Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử


Bởi vì, cô phải thắng Ngô Vân San trước đã, sau đó còn phải đánh bại những nhà thiết kế xuất sắc đã chuẩn bị từ lâu thì mới có thể giành được hộp hương hoa ti.

Anh đặt phòng dạng suite, có một phòng khách riêng, bên cạnh sofa xám đậm là một vali đen, trên lưng ghế còn vắt một chiếc áo vest.

Hơn nữa trưa nay Ái Vi còn nghe được một tin tức.

Gần đây Ôn Nhiễm luôn cảm thấy chột dạ, cứ có ai nhìn cô lâu một chút là cô lại nghĩ họ đang nghi ngờ mình.

Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác này thật khiến cô áy náy.

Khi xuống đến tầng một tim cô vẫn còn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ăn xong bánh Ôn Nhiễm lại tiếp tục vẽ bản thảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lịch trình của Trạch Trình Kính thực sự rất gấp, anh thậm chí không có ý định đưa Ôn Nhiễm về chỗ ở, sau bữa ăn liền vội vã ôm cô một cái rồi lên chiếc xe thương vụ đến đón anh.

Một ngày mới với những ý tưởng mới.

Ôn Nhiễm chống cằm, đang suy nghĩ xem nên dùng gì để tôn lên vẻ đẹp của “bạch phú mỹ” trong giới ngọc phỉ thúy thì bất chợt nhìn thấy Nhan Vọng Thư đi ngang qua cửa sổ phía trước.

Chuông báo thức vang lên lần nữa, dù có tiếc nuối cô vẫn phải buông bút.

Ôn Nhiễm nhìn anh ăn mặc chỉnh tề, đứng dậy hỏi: “Sư huynh, tối nay anh còn có tiệc sao?”

Cô lại quên mất.

Là lần đầu tiên cô tham gia một cuộc thi.

“Không sao.” Ôn Nhiễm đi đến cửa phòng: “Vậy chúng ta đi nhanh thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Uyển: [[icon Ngón cái] [icon Ngón cái] [icon Ngón cái]]

Ái Vi cắn môi, nói thẳng: “Nhắm vào cậu đấy.”

Ôn Nhiễm thậm chí còn không đợi thang máy mà men theo cầu thang xoắn đi xuống.

Cảm giác này còn mãnh liệt hơn lúc cô rời khỏi Mỹ một mình, vẫy tay chào tạm biệt họ.

Sau bữa trưa Ái Vi quay lại, đặt bánh lên bàn làm việc của Ôn Nhiễm.

Sau đó cô rửa mặt chải đầu, chui vào phòng làm việc.

Ái Vi không biết Ôn Nhiễm có đang gắng gượng không, nhưng cô thấy lời Ôn Nhiễm nói cũng không sai.

Trạch Trình Kính đang xoay người, không nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của cô: “Thích không?”

“Thích.” Ôn Nhiễm cắn môi trả lời.

Không khí bên ngoài vừa oi bức vừa ngột ngạt, cộng thêm việc cô đi nhanh khiến trán đổ đầy mồ hôi.

Lý Uyển gửi một sticker “Hahahaha”, sau đó nhắn:

Ôn Nhiễm nghĩ mãi không ra.

Tần Tiêu gọi một cuộc điện thoại nội bộ. Không biết đầu dây bên kia nói gì nhưng nụ cười trên mặt anh ta dần biến mất.

Cô chờ một lúc nhưng không thấy Trạch Trình Kính trả lời, chỉ thấy Ái Vi đang trò chuyện trong nhóm.

“Hửm?”

Vì chuyện lần trước với Hướng Tiêu Nguyệt sao?

“Để xem sao đã.” Ôn Nhiễm cười: “Trước mắt cứ vượt qua vòng đầu tiên đã.”

Sáng thứ Hai sau cuộc họp giao ban, Ôn Nhiễm lại gạt bỏ bản thiết kế cũ.

Ôn Nhiễm cẩn thận nghiên cứu viên đá thô của cô Chung.

Ôn Nhiễm không ngẩng đầu, chỉ nói một câu: “Cảm ơn.”

Lần tiếp theo tỉnh dậy, cô bị chuông báo thức đánh thức.

Cô ôm tập bản thảo, chớp mắt đầy chân thành: “Là thật đó, tổng giám đốc Nhan bảo tôi mang đến cho anh ấy xem.”

Ôn Nhiễm giật mình tỉnh giấc, xung quanh là một màu đen kịt.

“Không sao.” Ôn Nhiễm lắc đầu: “Đợi em về nhà rồi, ngày nào cũng có thể gặp anh.”

Thiết kế vẫn nên lấy đá thô làm trung tâm, giúp nó phát huy sức hút lớn nhất, đó mới là ý nghĩa tồn tại của thiết kế.

Ôn Nhiễm vẫn nhớ lời Nhan Vọng Thư nói tối qua. Sau khi suy nghĩ vài giây, cô cầm theo tập bản thảo của mình đi tìm anh.

“Chuyện gì?”

Một tháng rời xa gia đình, cô thực sự cảm thấy nhà mới là nơi tốt nhất, ấm áp nhất. Gia đình đã giang rộng một chiếc dù lớn che chở cho cô, chắn gió chắn mưa.

Ôn Nhiễm lật đổ bản vẽ cũ vẽ lại từ đầu.

Nếu thật sự có ý với cô, chỉ một tấm thảm bị dơ thì chắc cũng không đến mức buông tha cô đâu nhỉ?

Tần Tiêu nhìn cô nhân viên trông như thực tập sinh này, bỗng như nhớ ra điều gì đó, thậm chí còn cười một cái: “Chờ một lát.”

Khí chất của nó chính là thuần khiết, tao nhã, cao quý.

Trạch Trình Kính áy náy cười nhẹ: “Anh phải về Mỹ rồi… chỉ có thể ăn với em bữa này thôi.”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Lý Uyển: [Cường điệu quá đấy!]

Những lời Ái Vi nói không làm cô nản lòng, ngược lại càng khiến cô nghiêm túc và xem trọng hơn.

Sau khi gác máy, anh ta lịch sự đưa tay ra: “Tổng giám đốc Nhan đang bận, cô đưa tôi là được.”

Ánh mắt cô hơi siết chặt, đầu ngón tay theo phản xạ cũng run lên.

Đó là ánh mắt của một người đàn ông khi nhìn một người phụ nữ.

Ôn Nhiễm vội chạy tới, nhấc chiếc túi ôm vào lòng: “Rất thích! Chỉ là em mải nghĩ xem dẫn anh đi ăn gì nên quên mất.”

Cô không đi ăn trưa, vì thiết kế thương mại đã có ý tưởng mới nên cô cần hoàn thành một bản đầy đủ để nộp.

Rất nhanh thôi, cô sẽ về nhà.

[Được~]

Ái Vi: [Sao lại không? Tớ cứ tưởng mấy người như tổng giám đốc Nhan toàn nhìn người bằng nửa con mắt cơ.]

Cô đưa tay đặt lên lồng ngực, tim đập dữ dội.

Ôn Nhiễm nhắn lại:

Vào thang máy, xung quanh chỉ còn lại tiếng máy vận hành khẽ khàng.

Tâm trạng buông lỏng, nhưng cô lại không nhịn được mà suy nghĩ, rốt cuộc Nhan Vọng Thư có ý gì?

Ôn Nhiễm cười đáp: “Dạ.”

Ái Vi: [@Ôn Nhiễm, cậu thấy sao?]

Cô nghĩ, nếu anh có thời gian thì ngày mai cô sẽ xin nghỉ một ngày.

Ôn Nhiễm được khen, theo phản xạ cũng cười theo.

Anh vốn luôn như vậy.

Ôn Nhiễm nói lời cảm ơn rồi đưa tập bản thảo cho Tần Tiêu.

Cô muốn lùi lại, muốn thoát khỏi cảm giác áp bức này, nhưng đôi chân như bị đổ xi măng, không thể nào nhúc nhích.

Cô ngẩng đầu, chạm vào một đôi mắt màu nâu nhạt, nóng bỏng, mơ hồ, chứa đầy sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Hơn nữa, anh ta nổi giận cái gì chứ?

Nhưng lần này là cuộc thi.

Ái Vi nhấn mạnh: [Thế hệ quan chức thứ ba của Bắc Đô đấy!]

Bây giờ cả công ty đều biết Ôn Nhiễm đang cố gắng hết sức để giành lấy suất tham gia cuộc thi nhưng mọi người đều cho rằng với kinh nghiệm ít ỏi của cô, năng lực của cô cũng không đủ.

Ôn Nhiễm nhìn viên ngọc trong tay, chợt nhớ đến lời nói dối của mình: Em có quen một nghệ nhân điêu khắc ngọc phái Nam ở Hộ Thành, em muốn ở lại đây lâu thêm một thời gian.

Nếu muốn nó làm nhân vật chính thì phải dùng những yếu tố có khí chất tương đồng để tôn lên vẻ đẹp của nó.

Ôn Nhiễm cũng đặt nĩa xuống: “Sư huynh, ngày mai anh có kế hoạch gì không?”

Ôn Nhiễm đứng bên đường, vẫy tay chào Trạch Trình Kính trong xe.

Là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử thôi.

Miệng họ thì nói: “Người mới chăm chỉ là chuyện tốt.” Nhưng thực chất là đang chế giễu cô không biết lượng sức mình.

Ôn Nhiễm bỗng nhiên thông suốt, vội vàng chạy về chỗ ngồi, cầm bút bắt đầu vẽ.

Chắc chắn là cô nghĩ quá rồi.

Trái tim Ôn Nhiễm như bị kéo nhẹ, xót xa vô cùng.

Sau khi Ôn Nhiễm giải thích lý do, Tần Tiêu nhìn cô bằng ánh mắt như đang nghi ngờ.

“Thích là được rồi.” Trạch Trình Kính kéo hành lý vào phòng: “Anh đi tắm thay đồ rồi em dẫn anh đi ăn.”

Ôn Nhiễm hiểu ý Ái Vi. Cô mím môi rồi cúi đầu tiếp tục vẽ: “Dù sao thì cơ hội này công bằng và minh bạch, tớ vẫn muốn cố gắng thử một lần.”

“Em biết rồi, sớm thôi.” Ôn Nhiễm đáp chắc chắn.

Nhưng Ngô Vân San vốn dĩ không cần tranh giành, cô ấy là tổ trưởng thiết kế, đã có sẵn suất tham gia cuộc thi ‘Thiết kế trang sức Apollo’, vậy cô ấy làm vậy để làm gì?

Chẳng lẽ vì cô làm dơ tấm thảm?

Quân tử tất nhiên xứng với bạch phú mỹ.

Trạch Trình Kính nhắn từ một giờ trước:

Ái Vi ghé sát lại: “Ngô Vân San cũng đã nộp bản thiết kế thương mại.”

Nhan Vọng Thư thực sự không có ý gì với cô cả.

Lời nói dối là một vực sâu.

Sau khi thu dọn đồ đạc, cô bắt xe đến khách sạn Tuần Phong Quốc Tế.

Ái Vi: [Không ngờ một thực tập sinh như tớ lại có cơ hội ăn chung bàn với sếp lớn, đủ để khoe khoang cả năm rồi!]

“Đúng giờ.”

Ôn Nhiễm lập tức tỏ ra mình là chủ nhà: “Em đưa anh đi ăn nhé?”

Chẳng bao lâu sau Trạch Trình Kính thay một bộ vest bước ra.

[Muốn lấy thì mai bốn giờ chiều, khách sạn Tuần Phong Quốc Tế, phòng 808.]

Trạch Trình Kính cũng tháo cà vạt ra, đặt lên lưng ghế sofa.

Ái Vi: [Tổng giám đốc Nhan là đời thứ ba nhà thương gia! Còn anh rể của anh ấy, ba của cô bé Lâm An Dụ hôm nay, nghe nói là nhà quan chức đời thứ ba!]

Ôn Nhiễm nhận lấy, kéo ra xem, là một khối ngọc thạch, đá thô.

Trên ngón tay trỏ của anh vẫn đeo chiếc nhẫn, là quà Ôn Nhiễm tặng anh năm ngoái.

Ái Vi: [icon Trợn mắt]

Đúng vậy, với thân phận như Nhan Vọng Thư sao có thể có ý với cô chứ?

Quân tử ư?

Trong cơn mơ màng, cô cảm giác dưới chân là một tấm thảm dày mềm mại, một người đàn ông cao lớn đang áp sát mình.

Điều đó có nghĩa là cô ấy cũng muốn tranh giành suất này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không cần quà nữa à?” Trạch Trình Kính cúi người nhấc một chiếc túi giấy không mấy bắt mắt trên bàn trà lên, khóe môi cong nhẹ, đưa cho cô: “Quà đây.”

“Nhiễm Nhiễm.”

Chưa bao giờ cô suy nghĩ và cân nhắc kỹ lưỡng về thiết kế như lần này. Trước đây, mỗi khi có ý tưởng cô cứ thế vẽ ra, giống như ghi chép lại khoảnh khắc cảm hứng.

Lý Uyển: [Không đâu, cậu thể hiện rất tốt!]

Trạch Trình Kính liếc mắt nhìn chiếc túi giấy còn đặt trên ghế sofa: “Không thích quà à?”

[Sư huynh, rốt cuộc anh muốn đưa em cái gì vậy?]

“Ừm.”

Chẳng lẽ là cô hiểu nhầm, thực ra anh ta không có ý đó?

Ôn Nhiễm hiếm khi hóng chuyện, mắt mở to: “Thế nên sao?”

Ngọc phỉ thúy trắng, được mệnh danh là “bạch phú mỹ” trong giới ngọc phỉ thúy, trắng muốt như nước, tinh khiết như ngọc, trong veo như giọt sương mai.

Ái Vi nhìn bộ dạng chăm chỉ của cô, nhíu mày lại.

“Vậy thì ăn chút gì đi.” Ái Vi đẩy phần bánh đến trước mặt cô: “Đừng để kiệt sức, không đáng đâu.”

Ở cửa có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dẫn cô ra ngoài lên xe.

“Ừ, nên thời gian ăn cùng em không được lâu.”

Ôn Nhiễm cầm ly trà hoa lên nhấp một ngụm.

Ôn Nhiễm nhắn lại:

Cô mở khóa điện thoại, vào WeChat.

Cô nhờ Ái Vi mua giúp một phần bánh ngọt mang về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bàn tay Ôn Nhiễm khựng lại, quay sang nhìn Ái Vi.

Ái Vi không đành lòng: “Ôn Nhiễm, tớ nghe được một chuyện.”

Ôn Nhiễm cảm ơn tài xế rồi xuống xe.

Ái Vi nhắc nhở cô: “Có người nói cô ấy chỉ muốn thể hiện thực lực trước mặt cấp trên mới, hoặc muốn chứng minh gì đó với tổng giám đốc Nhan. Dù sao lần này tổng giám đốc Nhan cũng tham gia đánh giá. Nhưng làm vậy chẳng phải tự hạ thấp thân phận của cô ấy sao? Thế nên tôi nghĩ…”

Ái Vi: [[icon Khóc lóc] Tớ đói quá, chưa ăn no.]

Ái Vi cảm thấy vô cùng hài lòng, thấy Ôn Nhiễm dễ thương quá mức.

Đợi bóng anh khuất hẳn, Ôn Nhiễm lại cảm thấy buồn cười. Chỉ mấy giây lướt qua, cô có thể nhìn thấu được cảm xúc gì của anh chứ?

Tại sao lại mơ thấy anh ta?

Lúc cô về đến nhà đã hơn mười một giờ. Sau khi tắm rửa xong, thoa kem dưỡng da, cô chui vào mền.

Cô cũng không muốn nói thêm gì để làm mất tinh thần của Ôn Nhiễm, chỉ có thể an ủi: “Không sao đâu, cậu còn trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội. Hơn nữa tớ nghe nói mấy tháng trước Trần Tinh đã chuẩn bị tác phẩm cho cuộc thi ‘Thiết kế trang sức Apollo’ rồi, nên cho dù thắng suất này mà không có tác phẩm để nộp thì cũng lãng phí thôi. Vì vậy dù không giành được suất cũng không sao cả.”

Xung quanh tối đen, không gian chật hẹp và ngột ngạt, ngay cả hơi thở cũng bị đứt đoạn.

Vậy nên nó không cần một thiết kế cầu kỳ hay phô trương, bởi điều đó chỉ làm lu mờ đi giá trị của nó, khiến nó trở thành vật phụ trợ.

[Sao không dám ăn thỏa thích?]

Nhìn dáng vẻ của anh, có vẻ như vừa mới đến, vừa mới nhận phòng.

Lý Uyển: [Nói hơi quá rồi.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trạch Trình Kính không có khẩu vị lắm, chỉ ăn một chút rồi buông đũa.

Ôn Nhiễm không tham gia vào cuộc trò chuyện.

Chiếc xe chạy theo con đường quanh co rời khỏi Đàn Uyển, chẳng mấy chốc đã đến cổng khu chung cư Lam Ngữ Phong.

Cơn buồn ngủ kéo đến, Ôn Nhiễm đặt báo thức rồi đặt điện thoại xuống, nhắm mắt ngủ.

Cô không vào được văn phòng của Nhan Vọng Thư, bị trợ lý của anh chặn lại.

Chương 20: Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử

Ôn Nhiễm giơ tay với lấy điện thoại, lúc này mới thấy có tin nhắn chưa đọc.

Chiếc xe từ từ khởi động, hòa vào dòng xe cộ, dần dần biến mất.

Ôn Nhiễm bị tag, liền nhắn lại: [Rất tốt!]

Ngô Vân San, cũng nộp bản thiết kế thương mại?

Trạch Trình Kính đã trả lời tin nhắn vào giữa đêm:

Đứng trước cửa phòng 808, cô ấn chuông.

Ngồi trong xe, cửa sổ hạ xuống, anh vẫy tay tạm biệt cô.

Cửa mở ra, Trạch Trình Kính mặc quần tây và sơ mi trắng, mỉm cười dịu dàng:

Ái Vi: [Hồi ăn cơm tớ hơi kích động, bây giờ chẳng nhớ rõ nữa, chắc không nói sai gì đâu nhỉ?]

Khoảnh khắc này, Ôn Nhiễm sâu sắc cảm nhận được một câu nói cũ: Khi đã nói dối một lần, thì phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.

Vậy thì không nghĩ nữa.

Trên đường quay lại, cô càng chắc chắn rằng mình đã nghĩ nhiều.

Rõ ràng là lời nói dối của cô vậy mà anh lại nhớ kỹ.

Cô chợt nhớ đến món quà Trạch Trình Kính tặng hôm qua, suy nghĩ bỗng trở nên thông suốt.

Tin này vừa gửi đi, Ái Vi lập tức thu hồi.

Cửa phòng khép lại.

Trạch Trình Kính nhìn cô: “Em mau về nhà đi, mọi người đều rất nhớ em.”

[Đến rồi sẽ biết.]

Ôn Nhiễm ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn: “Sư huynh, anh vừa mới đến Hộ Thành sao?”

Dưới ánh mắt của Ái Vi, Ôn Nhiễm đặt bút xuống, dọn dẹp bàn làm việc đơn giản rồi lấy bánh lên, dùng thìa xúc một miếng nhỏ, nhướn mày: “Cậu mua ngon thật đấy.”

Trên khuôn mặt anh không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, vô cùng lạnh lùng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử