.

Anh cố tình hỏi: “Em làm gì ở đây?”

Cô cất danh thiếp, nở nụ cười ngọt ngào: “Chào ông, tổng giám đốc Đỗ.”

“Chuyện là thế này, tôi thấy cô có điều kiện rất tốt.” Người đàn ông lùi lại hai bước, ánh mắt lướt qua cô từ trên xuống dưới: “Cô có muốn ký hợp đồng với công ty tôi làm diễn viên không?”

Lễ tân nhẹ nhàng từ chối: “Xin lỗi, không thể.”

Nhan Vọng Thư mặc một bộ vest kẻ sọc hai hàng cúc màu xanh đen, đường cắt may vừa vặn tôn lên bờ vai rộng, vòng eo thon, tạo thành dáng người tam giác ngược hoàn hảo.

Khi cửa thang máy mở ra, một mùi hương nồng nàn của hoa lan tỏa cùng với chuông gió xanh phảng phất trong không khí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hôm nay cô còn mặc một chiếc váy dài màu thanh long đỏ, nổi bật đến chói mắt.

Chương 36: Tổng giám đốc Đỗ định giành người của tôi à

Chữ “sẽ” dứt khoát này khiến Ôn Nhiễm sững sờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng cô không muốn né tránh lúc này, bướng bỉnh chống đỡ, thậm chí không chớp mắt.

Nơi này ánh sáng không quá chói, không gian có phần chật hẹp hơn.

Bản năng khiến cô ngẩng đầu lên.

Lông mi cô khẽ run, lẩm bẩm: “Chỉ bảo”

Lúc đầu anh còn tưởng cô lại đau dạ dày, đáng thương ngồi co ro một góc, trông như một nhóc con nhỏ bé mà ai cũng có thể bế đi.

Cô mỉm cười, lịch sự chào hỏi: “Chào anh Cố, tôi là nhà thiết kế trang sức của ‘Carllyle’, Ôn Nhiễm.”

Ánh mắt anh lướt qua đại sảnh, nơi có các nhân viên bảo vệ và lễ tân đang đứng gác.

Thật ra, nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, với năng lực của Nhan Vọng Thư, anh hoàn toàn có tư cách nói ra câu này một cách bá đạo như vậy.

Sau đó cô gái trẻ kia bị từ chối vì không có thư mời. Khi cô ấy không cam lòng tiến lên một bước, bốn nhân viên bảo vệ lập tức can thiệp.

Sau đó cô gật đầu đồng ý.

“Hoặc là…” Nhan Vọng Thư kéo dài giọng, đột nhiên không nghiêm túc: “Em sợ sẽ…”

Câu này nói ra…

Hương thơm này ngửi lâu thật sự khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Nhan Vọng Thư nhìn cô, giọng điệu không cho phép từ chối: “Đi theo anh.”

Ôn Nhiễm trầm ngâm một lúc rồi vẫn quyết định bước tới: “Xin chào, tôi là nhân viên hợp tác với Cố Thần, có việc gấp cần gặp anh ấy. Phiền cô có thể giúp tôi nhắn lại với anh ấy được không?”

Ánh mắt dò xét của ông ta khiến Ôn Nhiễm cảm thấy không thoải mái.

“Xin mạo muội hỏi, cô đang làm việc ở công ty nào?”

Nhan Vọng Thư không để ý đến cô ta, trực tiếp dẫn Ôn Nhiễm đi vào, cũng không ai dám cản lại.

Sau khi Cố Thần cam đoan nhiều lần rằng anh ta sẽ xem tài liệu và liên hệ lại, Ôn Nhiễm mới tạm thời yên tâm.

“Chuyện giữa chúng ta là chuyện giữa chúng ta.” Giọng Nhan Vọng Thư nhẹ nhàng hơn nhiều: “Hơn nữa, anh đã làm gì quá đáng với em hay nói gì quá đáng để em phải tránh anh đến vậy?”

Tần Tiêu đứng chờ ở cửa một lúc lâu mới thấy hai người họ đi đến.

Giọng điệu anh dịu hơn, Ôn Nhiễm cũng không bướng bỉnh nữa, bắt đầu suy xét xem lời anh nói có lý không.

“Hửm?”

Cũng phải thôi, cô luôn liên hệ với người quản lý của anh.

Dưới đầu ngón tay cô, chất vải của bộ vest anh mặc vô cùng mềm mại và tinh tế.

Ôn Nhiễm mím môi, chậm rãi đưa tay xuyên qua khuỷu tay anh, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay anh.

“Ôn Nhiễm, anh đang đứng ngay trước mặt em, vậy mà em lại không cần anh giúp. Em…” Nhan Vọng Thư nghiến răng kiềm chế: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Cố Thần xoay xoay ly rượu trong tay, lười biếng kéo dài giọng: “Ồ.”

Cô vô thức nhìn về phía lò sưởi vàng đối diện, nhìn làn khói mỏng nhẹ nhàng bay lên rồi dần tan biến.

Cố Thần: “……”

Nhan Vọng Thư có chút thương cô nên đổi cách nói: “Ôn Nhiễm, em là nhà thiết kế của ‘Carllyle’, mọi tài nguyên của ‘Carllyle’, bao gồm cả anh, em đều có thể sử dụng hợp lý, đây không phải chuyện vượt giới hạn.”

“Chờ người.” Cô không nhìn anh, hoàn toàn không có ý định nhờ vả.

Thì ra người đàn ông này là tổng giám đốc của Giải trí Tinh Tinh, cũng chính là ông chủ của Cố Thần.

Anh ta mặc trang phục thoải mái, không giống như đến tham dự một bữa tiệc trang trọng, lúc này đang bị hai cô gái trẻ vây quanh trò chuyện vui vẻ.

“Anh đang ở đây, em có chuyện gì muốn làm, không định nói sao?”

Chờ dạ tiệc kết thúc, chờ những người bên trong đi ra.

Nhìn thái độ của anh, Ôn Nhiễm đoán có lẽ Cố Thần không biết mình.

Anh nhướng mày, giọng điệu trêu chọc: “Em không nghĩ anh chỉ giúp riêng em đấy chứ?”

Trước giờ cô chưa từng bị đối xử như thế này, trong lòng có chút tủi thân nhưng vẫn kiên trì chờ đợi.

Không còn cách nào khác, cô đành quay về chỗ thang máy đứng chờ.

Nhan Vọng Thư chủ động cho cô một bậc thang để bước xuống, khuỷu tay hơi cong lại, làm động tác mời: “Vậy bây giờ, em có muốn đi vào cùng anh không?”

Bốn chữ “Anh đang ở đây” khiến tim Ôn Nhiễm khẽ run lên.

Họ rẽ vào một hành lang.

Sảnh tiệc rộng rãi nên trông không quá đông người, Ôn Nhiễm nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của Cố Thần.

“…”

Nhìn cô vài giây, sắc mặt anh bỗng dịu đi, giọng điệu trêu chọc: “Em là nhà thiết kế của ‘Carllyle’, mà ‘Carllyle’ là của anh, mối quan hệ này, em có thể cắt đứt sao?”

Thế nhưng với kinh nghiệm xã hội ít ỏi của mình, làm sao cô có thể che giấu được sự xấu hổ của chính mình khi nhận ra bản thân tự đa tình.

Ôn Nhiễm hơi nhướng mày, có chút cảnh giác: “?”

Ôn Nhiễm vẫn không giãn mày: “Tuần trước tôi đã gửi vào email công việc của anh, nhưng tôi vẫn muốn trực tiếp giải thích với anh.”

Vào trong cửa Ôn Nhiễm lập tức buông tay ra, khách sáo nói: “Tổng giám đốc Nhan, cảm ơn anh, tôi xin phép đi trước.”

Cô đang nhấm nháp chiếc bánh kem vị nho thì một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi tiến đến.

Ôn Nhiễm nhận lấy, nhanh chóng lướt qua thông tin trên danh thiếp.

Cô cứng rắn nói: “Tôi không muốn anh giúp, tôi muốn dựa vào chính mình.”

Cô đành nói: “Vậy khi nào anh xem xong nhất định phải liên hệ với tôi.”

Nhan Vọng Thư im lặng hai giây, khí thế lạnh đi vài phần: “Ôn Nhiễm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mùi nước hoa nam trên người ông ta nồng nặc, gay gắt đến mức khó chịu.

Anh nhìn cô, cảm thấy bộ dạng e thẹn mà ngoan ngoãn của cô lúc này thật giống một con mèo nhỏ rúc vào lòng người sau khi gây họa.

Ôn Nhiễm không biết mình đã đợi bao lâu, cũng không biết còn phải đợi đến khi nào.

Anh ta nói thẳng như vậy, Ôn Nhiễm cũng không giấu giếm.

“Thế này đi, cô có tài liệu liên quan đúng không? Cô gửi qua email cho tôi, khi nào có thời gian tôi sẽ xem ngay.”

Ôn Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, mỗi bước đi đều vang lên rõ ràng như dẫm lên tim cô vậy.

“Không sợ.” Ôn Nhiễm lập tức phủ nhận, sợ anh nói thêm gì nữa, cô nhượng bộ: “Tôi hiểu rồi, anh đừng dạy dỗ tôi nữa.”

Ôn Nhiễm ngước lên nhìn một cái, lịch sự đặt chiếc bánh xuống, nhẹ nhàng gật đầu: “Chào ông.”

Anh ta lướt mắt nhìn qua hai người, không nói gì mà chỉ đưa thiệp mời ra.

Chị gái?

Nói xong, cô qua loa cúi người chào rồi bước vào sảnh tiệc.

“Được thôi, chị gái.” Cố Thần ngoan ngoãn gật đầu, nâng ly lên: “Chị gái, cạn ly nào.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Tổng giám đốc Đỗ định giành người của tôi à