Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Khói trong phòng dần dần tan đi, mọi thứ xung quanh bắt đầu rõ ràng. Tạ Đào luống cuống ra khỏi ngực Vệ Uẩn, nế

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Khói trong phòng dần dần tan đi, mọi thứ xung quanh bắt đầu rõ ràng. Tạ Đào luống cuống ra khỏi ngực Vệ Uẩn, nế


Lúc đó, Tạ Đào vừa được Tạ Lan đưa về nhà, ngồi trên giường, cả người thoạt nhìn ngây ngốc.

Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào hoảng sợ nhìn khoảng cách giữa người phụ nữ và mình ngày càng xa, mà cô lại bị ánh sáng xanh trói lấy nên vốn không có cách nào tránh thoát.

??!!

Tay hắn khẽ vuốt mái tóc đen của nàng, giọng nói trong trẻo mang thêm chút dịu dàng, còn có kiên nhẫn và trấn an.

Tạ Lan nhìn thấy Tạ Đào ngơ ngác đứng đó, chạy đến trước mặt cô, đặt tay lên vai cô vội hỏi.

"Đại nhân?" Vệ Kính phát hiện hắn khác thường, vội vàng hỏi, "Đại nhân sao vậy?"

Vệ Uẩn sờ tóc nàng, dặn dò một câu, xoay người đi ra gian phòng bên ngoài.

"... Được."

Tạ Đào ngơ ngác đứng đó nghe tiếng khóc ẩn nhẫn của người phụ nữ, dường như giờ phút đứng giữa ranh giới sinh tử vừa nãy không hề tồn tại, nhưng dường như cũng bất ngờ trước sự bi thương của người phụ nữ trước mặt.

Khoảnh khắc nàng nhìn thấy Vệ Uẩn, vành mắt không nhịn được ửng đỏ.

Xem ra có một số việc không thể đợi được nữa.

"Đào Đào, em ăn sáng không? Muốn anh Lan nấu cho em chén mì không?" Tạ Lan ngồi xổm trước mặt cô, cẩn thận hỏi cô.

Khi Vệ Uẩn bị nàng ôm eo, sống lưng hắn vẫn cứng đờ theo thói quen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, dường như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim Tạ Đào, không lưu lại khe hở nào, gần như làm cô ngạt thở.

Khi nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt trong trẻo còn mang ánh sáng nhu hòa, như hình ảnh ngược phản chiếu trên mặt sông đêm.

Đáy mắt của Vệ Uẩn nhịn không được có ý cười.

Nhưng, sao nàng ta dám?

Tạ Đào ngơ ngác đứng đó, trong mắt chứa nước mắt, như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, toàn bộ cơ thể cứng đờ.

Khi Tạ Lan quay đầu, vừa lúc bắt gặp cảnh tượng Tạ Đào biến mất.

Giờ phút này rốt cuộc Tạ Đào cũng hiểu, người phụ nữ này tha cho cô.

Dường như cảm giác làm người khác hít thở không thông chỉ là ảo giác trong nhất thời.

Cảm giác không khỏe vừa nãy ở Kim Ngọc Hiên cũng không phải không có nguyên do.

Vẫn là nữ nhân thần bí kia.

Ngón tay của người phụ nữ bóp cổ Tạ Đào siết chặt hơn, nhưng khi nghe thấy Tạ Đào nói không nên lời mà chỉ có thể ú ớ, cô ta theo bản năng thả lỏng tay.

"Hôm nay em suýt c·h·ế·t..."

Vệ Kính thấy sắc mặt của hắn dường như không tái nhợt như vừa nãy nữa thì mở miệng nói.

"Vâng."

Khi Vệ Uẩn nghe Tạ Đào nói thế, mặt hắn càng lạnh lẽo, nhưng vẫn dịu dàng nói, "Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì?"

So với g·i·ế·t người, dỗ dành người yêu còn khó hơn nhiều.

"Vậy, vậy còn anh?" Tạ Đào ôm quần áo đứng lên, khi nhìn hắn, gương mặt vẫn hồng.

Bởi vì trong lòng cô ta rất rõ, Đồng Bội là do cô ta đánh mất, Phượng Vĩ Lân, cũng là ngoài ý muốn rơi xuống di động của Tạ Đào.

Hai người đồng loạt ngã xuống đất, kéo theo giá lồng đèn đứng bên cạnh rớt theo, đống đồ trên án thư cũng rớt xuống đất.

Vệ Uẩn bị nàng nhìn chăm chú, nghiêng đầu ho nhẹ, "Ta ở gian ngoài."

Tạ Đào bị Vệ Uẩn đưa vào bàn trong gian phòng phía trong, sau đó đưa một chung trà ấm cho nàng.

Mà hắn chỉ thoáng gật đầu, vội vàng đi tới thư phòng.

Nhưng tóm lại vẫn là lời thật lòng của hắn.

Vì thế cô ta đưa tay, ánh sáng xanh đen trói eo của Tạ Đào.

Chỉ là... Đối với nàng mà nói, bộ quần áo thật sự hơi dài.

Giọng nói của cô ta mang theo vài phần ảo não, vài phần nản lòng.

Nhưng bất an trong lòng hắn làm hắn cầm bút viết thư, đè thư dưới Đồng Bội.

Bộ râu hoa râm của ông run lên, thế nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh hô một tiếng: "Đại nhân!"

Quả nhiên, đúng như những gì Vệ Uẩn lo lắng.

Vệ Uẩn nắm chặt cây trâm cài trong tay, sắc mặt có chút tái nhợt, ngay cả nói gì Vệ Kính cũng không nghe rõ.

c** q**n áo ướt ra, Tạ Đào mặc áo trong trắng như tuyết của hắn, lại mặc thêm áo gấm đỏ ở ngoài.

Cô ta dám g·i·ế·t Vệ Uẩn, nhưng lại không thể.

Nhưng gần như chỉ trong một vài phút, Tạ Đào thấy người phụ nữ lau nước mắt, đứng lên.

Tạ Đào nhìn cây trâm dây vàng nạm ngọc một lúc, đến quên cả nhận lấy, vẫn là Vệ Uẩn đứng lên nhét vào tay nàng.

Tạ Đào cầm trà nóng, khịt mũi, lúc này đã bình phục hơn, bắt đầu ngắt quãng kể với hắn về người phụ nữ thần bí bỗng nhiên xuất hiện trên đường đi học.

"Vệ Uẩn! Em xong rồi!"

Nhìn tiểu cô nương cúi đầu có chút ngốc nghếch, cũng không giống dáng vẻ hoạt bát ngày thường, Vệ đại nhân luôn không giao tiếp với nữ tử lúc này cảm thấy khó khăn.

Dường như người phụ nữ này đã lâu không để lộ gương mặt bi thương như thế, dường như những lắng đọng mấy trăm năm trước cô ta không thể chạm vào đã vỡ òa trong khoảnh khắc cô ta bất lực nhất, vết thương cũ một lần nữa bị xé rách, phơi bày bề mặt đẫm máu.

Nhưng khi cơ thể cô không chịu khống chế muốn chạm vào kết giới, trong khoảnh khắc đó, một cơn gió lạnh ập vào mặt cô, đâm vào gò má cô rồi làm cô bị đau, cô nhắm mắt theo bản năng.

Khi đến thư phòng, hắn ở lập tức đóng cửa, sau đó lấy Đồng Bội đặt lên án thư.

Ngay khi nàng sắp đến gần hắn, vừa không chú ý đạp vào vạt áo, sau đó thân thể mất thăng bằng muốn ngã xuống đất.

"Anh xem!" Nàng hất ống tay áo vừa xắn ngay ngắn ngay trước mặt hắn, quơ hai cái, lại cười to.

Sợ hãi to lớn làm hốc mắt cô tích tụ nước mắt.

Nàng có thể nhìn rõ dòng xe chạy qua chạy lại trên đường, cũng có thể cảm nhận bản thân mất khống chế bị đẩy về phía con đường, nhưng trước sau không thể nhúc nhích, thậm chí nói cũng không thể, như một con kiến sắp c·h·ế·t, ngay cả sức lực tránh đi cũng không có.

Tạ Đào mím môi, lông mi run run, ngay cả nhìn hắn cũng không dám.

Áo khoác của nàng vốn mở rộng, nước trà trực tiếp rơi vào áo lông, làm cổ nàng bị nóng.

Ba chữ cực kỳ ngắn gọn, lại làm Tạ Đào không biết nên cư xử như thế nào, cô bỗng ch** n**c mắt.

Đó là một cô gái bình thường vô tội biết bao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ nói, "Xem như quà sinh thần muộn của nàng đi."

Khi Vệ Uẩn trở về, vén rèm lên thì thấy nàng đã cài cây trâm vào bím tóc, bởi vì không nhìn thấy, nàng chỉ có thể sờ vài lần.

Cuối cùng, Vệ Uẩn đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm nàng, sau đó cúi thấp người, khi cụp mắt, hắn nhẹ giọng gọi nàng, "Đào Đào."

Nàng cầm cây trâm, hơi lạnh làm tay nàng hơi rụt lại, nhưng nàng nhìn Vệ Uẩn, lại nhìn cây trâm trong tay, rốt cuộc đôi mắt cũng sáng lên.

Hắn chỉ lấy một tấm ngân phiếu từ bên hông ra, ném lên cái bàn đặt chung trà, ngón tay gõ lên mặt bàn, sau đó cầm cây trâm đi ra ngoài.

Bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hắn đứng dậy, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tạ Đào vén rèm đi ra gian ngoài, chưa được một lúc đã quay lại.

Cô ta nhắm mắt lại.

Cũng vào lúc này, di động của Tạ Đào rung vài lần.

"C·h·ế·t rồi lão Hề! Em Đào Đào không thấy đâu nữa rồi! Em Đào Đào trong suốt rồi! Cả người con bé không thấy đâu nữa rồi! Chỉ ngay trước mặt tôi thôi!" Tạ Lan luống cuống lấy di động ra, gào lên với người ở đầu dây bên kia.

Bộ quần áo gấm này được mặc trên người Vệ Uẩn thì là như vậy cắt may hợp với cơ thể, mà Tạ Đào vóc dáng nhỏ mặc như hát tuồng.

Nhưng anh phát hiện nước đã nguội thì vội đun nóng.

Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng đáp lại.

Dáng người của chàng đứng trước mặt nàng thẳng tắp, giáng sa bào đỏ sẫm còn chưa kịp thay, sau lưng hắn là lư trầm có làn khói nhạt lượn lờ.

Hắn ngồi xuống trước mặt Tạ Đào, đưa cây trâm cài tóc đến trước mặt nàng, khuôn mặt từ trước đến nay không có bất cứ biểu cảm gì cũng không khỏi có chút không được tự nhiên.

Lúc này Tạ Đào hẳn đang đi học mới đúng.

Cô ta chưa bao giờ chân chính thoát khỏi đau khổ.

Như phải đưa ra một quyết định khó khăn.

Vệ Uẩn gật đầu, nhưng không dự định nói chuyện.

Chưởng quầy của Kim Ngọc Hiên đứng bên cạnh, bàn tay cầm chung trà cẩn thận quan sát sắc mặt Vệ Uẩn.

Mà lão Hề nhận được điện thoại của anh ấy thì xoa lỗ tai bị giọng nói của anh ấy k*ch th*ch, đưa điện thoại ra xa, vô cùng bình tĩnh uống trà, chỉ nói, "Cậu về đây trước đi."

Vệ Uẩn đưa tay muốn đỡ nàng, nhưng trong lúc hoảng sợ, nàng kéo dây thắt lưng bên hông hắn xuống.

Lúc đó, Vệ bá vừa đi tới cửa, còn chưa mở miệng hỏi đại nhân có muốn dùng bữa trưa không thì nghe âm thanh cực kỳ lớn.

Son môi của cô ta đã bị nước mắt làm nhòe, phần phấn trang điểm ngay mắt cũng bị nhòe rất nhiều, thoạt nhìn có chút chật vật.

Bên kia tạm thời không nhắn lại.

Vệ Uẩn lập tức đứng lên, đi đến bên người nàng, "Sao không cẩn thận như vậy?"

Vệ Kính vội đáp.

Cô mím môi rồi mỉm cười, đôi mắt cong lên, nếp uốn xinh đẹp ở hai mí mắt bày ra.

Ngay khi cơ thể Tạ Đào sắp phá tan kết giới rơi vào dòng xe cộ ngay đầu đường, người phụ nữ siết chặt bàn tay, vẫn chăm chú nhìn đôi mắt nghẹn hồng của Tạ Đào.

"Đại nhân cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Màu đỏ rực rỡ càng làm làn da nàng trắng nõn, đôi mắt lấp lánh ngấn nước, khi nàng mỉm cười, gò má bên phải còn có một lúm đồng tiền nhỏ.

Đôi mắt nghẹn hồng, Tạ Đào dùng toàn lực vẫn không thể nhúc nhích.

"Đào Đào, em không sao chứ?!"

Đáy mắt hắn có ý cười.

Trong phủ hắn không có thị nữ, tất nhiên không thể xuất hiện quần áo nữ tử, nhưng hắn cũng không thể ra lệnh cho Vệ Kính đi ra ngoài mua...

Giống như loại tuyệt vọng vừa bị dìm vào nước, miệng mũi dần dần bị nước tràn vào, bỗng nhiên được hít thở không khí một lần nữa làm đầu óc cô trống rỗng, hoảng sợ chưa bình tĩnh.

Mà người phụ nữ đứng trước mặt cô bỗng nhiên ngồi xổm, che mặt, "Sao tôi lại không có tiền đồ thế chứ, sao không hạ thủ được..."

Lúc này phết đất, giống như một đứa trẻ lén lút mặc quần áo của người lớn.

Hắn hắng giọng, ra vẻ bình thản.

Toàn bộ cơ thể của Tạ Đào lập tức không tự chủ được lùi về sau, bị đưa tới trước mặt người phụ nữ kia.

"Vậy em... Chắc là khát nước đúng không? Chờ chút, anh rót một ly nước cho em!"

Tạ Đào dựa vào ngực hắn, khóc đến mức thở hổn hển.

Mặc dù đã làm ông chủ của tửu quán thần bí lâu như vậy, nhưng anh ấy chưa bao giờ thấy chuyện nào lạ lùng như thế!

Dường như sợ hãi đè nén trong nội tâm lập tức mất khống chế, sợi dây đàn luôn căng chặt trong đầu cũng đứt theo, nàng nhịn không được khóc thành tiếng, nhào vào lòng hắn.

Tổn thọ quá!

Màn hình di động sáng lên, hiện lên tin nhắn WeChat đến từ Vệ Uẩn.

Nhìn thấy vết ố của nước trà lan ra một mảng lớn, hắn vẫn nhíu mày.

Sao dám chuyển hướng sang Tạ Đào lần thứ hai?

"Người, người đâu?!" Anh ấy bất ngờ sắp rớt cả cằm.

Cô ta lắc đầu, giọng nói rất nhỏ, như lẩm bẩm một mình.

Bản năng sợ hãi khi đối mặt với cái c·h·ế·t làm cô muốn trốn khỏi người phụ nữ đang bóp cổ cô.

Dứt lời, hắn xoay người vén rèm ra ngoài.

Vệ Uẩn vừa đến phủ, Vệ bá vội đi đến vấn an.

"Đang làm gì?"

Không biết vì sao gương mặt của Tạ Đào cũng hơi nóng.

Nếu cuối cùng nàng ta không kịp thời thu tay lại, vậy bất kể là Tạ Đào, hay là hắn, chỉ sợ giờ phút này đã đoàn tụ nơi chín suối.

Khoảnh khắc cô ta biến mất, Tạ Lan phá tan kết giới, vội vàng chạy vào.

Từ trước đến giờ Tạ Đào chưa từng trải nghiệm cảm giác một đường sinh tử như thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng khi cô mở mắt, hai chân đã chạm đất.

Sau đó ông cúp điện thoại của Tạ Lan.

Hình như mới mười tám tuổi.

Mà cô ta có thể g·i·ế·t Tạ Đào, nhưng chung quy không xuống tay được.

Cô có thể cảm giác được gió thổi qua tóc cô, lướt qua mặt cô, lạnh thấu xương đến thế, chúng làm cô sợ hãi giống như ánh mắt thương hại của người phụ nữ kia, thậm chí là tuyệt vọng.

Tạ Đào thấy hắn rời đi, ngồi trên ghế nhìn chằm chằm cây trâm trong tay, lại sờ vài cái, sau đó c*m v** đuôi ngựa đã được cột chặt, lại sờ tóc, chân mày và mắt thành vòng cung, nàng mỉm cười.

Quần áo phết đất, nàng còn xắn ống tay áo lên hai vòng, còn đeo dây lưng.

Thở dài một hơi, lại thêm chút bất đắc dĩ.

Dường như người vừa khóc không phải nàng.

Nước mắt trong hốc mắt nàng chưa chảy xuống đã bị Vệ Uẩn đưa tay lau sạch.

Hắn thậm chí đưa tay sờ đầu nàng.

Đến nay hắn còn chưa tìm ra biện pháp có thể làm Đồng Bội chủ động hiện ra bức màn sáng, cho nên chỉ có thể gửi thư cho nàng.

"Vậy... Mặc của ta trước đi?"

Lúc đó, có một sợi chỉ mỏng màu xanh đen trói eo của Tạ Đào.

Cuối cùng, người phụ nữ vẫn đưa tay đẩy Tạ Đào ra ngoài.

Còn chưa đi tới đã thấy Tạ Đào vén rèm đi ra.

Tạ Đào nhìn Tạ Lan đứng bên kia chờ nước sôi, muốn nói chuyện với Vệ Uẩn, nhưng đây không phải là lúc.

Tạ Đào bị hắn bỗng nhiên đụng vào thì bất ngờ, gương mặt hơi nóng, đôi môi run run, "Em,"

Hắn nhất thời không biết nên nói gì.

"Đào Đào, đừng sợ."

Cũng chính vào lúc này, nàng không cẩn thận đụng phải chung trà trước mặt, mắt thấy nó sắp rớt xuống bàn, Tạ Đào sốt ruột, vội vàng đưa tay bắt lấy, lại bị ly trà nóng đổ khắp người.

Đại nhân cũng chơi trò kim ốc tàng kiều từ khi nào vậy!!

Khoảng cách gần như thế làm Tạ Đào mở to đôi mắt đẫm lệ, quên mất khóc.

Bàn tay Vệ Uẩn giấu dưới tay áo rộng dần dần nắm chặt, ngón tay trắng bệch, gương mặt trắng nõn không có bất kỳ biểu cảm gì, đôi mắt lạnh lẽo.

Nhưng khi nghe tiếng khóc của nàng, hắn lập tức nhíu mày, vội cúi đầu nói, "Vì sao khóc?"

Sao một người sống sờ sờ bỗng nhiên trong suốt rồi biến mất?!

Trong bầu không khí quỷ dị như thế, Vệ bá thậm chí bị dọa sợ đến mức nấc cục một cái.

Sao đại, đại nhân của bọn, bọn họ lại nhào vào người một tiểu cô nương vậy?!

"Không có quần áo để thay..." Tạ Đào nhỏ giọng nói.

Mà người phụ nữ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô gái, không cười, biểu cảm rất trầm trọng.

Tạ Đào quay đầu bắt gặp ánh mắt của Vệ Uẩn, mặt nàng đỏ lên, cuống quít tháo cây trâm đặt lên bàn, ngồi ngay ngắn, còn chắp tay sau lưng.

Tạ Đào vốn bị động cuốn vào chuyện này.

Khói đặc tan đi, bóng dáng của Tạ Đào dần dần rõ ràng.

Chương 47: Khói trong phòng dần dần tan đi, mọi thứ xung quanh bắt đầu rõ ràng. Tạ Đào luống cuống ra khỏi ngực Vệ Uẩn, nế

Lần này Tạ Lan không đợi Tạ Đào trả lời, xoay người đi rót nước cho cô.

Vệ Uẩn sững lại, thế nhưng cũng cảm thấy khó xử.

Từ trước đến nay hắn là một người kiệm lời, mấy câu an ủi có thể nói trước mặt nàng cũng chỉ có thể tới trình độ này thôi.

Trong nội tâm luôn không yên lòng, vừa nãy đột nhiên không khỏe cũng làm hắn nảy sinh cảnh giác.

Tạ Đào thấy hắn đi rồi, ngoan ngoãn ôm quần áo ra sau bình phong.

"Chờ ở đây." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Đào mở to hai mắt, đồng tử co chặt, không biết đã bị người phụ nữ này yểm bùa gì mà miệng không mở được, không phát ra âm thanh gì cả.

Tiểu cô nương kia từ đâu đến thế?!

Tạ Lan cầm điện thoại, lại nhìn chỗ Tạ Đào biến mất, "Si" một tiếng, sao ông già c·h·ế·t tiệt này không quan tâm em Đào Đào gì hết vậy? Còn cúp điện thoại của anh ấy?!

Muốn kết liễu tính mạng của cô gái trước mặt, đó là một chuyện cực kỳ dễ dàng, chỉ cần cô ta đẩy một cái thì có thể đẩy Tạ Đào ra khỏi kết giới vừa thiết lập, bay vào dòng xe cộ đang chạy trên đường.

Vì thế...

Như nghe thấy âm thanh gì đó, người phụ nữ nhìn Tạ Đào, vẻ mặt phức tạp nói một tiếng "Xin lỗi", sau đó xoay người biến mất.

Khi Vệ Uẩn nói chuyện cũng có chút không tự nhiên:

Vệ Kính nghe vậy thì vội vàng phi người lại đây.

Vệ Kính cũng vội vàng đi theo.

Cho nên cô ta không có cách nào thuyết phục chính mình xuống tay g·i·ế·t cô gái này.

Vành tai không kìm được hơi nóng.

Nhưng cô ta biết rõ cô ta cần phải giải quyết chuyện này.

Vệ Uẩn đi đến cạnh nàng, cũng không đề cập tới việc mình vừa thấy, chỉ ném quần áo trong tay quần áo tới chỗ nàng, nói, "Nàng ra sau bình phong thay đồ đi."

Đợi đã!

Vừa ngồi vào xe ngựa, Vệ Uẩn nói, "Hồi phủ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giống một cô bé học sinh ngoan ngoãn.

Cô vẫn phản ứng chậm chạp, mất một lúc mới chậm rì rì lấy di động trong túi áo khoác.

Anh mở to mắt.

Vệ Uẩn nghe tiếng thì thả quyển sách trong tay xuống, đứng dậy đi vào gian trong.

Hai người gần như đồng thời đá văng cửa thư phòng lúc Vệ Uẩn còn chưa kịp mở miệng ngăn cản.

Trong thư phòng phủ Quốc sư.

Cô miễn cưỡng đánh mấy chữ.

Đối với loại người xuyên không làm trái quy định hoặc có ác ý muốn tổn hại sự cân bằng của thời không, cô ta chưa bao giờ nương tay, nhưng cô gái trước mắt lại là một người vô tội.

"Cảm ơn!" Nàng nói.

Hành động này làm hắn nhất thời cũng mất đi chỗ trụ nên nhào vào nàng.

Khăn gấm trong tay hắn nhẹ nhàng được đặt lên cổ nàng, động tác cẩn thận lau giúp nàng.

"Thôi vậy... Liên quan gì đến cô chứ?"

Khi Tạ Đào nhìn thấy ánh sáng xanh đen bay khỏi bàn tay người phụ nữ kia, không kịp tự hỏi nhiều hơn nữa, gần như xoay người bỏ chạy.

Sau đó nàng nghe Vệ Uẩn nói, "Chuyện này giao cho ta."

Chỉ vì Tạ Đào vô tội, chỉ vì Tạ Đào căn bản không có quyền lựa chọn.

Mà giờ phút này rốt cuộc Vệ Uẩn cũng khôi phục tỉnh táo.

Nàng nói xong thì vén rèm ra ngoài.

Tuy trong lòng giăng đầy mây đen, nhưng khi Vệ Uẩn nhìn Tạ Đào, đôi mắt lại dịu dàng.

"Cầm quần áo đi thay đi."

Ngay sau đó, cô lại bỗng phát hiện thân thể bắt đầu bị ánh sáng vàng nhạt bao vây, phấn vàng từ từ tản ra như đêm qua, cơ thể cô dần dần trong suốt.

Không phải đặc biệt đau, nhưng vẫn làm nàng nhíu mày.

Nếu có thể cô ta cũng không muốn tổn thương tính mạng cô gái người phàm này.

Lúc đó, Vệ Uẩn đang cầm cây trâm ở một thời không khác, trong lòng như bị thứ gì đó đâm vào, hắn nhíu mày, sững sờ đứng đó, hoảng hốt trong chốc lát.

Vệ bá và Vệ Kính đứng ở cửa, mắt mở to như sắp rớt ra ngoài.

Lúc này, Tạ Đào đã uống trà nóng, cơ thể đã ấm hơn.

"Nói cho ta biết, vì sao khóc?"

"Vừa về nhà."

Lúc đó, ở một thời không khác.

Mà người phụ nữ kia đang đứng trước mặt cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Khói trong phòng dần dần tan đi, mọi thứ xung quanh bắt đầu rõ ràng. Tạ Đào luống cuống ra khỏi ngực Vệ Uẩn, nế