Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Sao anh biết tôi lên tầng ba
Đêm nay trăng không sáng lắm, bị lớp mây mỏng che khuất, chỉ lộ ra chút đường viền.
Ôn Nhiễm gật đầu: “Ừm.”
Nói xong cô cúi đầu tiếp tục cẩn thận quét lớp bột mịn trên khuôn sáp.
Mỗi lần cô gật đầu đều mang theo một nét ngoan ngoãn.
Ôn Nhiễm lùi lại nhưng sau lưng cũng đã bị những chiếc mô tô khác vây kín.
Mô tô lướt vút qua, không chỉ một chiếc.
Ái Vi dùng bút cảm ứng chạm vào màn hình của Ôn Nhiễm: “Cậu đang hóa thành vọng phu đấy à?”
Cho đến khi trời tối, chim chóc đều đã về tổ.
Cô không đoán sai, những người trên xe mô tô chính là nhắm vào cô.
Cô nhanh chóng điều chỉnh bản thân, nở một nụ cười có chút nịnh nọt, đôi mắt cong lên nhìn anh: “Nên.”
Cũng chính lúc này, Ôn Nhiễm nhận ra trên người Nhan Vọng Thư có một luồng áp lực vô hình.
Một đồng nghiệp đi ngang qua nhắc: “Chị ấy đi họp rồi.”
“Có được không ạ?”
Ngay sau đó, một chiếc cọ nhỏ được đưa tới bên cạnh.
Không biết Nhan Vọng Thư đã đến chưa.
???
Cô không để ý lắm, dù sao cũng luôn có mấy kẻ phóng xe bạt mạng coi thường luật giao thông.
Là tài xế taxi mà trước đây cô đã tố cáo, còn gây chuyện đến tận đồn cảnh sát.
Hơn nữa trước mặt đám anh em này hắn không thể mất mặt được!
Ôn Nhiễm cũng không ngờ mình lại làm Đinh Dao sợ, vội xin lỗi: “Mona, có làm chị giật mình không? Xin lỗi nhé.”
Thông báo trước?
Ôn Nhiễm không lên tiếng.
Ôn Nhiễm mím môi lắc đầu, tự giễu: “Em biết thân biết phận.”
Ôn Nhiễm siết chặt lòng bàn tay, giữ bình tĩnh.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, trông gọn gàng sắc sảo, hoàn toàn khác xa với vẻ xa hoa phù phiếm trên tin tức mấy ngày trước.
Ngoài thiên phú còn cần có người hướng dẫn, còn phải luyện tập chăm chỉ…
Ôn Nhiễm đứng đợi ở hành lang.
Chương 30: Sao anh biết tôi lên tầng ba
Nhan Vọng Thư đã quay lại rồi sao? Là họp với Nhan Vọng Thư ư?
“Tất nhiên rồi, tổng giám đốc Nhan của chúng ta rất quan tâm đến cấp dưới.” Giọng điệu cô ấy mang theo chút ẩn ý khó đoán.
Anh ta thực sự có khí chất bẩm sinh của một người đứng ở vị trí trên cao.
Khuôn mặt vuông vức sạm đen, dù đã cắt tóc húi cua nhưng Ôn Nhiễm vẫn lập tức nhận ra.
Sau khi Ái Vi rời đi Ôn Nhiễm nằm bò ra bàn làm việc, ánh mắt lại dừng trên mấy chú chim đang mổ nhau.
Ôn Nhiễm chợt nhận ra—lúc trưa gặp Đinh Dao trong nhà vệ sinh chính là cái gọi là thông báo trước sao?
Ôn Nhiễm nhận thấy tinh thần của Nhan Vọng Thư thực sự không tốt, nên nhanh chóng mở máy tính bảng ra và mở khóa: “Tổng giám đốc Nhan, tôi muốn cho anh xem bản thiết kế của tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Nhiễm quay về văn phòng thu dọn đồ đạc rồi gọi xe về nhà.
Bảy, tám chiếc mô tô bao trọn lấy cô.
Rồi bất ngờ phanh gấp.
Không đợi Ôn Nhiễm mở miệng, hắn chống tay lên xe, cười nhạo: “Lại báo cảnh sát à?”
Lương Tử Mặc thấy cô cẩn thận và có kinh nghiệm như vậy, liền hỏi thẳng: “Em từng học điêu khắc ngọc à?”
Dù trò chuyện với Lương Tử Mặc khá vui vẻ nhưng hôm nay Ôn Nhiễm vẫn còn việc phải làm, cô không quên điều đó.
“Cảm ơn.” Ôn Nhiễm gật đầu cảm ơn Lương Tử Mặc.
Ôn Nhiễm ngay lập tức hoài nghi câu nói này, nhưng vẫn cầm lấy máy tính bảng và mô hình sáp đứng dậy: “Vậy em đi xem thử.”
Đôi mắt nhàn nhạt của anh ta hơi híp lại, mang theo ý cười, nhưng không chạm đến đáy mắt.
Đinh Dao bị dọa giật mình.
Ôn Nhiễm nhìn chiếc nhẫn trong tay rồi quay về chỗ ngồi của mình.
—Ái Vi: [Đinh Dao tìm cậu, tôi nói cậu đi vệ sinh rồi.]
Ái Vi trêu chọc xong, thu dọn đồ đạc: “Tan làm rồi, tớ đi trước đây, tuần sau gặp.”
Hình như tên là Tống Kiến Chương.
Trong khi Ôn Nhiễm còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta hơi cúi người xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người: “Không hài lòng với nhà vệ sinh tầng một nên mới lên tầng ba?”
Tống Kiến Chương lại nhếch miệng cười, trêu chọc: “Nói thử xem, làm sao để khiến anh hối hận, anh đây đang nghe đây.”
Tay cầm cọ của Ôn Nhiễm khựng lại, cô nghiêng đầu giải thích: “Thật sự chỉ là chút ít thôi, người dạy em là một đại sư điêu khắc ngọc phái Dương rất giỏi. Nhưng vì thấy em không có thiên phú nên không dạy nữa. Sau đó em tự nghiên cứu một thời gian nhưng cũng chẳng có thành tựu gì đáng kể.”
Tần Tiêu không có trong văn phòng, chỉ có thư ký ở đó. Thư ký nói với cô rằng Nhan Vọng Thư đang họp trong phòng họp. Khi cô hỏi cụ thể về thời gian họp thư ký lại không muốn tiết lộ thêm.
Nhan Vọng Thư nhẹ nhàng nghiến răng, xoay người, chỉ để lại một bóng lưng rộng lớn: “Tuần sau hãy nói.”
Cô nói rất nhẹ nhàng, mỉm cười nhàn nhạt, biến chuyện mình từng bị chê bai thành một câu chuyện thú vị, thái độ ung dung tự nhiên.
Sốt ruột thật.
Mẹ kiếp, đâu phải chỉ có một mình hắn, nhiều người thế này, trời sập cũng có người cao hơn chống đỡ.
Mấy ngày nay cô toàn ăn đồ giao hàng, bỗng nhiên thèm món Oden của cửa hàng tiện lợi gần chung cư.
“Đúng.”
Quả nhiên, chiếc mô tô đó rẽ một vòng, quay lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chỉ là sơ sơ thôi sao?”
Những kẻ xung quanh lập tức huýt sáo trêu chọc.
Cô nhận lấy chiếc cọ, trước tiên dùng đầu ngón tay cảm nhận độ mềm cứng của lông cọ, sau khi xác định có thể dùng được mới cúi xuống quét sạch lớp bột trên khuôn sáp.
Nhưng nghĩ theo hướng khác thì có vẻ ‘Carllyle’ đúng là một nơi tài năng ẩn dật.
Ôn Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy hành lang trở nên chật hẹp. Cô ngây ra hai giây, hơi ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Sao anh biết tôi lên tầng ba?”
Nhưng cô lại bình tĩnh như vậy, thật hiếm thấy.
Ai bảo anh ta là sếp chứ?
Đinh Dao còn chưa hoàn hồn, lại ngạc nhiên hỏi: “Sao em còn chưa về nhà? Lại tăng ca à? Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”
Ôn Nhiễm giơ tay ra hiệu “tạm biệt”.
Ái Vi: [Đinh Dao tìm cậu, tớ nói cậu đi vệ sinh rồi.]
Tin nhắn này đã được gửi từ khoảng nửa tiếng trước.
Cô liếc nhìn cửa hàng tiện lợi phía trước, đoán rằng hắn cũng không dám làm gì quá trớn.
Miếng ngọc này chỉ thuộc loại trung bình, không xứng với tay nghề điêu khắc này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhan Vọng Thư như thể nghe được chuyện nực cười, lồng ngực hơi rung lên, bật ra một tiếng cười khẽ.
Bỗng dưng cô cảm thấy có chút vô vị nhưng lại không biết cảm giác này đến từ đâu, chỉ thấy không vui lắm.
Vậy nên bây giờ anh ta đang nhấn mạnh là cô tự mình bỏ lỡ cơ hội sao?
“Thật không?”
Những lời trêu ghẹo đó khiến Ôn Nhiễm buồn nôn, cô thẳng thừng nói: “Tất nhiên tôi nhớ anh. Tôi đã nói rồi, nếu anh còn xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, dù là cố ý hay vô tình, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận.”
Ôn Nhiễm nhanh chóng xuống lầu, chạy thẳng đến văn phòng của Đinh Dao, gõ cửa mấy lần mà không thấy ai trả lời.
“Em chắc là mình có thể học trộm được à?”
“Đúng vậy.”
Ôn Nhiễm cúi đầu, qua loa đáp: “Nhìn linh tinh thôi.”
Anh là sếp, đương nhiên là nên biết tất cả mọi thứ.
Nghĩ vậy Ôn Nhiễm lại cảm thấy bản thân có hơi nóng vội, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm lý.
Đi họp?
Hòn vọng phu cái gì chứ? Cô chỉ là đang để ý xem Nhan Vọng Thư họp xong chưa thôi.
Ôn Nhiễm l**m môi, làm ra vẻ áy náy: “Xin lỗi, lúc đó tôi đang đi vệ sinh.”
Cuộc họp này đúng là đủ dài thật.
Người đàn ông trên chiếc mô tô đen giơ tay gỡ nón bảo hiểm xuống, giọng điệu lưu manh: “Người đẹp, còn nhớ anh không?”
Chiếc mô tô đen lạng lách một vòng, chặn đường cô.
Người đàn ông đội nón bảo hiểm ngồi trên xe quay đầu, ánh mắt hướng thẳng về phía Ôn Nhiễm.
Theo lẽ thường, một cô gái trẻ bị một đám người thế này bao vây hẳn phải sợ đến phát khóc, hoảng loạn không biết làm gì.
Ôn Nhiễm chờ đèn giao thông để qua đường, vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng động cơ xe mô tô gầm rú.
Tần Tiêu gật đầu: “Rõ.”
“Nhìn linh tinh? Cậu cứ ngó đi ngó lại cả buổi chiều rồi!” Ái Vi vạch trần: “Đám chim kia có gì hay ho thế?”
Mãi đến hơn chín giờ tối Ôn Nhiễm mới nghe thấy tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà một cách thanh thoát.
Ôn Nhiễm nghĩ, có lẽ là do chênh lệch múi giờ, do chuyến bay dài, hoặc do cuộc họp kéo dài.
Đường có chút tắc, xe dừng lại giữa dòng phương tiện, qua cửa sổ chỉ thấy những đốm đèn hậu xếp chồng lên nhau.
Tống Kiến Chương lập tức hoàn hồn.
“Ồ, thấy không?” Tống Kiến Chương đặt nón bảo hiểm xuống, cười đểu: “Cô ấy nhớ tao này.”
“Không phải.” Ôn Nhiễm để lộ chút ẩn ý: “Em đợi tổng giám đốc Nhan.”
“Anh không sợ em lén học trộm kỹ thuật của anh sao?”
Cây bên ngoài cửa sổ, những nhánh mảnh nhất đã bị cắt tỉa, lũ chim bay đến rồi lại bay đi, hết lượt này đến lượt khác, vỗ cánh đáp xuống thân cây, cành lá cũng không rung rinh nữa.
“Vì chỉ là tác phẩm luyện tập thôi.” Lương Tử Mặc đáp.
Thực ra Tống Kiến Chương vốn là một kẻ hèn nhát, chỉ muốn kiếm chút niềm vui, nhưng cũng sợ chọc phải thứ không nên động vào.
Sau đó cô chạy hai bước nhỏ, tươi cười chào hỏi: “Tổng giám đốc Nhan.”
Một viên ngọc hình lập phương, chính giữa được chạm rỗng thành hình một công trình kiến trúc kiểu Trung Quốc đang dần lộ rõ hình dáng.
“Nếu em hứng thú với điêu khắc ngọc thì có thể ghé qua thường xuyên. Bình thường thầy anh không đến công ty, một mình anh cũng khá chán.”
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, vì đã quá khuya, xung quanh chẳng còn mấy người.
“Nếu em thực sự có hứng thú, anh có thể chỉ dạy chút ít.”
!!!
Lương Tử Mặc không tiếc lời khen: “Anh từng gặp nhiều người tự nhận là thợ điêu khắc ngọc giàu kinh nghiệm nhưng kết quả còn không bằng em.”
Nhan Vọng Thư đút tay vào túi quần, ánh mắt sắc bén, sâu thẳm: “Tôi đã thông báo trước rồi, tôi chỉ có thể cho cô nửa tiếng.”
“Tôi không nên biết sao?” Anh ta hỏi lại, giọng điệu lạnh lùng.
Khóe môi Ôn Nhiễm khẽ cong lên: “Cảm ơn anh.”
Vậy nên không phải Đinh Dao tìm cô mà là Nhan Vọng Thư tìm cô?
Tống Kiến Chương cúi người xuống, áp sát vào xe, chậm rãi nói từng chữ một: “Em xem báo cảnh sát có ích không?”
Ôn Nhiễm gật đầu chào khi lướt qua Tần Tiêu.
Đinh Dao lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Anh ấy chắc sắp về văn phòng rồi, em có thể qua xem thử.”
Tống Kiến Chương cười d*m đãng: “Tao đã nói rồi, là một người đẹp xinh đẹp, da trắng nõn nà, trông như đóa hoa vậy.”
Lương Tử Mặc gật đầu rồi dẫn cô xem một vài tác phẩm khác.
Thế là cô ghé vào cửa hàng mua vài xiên Oden, ngồi xuống ăn xong mới về.
Khí thế của anh ta là kiểu áp đảo, mang tính khống chế.
Đợi khoảng mười mấy phút, Nhan Vọng Thư và Tần Tiêu bước đến.
Cô lập tức cảnh giác, dừng bước.
Mắt Ôn Nhiễm mở to kinh ngạc. Người ta vẫn nói kỹ thuật điêu khắc ngọc phái Nam tinh tế và điêu luyện, quả nhiên danh bất hư truyền.
Một gã khác tháo nón bảo hiểm xuống, trông chỉ tầm hai mươi tuổi, tóc xoăn tự nhiên, nhai kẹo cao su nói: “Anh, con bé này có cá tính đấy.”
Lương Tử Mặc không phải cố ý châm chọc nhưng những kỹ nghệ thủ công thế này không thể chỉ nhìn mà học được.
Sau đó cô nghĩ, có lẽ là vì bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cũng chuẩn bị tinh thần cho một kết quả, nhưng cuối cùng lại công cốc, còn phải đợi thêm hai ngày nữa.
Ôn Nhiễm tuy không rõ tình huống nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức xoay người đi về phía cửa hàng tiện lợi, khoảng cách vẫn còn khá gần.
Ôn Nhiễm bình tĩnh hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Anh nhận ra sự hiện diện của Ôn Nhiễm, liếc nhìn cô một cái, chân mày nhíu nhẹ, vẻ mặt có chút mệt mỏi, tâm trạng dường như không tốt lắm.
Bóng dáng Đinh Dao vừa xuất hiện, Ôn Nhiễm lập tức bật dậy tạo cảm giác tồn tại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mặc dù chưa hoàn thành nhưng đã toát lên vẻ hùng vĩ, anh giỏi thật đấy.” Ôn Nhiễm ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng có vẻ lựa chọn ngọc chưa được hợp lý lắm?”
Đinh Dao vẫy tay, khích lệ cô: “Đi nhanh đi.”
Nhan Vọng Thư dùng ánh mắt ra hiệu cho Tần Tiêu, anh ta lập tức hiểu ý, nhận lại bút rồi quay về văn phòng trước.
“Chỉ học chút ít sơ sơ thôi.”
“Haha, anh Tống, đây là cô gái đã tố cáo anh sao?” Một tên khác lên tiếng, ánh mắt lướt qua người Ôn Nhiễm đầy thô lỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên điện thoại có một tin nhắn chưa đọc trên WeChat, Ôn Nhiễm mở ra xem.
“Luyện tập?” Ôn Nhiễm cảm thấy hơi quá đáng—kỹ thuật như vậy mà chỉ là luyện tập sao?
Ôn Nhiễm ngẩn người hai giây, hoàn toàn bó tay với Nhan Vọng Thư.
Lương Tử Mặc không nói thêm gì nữa, đợi đến khi cô làm gần xong, anh chủ động xoay mặt một tác phẩm điêu khắc ngọc dang dở trong tay mình: “Xem cái này đi.”
Cô lại giơ chiếc khuôn sáp nhỏ của chiếc nhẫn lên: “Còn cái này nữa, cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Ôn Nhiễm rời khỏi văn phòng, theo phản xạ rút điện thoại ra xem giờ—đã là 2 giờ 30. Vì không dùng công cụ chuyên dụng để điêu khắc sáp, cô thực sự đã tốn khá nhiều thời gian.
Nhan Vọng Thư dừng bước, nhìn lướt qua tập tài liệu trong tay Tần Tiêu, đưa tay rút cây bút máy trong túi áo ngực của anh ta, vặn ra, ký vài nét trên giấy rồi dặn dò: “Mấy việc này, tìm cách thực hiện.”
Lương Tử Mặc đổi chủ đề: “Em và Lý Uyển cùng một bộ phận à?”
Ôn Nhiễm nghĩ vậy, liền muốn đi xác nhận.
Vì sợ lỡ mất Nhan Vọng Thư, cô đã không rời khỏi bàn làm việc.
“……”
Ôn Nhiễm hỏi: “Đây là kỹ thuật điêu khắc phái Nam phải không?”
Cô lại nhớ đến tin nhắn WeChat của Ái Vi.
Lần trước cô còn nói khá mạnh miệng trước cửa đồn cảnh sát, cũng đã cảnh giác một thời gian nhưng không thấy hắn xuất hiện nữa, cứ tưởng đã dọa được hắn rồi.
Khi Ôn Nhiễm đặt dụng cụ xuống cô mới có thể thở phào một hơi dài.
Khoảng hơn mười một giờ đêm cô về đến Lam Ngữ Phong. Khi xuống xe cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa ăn tối.
Nụ cười đê tiện trên mặt Tống Kiến Chương lập tức đông cứng.
Ánh mắt Nhan Vọng Thư lướt qua gương mặt tươi cười của cô, chậm rãi dừng lại trên chiếc máy tính bảng trong tay cô: “Đợi tôi à?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.