Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 104: Chương 104

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: Chương 104


Ôn Nhiễm hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy mấy người đàn ông đứng ở cửa, không khỏi thắc mắc: “Chú Triệu, mấy người đó là ai vậy? Sao lại chắn trước cổng nhà mình?”

Cô giữ vẻ mặt bình thản, bước từng bước thong dong đến đỡ dì giúp việc dậy.

Trạch Trình Kính lo lắng hỏi: “Em có sao không?”

“Chú cũng không biết.”

Xem ra, tất cả mọi người đều không thể ngồi yên nữa rồi.

Ôn Nhiễm khinh thường: “Tôi cần có thái độ gì với ông? Ông là ai chứ? Chẳng phải chỉ là một giám đốc thôi sao?”

Từ góc này, cô thấy cánh cổng hoa văn bằng đồng hé mở, dì giúp việc trong nhà đang bám vào khung cửa, ngoài cửa có hai người đàn ông trung niên mặc vest, bên cạnh họ là bốn người thanh niên trẻ, có lẽ là trợ lý hoặc vệ sĩ, trên tay còn xách theo hộp quà.

Đâu có sáng gì chứ.

Ôn Nhiễm lập tức gọi video qua.

Họ Vi vừa định nói thì họ Giang đã nhanh miệng hơn: “Cô Ôn, có phải trong lòng cô chột dạ không?”

Tổng giám đốc Hoàng biết rõ bệnh tình của Bạch Vĩ Lương, thậm chí còn ngầm ám chỉ. Dù hiện tại tin tức đã được xử lý nhưng ông ta giống như một quả bom hẹn giờ không biết khi nào sẽ phát nổ.

Nhan Vọng Thư nhìn chằm chằm vào camera, rồi hỏi: “Ông Bạch thế nào rồi?”

Cái gì?

Cô mặc xong váy ngủ, cầm điện thoại lên, đúng lúc thấy tin nhắn từ Nhan Vọng Thư gửi đến.

Ôn Nhiễm hiểu như vậy.

“Em có thể…”

Ôn Nhiễm ngâm mình trong nước một lúc lâu, đến khi máu nóng bừng, mồ hôi rịn ra trên chóp mũi mới đứng dậy.

Người họ Vi quan sát Ôn Nhiễm rồi lên tiếng: “Cô là ai?”

Đôi mày xinh đẹp của Ôn Nhiễm nhíu lại, mặt đầy vẻ không hiểu: “Chột dạ cái gì?”

Anh xoay camera để cô nhìn thấy cách bài trí trong phòng, giọng điệu chậm rãi: “Ở nhà mà.”

Trạch Trình Kính trầm giọng đáp: “Nhiễm Nhiễm, em làm rất tốt.”

Cô gần như ở hẳn trong bệnh viện, ngoài việc chăm sóc Bạch Vĩ Lương thì chỉ vùi đầu vào vẽ bản thiết kế.

“Sáng đi thăm bà nội, tối có tiệc gia đình.”

Phải rồi, sắp Tết rồi.

Ngồi xuống, cô tiếp tục dưỡng da. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dạ.”

Dựa vào phe phái của họ, nếu Bạch Vĩ Lương có nhắc đến thì chắc chắn không phải lời tốt đẹp gì.

Anh lúc nào cũng biết cách dỗ dành cô.

Chương 104: Chương 104

Nhìn cô ấy thật sự khó hiểu, họ Giang cũng bắt đầu nghi ngờ thông tin mình nhận được.

Nhan Vọng Thư đột nhiên nói: “Có chuyện muốn nói với em.”

Đêm trước khi cô về nước Mỹ, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, anh bế cô từ cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, đi qua phòng khách, rồi vào thư phòng.

Tập tài liệu trên bàn bị quét xuống đất, lúc ấy cô cũng chửi anh bi.ến thái, sau đó thì bị anh “trừng phạt” đến nỗi hồn bay phách lạc.

Nhan Vọng Thư ngồi dậy: “Bảo bối, điều ước năm mới của em là gì?”

Chú Triệu vừa tháo dây an toàn vừa nói:

Ôn Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

Người họ Vi nhíu mày: “Cô Ôn có phải quá vô lễ rồi không?”

Gương mặt cô trắng trẻo, tinh tế, đôi đồng tử đen láy, lấp lánh dưới ánh đèn.

Dưới khung cảnh đẹp mắt ấy, Ôn Nhiễm nhận ra một sự thật—vừa mở mắt anh đã nghĩ đến cô rồi gửi lời chào buổi sáng.

Cởi dây váy???

Ôn Nhiễm lại nhìn về phía camera, bất giác nhíu mày: “Anh đang ở đâu vậy?”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, Ôn Nhiễm liền nhõng nhẽo: “Em không quan tâm! Em không nghe!”

Trạch Trình Kính từng công khai thông tin, nhưng để bảo vệ Ôn Nhiễm, anh không tiết lộ chi tiết về cô. Nhưng giây phút này, người họ Vi và người họ Giang lập tức đoán ra cô gái trông yếu ớt trước mặt chính là Cynthia – học trò của Bạch Vĩ Lương, đồng thời cũng là thiên kim nhà họ Ôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Qua mười giây, Nhan Vọng Thư bỗng thản nhiên hỏi: “Sao em không hỏi điều ước năm mới của anh?”

Cô gái này còn trẻ nên bọn họ đương nhiên không xem ra gì, nhưng vì cô mang họ Ôn, họ cũng không thể trở mặt ngay lập tức.

Ôn Nhiễm cười mà như không cười: “Thầy tôi thường xuyên nhắc đến hai người đấy.”

Nghĩ đến chuyện đó, hình ảnh thoáng qua trong đầu, bụng dưới cô bỗng thắt lại, đầu óc choáng váng.

Dạo gần đây Trạch Tâm Di trông có vẻ thoải mái, giọng điệu cũng toàn là mỉa mai châm chọc.

Ôn Nhiễm ngả người xuống, nhắm mắt lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tổng giám đốc Hoàng… cắn câu rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong màn hình, anh ngồi trên giường, mái tóc mềm mại che đi một phần chân mày, đôi đồng tử nhạt màu còn vương chút ngái ngủ, trông như vừa mới tỉnh dậy.

Nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được, mở ra.

“Tôi biết ngay các người có ý đồ xấu mà.” Ôn Nhiễm chỉ tay vào hai người họ: “Nguyền rủa thầy tôi chứ gì? Cứ chờ đó đi!”

Trạch Trình Kính im lặng một lúc lâu rồi trầm giọng hỏi: “Tất cả những điều này… đều là do Nhan Vọng Thư dạy em sao?”

Vừa nói cô vừa bước sang phải hai bước, hơi ngẩng đầu lên: “Bên em có camera giám sát, anh nhất định phải đăng đoạn video này lên nhóm vận hành của công ty, phát đi phát lại! Em không quan tâm đến đại cục gì hết! Em không quan tâm! Nếu anh không làm em sẽ đi mách thầy, mách ba mẹ em, để họ nói chuyện với anh!”

Đây không phải lần đầu cô mắng anh b.iến thái.

Hơn nữa, nhờ những tư liệu mà anh ta chuẩn bị từ trước cô mới biết được lập trường, điểm yếu và nỗi lo của họ Vi và họ Giang, từ đó mới có thể dựa vào thế lực của người khác để ra oai, đồng thời đưa ra đối sách phù hợp.

Người họ Vi và người họ Giang quay lại, ánh mắt dừng trên người Ôn Nhiễm.

Thế chẳng phải thừa nhận rồi sao, Ôn Nhiễm lẩm bẩm: “Có nghĩ.”

Ôn Nhiễm bấm vào xem, lập tức ngồi bật dậy, chăm chú nhìn màn hình.

Mà ngay cả những nhân vật nhỏ này cũng bắt đầu nhấp nhổm không yên thì mối nguy lớn nhất – tổng giám đốc Hoàng thì sao?

Ôn Nhiễm hơi mở to mắt, không hiểu: “Hử?”

Là một tập tin chia sẻ.

“Gì vậy?”

Ôn Nhiễm đặt điện thoại lên bàn trang điểm, bắt đầu bôi kem dưỡng da, ngượng ngùng đáp: “Chẳng nghĩ gì cả.”

Ôn Nhiễm lại “ồ” thêm một tiếng.

Ôn Nhiễm không giấu giếm: “Đúng vậy.”

Sau khi báo cảnh sát xong Ôn Nhiễm cúp máy, lúc này những kẻ kia đã đẩy chú Triệu sang một bên định xông vào nhà.

Ôn Nhiễm tùy tiện buộc tóc thành búi nhỏ, phần tóc mái lưa thưa bị một chiếc băng đô tai mèo giữ lại, nhưng bên cổ vẫn có vài sợi tóc không ngoan ngoãn, nhẹ nhàng dính lên làn da xinh đẹp.

Ôn Nhiễm lúc này mới nhận ra tình hình không ổn, lập tức lấy điện thoại gọi báo cảnh sát.

Nhan Vọng Thư: “Hôm qua cô ấy nộp đơn, còn nguyên nhân em có thể tự hỏi cô ấy.”

Ôn Nhiễm lúc này mới phản ứng—anh đã về Bắc Đô.

Nhan Vọng Thư khẽ cười, giọng điệu cũng dịu dàng: “Mọi điều ước năm mới đều sẽ thành hiện thực.”

Ôn Nhiễm nghĩ lần này chắc cũng là vậy.

“Cô…” Họ Vi bị nghẹn lời, bày ra dáng vẻ bề trên: “Cô là hậu bối, đây là thái độ cô nên có với trưởng bối sao?”

Có lẽ vì vừa tắm xong, gò má cô ửng hồng, hàng mi cũng còn vương chút ướt át.

“Cởi dây váy ra không?”

Ôn Nhiễm còn đang nghĩ phải xác nhận với dì giúp việc xem hai vị khách này là ai, nếu cần thiết thì cũng nên đáp lễ lại một phần quà.

Người họ Vi điều chỉnh tâm trạng, đổi sang vẻ mặt hòa nhã: “Cô Ôn, hôm nay chúng tôi đến thăm thầy Bạch, có vẻ đã có chút hiểu lầm.”

Không biết bên kia lại nói gì, Ôn Nhiễm lập tức rời điện thoại khỏi tai, dí sát miệng hét lớn: “Anh không giúp em, em tự làm!”

Thế nhưng khi Ôn Nhiễm ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc treo trên bầu trời đêm, ngay cả dãy núi tuyết xa xôi cũng được chiếu rọi, phủ đầy những bóng mờ lốm đốm.

Người họ Vi lên tiếng: “Cô Ôn, xin lỗi đã làm phiền. Nếu tiện, chúng tôi muốn vào thăm thầy Bạch một chút.”

Ôn Nhiễm “ồ” một tiếng: “Hôm nay anh định làm gì?”

“Nhiễm Nhiễm, con cứ ngồi trong xe, để chú đi xem thử.”

Đây là mong ước lớn nhất của cô lúc này.

Là một tiểu thư vừa có địa vị vừa kiêu ngạo ngang ngược, cứ xem ai còn dám nhảy vào vũng nước đục này nữa.

Hai người này chính là những nhân vật có tên trong tài liệu mà Nhan Vọng Thư đưa, thuộc phe thứ ba, ngoài tổng giám đốc Hoàng và Trạch Trình Kính.

Ôn Nhiễm nhướng mày, nhìn ông ta với vẻ ngang bướng: “Vậy thì sao nào?”

Sau khi cảnh sát đến tìm hiểu tình hình, Ôn Nhiễm giao toàn bộ phần sau cho luật sư.

Những chuyện nội bộ trong công ty cô đều nghe Trạch Tâm Di kể lại.

Ôn Nhiễm vừa thu dọn đồ dưỡng da vừa thuận miệng hỏi: “Vậy điều ước của anh là gì?”

Cô không muốn xem, cảm thấy anh chắc lại không đứng đắn.

Nhan Vọng Thư không quên trêu chọc một câu: “Bảo bối, đang nghĩ gì thế?”

Vào phòng cô lập tức gọi lại cho Trạch Trình Kính để giải thích đầu đuôi sự việc.

Ôn Nhiễm không nói gì, chỉ lắc đầu.

“Lý Uyển từ chức rồi.”

Điện thoại trên tủ đầu giường rung lên.

Ôn Nhiễm khẽ cười: “Bọn họ không dám đâu.”

Động tác bôi kem của Ôn Nhiễm khựng lại, cô nhìn vào camera: “Khi nào? Vì sao?”

Ôn Nhiễm để ý động tĩnh phía sau, chỉ khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Nhiễm lại nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe.

Ngón tay bấm liên tục vào nút “kết thúc cuộc gọi”, dáng vẻ tức tối vô cùng.

Xe của Ôn Nhiễm chạy chậm lại rồi dừng hẳn.

Cũng không biết bên phía Nhan Vọng Thư thế nào rồi.

Đầu Ôn Nhiễm nóng ran, ngón tay mảnh khảnh lập tức kéo dây váy lên.

Đồng thời lúc này hai người đàn ông trung niên kia quay lại, để lộ diện mạo của họ.

Dì giúp việc xoa xoa mông đứng bên cạnh Ôn Nhiễm, chú Triệu cũng ôm cánh tay, cảnh giác tiến lại gần.

Nhan Vọng Thư bật cười bất đắc dĩ, giọng nói khàn khàn vì vừa ngủ dậy mang theo chút lười biếng khiến người khác dễ động lòng.

Sau đó, cô nhìn chằm chằm họ Vi và họ Giang: “Cứ chờ đấy!”

Hôm đó, Ôn Nhiễm về nhà lấy đồ, còn cách nhà mấy chục mét thì đã thấy trước cổng có hai chiếc xe chắn ngang.

Nhìn thái độ, ngữ điệu và phong cách hành xử của Ôn Nhiễm, hai người kia gần như chắc chắn cô chỉ là một tiểu thư nhà giàu được nuông chiều, tính tình kiêu căng, thiếu hiểu biết.

Anh chưa mặc áo nhưng do camera đặt gần, chỉ có thể thấy được phần xương quai xanh trở xuống một chút.

“Anh cũng không nghĩ gì sao?”

Điều ước năm mới??

Ôn Nhiễm lập tức xuống xe, chạy tới: “Giám đốc Vi, giám đốc Giang, các người đang làm gì vậy?”

Ôn Nhiễm trở về nước Mỹ, tình trạng của Bạch Vĩ Lương vẫn không có chuyển biến tốt hơn.

Tắt đèn, chui vào mền đi ngủ.

Dì giúp việc cũng bị xô ngã.

Ôn Nhiễm nói tiếp: “Dạo này em không thể đến bệnh viện nữa. Em sợ họ không dám ra mặt mà sẽ âm thầm theo dõi em, nên bên bệnh viện anh cần sắp xếp lại. Còn nữa, có lẽ cần tìm vài người có bản lĩnh đến trông chừng. Hôm nay, dì và chú Triệu đều bị người của họ xô ngã rồi.”

“Hiểu lầm?”- Ôn Nhiễm nhếch môi cười lạnh, không chút nể nang: “Trông không giống đâu nhé!”

Rồi dặn dò: “Sau đó em sẽ gửi video giám sát cho anh, chuyện ở công ty nhờ anh xử lý. Còn em sẽ báo cảnh sát, khi cảnh sát đến lấy lời khai, em sẽ trực tiếp kiện họ. Chuyện này phải làm lớn lên, để tất cả mọi người đều biết em không phải kiểu người dễ dàng bỏ qua, ai khuyên cũng vô ích.”

Nhan Vọng Thư từng nói, phải hiểu rõ bản tính con người, thẳng thắn chấp nhận nó thì mới có thể giải quyết vấn đề.

Cô trừng mắt nhìn màn hình, thấy người đàn ông trong đó khẽ nhướng mày, thần sắc lười biếng, thư thái, cứ như thể câu nói xấu hổ ban nãy không phải do anh thốt ra.

Nhan Vọng Thư bắt máy, camera hơi rung nhẹ rồi ổn định.

Xử lý xong mọi việc cô về phòng ngâm mình trong bồn tắm, thư giãn thần kinh, xua tan mệt mỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chuyện tắm rửa cũng không khiến cô thư giãn bằng tin tức này.

Ôn Nhiễm mò lấy điện thoại trong bóng tối.

Nhan Vọng Thư gửi tin nhắn.

Cô mỗi lần tắm xong đều như vậy, Nhan Vọng Thư thầm đoán.

Nhưng năm nay chắc chắn không thể tiếp đãi chu đáo những vị khách này, chỉ có thể từ chối khéo.

Không phải ở nhà, cũng không phải ở khách sạn.

Vừa dứt lời, sắc mặt của hai người họ Vi và họ Giang lập tức khó coi.

Người họ Vi và người họ Giang liếc nhìn nhau.

Cảnh cáo xong, cô quay người bước vào trong, lớn tiếng ra lệnh: “Đóng cửa!”

!!!

Ôn Nhiễm quay mặt lại, vẻ không vui hiện rõ, giọng điệu kiêu ngạo: “Họ Ôn.”

Hét xong cô thẳng tay cúp máy.

Cô cảm thấy nóng, có thể vì vừa ngâm bồn nước nóng, cũng có thể vì cô sợ lạnh nên luôn chỉnh nhiệt độ phòng khá cao.

Rồi lập tức tắt cuộc gọi.

Hôm nay là đêm giao thừa trong nước, Bạch Vĩ Lương là Hoa kiều, cũng có thói quen đón Tết, nên trước đây vào những dịp lễ tết trong nước cũng thường có khách mang quà đến thăm.

Trước khi về nước Mỹ Nhan Vọng Thư đã dặn cô rằng lần này sẽ không yên ổn, bảo cô cố gắng đừng can thiệp vào chuyện của công ty. Anh cũng đã đưa cô một tập tài liệu điều tra về những nhân vật của BNile, dặn cô phải xem kỹ, có thể sẽ cần dùng đến.

Cô đưa ngón tay khuấy bọt nước, nhẹ nhàng nhíu mày.

Cô đứng dậy cởi áo khoác bên ngoài váy ngủ, giờ chỉ còn lại một chiếc váy hai dây.

Ôn Nhiễm bật thốt: “Thầy sớm tỉnh lại, sống lâu trăm tuổi.”

lune: [Chào buổi sáng!]

Chắc chắn là vừa mới tắm.

Nhưng giây tiếp theo cô đã thấy một trong những người đàn ông trẻ kia ném hộp quà xuống đất, nhanh nhẹn đè chú Triệu xuống, khống chế hành động của chú.

Ôn Nhiễm hất mặt, khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo từ chối thẳng thừng: “Không tiện.”

Ôn Nhiễm khẽ cong môi, tiếp tục dưỡng da.

Nhan Vọng Thư chỉ vào camera.

Cô hiểu rõ, người mình có thể đối phó chỉ là những nhân vật nhỏ như họ Vi và họ Giang.

Anh hơi nâng mí mắt, thần sắc so với ban nãy tỉnh táo hơn một chút, giọng điệu cũng rõ ràng hơn: “Không cần nghi ngờ, chắc chắn là anh nhớ em nhiều hơn em nhớ anh.”

Ôn Nhiễm nghiến răng, mặt đỏ bừng: “B.iến thái!”

Cô chớp mắt, nhìn vào camera, giọng điệu dịu dàng: “Vậy anh có nhớ em không?”

Người họ Giang chủ động tỏ thiện chí: “Chào cô Ôn, không biết cô làm sao nhận ra chúng tôi?”

Ôn Nhiễm cúi xuống nhìn chính mình—váy ngủ hai dây màu trắng, viền ngực có một lớp ren, vì không mặc nội y nên có thể thấy đường nét mờ ảo. Hơn nữa, không biết từ lúc nào, một bên dây váy bên phải đã trượt xuống vai.

Ôn Nhiễm lấy điện thoại ra gọi cho Trạch Trình Kính, hai tay chống hông, giận dữ chờ điện thoại kết nối. Vừa nghe máy cô lập tức làm nũng: “Sư huynh! Hai vị giám đốc họ Vi và họ Giang ở bộ phận marketing của công ty đang bắt nạt người khác! Còn nguyền rủa thầy nữa! Anh nhất định phải dạy cho họ một bài học!”

Nhưng ông ta vẫn hỏi: “Nghe đồn thầy Bạch bệnh nặng nên chúng tôi đến thăm. Cô Ôn lại ngăn cản như vậy, chẳng lẽ tin đồn là thật?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 104: Chương 104