Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 113: Chương 113
Cô gái này đã chuẩn bị lì xì cho hai đứa nhỏ nhưng lại ngại ngùng không dám tự tay đưa thế nên bắt anh phải làm thay.
“Nhìn thấy ánh trăng, như thấy em.”
Nhưng chẳng bao lâu sau Ôn Nhiễm nghe được một tin tức chấn động từ Trạch Tâm Di.
Đó là những lời anh Lục từng nói.
Ở nhà riêng thì không sao, chỉ có hai người, đó có thể xem là sự quan tâm ngọt ngào.
“… đều không thể sánh bằng em.”
“Ngồi bao lâu rồi?”
Anh thậm chí còn chuẩn bị cho cô một phòng làm việc riêng ngay trong “Đàn Uyển”.
Tay Ôn Nhiễm khựng lại, cô đặt bút xuống, đứng dậy và bắt đầu đi vòng quanh phòng làm việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm An Dụ nhanh trí đảo mắt một vòng, lập tức hiểu ra, vội vàng đổi giọng:
Ôn Nhiễm thật sự ngưỡng mộ.
Đêm đó Ôn Nhiễm gặp ác mộng.
May mà Tô Từ phá vỡ bầu không khí lúng túng đó, bà nhẹ nhàng cười:
Thế nhưng Nhan Vọng Thư từ chối, nói rằng cô vẫn cần tĩnh dưỡng, không nên làm việc quá sức, cứ chờ thêm một thời gian nữa.
Nhan Vọng Thư hiểu ý, lấy ra hai phong bao lì xì từ trong túi.
Ôn Nhiễm thường xuyên chạy đến chỗ Bạch Vĩ Lương, có đôi khi quá muộn cô liền gọi cho Nhan Vọng Thư:
Nhưng đây lại là trước mặt ba mẹ, chị gái và anh rể anh. Cô sợ người ta sẽ nghĩ cô khó chiều, bởi lẽ trong lời đồn danh tiếng của cô vốn không tốt.
Dù rằng cô không chắc cuộc đời mình còn kéo dài bao lâu, liệu có thể đi đến bước đó hay không.
“Không sao đâu, đừng sợ. Anh ở đây rồi.”
“Nhưng tất cả…”
“Nhưng em vẫn cảm thấy ‘Nguyệt’ là tác phẩm em hài lòng nhất cho đến hiện tại.”
Cô vẫn nhớ như in ánh mắt lo lắng của Nhan Vọng Thư khi đi cùng cô đến buổi tái khám. Dù anh che giấu rất nhanh nhưng khoảnh khắc ấy vẫn không thể qua mắt cô.
Xuất viện xong Nhan Vọng Thư sắp xếp cho cô về “Đàn Uyển” vì cô vẫn cần có người chăm sóc.
Khi Lục Trạch Ngôn đến lấy nhẫn, chính tay Ôn Nhiễm đã trao nó cho anh.
Ôn Nhiễm là lần đầu tiên nghe thấy cách gọi này, cô nhanh chóng gật đầu, vành tai hơi ửng đỏ:
Anh Lục… đã qua đời.
Nhưng người yêu anh ấy… có thể quên anh ấy không?
Khoảnh khắc nghe được tin này đầu óc Ôn Nhiễm như trống rỗng.
Anh vừa từ bên ngoài trở về, vẫn mặc nguyên bộ vest chỉn chu. Anh ngồi trên ghế, lưng hơi tựa ra sau, chân vắt chéo.
Chương 113: Chương 113
“Hứ, hóa ra cậu chỉ muốn khoe khoang với tớ đúng không?”
“Cảm ơn cậu!”
Sau bữa ăn Ôn Nhiễm thỉnh thoảng lại len lén nhìn anh.
Không hề có vẻ lười biếng, mà mang theo một khí chất ung dung, khống chế toàn cục.
“Cảm ơn mợ!”
Một y tá chuyên nghiệp theo sát để chăm sóc cô, còn chuyên gia dinh dưỡng thì dựa theo thực đơn của bệnh viện mà biến tấu các món ăn một cách đa dạng.
Chỉ cần nghe tiếng bước chân cô đã biết là anh. Cô không quay đầu lại mà vẫn tập trung vào bản vẽ của mình.
Ôn Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, giật lại bản thiết kế từ tay anh.
Nó được đặt tên là: “Bó hoa hồng trong tay”.
Nhan Vọng Thư đưa Ôn Nhiễm trở về Bắc Đô, cùng cô đến gặp bà Carllyle sau đó đến dự tiệc gia đình nhà họ Nhan.
Nhan Vọng Thư siết eo cô, ngồi thẳng dậy:
“Cô công chúa ngu ngốc, kiêu căng, tùy hứng mà em vẫn diễn bấy lâu nay không định bỏ à?”
Thật ra cũng không hẳn là khoe khoang, chỉ là muốn chia sẻ một chút mà thôi.
Ôn Nhiễm tất nhiên rất ngoan ngoãn nghe theo.
Vừa đi vừa vung tay lên xuống.
Tình yêu đẹp xứng đáng nhận được lời chúc phúc.
Cô chân thành chúc phúc: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô mơ thấy bệnh tình của mình tái phát, hoảng sợ giật mình tỉnh dậy.
Cô nhìn một lúc rồi nói:
Ôn Nhiễm: “……” Rõ ràng đến vậy sao?
Ôn Nhiễm không về nhà là vì cô rất hứng thú với một thiết kế trong tay Bạch Vĩ Lương.
Chiếc nhẫn kim cương có vòng nhẫn được bao quanh bởi những sợi vàng mảnh như những hạt ngọc nhỏ, phần đỡ viên đá chủ được chạm rỗng thành hình cánh hoa hồng trông giống như một bó hoa cưới.
Thế là anh tự mình đến đón người.
Trong đêm yên tĩnh, chỉ cần ngồi cạnh nhau như vậy thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Lâm An Dụ từ lâu đã chăm chăm nhìn chằm chằm phong bao đỏ, lập tức đặt hạt dưa trong tay xuống, đứng dậy, hai tay mở rộng, cười vô cùng thành kính:
“Cảm ơn.”
Nhan Vọng Thư liếc nhìn Ôn Nhiễm, cố tình nói đầy ẩn ý:
-Nếu cái c·h·ế·t đến với tôi, tôi hy vọng cô ấy có thể quên tôi.
Sau Tết Ôn Nhiễm đi tái khám một lần, mọi thứ đều ổn.
Cô biết, trong năm năm sau phẫu thuật, từng giây từng phút anh đều sống trong nỗi lo sợ.
Thực ra Ôn Nhiễm hiểu rõ, nếu cô muốn trở thành một nhà thiết kế độc lập, ở độ tuổi này cô phải bắt đầu chứng minh thực lực của mình.
Ôn Nhiễm vừa đi vừa nhìn Nhan Vọng Thư.
Trùng hợp thay, vị khách đặt làm trang sức lần này lại là anh Lục.
Từ khi cô ngã bệnh anh đã trở nên đặc biệt nghiêm khắc.
Sau ca phẫu thuật Ôn Nhiễm ở lại bệnh viện một thời gian rất dài.
Đến khi hoàn hồn lại cô chỉ nghĩ: Người yêu của anh ấy… sẽ ra sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chọn một tác phẩm tham gia cuộc thi thiết kế trang sức ‘BrightPearl’ năm nay đi.”
Lúc đầu Nhan Vọng Thư chiều theo cô mấy lần. Nhưng sau đó anh phát hiện tình trạng này ngày càng nghiêm trọng.
“Nhiễm Nhiễm, có phải cháu nên học kỹ thuật điêu khắc của dì rồi không?”
“Em nên đi rửa mặt rồi ngủ đi.”
Vì Nhan Vọng Thư thực sự rất tốt.
Anh đã làm tất cả những gì có thể.
Nhưng bây giờ… vẫn chưa được.
Nhan Vọng Thư ngay lập tức ôm chặt cô vào lòng, giọng nói vẫn còn mang theo sự ngái ngủ nhưng đầy trấn an:
Nhan Vọng Thư cầm bản thiết kế trong tay, cánh tay vòng qua eo cô:
Ôn Nhiễm bỗng có cảm giác như đang bị kiểm tra bài tập.
Nghĩa là bà ấy đã công nhận cô là con dâu nhà họ Nhan.
Khi Ôn Nhiễm kể chuyện này cho Trạch Tâm Di nghe, Trạch Tâm Di tỏ vẻ chán ghét:
Anh Lục còn đích thân viết lời mô tả trên bản thiết kế:
“Vậy thì dùng ‘Nguyệt’ để dự thi.”
Ôn Nhiễm gạt tay anh ra, xoa xoa mũi, nghiêng đầu tựa vào ngực anh, cúi đầu nghịch ngợm ngón tay anh.
Ôn Nhiễm có chút không thoải mái, cô không muốn bị anh chăm sóc như vậy trước mặt gia đình anh.
Lục Trạch Ngôn nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt dịu dàng mà Ôn Nhiễm chưa từng thấy trước đây.
Tập đoàn BNile tiến vào thị trường trong nước, đặt trụ sở tại Hộ Thành, vì thế Bạch Vĩ Lương cũng có chỗ ở cố định tại đây.
Nhan Vọng Thư đứng dậy đi đến trước mặt đứa bé chưa biết đi, đặt phong bao vào nón nó, sau đó quay lại nhìn Lâm An Dụ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Nhiễm còn chưa kịp nói gì Nhan Vọng Thư đã trêu chọc:
“Nhìn thấy hoa hồng, như thấy em.”
Cô nắm lấy khớp tay anh, nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn ‘Nguyệt’ trên ngón tay anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ việc ăn uống, giờ giấc sinh hoạt, mọi thứ đều phải tuân thủ nghiêm ngặt theo lịch trình mà anh sắp xếp.
Tối hôm đó, Ôn Nhiễm đang ngồi trong phòng làm việc vẽ bản thiết kế thì Nhan Vọng Thư trở về.
Thật ra cũng không hẳn giống lắm, vì các ông bà đó động tác rất mạnh mẽ, còn cô thì…
Không cần bái sư mà vẫn được truyền nghề, đó là đãi ngộ chỉ dành cho người nhà.
Nhưng đến giờ rồi.
Không. Chắc chắn là không.
Động tác này rất giống các ông bà tập thể d·ụ·c buổi sáng trong công viên.
Đó là chiếc nhẫn cầu hôn.
Nhan Vọng Thư bật cười nhẹ, véo mũi cô:
“‘Nguyệt’ là tác phẩm em thiết kế riêng tặng anh, anh không phiền sao?”
“Để cả giới thiết kế đều biết, ‘Nguyệt’ của em thuộc về anh, chẳng phải rất tốt sao?”
“Nhìn thấy núi tuyết, như thấy em.”
Ôn Nhiễm quay lại nhìn anh:
Cô cũng muốn cùng Nhan Vọng Thư bước vào lễ đường.
“Muốn không?”
“Cái này không phải cậu chuẩn bị.”
“Tối nay em ngủ lại nhà thầy, không về nữa.”
Trong bữa ăn anh chăm sóc Ôn Nhiễm rất cẩn thận bởi vì có nhiều món cô không thể ăn.
“Không có gì.”
Hiện tại anh đang cầm bản thiết kế của cô lên xem.
Hầu hết thời gian anh đều ngồi như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.