Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34: Nhan Vọng Thư lại muốn tán tỉnh cậu à!!!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Nhan Vọng Thư lại muốn tán tỉnh cậu à!!!


Anh nói: “Không có.”

Ôn Nhiễm liếc nhìn Nhan Vọng Thư, hiểu ra điều gì đó.

Trạch Tâm Di: [Không phải là Nhan Vọng Thư chứ???]

— Tuyên bố: Độc thân.

Quả thật vậy.

Cơ hội gì, may mắn gì, trân trọng hay nhút nhát gì chứ— rõ ràng cô đang nói về chuyện không muốn ăn bữa cơm miễn phí mà!

Chuyện chính: Hộp hương hoa ti.

Anh cũng chỉ là thuận miệng nói theo dòng suy nghĩ.

Ngón tay Nhan Vọng Thư nhẹ gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng “cốc cốc”, giọng điệu chậm rãi: “Dùng bữa thôi.”

Trạch Tâm Di: [Nhan Vọng Thư lại muốn tán tỉnh cậu à!!!]

Khi tắm, cô đã đưa ra quyết định.

Ôn Nhiễm liếc nhìn Nhan Vọng Thư một cái, thấy anh không có ý định nói gì, cô cắn răng xuống xe.

Điện thoại trong tay Ôn Nhiễm rung lên liên tục, Trạch Tâm Di trực tiếp gọi đến.

Giọng của Trạch Tâm Di vẫn còn chút khàn của người mới ngủ dậy, nhưng không giấu nổi sự kích động: “Nhiễm Nhiễm, tuy tớ luôn mong cậu yêu đương nhưng Nhan Vọng Thư thì không được!”

Anh lặp lại lần nữa: “Anh không có bạn gái.”

Vậy nên, anh ta không phủ nhận việc có ý đồ với cô.

Taxi dừng lại ở ngã tư, không có tòa nhà cao tầng che chắn, đúng lúc có một tia nắng chiếu xuống hắt lên một bên mặt Ôn Nhiễm.

Ai ngờ lại có bước ngoặt.

Cô có cảm giác bản thân bị treo lơ lửng, mà sợi dây đang treo cô lại nằm trong tay Nhan Vọng Thư.

Muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Người ta thường nói tình yêu khiến con người ta bốc đồng.

Vậy nên, hành động của anh ta bây giờ là đang khoe mẽ như con công xòe đuôi? Là đang tán tỉnh? Là muốn lấy lòng?

Anh đúng là biết nhiều thật.

Chẳng qua chỉ có hai chuyện chính:

Người này sẵn sàng mời cô một bữa trưa miễn phí, thậm chí là bữa tối.

Đây là bảo cô suy nghĩ sao?

Nhưng anh ta không phải đã có bạn gái rồi sao?

Mà là bữa tối miễn phí.

Nhan Vọng Thư nhìn cô: “Bữa tối có hài lòng không?”

Câu trả lời này khiến Trạch Tâm Di cười sảng khoái, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ hơn: “Vậy là được! Dù sao cũng chỉ là chuyện của hai tháng, sắp đến bước cuối cùng rồi mà vì chuyện này mà bỏ dở giữa chừng thì không đáng.”

Được rồi, bây giờ không còn là bữa trưa miễn phí nữa.

Câu nói này khiến Ôn Nhiễm nghẹn lời, không biết phải đáp thế nào.

Nhan Vọng Thư[HOT]

Nhưng ở đây lại không có cái lỗ nào.

Tuyên bố: Độc thân[HOT]

“Một tác phẩm xuất sắc, giá trị nghệ thuật của nó do các bậc thầy nghệ thuật đánh giá, giá trị thương mại do thị trường quyết định. Tôi chỉ là một doanh nhân, chẳng qua chỉ bắt kịp xu hướng thời trang hiện tại mà thôi. Em cần sự công nhận của tôi để làm gì?”

Nói xong câu này, hiếm khi Nhan Vọng Thư cảm thấy hơi căng thẳng.

Hơn nữa, còn rất hài lòng.

Anh ngồi thẳng dậy, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói trầm ổn: “Em là nhà thiết kế của ‘Carllyle’, phương châm của công ty tôi sẽ không nói thêm nữa—đây là may mắn đầu tiên của em.”

“Đúng rồi, không phải cậu nói hộp hương không còn hy vọng, sắp về rồi sao?”

Bộ dạng này trong mắt Nhan Vọng Thư trông chẳng khác gì đang thử độc.

Nhan Vọng Thư không nói thẳng ra, nên Ôn Nhiễm đương nhiên cũng không thể nói rõ ràng.

Ôn Nhiễm quay đầu lại.

Chương 34: Nhan Vọng Thư lại muốn tán tỉnh cậu à!!!

Giọng nói trầm thấp của Nhan Vọng Thư, từng chữ rõ ràng: “Suy, Nghĩ, Cho, Kỹ.”

Ôn Nhiễm kể lại tỉ mỉ chuyện hôm nay cho Trạch Tâm Di nghe.

Những món còn lại cô chưa từng ăn, cũng không biết tên.

Và không hề có ý định bắt cô phải trao đổi thứ gì để đáp lại.

Chẳng lẽ… là đang theo đuổi nghiêm túc?

“Ôn Nhiễm.” Nhan Vọng Thư trầm giọng: “Khi đối mặt với cơ hội, đừng sợ hãi, hãy nắm chặt lấy nó, hiểu không?”

Trạch Tâm Di suy nghĩ hồi lâu: “Cậu nghĩ thế nào?”

Ôn Nhiễm: “…”

Ôn Nhiễm không muốn thừa nhận ngay: [Sao cậu lại nói vậy?] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Nhiễm không trả lời.

Nhan Vọng Thư thấy cô mím môi không vui, lại bổ sung một câu: “Anh chỉ có thể cho em một đêm để suy nghĩ thôi, sau đó có quá nhiều việc, không kịp nữa.”

Ôn Nhiễm vẫn ngồi yên, đầu óc hơi rối loạn.

Cô dùng muỗng nhỏ múc một ít, nhấp thử.

Nói như thể cô đang ghen vậy.

Ôn Nhiễm không ngờ Nhan Vọng Thư lại thẳng thắn đến vậy, nhất thời tay run lên, muỗng sứ va vào thành bình, âm thanh vang vọng lên cùng với nhịp tim cô.

Ôn Nhiễm mở nắp chiếc bình sứ trắng bên cạnh, bên trong là một chén canh màu nâu nhạt, không có váng dầu, thoang thoảng mùi thuốc bắc thanh đạm.

Nhan Vọng Thư sững lại.

Bởi vì chính anh là người phủ nhận cô ngay từ đầu nên cô mới tạo ra tác phẩm này để giành lấy sự công nhận của anh.

Lúc này đầu óc Ôn Nhiễm vẫn còn đang mắc kẹt ở một chuyện khác, cô đặt muỗng xuống, ngẩng lên hỏi: “Vậy, Yên Nhiễm là vợ chưa cưới của anh sao?”

Cô thu lại ánh mắt, mang theo chút bực dọc uống hết chỗ canh trong bình.

Vì câu hỏi này, tâm trạng của Nhan Vọng Thư ngược lại còn tốt hơn một chút: “Em để ý chuyện này lắm à?”

Trên bàn ăn bày biện những món tinh tế, có cả thịt lẫn rau, dinh dưỡng đầy đủ.

Ôn Nhiễm “ồ” một tiếng, mở cửa xe bước xuống.

Trạch Tâm Di: [Không phải lần đầu tiên có đàn ông có ý đồ với cậu nhưng cậu chưa bao giờ để tâm. Lần này lại để tâm, chứng tỏ đây là một người có thân phận đặc biệt!]

Anh khẽ cười: “Người ta nói cơ hội luôn dành cho những ai có sự chuẩn bị, em đã chứng minh điều đó.”

Chẳng bao lâu sau xe đã đến “Lam Ngữ Phong”.

Ôn Nhiễm lập tức nhắm mắt lại, trong lòng hối hận hàng vạn lần: Mình đang nói cái gì thế này!!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba từ khóa này khiến người ta không khỏi suy đoán.

Trạch Tâm Di: [A!!! Đúng là anh ta à????]

“Rất ngon.” Ôn Nhiễm gật đầu, lịch sự đáp lại: “Cảm ơn đã chiêu đãi.”

Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt, vì trên mạng đang bùng nổ một chủ đề.

Trạch Tâm Di lại hỏi: “Vậy cậu thấy Nhan Vọng Thư là người thế nào?”

Canh không có vị lạ, ngược lại còn rất thanh ngọt, Ôn Nhiễm lại múc thêm một muỗng.

“Không có gì đặc biệt.”

Nghe cứ như đang gây áp lực, đe dọa thì đúng hơn.

Vốn dĩ anh vừa mới quyết định sẽ có ý đồ với cô gái này, còn sợ dọa cô chạy mất nên chưa từng nghĩ sẽ nói ra nhanh như vậy.

Nhan Vọng Thư – Yên Nhiễm[HOT]

“Còn bảo không kén ăn.” Giọng anh không hề trách móc, chỉ hơi nhướng cằm ra hiệu: “Thử món canh đi, trong đó có nhân sâm hoàng kỳ và nấm đầu khỉ. Hoàng kỳ giúp kiện tỳ dưỡng vị, còn nấm đầu khỉ hỗ trợ tiêu hóa.”

Trước mặt Nhan Vọng Thư, đạo hạnh của Ôn Nhiễm còn quá nông cạn, vô thức rơi vào chiếc bẫy mà anh giăng sẵn.

Giờ này bên chỗ Trạch Tâm Di đã là sáng sớm.

Nhan Vọng Thư nghĩ, chẳng lẽ anh bây giờ đã là tình yêu rồi sao?

Chữ “tán tỉnh” này, đúng là quá có hồn.

Trái tim căng thẳng của Ôn Nhiễm bỗng chốc được lời khen này xoa dịu.

“Không ngon.” Ôn Nhiễm trả lời theo bản năng rồi mới nhận ra mình có chút trẻ con.

Nhưng bây giờ nếu lên tiếng phản bác thì có phải đã muộn rồi không?

Ôn Nhiễm ngồi trong taxi, mở Weibo, thấy vài từ khóa được đánh dấu [HOT].

Rồi anh nói: “Em nên biết rằng, ông trời chưa bao giờ thương xót ai. Có người cả đời cũng không chờ được một lần may mắn.”

Ôn Nhiễm mở mắt, cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Trạch Tâm Di. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cứ như thể anh thực sự có ý định làm gì cô vậy.

Giống như Nhan Vọng Thư nói, cơ hội lần này là do may mắn và năng lực của cô mang lại. Nếu vì anh thích cô mà từ bỏ cơ hội này thì thật sự quá kiểu cách.

Ôn Nhiễm kéo mền, rất thẳng thắn đáp: “Tớ không để anh ta tán.”

Đây là… đang giải thích sao?

Đó là một ngày làm việc bình thường.

Chuyện gì cũng nói đâu ra đấy.

Ôn Nhiễm mở WeChat. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng vào lúc này cô nhận ra mình lại bị anh dẫn dắt rồi.

Ban đầu Ôn Nhiễm nghĩ rằng, dù lần này thiết kế của cô có được Nhan Vọng Thư chấp nhận hay không thì cô cũng sẽ trở về.

(Bắt đầu chuyển sang giai đoạn thừa nhận tình cảm nên xưng anh-em thay vì tôi-em như trước)

Anh tiếp tục: “Loạt trang sức lần này đều sử dụng đá opal Úc làm đá chủ, trong đó tác phẩm từ đá opal trắng vô cùng hiếm thấy. Em lại tình cờ có được cơ hội này—đây là may mắn thứ hai.”

Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy điện thoại rung lên một tiếng.

Cô để ý chỗ nào chứ?

“Nếu anh nói anh không quen cô ta em có tin không?”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Đúng.”

Có những lúc, Ôn Nhiễm cảm thấy Trạch Tâm Di như con giun đũa trong bụng mình.

Có cảm giác tự chuốc nhục vào thân.

Nhưng khi nằm lên giường cô trằn trọc mãi không thoải mái, không ngủ được.

Cô hé môi định phản bác.

Sau khi cúp máy, tâm trạng rối ren của Ôn Nhiễm bỗng trở nên sáng tỏ.

Ôn Nhiễm bị dòng suy nghĩ của chính mình làm cho giật mình. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải Nhan Vọng Thư đang ngồi đối diện.

“Ngay từ đầu, em đã sai rồi.”

Không giống một lời dạy dỗ mà giống như một lời khuyên chân thành từ người đi trước.

Cô cúi đầu im lặng hai giây: “Tôi không đồng ý.”

Anh dứt khoát như vậy khiến Ôn Nhiễm không biết nên mở miệng nói về chuyện dạ tiệc thế nào.

Nhan Vọng Thư bỗng bật cười, người hơi ngả ra sau, dáng vẻ ung dung: “Ôn Nhiễm, em sai rồi.”

“Tớ rất hứng thú với chuyện anh ta nói sẽ để thị trường đánh giá tác phẩm của tớ, hơn nữa như vậy hộp hương hoa ti cũng có thể lấy được.” Cô không có lý do để từ chối.

Nghe vào rất dễ tiếp nhận.

Sau khi cho cô vài giây để suy nghĩ, Nhan Vọng Thư đứng dậy: “Em nói trên đời không có bữa ăn trưa miễn phí. Vậy thì cứ ăn thử bữa tối miễn phí này xem, liệu em có ăn nổi không.”

Ôn Nhiễm hơi ngẩn ra, không thể phân biệt được lời này là thật hay giả, cúi đầu tiếp tục uống canh.

Câu này đến tai Trạch Tâm Di chẳng khác gì một sự thừa nhận.

Tay cô vừa chạm vào cửa xe, giọng nói của Nhan Vọng Thư đột nhiên vang lên: “Chuyện dạ tiệc anh cho em một đêm để suy nghĩ.”

Sau bữa tối Nhan Vọng Thư lấy chìa khóa xe: “Anh đưa em về.”

Những lời này khiến cô có cảm giác như mình đang phung phí cơ hội trời ban, như thể từ chối là một tội lỗi vậy.

Nhan Vọng Thư: “Thứ nhất, tác phẩm lần này của em, theo tôi thấy, đủ tư cách đại diện cho ‘Carllyle’. Thứ hai, buổi dạ tiệc diễn ra vào cuối tháng tám. Nếu hôm nay em chỉ đưa tôi bản thiết kế phác thảo thì chắc chắn không kịp tiến độ. Nhưng em lại cố tình làm mẫu sáp để tôi có thể hình dung rõ hơn về sự linh động của chiếc nhẫn. Chính sự tỉ mỉ và chuẩn bị chu toàn này đã giúp tiết kiệm được một khoảng thời gian quan trọng.”

Ôn Nhiễm trầm giọng: “Ừ.”

Ôn Nhiễm phủ nhận: “Không có.”

Nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy khó chịu, khó chịu hơn cả những gì anh nghĩ.

Trong khi ăn Ôn Nhiễm vẫn suy nghĩ về những lời vừa rồi của anh.

Cô nhận ra một số món như cá tươi chiên giòn sốt chua ngọt, rau chân vịt trộn gừng, và “Hà Đường Nguyệt Sắc”—một món chay tinh tế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô đã ăn rồi.

Ôn Nhiễm: [Cậu nói xem, làm sao cậu đoán được?]

Cô từ chối giao dịch với anh ta—một bữa trưa đầy cám dỗ.

Lời phản bác của cô bị nghẹn lại, chờ nghe câu tiếp theo.

Nhưng lại bị Nhan Vọng Thư cắt ngang: “Tất nhiên, năng lực của em cũng không thể phủ nhận.”

Chẳng lẽ đây chính là kiểu đàn ông giàu có vừa sâu sắc vừa bạc tình?

“Nhưng anh ta không phải đang tán tỉnh cậu sao? Cậu định đối phó với chuyện ‘anh ta muốn tán tỉnh cậu’ thế nào?”

Nhan Vọng Thư cười khẽ, giọng điệu nhàn nhã: “Em xem, bữa tối miễn phí này cũng đâu có độc.”

Ôn Nhiễm bấm vào xem.

Lần trước anh nói thiết kế của cô ngay từ đầu đã sai, vậy lần này thì sao?

Chuyện là, tối qua Nhan Vọng Thư đã đăng một bài viết trên Weibo bằng tài khoản chính thức được xác nhận.

Hóa ra là vậy.

Nhan Vọng Thư nhẹ nhàng lau miệng, đột nhiên mở miệng: “Sao không ăn rau chân vịt?”

Cô ấy bỗng nhiên nghiêm túc nhấn mạnh: “Anh ta không được!”

Nhan Vọng Thư ăn rất chậm rãi, không phát ra âm thanh, từng động tác đều toát lên vẻ tao nhã.

Chuyện phụ: Tránh tiếp xúc quá nhiều với Nhan Vọng Thư.

Nhưng câu “Trên đời này không có bữa ăn trưa nào miễn phí” đã thể hiện rõ thái độ của cô.

Đêm tối dịu dàng, ánh trăng sáng trong phủ lên con đường một lớp ánh bạc.

Còn cô gái nhỏ ngồi đối diện cũng không chịu yếu thế, kiên định nhìn thẳng vào anh.

Trái tim Ôn Nhiễm thắt lại.

Nhan Vọng Thư đan hai tay đặt trước bụng, giọng điệu thản nhiên: “Thiết kế lần này của em, ngay từ đầu đã nhắm vào sự công nhận của tôi đúng không?”

Ngược xuôi, tắc đường, tiếng còi xe inh ỏi.

Nhan Vọng Thư im lặng trong chốc lát, chỉ nhìn cô.

Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của Nhan Vọng Thư.

Lại là câu này.

Ôn Nhiễm sao có thể không biết chứ? Cô đáp: “Tớ biết mà.”

Khi cô mở mắt ra lần nữa, sắc mặt của Nhan Vọng Thư trông vẫn không tệ lắm.

Ôn Nhiễm còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì tin nhắn của Trạch Tâm Di lại nhảy ra.

Anh ta ngay cả đầu mày khóe mắt cũng mang theo vẻ tùy ý.

Mái tóc cô phủ một lớp ánh sáng vàng, bên dưới là vành tai trắng như ngọc, có chút đỏ.

Nhan Vọng Thư liếc nhìn cô: “Bây giờ em có một cơ hội để thị trường đánh giá tác phẩm của mình, em nghĩ cơ hội này dễ dàng có được sao?”

Ôn Nhiễm đột nhiên thấy bức bối: “Anh không phải có bạn gái rồi sao?”

Mi mắt cô khẽ giật, khí thế đối đầu lập tức sụp đổ: “Gì cơ?”

Ôn Nhiễm đành tự an ủi mình: “Ăn một lần, rút kinh nghiệm một lần. Đây chính là nghệ thuật ngôn từ, phải học hỏi thôi.”

Nhan Vọng Thư nhìn cô vài giây, bỗng nhiên mở miệng: “Nếu em đồng ý thì bây giờ sẽ có.”

Sáng hôm sau Ôn Nhiễm thức dậy đúng giờ, hâm nóng một ly sữa rồi ra ngoài.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Nhan Vọng Thư lại muốn tán tỉnh cậu à!!!